Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 23: Âm Hiểm

Sau Ánh Hào Quang 2

31 Chương 23: Âm hiểm

“Tin nóng nhất trong năm: Thùy Chi Lollipop bị bắt vì hại chết cha nuôi ông Đỗ Hạnh trên giường…”

“Thùy Chi Lollipop nhận tội đã ngộ sát cha nuôi trên giường…”

“Thùy Chi Lollipop: Sát thủ trên giường…”

“Mối quan hệ cha và con gái nuôi trong giới showbiz thật sự là “nuôi kiểng mà không ăn”…”

“Người tình đội lốt con gái nuôi – Chiêu cũ mà vẫn nhiều người dùng.”

“Ông Đỗ Hạnh chết vì uống thuốc… phục vụ con gái nuôi”

Suốt mấy ngày liên tục, hàng trăm dòng tít giật gân bôi đỏ hết các mặt báo. Nỗi nhục nhã đã không thể chịu đựng nổi… Tên tuổi Thùy Chi từ chín tầng mây bị lôi xuống chà đạp trong một vũng lầy nhơ bẩn tận cùng.

Đám tang ông Đỗ Hạnh được tổ chức một cách lặng lẽ… Khách viếng cũng thưa thớt vài người. Thời gian ông còn sống, chỉ cần bị cảm mạo ho hen cũng có vô số người thăm hỏi. Vậy mà khi ông chết đi… với một nguyên nhân ô nhục nhất của đàn ông, họ chỉ mãi bàn tán xôn xao, không mấy người còn nhớ đến ông. Đám tang chỉ diễn ra hai ngày, rồi hai anh em Thụy Vân lặng lẽ chôn cất cha. Ông được chôn tại một miếng đất mát mẻ triền đồi Bảo Lộc, kế bên mộ vợ ông đã yên nghỉ chờ đợi suốt mười năm. Kể ra cũng yên bình cho một thời oanh oanh liệt liệt.


Lollipop bị tẩy chay. Cổ phiếu Elite rớt không phanh… Nhà đầu tư càng bán tháo bỏ chạy… Cũng đúng là cơ hội tuyệt vời cho những người đầu cơ âm mưu như Việt Nga – Tổng giám đốc Cty Thời trang Blue Jeans. Dù Nguyệt Nhi, con gái bà đã dặn dò thật kỹ… Không được mua cổ phiếu Elite vào lúc này. Nhưng thấy món lợi quá lớn trước mắt, Việt Nga lén sai sử người thu mua hàng loạt… Bà đắc ý cảm thấy cái ghế Chủ tịch Elite đang ngày càng gần mình.

————–+++++—————–

– Sao anh nói mình ghét phim Ấn độ ?! – Thùy Vân càu nhàu muốn giành lại cái remote TV.

– Hay mà… Xem cái này đi…

Ông Hải nói, giấu luôn cái remote xuống dưới nệm ghế, vừa vỗ về an ủi vợ. Kênh truyền hình này có lẽ là duy nhất không đưa tin về chuyện ông Đỗ Hạnh và Thùy Chi. Ông Hải vừa đau lòng cho cái chết của bạn, vừa nhục nhã đến mức không muốn bước ra khỏi nhà. Dù ông xem như mình chưa sinh ra đứa con gái này, nhưng còn Thùy Vân… Vợ ông đã đột quỵ một lần. Những sợi dây thần kinh yếu ớt của bà sẽ không chịu đựng nổi cú sốc kinh khủng này.

Cả tuần nay, ông Hải giành vợ đi chợ, vì sợ bà nghe người ta bàn tán… Cả tuần nay, ông dật thật sớm để đón đầu người giao báo và vứt bỏ sạch sẽ các bài báo đưa tin… Cả tuần nay, ông ngồi im chịu đựng những bộ phim Ấn độ nhảm nhí nhạt nhẽo… Cả tuần nay, ông lén lút cầu nguyện cho tội lỗi của Thùy Chi dù ông không có chút đức tin tôn giáo… Ông lại cầu nguyện cho người bạn mình, mong ông ta siêu thoát và tha thứ. Ông Hải âm thầm chịu đựng, chống đỡ… chỉ có một tuần mái tóc ông đã bạc trắng phờ phạc.

———————–++++++———————–

Trong văn phòng của ông Đỗ Hạnh – Chủ tịch Tập đoàn Elite.


Đỗ Thụy đăm chiêu ngồi trên ghế sofa, xung quanh là ba người đàn ông đang lần lượt báo cáo.

– Trước khi cuộc họp Cổ đông diễn ra. Chúng ta phải công bố bản di chúc được lập 6 tháng trước của ông Đỗ Hạnh…. – Ông Hà Châu, Luật sư riêng của ông Đỗ Hạnh nói.

– Di chúc công bố thì anh mới có đủ quyền đại diện cho số cổ phần đứng tên ông Đỗ Hạnh, kịp thời bảo đảm duy trì vị trí Chủ tịch. Nhưng theo pháp luật quy định, khi công bố di chúc phải có mặt đầy đủ những người được nhắc đến trong bản di chúc… Trong khi đó… Thùy Chi lại…

... Đọc truyện 18+ tại website [ MY TRUYEN . COM ]

Đỗ Thụy day day trán, xua tay cho ông ta ngưng lại. Anh quay sang người thanh niên trẻ bên cạnh. Người này lại chính là Minh Kha. Sử dụng Minh Kha là yêu cầu duy nhất của Thùy Chi, trước khi nàng ký bản khai nhận tội. Nàng muốn một người nàng có thể hoàn toàn tin tưởng tham gia cuộc điều tra minh oan cho mình.

– Điều tra bên cảnh sát và pháp y thế nào ?!

Minh Kha lật sổ tay, chậm chậm sắp xếp lại suy nghĩ, nói:


– Ông Đỗ Hạnh chết vì tim ngừng đập bất ngờ… Gây nên bởi tiền sử bệnh tim lâu năm lại sử dụng liều thuốc kích thích gây ảo giác cực mạnh có tên Astronaut và hoạt động tình dục thiếu kiểm soát…

Minh Kha trầm ngâm một chút, rồi nói tiếp:

– Theo như cơ quan điều tra khám nghiệm trên cơ thể Thùy Chi… Trong nước tiểu của Thùy Chi cũng tồn tại thuốc Astronaut… Tìm thấy ADN từ nước bọt của ông Đỗ Hạnh trên một số bộ phận cơ thể như: ngực, âm hộ… Đặc biệt, trong âm hộ cô ấy còn tìm thấy mẫu tinh dịch của ông Đỗ Hạnh… Bên cảnh sát đang lập hồ sơ truy tố tội ngộ sát đối với nàng.

Đỗ Thụy nhíu mày mâu thuẫn. Vậy thì đã rõ, Thùy Chi dù vô ý thức vẫn gián tiếp gây nên cái chết của cha anh.

– Chưa hết… – Minh Kha thấy được vẻ mặt của Thụy, lo lắng nói nhanh. – Có rất nhiều nghi vấn…

– Nghi vấn gì ?! – Thụy hỏi.

– Thứ nhất, phía cảnh sát phát hiện dấu vết dịch âm đạo của Thùy Chi trên tấm thảm da cừu trong phòng ông Đỗ Hạnh… Nghi vấn có quan hệ tình dục diễn ra trên đó.

– Thứ hai, theo bệnh án của bác sĩ riêng, với tiền sử bệnh tim nặng của ông Hạnh khi uống vào Astronaut có thể lập tức gây chết lâm sàn… Không có đủ thời gian quan hệ tình dục một cách chủ động.

– Thứ ba… – Minh Kha hơi ngượng mặt đỏ lên. – Cơ thể Thùy Chi còn có biểu hiện bị xâm phạm đường hậu môn… Ah hem…

Ba người đàn ông trong phòng há hốc sững sờ. Đỗ Thụy nét mặt đen lại. Minh Kha xua xua tay.

– Tôi đang nói chuyện khoa học, không phân tích về sở thích tình dục của người khác… Đừng nói là người bệnh tim như ông Đỗ Hạnh… Đàn ông lớn tuổi như ông ấy… Dù muốn cũng khó có thể thành công… đi vào một bộ phận có cơ vồng hẹp như vậy… Vì không đủ cương cứng.

– Thứ tư cũng là cuối cùng… Trong kẽ răng Thùy Chi thu được một mẫu ADN… Không phải của ông Đỗ Hạnh…


Đỗ Thụy giật mình đứng phắt dậy… Ánh mắt anh lóe lên lạnh lẽo. Sau cùng cũng bắt một đầu mối nhỏ… Dù chưa chắc đi đến đâu, nhưng đó là tia sáng báo hiệu cuối đường hầm.

– Nhưng không có nghi can, khó có thể truy ra… – Đỗ Thụy lại nhăn trán nói.

– Ừ… – Minh Kha gật gật đầu, suy ngẫm.

Đỗ Thụy không muốn nói rằng anh đã đoán được người làm chuyện đó với Thùy Chi là ai… Chiều hôm đó camera ngoài cổng quay được cảnh Đỗ Vân mở cửa cho Tuấn Nguyên và Nguyệt Nhi. Nhưng Đỗ Vân dù sao đi nữa cũng là em ruột của Thụy, là con trai của ông Đỗ Hạnh… Đỗ Thụy đã xóa đi đoạn video và không khai báo với cảnh sát về sự xuất hiện nhân tố khác vì muốn tự mình điều tra thật rõ. Bây giờ chỉ cần đối chiếu trùng khớp ADN tìm thấy trong miệng Thùy Chi và một trong hai thằng con trai… Nhưng vai trò của Nguyệt Nhi là gì ?! Chỉ đơn giản là đi theo xem sao ?!

– Còn có một điều… tôi nghĩ rất quan trọng, nhưng cần có thời gian chứng minh lý luận của mình… – Minh Kha chợt nhớ ra nói. – Astronaut là thuốc kích thích gây ảo giác, bị cấm trên hầu hết các quốc gia vì nó từng gây ra vô số vụ hiếp dâm… Mà nạn nhân sau đó không nhớ gì…

– Điển hình là vụ một công tử nhà giàu ở Hong Kong… bỏ thuốc các cô người mẫu để hãm hiếp quay video… rồi upload lên một group bệnh hoạn trên mạng… Những đoạn video đó tràn lan khắp nơi, sau khi nghiên cứu vài đoạn video đó trên mạng… Tôi có thể kết luận… Thùy Chi trong trạng thái say thuốc luôn bị ảo giác không nhìn thấy và ghi nhớ những điều xảy ra xung quanh mình… cũng chính vì ảo giác đó… Nàng có thể tự thủ dâm hoặc đáp ứng một cách cuồng nhiệt nếu được người khác động chạm vào cơ thể…

– Nhưng sẽ không chủ động lao vào một người đàn ông nằm bất động chết lâm sàn như ông Đỗ Hạnh… – Minh Kha nhấn mạnh.

Cả gian phòng im phăng phắc. Chỉ có Đỗ Thụy là tim đập nhanh dồn dập. Anh dường như đã nắm được vai trò của Nguyệt Nhi trong kế hoạch này… Anh chợt rùng mình. Một đứa con gái tuổi đôi mươi lại dám làm một chuyện vu oan giá họa kinh khủng như vậy.

– Điều đó cộng với những phát hiện về tấm thảm da cừu, ADN người lạ… có thể kết luận Thùy Chi bị hãm hiếp rồi đưa lên giường… Lấy ADN trong nước bọt cạo từ nướu răng bôi lên ngực và ngoài âm hộ nàng… Hung thủ bằng cách nào đó lại lấy tinh dịch của ông Đỗ Hạnh bôi vào âm hộ nàng… Thùy Chi không hề liên quan đến cái chết của ông Đỗ Hạnh, bất kể trực tiếp hay gián tiếp.

Đỗ Thụy gật đầu hít sâu một hơi, nói:

– Hôm nay đủ rồi… Cảm ơn mọi người… Tôi cần suy nghĩ một chút.

Minh Kha và ông Hà Châu đứng lên đi ra ngoài. Nhưng người đàn ông nãy giờ chưa nói gì, vẫn ngồi yên trên ghế. Đỗ Thụy gật đầu, ra hiệu ông ta có thể nói.

– Cổ phiếu Elite đang được 18 nguồn thu mua khác nhau điên cuồng gom góp… Hiện nay tính đến 10h00 sáng hôm nay, 18 nguồn này tổng cộng nắm 23,78% cổ phần của Elite. Ít hơn số cổ phần đứng tên ông Đỗ Hạnh chỉ mong manh 3,7%.

– Có điều tra được 18 nguồn này là của những kẻ nào không ?!

– Bề ngoài là đơn lẻ rời rạc… Nhưng truy sâu vào trong… Tìm thấy 18 nguồn thu mua đều ít nhiều có liên quan đến bà Việt Nga, Tổng Giám đốc Cty Thời trang Blue Jeans.

– Việt Nga… Blue Jeans… – Thụy nhíu mày, anh là người ngoài ngành không có ấn tượng gì đối với hai cái tên này.

– Cũng có một chút thù hằn sâu xa… Năm ngoái ông Đỗ Hạnh ra lệnh cho Nico đánh gãy chân Lâm Minh Thông con trai lớn của bà Việt Nga… Bà ta có ba người con… Hai trai một gái… Anh là Minh Thông, con gái giữa là Nguyệt Nhi và con trai út là…

– Khoan đã… – Thụy ngắt ngang. – Anh nói con gái bà ta là Nguyệt Nhi ?!

– Vâng, Nguyệt Nhi cũng khá nổi tiếng… Là diễn viên trẻ triển vọng gì gì đó… Tôi còn nghe nói, cô ta rất giỏi mưu lược… Từng giúp mẹ nhiều dàn trận thu gom rất nhiều doanh nghiệp nhỏ với giá rẻ mạt…

– Vậy đủ rồi… Cảm ơn anh…

Ông Giám đốc Tài chính vừa đứng lên, Đỗ Thụy chợt nói:

– Nhờ anh gọi ông Hà Châu vào đây giúp tôi…

Hai phút sau, ông Hà Châu bước vào phòng. Đỗ Thụy bước ra khóa cửa cẩn thận rồi ngồi xuống bên cạnh ông. Thụy châm trà cho ông Châu thái độ khiêm tốn khác hẳn phong cách bề trên như khi nãy.

– Chú Châu đã theo cha con lâu lắm rồi nhỉ ?! – Đẩy tách trà đến trước mặt ông, Thụy hỏi lơ đễnh.

– Hai mươi hai năm… – Ông Hà Châu ngây người, nhớ lại. – Tôi gặp ông Hạnh ngay trước ngày cậu thôi nôi một ngày… Ông còn mời tôi đến dự tiệc thôi nôi của cậu… Nhà cậu lúc đó còn chưa… chưa như bây giờ… Bữa tiệc thôi nôi mà chỉ có mỗi một con gà luộc và một miếng heo quay nhỏ. Haizz… lúc đó ai cũng khó khăn… Tôi còn nhớ mùi vị heo quay hôm đó ngon như thế nào…

Đỗ Thụy điệu bộ kiên nhẫn, vỗ vỗ tay ông Hà Châu cảm khái cho một thời mà chính anh ta chẳng nhớ gì.

– Chú Châu… Con biết mình yêu cầu cái này là thái quá… Con biết yêu cầu của con không đúng quy định của pháp luật… – Ánh mắt Đỗ Thụy sáng quắc nhìn ông chờ mong. – Nhưng con cần biết trước nội dung cụ thể của bản di chúc !

Ông Hà Châu nhíu chặt hàng lông mày ra vẻ khó xử.

– Nhưng… Di chúc phải được công bố có đầy đủ mọi người… Con biết mà… Ta thật sự là… – Ông Hà Châu áy náy.

– Haizz… Con chỉ muốn biết tỷ lệ thừa kế cổ phần Elite của Đỗ Vân là bao nhiêu ?! – Đỗ Thụy thở dài. – Chú chắc cũng biết tin, một thế lực khác đang thu gom cổ phiếu Elite… Khoảng cách còn rất nhỏ… để hai anh em con đồng lòng mới có thể giữ lại vị trí Chủ tịch mà cha con đã tranh đấu cả đời…

Ông Châu day day trán một lúc rồi thở dài nói:

– Đỗ Vân là 45%, con là 50%… Thùy Chi là 5%…

Đỗ Thụy hơi nhíu mày trầm ngâm. Ông Hà Châu lại lẩm nhẩm tính toán rồi nói tiếp:

– Nhưng Thùy Chi được giao quyền giám hộ kiểm soát mua bán cổ phần của cả hai anh em cho đến lúc hai đứa 30 tuổi…

Như thấy vẻ mặt khó hiểu nghi ngờ của Đỗ Thụy, ông Hà Châu giải thích:

– Hai đứa con đi biền biệt nhiều năm không về… Lại không chịu học quản lý thương mại để nối nghiệp cha… Ông Đỗ Hạnh lo mình không sống được bao lâu… Nên đã dốc hết sức để đào tạo Thùy Chi quản lý cơ ngơi này để chờ hai đứa trở về… 5% cổ phần của Thùy Chi vừa là yếu tố tình cảm, vừa có thể xem là động lực để con bé có thể tâm huyết quản lý cơ nghiệp của cha con…

– Khi hai đứa vừa về, cha con đã rất vui… Ông gọi điện báo ta rằng đã lập một bản di chúc mới… Nhưng ta chưa nhận được thì ông đã mất, mà bản di chúc kia cũng không tìm được.

Đỗ Thụy gật gật đầu, day day đầu suy ngẫm một lúc. Chợt hỏi:

– Quyền giám hộ kiểm soát mua bán cụ thể có quyền hạn ra sao ?!

– Dĩ nhiên là… hai anh em muốn bán cổ phần của mình đều phải có sự đồng ý của Thùy Chi. Dù là sang tên cho nhau, nếu không được nàng chấp thuận cũng không được…

– Vậy… nếu… con chết đi… lại chưa có con… cổ phần của con sẽ thuộc về Đỗ Vân chứ ?! – Đỗ Thụy đang hỏi một câu mà hai vị trí nhân vật trong câu hỏi đã được hoán đổi.

– Không… Pháp luật quy định… cổ phần vẫn sẽ thuộc quyền quản lý của Thùy Chi… Con bé được quyền quản lý, mua bán, thậm chí khai thác thay mặt người đã chết… Lúc đó sẽ không khác gì quyền sở hữu… Vì thế… Đừng chết trước 30 tuổi.

Ông Hà Châu thở dài cảm khái, nhưng ánh mắt ông lại tinh tường không ngừng quan sát vẻ mặt mâu thuẫn thay đổi liên tục của Đỗ Thụy. “Con trai, đây là một thử thách cuối cùng của cha con… Vượt qua được hay không là do con” – Ông Hà Châu nghĩ thầm trong đầu.

– Vậy…

Đỗ Thụy ấp úng một chút, nhìn ông Hà Châu hơi đắn đo. Hít sâu một hơi anh ta nói:

– Con muốn biết làm thế nào để… truất quyền thừa kế của Thùy Chi…

Ông Hà Châu nhíu mày, ánh mắt hơi ảm đạm thất vọng, nhưng giọng ông vẫn ôn tồn nói:

– Thùy Chi đã nhận tội và đang đối mặt với truy tố tội danh ngộ sát – Điều 98 Bộ Luật hình sự phạt tù từ 6 tháng đến 5 năm… – Ông ngưng một chút.

– Nhưng nếu liên kết được tội danh cô ấy với Điều 643, Bộ luật dân sự… có hành vi… xâm phạm sức khỏe của người để lại di sản… Tòa có thể đưa ra phán quyết truất quyền thừa kế của cô ấy…

– Khi đó, 5% thừa hưởng của Thùy Chi sẽ chia đều cho hai anh em…

Đỗ Thụy mím môi nín lặng. Bên tai anh ta không còn âm thanh nào nữa… Năm phần trăm của Thùy Chi quá nhỏ bé. Anh ta đang quan tâm đến khoản kế thừa lớn hơn gấp nhiều lần.

Mãi suy nghĩ, Đỗ Thụy cũng không để ý rằng ông Hà Châu lặng lẽ đứng lên đi ra ngoài. Và khi ông bước ra khỏi cánh cửa đó, mọi chuyện sẽ tiến triển theo một chiều hướng hoàn toàn mới.

———————+++++———————

Căn biệt thự của ông Đỗ Hạnh bao trùm một bầu không khí vắng lạnh tang tóc. Đỗ Thụy ngồi trên bàn ăn, vị trí gia chủ mà cha anh ta thường ngồi. Thụy lặng lẽ ăn sáng, bên cạnh anh là tờ kết quả khám nghiệm ADN của bệnh viện. “Trùng khớp mẫu A và B”… Mẫu A là mẫu ADN tìm thấy trong miệng Thùy Chi. Mẫu B là một sợi tóc của Tuấn Nguyên… Một kẻ ăn chơi như Tuấn Nguyên không khó để tìm vài mẫu ADN… Chỉ cần một người đi đến nơi hắn lui tới, cho cô gái massage ít tiền là muốn lấy cả lông dương vật cũng không khó. Vậy là mọi chuyện đã rõ.

Đỗ Thụy chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn qua hai chiếc ghế trống trơn bên cạnh. Một bên là Đỗ Vân, em ruột… Một bên là Thùy Chi… Bên nặng bên nhẹ khá rõ ràng trong mắt anh ta. Nhưng ngược lại bên nặng tình lại phạm một lỗi lầm không thể tha thứ.

Đỗ Thụy vô thức gồng cứng tay, chiếc nĩa cào mạnh trên mặt đĩa phát ra một âm thanh ken két chói tai. Vì cái chết của cha, anh phải bắt Đỗ Vân đền tội… Nhưng không phải là nhờ pháp luật trừng trị, anh không muốn nó an nhàn ngồi tù vài năm, bước ra ngoài vẫn là giàu có sung sướng. Anh muốn nó chết ngay bên ngoài, ngay lúc này… chỉ có Đỗ Vân chết thì mới thành toàn cho anh 45% cổ phần của cha để lại…

Nhìn qua chiếc ghế Thùy Chi thường ngồi, ánh mắt Thụy có chút áy náy. Anh từng hứa với nàng, sau khi nàng nhận tội, chỉ vài ngày anh sẽ mang nàng ra… Nhưng mọi chuyện đã khác, vì gìn giữ sự nghiệp của cha trước kẻ thù, anh phải truất quyền thừa kế và kiểm soát cổ phần của Thùy Chi… Đành phải để nàng chịu ủy khuất ở tù vài năm thôi… Không những thế, anh còn phải dọn dẹp những manh mối và kể cả người có thể giải cứu Thùy Chi.

Đỗ Thụy gật gù tự thấy mình rất sáng suốt… Anh đang làm tất cả là vì cha, vì sự nghiệp bao nhiêu năm tranh đấu của cha…

————++++———–

Trong một gian phòng nhỏ sáu mét vuông. Ánh đèn le lói hắc xuống chiếc giường đơn sắt lót một tấm nệm mỏng lét ố vàng… Tiếng nước nhỏ tí tách đều đều, chốc chốc lại vang lên tiếng nước xối rào rào… Dưới ánh đèn vàng, một thân hình nõn nà tuyệt đẹp, làn da mịn màng ướt đẫm nước bóng loáng…

Thùy Chi lặng lẽ tắm. Căn phòng này quá nóng, mỗi ngày nàng phải tắm ba bốn lần mới có thể chịu được. Dù đây là phòng tạm giam đặc biệt, có thể nói là tươm tất nhất ở đây… Nhưng suốt một tuần nay, Thùy Chi thấy mình như đang sống trong địa ngục. Bên ngoài cửa có tiếng hít hà vang lên thật khẽ… Dù xoay người vào trong nhưng Thùy Chi vẫn biết tên cảnh sát bên ngoài đang rình xem nàng tắm. Vậy thì sao chứ ?! Nàng đã quen với mọi thứ ở đây… Như vừa ăn một đĩa cơm khô sạn vừa gạt đi phân gián… Như đang ngủ có thể chuột chạy ngang qua chân… Như tắm hay đi vệ sinh sẽ có người nhìn lén… Tất cả những thứ đó vụt qua trước mắt nàng như không là gì cả ?! Một người đã chết sâu từ trong tâm hồn sẽ không cảm thấy gì.

– Thùy Chi… Có người gặp cô…

Vừa mặc quần áo vào xong, Thùy Chi nghe người gọi. Nàng tự hỏi khi bị tuyên án, người ta sẽ cấp cho nàng một số hiệu thay tên… Sẽ là con số như thế nào nhỉ ?! Thùy Chi bước ra ngoài, đi lướt qua gã cảnh sát. Mặt gã còn đỏ bừng phấn khích như vừa thủ dâm xong.

Vừa bước vào căn phòng nhỏ, Thùy Chi thoáng ngạc nhiên khi thấy Minh Kha. Anh ngồi trước một cái bàn hai ghế bằng sắt, hàng lông mày nhíu chặt lo lắng. Cửa đóng lại, một người cảnh sát đứng trực bên ngoài, chốc chốc lại nhìn vào trong.

– Thùy Chi… Em khỏe không ?!

Thùy Chi mỉm cười, ngồi xuống đối diện. Nàng không biết trả lời anh thế nào. Một người đã chết từ trong tâm hồn sẽ quan tâm đến thể xác có khỏe hay không sao ?!

– Anh có tin vui… và một tin xấu cho em… – Minh Kha nói. – Em muốn nghe tin nào trước.

– Tùy anh đi… – Thùy Chi lơ đễnh trả lời.

– Tin vui là… Anh đã chứng minh được cái chết của ông Đỗ Hạnh không liên quan đến em… Trực tiếp hay gián tiếp đều không liên quan đến em…

– Thật sao ?! – Thùy Chi vùng người lên, nắm chặt tay Minh Kha.

“Này… Này… Ngồi xuống… Không đụng chạm…” – Gã cảnh sát hầm hầm nhắc nhở.

Thùy Chi vui mừng đến muốn khóc, nàng ngồi xuống. Minh Kha bắt đầu giải thích mọi tình tiết… Lần này anh nói thật trôi chảy, thật logic… Lọt vào tai Thùy Chi lại như dòng suối nhạc du dương đến từ thiên đường… Đôi mắt nàng rưng rưng, nước mắt chảy dài trên mặt. Sau cùng, qua bao nhiêu ngày sống không bằng chết, nàng cũng cởi bỏ được cảm giác tội lỗi không ngừng gặm nhấm linh hồn mình.

– Cha ơi… – Thùy Chi bưng mặt khóc nức nở.

Một tuần nay, Thùy Chi không dám khóc gọi cha. Nàng sợ hồn ma của cha nuôi quay về trách mắng mình. Đã vào đến đây, Thùy Chi cứng cỏi hơn nhiều, không sợ ma như trước nữa. Nhưng nàng không dám đối mặt với cha nuôi, dù chỉ là một chút hương hồn mờ nhạt vương vấn.

– Cảm ơn anh… – Thùy Chi gạt nước mắt, muốn nắm tay Minh Kha, nhưng dừng lại.

– Em không biết phải cảm ơn anh thế nào… Nhưng em chỉ cần biết được mình không giết cha nuôi, như thế là đủ… – Thùy Chi nghẹn ngào.

– Em khoan mừng vội… Vì tin xấu sẽ làm em đau đớn… – Minh Kha trầm giọng.

Thùy Chi im lặng lắng nghe, ánh mắt nàng đã khôi phục sự tinh anh sắc bén như ngày nào.

– Sáng nay anh họp với Đỗ Thụy… Anh có trình bày các bằng chứng mình tìm được… Ban đầu anh ta có vẻ rất quan tâm… Nhưng sau khi nói chuyện riêng với ông Hà Châu, liền thay đổi thái độ… Đỗ Thụy gọi anh lên phòng, nói anh đưa ra cuốn sổ tay ghi chép. Anh ta nói sẽ tự làm việc với phía cảnh sát… Nhưng sau đó… Anh vô tình nhìn tìm thấy trong đống rác thu dọn từ máy hủy giấy… cuốn sổ ghi chép của anh, bị cắt nát ra từng mảnh nhỏ.

– Cũng may, đó chỉ là ghi chép… Anh có lưu lại tất cả bản sao bằng chứng khám nghiệm ở cơ quan…

Thùy Chi nhíu mày nín lặng. Ngày cha nuôi chết, nàng đã quá hoảng loạn, còn muốn chết đi để bồi tội. Thậm chí lúc Đỗ Thụy nói nàng nhận tội, nàng cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ, khi đã tỉnh táo lại, sự khao khát được sống, được tự do lại bùng cháy mãnh liệt như chưa bao giờ. Thùy Chi bắt đầu suy nghĩ… Nàng phải nghĩ thật nhanh các bước đi tiếp theo của mình. Vì giờ đây nàng không những có một kẻ thù là hung thủ đã hại chết cha, còn có một kẻ khác muốn nàng ở lại trong nơi ngục tù tăm tối này.

“Quan sát… Con phải luôn quan sát xung quanh và đánh giá đối phương có gì… Mình lại có lợi thế gì…”. Lời nói của cha nuôi lại vang vọng trong đầu nàng.

Quay nhìn người cảnh sát ngoài ô cửa sắt, Thùy Chi nói thật nhỏ.

– Em cần một cái điện thoại… Đưa cho em…

– Nhưng… Họ sẽ soát người em đó…

Minh Kha thì thầm, cũng cúi xuống lén rút điện thoại ra. Anh đưa qua Thùy Chi bên dưới bàn.

– Em có cách của em…

Thùy Chi quay nhìn thấy người cảnh sát không quay lại, liền lén đưa tay cầm điện thoại đút vào quần. Hai chân duỗi ra, mông nhỏm lên một chút… Thùy Chi cắn môi, khuôn mặt hơi đỏ lên khi phát hiện ánh mắt tò mò ngạc nhiên đối diện của Minh Kha.

– Em thật là… đáo để nha… – Minh Kha nén cười.

– Không được cười… Cũng may anh vẫn dùng cái điện thoại nhỏ đó… – Thùy Chi xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng, nói.

Nhưng không còn thời gian để ngượng ngùng nữa, nàng căn dặn Minh Kha vài điều quan trọng.

– Từ giờ trở đi anh phải cẩn thận… – Thùy Chi nói. – Anh là người có thể giải cứu em… Tức anh cũng là mục tiêu…

“Hết giờ… ” – Cánh cửa bật mở.

– Nhớ lời em… Cẩn thận đó.

Thùy Chi mỉm cười với Minh Kha, xoay người bước ra ngoài. Bên ngoài đã đứng sẵn một người cảnh sát nữ, Thùy Chi thản nhiên bước đến trước mặt bà ta, dang hai tay cho bà lục soát khắp người. Dĩ nhiên là bà ta không phát hiện được chiếc điện thoại vì nó đã được giấu vào một nơi bí mật.

Thùy Chi thong thả bước về buồng tạm giam của mình. Khác hẳn dáng đi thất thểu chán chường khi nảy, dáng người nàng yểu điệu thanh thoát làm cả bộ quần áo tù thô kệch cũng lộng lẫy lên theo. Trước khi bước vào buồng giam, ánh mắt như dao của Thùy Chi liếc qua gã cảnh sát làm gương mặt gã cũng đỏ ửng vì phấn khích.

Vừa vào trong buồng, áp sát cánh cửa sắt đóng chặt, Thùy Chi nói nhỏ cho gã cảnh sát vừa đủ nghe.

– Em muốn gặp anh Phúc… Anh chuyển lời dùm em được không ?!

Hơi bất ngờ vì lần đầu tiên Thùy Chi chủ động nói chuyện với mình, gã ấp úng một lúc rồi nói:

– Không… Cấp trên đâu phải cô muốn gặp là gặp ?!

– Hi hi… Nếu anh chuyển lời giúp em… Em không những không tố cáo anh nhìn trộm em tắm… Mà sau này, mỗi lần tắm… Em sẽ quay người ra ngoài… Được không ?!

Từ bên trong Thùy Chi vẫn nghe được tiếng nuốt nước bọt đánh ực một tiếng rõ to. Nàng mỉm cười chờ đợi.

– Tôi nhắn… Nhưng sếp không xuống thì sao ?!

– Anh cứ nhắn là Thùy Chi muốn gặp… Dù anh ta không xuống, em vẫn thực hiện lời hứa mà…

– Được…

Thùy Chi mỉm cười, đưa tay vào quần chậm chậm rút cái điện thoại ra. Nhìn chiếc điện thoại ươn ướt nàng thoáng đỏ mặt lau vào áo. Nàng từng trêu chọc Minh Kha khi anh dùng cái điện thoại loại “nông thôn” này. Anh giải thích rằng mình như một ông cụ non, không thích sử dụng nhiều chức năng, chỉ cần nhỏ gọn và bền pin… Không ngờ có một ngày nàng cần đến nó… Kích thước nhỏ gọn của nó hoàn hảo để nàng mang vào đây trót lọt, chức năng đơn giản của nó cũng đủ giúp nàng tạo ra một cái bẫy trong bốn bức tường kín mít.

Người tên Phúc mà Thùy Chi cần gặp lại chính là gã Phúc đi cùng gã Minh vài năm trước đã gặp nàng tại khách sạn. Khi Thùy Chi vừa vào đây được hai ngày, gã đã xuống buồng giam nàng một lần… Chính gã đã ra lệnh chuyển buồng giam cho nàng sang nơi này. Nàng biết mục tiêu của gã chỉ là thân thể mình… Điều đó lại là ưu thế duy nhất hiện giờ nàng đang có. .

Ánh mắt Thùy Chi chợt lạnh lẽo nghĩ đến cái chết của cha nuôi… Nàng sẽ trả mọi giá để làm sáng tỏ việc này. Mọi giá…

Gã gác phòng giam làm việc hiệu quả kinh khủng. Chỉ một tiếng đồng hồ sau, khi trời đã nhá nhem tối, gã Phúc đã lọ mọ bước vào buồng giam của Thùy Chi. Nàng đang tắm, nhưng thấy gã bước vào vẫn không hoảng hốt la hét, chỉ hơi khép nép đứng xoay người vào trong.

Gã Phúc mừng rơn xua gã gác cửa đi ra cuối hành lang. Đóng cửa lại chậm chậm bước đến sau lưng Thùy Chi. Ánh mắt say mê thân hình trần truồng nõn nà của nàng. Từ đêm đó, mỗi lần gần đàn bà gã phải mơ tưởng đến thân thể của Thùy Chi… Mà nàng càng ngày càng nổi tiếng, gã từng nghĩ giấc mơ hoang lạc nhất trong đời gã sẽ không bao giờ lặp lại.

Gã Phúc háo hức bước đến giường, ánh mắt chưa hề rời khỏi cơ thể trần truồng tuyệt đẹp của Thùy Chi.

– Vô duyên quá… Anh nhắm mắt lại đi… Để em lau khô người đã… – Thùy Chi dậm chân gắt lên, mặt đỏ bừng.

– Phải… Phải… – Gã nhe răng cười, ngồi xuống, giả vờ nhắm mắt lại.

Thùy Chi lấy khăn tắm, chậm rãi lau khô cơ thể. Dù biết gã Phúc vẫn hé mắt nhìn, nước miếng nuốt ừng ực thèm thuồng. Thùy Chi mỉm cười, tiếp tục lau nước trên người. Chiếc khăn nhỏ cứ như vô ý vờn qua vờn lại giữa hai núm vú đỏ hồng xinh xắn. Thùy Chi che chiếc khăn ướt ngang ngực, phía sau hoàn toàn trần trụi, nhẹ nhàng ngồi xuống đùi gã.

– Lâu rồi không gặp anh có nhớ em không ?!

– Nhớ… Nhớ… – Gã Phúc gật đầu lia lịa, ánh mắt thiêu đốt nhìn xuống cặp mông trần trụi trắng nõn trĩu nặng trên đùi mình.

– Thật ra… Em rất căm ghét tên Minh kia… Vì gã giả nhân giả nghĩa… Lại không hề có ác cảm gì với anh…

Thùy Chi ngữa người tựa hẳn vào lòng gã, chiếc khăn nhỏ ẩm ướt khoát hờ trên hai bầu vú che xuống vùng tam giác thần tiên. Gã Phúc say mê hít hà mái tóc thơm ngát, hôn nhẹ lên bờ vai nàng.

– Phải… Phải… Anh dễ thương lắm.

– Tên Minh đó, em từng gọi là chú… Vậy mà… – Thùy Chi hậm hực nói tiếp. – Không những muốn mẹ em, còn muốn cả em…

– Phải, thằng đó khốn nạn thật… Nhưng hắn mất tích… Hơn năm rồi…

– Sao lại mất tích ?! – Thùy Chi giả vờ sửng sốt, nàng nhỏm người một chút, chiếc khăn tuột xuống một góc lộ ra bên núm vú đỏ hồng.

– Làm sao anh biết được… Cơ quan cũng không tìm ra… Chắc lại đi xơi vợ người khác, bị thủ tiêu rồi cũng nên… Kệ mẹ nó đi.

Gã Phúc quả thật không muốn nhắc đến thằng Minh. Gã chỉ muốn được đè Thùy Chi ra dày vò ngay lập tức. Một bên núm vú đỏ hồng của nàng gần trong gang tấc ngay trước ánh mắt đói khát của gã Phúc.

– Bây giờ em đã đi đến đường cùng… Anh vẫn còn muốn em chứ ?! – Thùy Chi ngữa mặt thở nhẹ một hơi thơm ngát làm gã Phúc say mê.

– Muốn chứ… Em là người phụ nữ đẹp nhất trong mắt anh… – Gã nuốt nước miếng nói vội, ánh mắt đờ đẫn nhìn đôi môi đỏ mọng hé mở của nàng.

– Khi tòa tuyên án, em sẽ bị giam nơi khác… Lúc đó không còn gặp anh nữa rồi…

Thùy Chi phụng phịu, cúi gằm gương mặt ửng đỏ, ngón tay nàng lại tự vẽ tròn tròn quanh núm vú đỏ hồng xinh xắn của mình. Gã Phúc thiếu chút nữa là xịt máu cam ngay tại chỗ… Hắn run run ôm ghì lấy cơ thể mát rượi của nàng, thì thào:

– Vậy còn vài ngày… Hai chúng ta… Hay là hai chúng ta…

– Hứ… Anh chỉ muốn ăn người ta thôi… Đàn ông nào cũng như thế… không quan tâm đến tâm sự của người ta sao ?! – Nàng u uất, kéo khăn tắm che kín lại ngực.

– Trời ơi… Em muốn gì nói nhanh đi… Anh muốn chết rồi nè… – Gã Phúc kêu khổ, nài nỉ.

– Em muốn đòi tiền… Tên Minh đó đã lấy hết gia sản nhà em… Bây giờ em nên nông nổi này… Không còn khả năng lo cho ba mẹ… Một tờ quyết định thôi mà hắn lấy tận sáu tỷ rưỡi… Em căm ghét hắn… – Thùy Chi vừa nói vừa giãy nảy trên đùi gã Phúc.

– CÁI GÌ ?! Sáu tỷ rưỡi… Hắn đưa anh có ba tỷ thôi ! – Gã Phúc buột miệng gào lên.

– Thì ra là anh cũng có phần ?! – Thùy Chi rưng rưng, toan đứng dậy, thì gã níu nàng lại.

– Trời ơi… Anh có ăn được một mình đâu… Lo lót từ trên xuống dưới mà… – Gã phân bua.

– Anh nói xạo… – Nàng phụng phịu, mặt cúi gằm giận dỗi.

– Anh thề đó… Anh đưa lão Hậu – Trưởng phòng Cảnh sát điều tra 1,3 tỷ… Lão Trung – Phó Phòng 2 tỷ… Còn thằng Tuân bên Cục quản lý an ninh Ngân hàng 400 triệu…. Anh chỉ hưởng được 600 triệu thôi… Tội anh quá mà…

– Chỉ một tờ quyết định nhỏ nhoi mà kiếm được 600 triệu… Anh kiếm tiền ngon quá ha…

Thùy Chi chợt đứng dậy, giọng nói nàng trở nên lạnh lùng nhưng gã Phúc vẫn chưa nhận ra. Thấy nàng bước đến góc nhà bắt đầu mặc quần áo, gã thiếu điều muốn khóc, lại càng cố phân bua:

– Em nghĩ anh leo lên vị trí này dễ lắm sao ?! Lo lót rải đường từ Bộ xuống… Cả năm tỷ bạc chứ ít ỏi gì… Cái xã hội này là vậy… Không có gì là không được… Chỉ cần có đủ tiền thôi… Bây giờ anh phải gỡ gạc chứ…

– Anh gỡ đủ chưa ?! – Thùy Chi hỏi vừa cài nút áo, mắt cũng không buồn nhìn gã.

– Anh còn nhiệm kỳ hai năm… Chắc cũng gom thêm được chục tỷ nữa… Rồi hạ cánh an toàn thôi… Lên giường đi cưng… Cưng mặc đồ vô làm gì vậy ?! À… Thích trò cởi bỏ từng lớp đúng không ?!

“Reng… Reng”

Bất ngờ có tiếng điện thoại reo vang. Gã Phúc vô thức chạm vào túi mình, không phải điện thoại gã. Gã ngạc nhiên nhìn lên Thùy Chi, bắt gặp ánh mắt giễu cợt của nàng.

– Điện thoại của anh đó… Nhấc máy đi… – Nàng khoanh tay hấc hàm về phía cuối giường.

– Của anh ?! Sao lại của anh ?! Mà sao em lại có điện thoại trong này nhỉ ?!

Gã Phúc nhíu mày, mò dưới lớp vải phủ nệm giường, tìm được một cái điện thoại nhỏ nhắn. Nhấc máy áp lên tai:

“Anh thề đó… Anh đưa lão Hậu – Trưởng phòng Cảnh sát điều tra 1,3 tỷ… Lão Trung – Phó Phòng 2 tỷ… Còn thằng Tuân bên Cục quản lý an ninh Ngân hàng 400 triệu…. Anh chỉ hưởng được 600 triệu thôi…”

Không ngờ nghe được chính giọng nói của mình, gã Phúc hầm hầm hét vào điện thoại:

– Mày là ai ?!

“Em nghĩ anh leo lên vị trí này dễ lắm sao ?! Lo lót rải đường từ Bộ xuống… Cả năm tỷ bạc chứ ít ỏi gì… Cái xã hội này là vậy… Không có gì là không được… Chỉ cần có đủ tiền thôi… Bây giờ anh phải gỡ gạc chứ…”

Không có tiếng trả lời, chỉ có giọng nói của chính gã oang oang rõ ràng từng tiếng.

– Cô dám cài bẫy tôi ?!

Gã Phúc gầm lên, ném chiếc điện thoại lăn lốc dưới sàn. Thùy Chi cười tủm tỉm nhặt lên, nàng chắt lưỡi:

– Anh cũng biết là đoạn âm thanh đó không lưu trong này mà… Cái điện thoại có tội tình gì đâu…

– Cô muốn gì ?! – Gã Phúc thở hồng hộc, kềm nén.

– Tôi muốn lấy lại bản lời khai mình đã ký. – Thùy Chi nói, vẫn chùi chùi chiếc điện thoại không thèm nhìn lên gã.

– Không được… Tôi không có khả năng đó…

– Không có chuyện gì là không được… Ở cái xã hội này… Chỉ cần có đủ tiền thôi… – Nàng cười tủm tỉm bước đến trước mặt gã.

Nghe Thùy Chi dùng lại câu nói của chình mình, mặt gã Phúc đen lại căm tức. Thùy Chi giở chân lên, nhẹ nhàng ngồi lên đùi gã Phúc, đối diện với mặt gã.

– Hợp tác với em… Không những anh sẽ an toàn trên quan lộ… Mà em còn bảo đảm rằng khi em ra khỏi đây… Còn rất nhiều phi vụ cho anh kiếm đậm hơn nhiều… 10 tỷ sao ?! Không cần hai năm tích lũy đâu…

– Và biết đâu đó một ngày… Anh sẽ được toại nguyện trên thân thể em… – Thùy Chi thì thầm, hơi thở thơm ngát bên tai gã.

Gã Phúc nhìn nàng, chợt gã rùng mình. Trong đôi mắt nàng, gã thấy một ngọn lửa âm ỉ chuẩn bị bùng lên thiêu đốt tất cả mọi thứ cản đường… Ánh mắt này hắn đã thấy một lần từ một cô gái yếu đuối cầm dao tự đâm vào cổ mình… Gã chợt nhận ra người đàn bà như Thùy Chi, không phải thứ dành cho gã chơi đùa… Nếu gã còn muốn sống lâu hơn.

—————-+++++—————-

Buổi tối hôm sau,

Nico đội mũ bảo hiểm kín mít, cầm lái một chiếc mô tô phân khối lớn chậm chậm trên đường. Chiếc xe anh lái là một chiếc xe lạ, chưa bao giờ Thùy Chi thấy, cũng không xuất hiện tại nhà ông Đỗ Hạnh bao giờ. Ánh mắt anh sắc lạnh như hai mũi dao nhọn chĩa thẳng vào tấm lưng gầy ốm của người thanh niên lái chiếc xe cũ kĩ cách đó không xa. Người đó là Minh Kha.

“Tôi muốn đây là một tai nạn… Hắn có thể liệt giường, hôn mê… Nếu… Nếu lỡ chết cũng không sao… Nói chung trong hai tuần tới… hắn không thể xuất hiện tại bất cứ nơi đâu… ”

Trong đầu nico vang lên mệnh lệnh của Đỗ Thụy. Từ ngày ông Đỗ Hạnh chết, Thùy Chi bị bắt, Nico trở nên lầm lì hơn cả trước đây. Anh phân vân mấy lần không biết có nên trở về Nga không ?! Nhưng còn có an nguy của một người vẫn làm anh vương vấn… Anh nghe lệnh Đỗ Thụy không phải vì hắn là con trai lớn của ông Đỗ Hạnh… Văn hóa Phương Tây không quen với tập tục cha truyền con nối. Anh nghe lệnh Thụy vì hắn đang giúp đỡ Thùy Chi. Nico bắt đầu quan sát xung quanh, phía trước là đoạn đường tối không lắp camera… Với chiếc xe 1200 cc đang lái, thật không khó để anh cắt đôi chiếc xe máy cũ rích kia… Nhưng vấn đề là người thanh niên kia không chắc còn sống… Nico hít sâu một hơi, tay nắm ống ga siết chặt…

“Reng…”

Chợt tiếng chuông điện thoại reo lên trong tai nghe anh đang đeo. Nico nhíu mày, lỏng tay, bấm nút.

“Anh Nico… Em Thùy Chi đây…”

———————-+++++———————–

Trong một căn nhà nhỏ xiêu vẹo ở quận 8, cửa sổ đóng kín bưng… Dưới ánh đèn leo lét, Minh Kha gập người chuyên chú dán kín một bì thư dầy cộp. Dán xong, anh kẹp nó vào một tờ báo, rồi thở phào tháo găng tay ra… Cả đời Minh Kha chỉ biết học rồi đi làm, yên bình trôi qua ki chút gợn sóng. Vậy mà mấy ngày qua thật như một cuốn phim hành động… Từ việc Thùy Chi giấu chiếc điện thoại của anh đi qua cửa kiểm soát… Đến mua một số điện thoại khác, nhắn số cho nàng… Cài đặt sẵn phần mềm ghi âm, để chờ nàng gọi lại… Sau đó càng kinh khủng hơn, khi Thùy Chi nhắn anh phải đi theo gã sát thủ người nước ngoài… đến đây lánh nạn. Anh cũng không ngờ mình trở thành đối tượng cần thủ tiêu của Đỗ Thụy.

Tranh thủ hai ngày rảnh rỗi, Minh Kha đã tổng hợp một bản báo cáo pháp y đầy đủ để chứng minh Thùy Chi vô can với cái chết của ông Đỗ Hạnh. Để gửi cho gã Phúc, Minh Kha phải gói gém cẩn thận để không lưu lại chút manh mối truy ra anh. Dù sao anh là người đang nắm phốt của gã, càng quan trọng hơn đó chính là mệnh căn của Thùy Chi… Hai ngày nay, Minh Kha nhớ Thủy kinh khủng, nhưng không dám nhắn gọi vì sợ nàng bị liên lụy.

——————+++++++++——————-

Căn phòng giam nhỏ của Thùy Chi giờ đây thật khác… Nệm giường được thay tươm tất, ánh đèn chan hòa phản chiếu… Một chiếc quạt gió quay nhẹ nhẹ làm bầu không khí mát dịu dễ chịu hơn nhiều. Thùy Chi ngồi ngay ngắn trên giường, xung quanh nàng là tập hồ sơ báo cáo biến động cổ phiếu Elite suốt mấy ngày qua. Nàng nhíu mày, cầm điện thoại lắng nghe.

“18 nguồn thu mua cổ phiếu Elite đều thuộc bà Việt Nga – Tổng Giám đốc Blue Jeans… Tỷ lệ chênh lệch hiện nay so với số cổ phần chi phối đứng tên ông Đỗ Hạnh là 2.7%, vẫn tiếp tục kéo gần hơn…”

– Và Đỗ Thụy không có động thái gì sao ?! – Thùy Chi trầm giọng hỏi.

“Không… Dường như Đỗ Thụy chỉ họp với ông Hà Châu, quan tâm đến chuyện nhận thừa kế thôi…” – Giọng nói của Ngọc Hà vang lên bên kia.

– Được rồi… Cô cẩn thận đừng để lộ ra chuyện tôi có thể liên hệ bên ngoài. Tôi cần suy tính thêm.

Thùy Chi cúp máy, tựa lưng vào tường thất thần. Đỗ Thụy làm cho nàng từ thất vọng này đến thất vọng khác. Thùy Chi không rõ vì lý do nào mà anh thay đổi suy nghĩ từ việc giải cứu nàng đi đến quyết định hãm hại nàng. Anh hủy bỏ sổ ghi chép chứng cứ của Minh Kha, lại sai sử Nico hãm hại anh… Tất cả chỉ để nàng không thoát ra khỏi nơi này. Nếu chỉ hãm hại nàng, Thùy Chi vẫn có thể tha thứ cho Đỗ Thụy. Nhưng từ lúc anh muốn Nico giết Minh Kha, nàng đã quyết định đối đầu với anh ta.

Hôm nay, nhận được báo cáo của Ngọc Hà, Thùy Chi lại càng chán ghét Đỗ Thụy. Anh ta hầu như không có động thái trả đòn mặc cho phía đối thủ vơ vét cổ phiếu Elite, mà tối ngày chỉ chăm chăm vào khoản thừa kế của mình.

Thùy Chi được Minh Kha thông báo sơ lược qua lời kể lại của Nico. Hai người phải vật lộn với Google Translate cả buổi để có một câu chuyện thông suốt. Nico đã nhìn thấy đoạn video trước khi Đỗ Thụy xóa đi. Đỗ Vân đã dẫn hai người bạn, một nam một nữ, vào nhà buổi trưa hôm đó… Nghĩ đến cảm giác đau đớn ê ẩm suốt mấy ngày mới vào đây, Thùy Chi nghiến răng căm tức… Nhưng điều đáng tiếc là Nico không nhận diện được hai người bạn đó… Chỉ biết thằng con trai lái một chiếc ô tô Lamborghini đỏ bóng, ba số đuôi là… 135. Thùy Chi hơi nhíu mày ngờ ngợ. Thanh niên hơn hai mươi tuổi lái một chiếc siêu xe như thế có thể nói là đầu ngón tay… Chính nàng cũng gặp qua hai người… Một là Thiên Hà… Hai là… Tuấn Nguyên.

Thêm một vấn đề nữa, ngay cả Đỗ Thụy cũng không nghĩ đến. Nếu cái chết của ông Đỗ Hạnh là một âm mưu, vậy thông tin ông có tiền sử bệnh tim lâu năm là do ai cung cấp cho hung thủ ?! Thùy Chi đã từng được cha nuôi kể về căn bệnh tim đang rút dần sự sống của ông. Nhưng ông cũng nói đây là một bí mật, chỉ có bác sĩ riêng của ông, Nico và Thùy Chi biết… ngay cả Thụy và Vân đều không rõ ràng. Vân rất có thể bị lợi dụng để làm ra một chuyện ngu xuẩn… Nhưng đã đến nước này, đánh chết hắn cũng không dám thừa nhận. Vậy muốn điều tra chủ mưu phía sau có thể truy từ tên bác sĩ riêng kia…

“Cộc cộc cộc”

– Vào đi…

Thùy Chi hơi mỉm cười vì cách trả lời của mình, cứ như nàng đang ngồi trong phòng làm việc. Cánh cửa bật mở, gã Phúc khuôn mặt không mấy tự nhiên bước vào. Trên tay gã cầm một tập hồ sơ dầy. Cửa đóng lại, gã đặt xuống giường ngay trước mặt Thùy Chi. Tập hồ sơ mang tên nàng.

– Trong này là bản lời khai có chữ ký của cô…

Thùy Chi mỉm cười mở hồ sơ. Nàng run run cầm bản lời khai có vài vết chữ nhòe nhoẹt, đó là nước mắt của nàng rơi xuống khi viết nó… Nàng mỉm cười, xé vụn tờ giấy trước mắt Phúc. Gã đưa ra một tập báo cáo khác, ánh mắt hơi khó hiểu nhìn Thùy Chi:

– Sáng nay tôi nhận được tập báo cáo pháp y này… Tuy không có người ký xác nhận, nhưng phía pháp y bên tôi kiểm tra lại đều thấy chính xác. Điều này chứng minh cô vô can với cái chết của ông Đỗ Hạnh…

Thùy Chi gật gật đầu, không trả lời.

– Vậy cô cũng không cần cài bẫy tôi để lấy lại tờ lời khai làm gì… Thậm chí chỉ cần chúng tôi xúc tiến thay đổi báo cáo, cô có thể rời khỏi đây trong hai ngày.

– Tôi không muốn tờ lời khai này còn tồn tại trên đời… Nó là một lời dối trá nhục nhã đối với tôi… – Thùy Chi bình tĩnh nói.

– Anh cứ cho người xúc tiến thay đổi báo cáo… Nhưng hiện nay tôi chưa muốn rời khỏi đây…

– Tại sao ?! – Gã Phúc cau mày hỏi.

Thùy Chi mỉm cười, ngã đầu nằm xuống đùi gã. Cả người Phúc cứng đờ khi nàng kéo tay gã đặt lên ngực mình.

– Anh cứ xem như em chưa muốn xa anh… Được không ?!

Thùy Chi lim dim nhắm mắt để mặc gã hồi hộp mân mê hai bầu vú mềm mại của nàng. Gã run rẩy mở từng chiếc nút áo tù thô kệch. Hai bầu vú căng tròn mơn mởn, hai nhụy hoa đỏ hồng xinh đẹp của Thùy Chi lại phơi bày trước ánh mắt thèm thuồng của hắn. Gã cúi gập người, vụt mặt vào ngực nàng. Miệng hắn say mê ngậm mút lấy hai núm vú nàng. Thùy Chi nhắm mắt, tay xoa nhẹ mái tóc lòa xòa nhấp nhô của Phúc. Khóe miệng nàng nở một nụ cười nhàn nhạt…

“Thời điểm bất thường cần những hành động phi thường”. Thùy Chi vừa nhận ra trong trận chiến ba bên này thế lực nàng quá yếu nhược… Hôm trước gài bẫy gã Phúc, nàng có thể sai khiến hắn, nhưng điều đó vẫn chưa đủ… Nhưng nghe lệnh và phục tùng mệnh lệnh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nàng không muốn khi mình ra trận, sau lưng lại có một con dao sắc bén cứ lăm lăm chực đâm lén bất cứ lúc nào. Để tránh điều đó, Thùy Chi phải thu phục gã đàn ông này… để hắn cam chịu phục tùng dưới váy nàng một cách tuyệt đối…

– Uwmmm…

Gã Phúc nằm sấp bên cạnh Thùy Chi. Nàng nhắm mắt, vạt áo nàng mở rộng để hắn thoái xoa nắn, hôn mút hai bầu vú tròn trịa đến đỏ ửng lên. Tay hắn chậm chậm luồn xuống dưới… Thùy Chi hóp bụng cho tay hắn luồn vào trong lưng quần. Bàn tay ấm nóng của gã vuốt ve ngoài lớp vải quần lót mát rượi, mân mê bờ mu mềm mại của nàng… Chợt gã dừng sững, rụt tay về…

– Em… Em đang có sao ?! – Mặt gã nhăn nhúm khó coi.

– Ư… – Thùy Chi đỏ mặt, gật gật. – Mới có sáng nay… Nhưng anh muốn… em cũng chìu anh được mà…

– Không… Không… Không được… Xui lắm…

Gã Phúc lồm cồm leo xuống giường. Thùy Chi che miệng cười nắc nẻ.

– Đi đâu vội vàng vậy… – Nàng kéo gã lại, cài nút áo sơ mi xộc xệch cho gã. – Em nhờ cưng xíu nha…

Thùy Chi đưa cho gã một tờ giấy, nàng đã ghi chú đầy đủ những thứ cần điều tra.

“- Người đứng tên chiếc Lamborghini, màu đỏ biển số SG, ba số đuôi 135”

“- Cơ cấu nguồn vốn của Cty Thời trang Blue Jeans… Danh tính các cổ đông và số điện thoại liên hệ…”

“- Các mối quan hệ cá nhân của Bác sĩ Nguyễn Nhật Thành… bao gồm vợ con, người tình…”

– Cái này… – Gã Phúc thoáng chần chừ.

– Cưng ngoan đi… Ba ngày sau, em cho cưng ăn em được không ?! Mà nhớ để dành ba ngày, không được xả lung tung đâu đó…- Thùy Chi cắn môi, ánh mắt lẳng lơ không chịu nổi.

– Ừa… nhớ đó… – Gã tươi cười, nhét tờ giấy vào ngực áo.

Nét mặt gã Phúc khi bước ra ngoài còn tươi tỉnh, vui vẻ hơn lúc mới bước vào gấp trăm lần.

Đợi cánh cửa đóng lại, Thùy Chi thò tay vào quần lót rút ra một miếng giấy vệ sinh được gấp thành nhiều lớp chồng lên nhau, vuông vức dầy cộp. Nàng nhếch mép cười vo trò, ném vào thùng rác.

————————++++——————–

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.