Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 25: Chỉ Mành Treo Chuông

Sau Ánh Hào Quang 2

34 Chương 25: Chỉ mành treo chuông

Ngày một – Còn ba ngày đến cuộc họp cổ đông Elite:

Một trận cuồng phong lại quét ngang các mặt báo trong hai ngày liên tục.

“Hai công tử nhà Thời trang và Điện ảnh đầu thú…”

“Hai công tử khai ra đồng phạm: Nguyệt Nhi bỏ trốn”

“Tìm thấy lọ thuốc tại nhà mẹ Nguyệt Nhi: khả năng cao là bằng chứng hại chết ông Đỗ Hạnh”

“Cái chết của ông Đỗ Hạnh: âm mưu thâm độc của một nữ diễn viên trẻ”

“Thùy Chi Lollipop không liên can đến cái chết của ông Đỗ Hạnh”

Ngày hai – Còn hai ngày đến cuộc họp cổ đông Elite:


Báo chí càng điên cuồng hơn khi sự việc mỗi lúc một nghiêm trọng.

“Lọ thuốc hại chết ông Đỗ Hạnh: in đầy dấu vân tay của Nguyệt Nhi.”

“Chấn động: ông Nguyễn Nhật Thành, bác sĩ riêng của ông Đỗ Hạnh bị đâm chết tại nhà…”

“Cái chết của ông Nguyễn Nhật Thành: nghi án bịt đầu mối.”

“Hiện trường vụ án giết ông Thành có dấu vân tay của Nguyệt Nhi…”

“Lệnh truy nã toàn quốc: Diễn viên trẻ Nguyệt Nhi”

“Thùy Chi Lollipop là nạn nhân của một âm mưu thâm độc…”

“Thùy Chi Lollipop đã nhận tội thay anh ?!”


“Thùy Chi về nhà… Fan chào đón chật đường gây ùn tắt xe nghiêm trọng.”

Báo chí là thế đó. Hôm qua họ chửi mắng bạn thậm tệ cứ như mình là người chứng kiến từ đầu đến cuối. Hôm nay lại tung hô như phải rồi, tôi biết một con người đàng hoàng như bạn sẽ không bao giờ làm chuyện đó. Âu cũng là một cái nghiệp tung hứng tin tức để thu hút dư luận.

Thùy Chi về đến nhà… Ba ôm nàng khóc sướt mướt, chỉ có mẹ là ngơ ngác không hiểu ất giáp gì… Fan đến chật cả con hẻm, tung hô tên Thùy Chi vang dậy rung trời. Thùy Vân cũng không thể ngây ngô đến mức không đoán ra Thùy Chi vừa trải qua một biến cố lớn. Mười ngày tù ngục của con gái, bà lại bị chồng lừa rằng con bé đi công tác nước ngoài. Thùy Chi quay ra ngoài cửa, hai bên là Ngọc Hà và Nico… Nàng vừa cười vừa tặng chữ ký…

Thùy Chi không hề biết rằng trong đám đông chen chút, có một ánh mắt thương yêu nhìn ngắm nàng từ xa… rồi lặng lẽ quay người rời đi.

——————+++++++++—————–

– Khốn kiếp…

Trong văn phòng tại nhà của ông Đỗ Hạnh, âm thanh loảng xoảng vỡ vụn vang lên liên tục. Chị Tám lấm lét đứng nép ở góc cầu thang, tay cầm cây chổi, chần chừ không dám bước tới. Ông Đỗ Hạnh khi xưa không bao giờ có chuyện giận dữ đập phá đồ đạc như vậy… Duy nhất một lần bà thấy ông lớn tiếng là lần cô Thùy Chi vừa từ Hàn Quốc trở về.


Đỗ Thụy đang rất tức giận chuyện Đỗ Vân đi đầu thú… Nó ở tù thì mặc xác nó, nhưng nó lại mang theo 45% cổ phần thừa hưởng của cha vào trong đó…

Còn Thùy Chi lại như “quan trạng về làng” bao nhiêu ô nhục đều xóa sạch, còn được tung hô như liệt nữ. Thậm chí có báo chí còn tự suy luận rằng trước đây Thùy Chi ký lời khai vì nhận tội thay cho Đỗ Vân… Danh vọng nàng bay cao như Phượng hoàng tung cánh. Người ta so sánh hình tượng Thùy Chi như một sự trong sáng tuyệt đối, hy sinh và vị tha… Có báo còn ví von nàng như một bông sen trắng “thân nhúng vào bùn mà vẫn không hôi mùi bùn”… Dĩ nhiên, Đỗ Thụy không hề biết rằng hầu như tất cả bài báo đó đều được ông Hà Châu chi tiền. Hình tượng của Thùy Chi phải thật bóng bẩy, sáng chói mắt trước khi bước lên đài danh vọng.

Ngay cả Cty Dong Yong bị những bài báo trong nước tác động, đang trong quá trình thương lượng rút thương hiệu Lollipop về nước, liền quay một trăm tám mươi độ muốn trực tiếp ký hợp đại sứ độc quyền với Thùy Chi. Ông Hà Châu cũng không hỏi ý kiến Đỗ Thụy, trực tiếp từ chối. Hai ngày nữa, Thùy Chi đã không còn là một bông sen trong ao nữa rồi.

Đỗ Thụy hậm hực ngồi xuống sofa. Hôm qua, hắn đã biết luật sư Hà Châu chơi khăm mình khi tình cờ tra cứu luật trên mạng. Pháp luật không hề có quyền giám hộ tài sản thừa kế đối với người có đầy đủ hành vi dân sự. Hắn không biết ông ta lừa gạt mình để làm gì. Nhưng Thụy cảm thấy bầu không khí quanh mình mỗi lúc càng ngột ngạt khó thở. Hắn thấy mình như lọt vào một ma trận đang siết lại từ từ… Tình hình này, với số cổ phiếu trong tay, hắn đừng mơ tưởng cạnh tranh ghế Chủ tịch Elite với bà Việt Nga trong cuộc họp ngày mai. Đỗ Thụy bắt đầu hối hận vì mình dùng quá nhiều thời gian cho việc mưu toan chiếm đoạt thừa kế của hai người em.

“Reng…” – Tiếng chuông điện thoại reo vang.

Nhìn thấy số điện thoại của đám sát thủ ăn hại kia, Đỗ Thụy gầm lên, ném chiếc điện thoại lăn lốc trên sàn.

“Reng… Reng… Reng… ”

Nhưng tiếng điện thoại không dứt, lại càng làm Đỗ Thụy điên tiết hơn. Hắn bước qua cạnh bàn làm việc, cúi xuống nhặt điện thoại. Chợt cả người hắn dừng sững lại, ánh mắt chằm chằm nhìn vào một thiết bị màu đen có ánh đèn li ti chớp sáng. Khuôn mặt Đỗ Thụy chậm rãi chuyển sang sắc đỏ giận dữ… Hắn không chạm vào nó mà đứng lên nhấc máy điện thoại.

– Có chuyện gì ?!

“Có một tin tức này có lẽ anh sẽ rất quan tâm…” – Giọng nói của gã đại diện nhóm sát thủ bên kia, chỉ mình Đỗ Thụy nghe được.

– Nói đi…

“Hai trăm triệu…”


Đỗ Thụy nghiến răng căm giận, nhưng vẫn kềm nén.

– Được…

“Người của tôi phát hiện ông Hà Châu và Thùy Chi có một buổi gặp mặt bí mật tại phòng riêng cafe Vườn Đá… Hai người họ họp với 12 vị cổ đông lớn của Blue Jeans… Nếu anh muốn tên họ đầy đủ và hình ảnh của những người đó… Thêm năm mươi triệu nữa.”

– Được…

Cả căn phòng chìm trong một bầu không khí u ám. Đỗ Thụy nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm vào danh sách vừa nhận. Hắn uổng phí bao nhiêu năm học hành không nối nghiệp cha, để bây giờ những cái tên này thật lạ lẫm không gợi lên chút ý niệm gì. Nhưng khi hắn nhìn sang những tấm hình của 12 vị cổ đông… Bất ngờ, Thụy nhổm người thẳng dậy. Trong số những người này, Đỗ Thụy nhận ra bốn người… Họ là bạn học chí thân của cha hắn, từ khi ông còn học bên Nga… Lúc hắn còn nhỏ, bốn người này thường xuyên đến nhà chơi.

Trong đầu Đỗ Thụy chợt lóe lên một khả năng mà hắn không muốn tin tưởng. Mười hai người này là những quân cờ tối hậu mà cha hắn để lại… Cùng với ông Hà Châu chủ trì thao túng, mười ba người như một đội ngự lâm quân càng quét mọi chướng ngại dẹp đường cho một hoàng đế mới đăng cơ… Nhưng vấn đề là tại sao hắn đến giờ phút này vẫn không hay biết gì ?! Chỉ có thể giải thích rằng, người đăng ngôi vị không phải là Đỗ Thụy hắn.

“Vậy là ai ?! Ai mới có thể được cha tin tưởng trao lại tâm huyết cả đời của ông ?! Dứt khoát không phải Đỗ Vân… Chỉ có khả năng là một người… Một kẻ ngoài huyết thống… Thùy Chi.” Đỗ Thụy siết chặt nắm tay, nghe được cả tiếng xương cốt răng rắc. Liên kết với những hành động đánh bóng tên tuổi như giông bão suốt hai ngày qua, hắn càng tin tưởng suy luận của mình là đúng.

“Không… Không thể để cơ nghiệp của cha lọt vào tay một con bé không có quan hệ máu mủ… Không… Ta không chấp nhận chuyện này….” Đỗ Thụy nghiến răng, ánh mắt tóe lửa nhìn qua phía chân bàn gỗ. Nơi đó một cái thiết bị nghe lén chớp lóe sáng… Trong căn nhà này, người có khả năng cài đặt thứ đó chỉ có Nico. Hắn còn làm việc cho ai, ngoài Thùy Chi.

Sự đố kị lan tràn xâm chiếm cả đầu óc, đang dần đẩy Đỗ Thụy bước lên một con đường không lối thoát. Hắn hoàn toàn không nghĩ rằng, Elite đã vuột khỏi tầm tay hắn. Mà Thùy Chi lại chính là người đang giành lại Elite từ tay người khác.

——————++++++++——————-

Ngày ba – Còn một ngày đến cuộc họp Cổ đông Elite.

– Thùy Chi đi đâu ?! Tại sao không tìm thấy ?! – Ông Hà Châu nhíu mày hỏi Nico. – Số điện thoại tài xế cũng tắt máy.

– Tôi không biết… Tôi phải… lái xe… đưa… Thụy… ra… sân bay…

Nico cũng bối rối giải thích. Theo ý của Thùy Chi, trước khi mọi chuyện ngã ngũ, Nico vẫn ở nhà cha nuôi xem như bình thường. Sáng nay, Thụy sai anh lái xe đưa đi, anh không thể từ chối.

– Ngọc Hà đâu ?! – Ông Hà Châu nhíu mày hỏi.

– Sáng giờ cũng không thấy… Hình như là đi chung với Thùy Chi. – Cô thư ký văn phòng nói.

Nico bước lại chiếc máy tính ở góc phòng bắt đầu đăng nhập phần mềm định vị chiếc Lexus của Thùy Chi. Anh nhíu mày quay lại nói:

– Định vị… tắt.

Ông Hà Châu ngồi thừ xuống ghế. Cả người ông nao nao lo lắng. Linh cảm mách bảo ông rằng Thùy Chi đang gặp nguy hiểm cực lớn. Đột nhiên, ông Hà Châu nhìn lên Nico hỏi:

– Đỗ Thụy bay đi đâu vậy ?!

– Tôi không… biết… Vừa đến…. anh ta… kêu… tôi quay về. – Nico càng lo lắng, càng lọng ngọng.

– Sân bay quốc tế hay quốc nội ?

– Quốc nội…

Ông Hà Châu lại tiếp tục trầm ngâm suy nghĩ. Chợt Nico nghĩ ra điều gì đó, rút điện thoại gọi cho Minh Kha. Sau đó, anh bật tiếng loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn:

“Sáng sớm nay, tôi nghe lén được Đỗ Thụy điện thoại với bà Việt Nga, muốn thương lượng bán toàn bộ 50% cổ phần thừa kế của ông Đỗ Hạnh… Điểm hẹn là quán cafe Cây sồi tại 85 Thủ Khoa Huân, Q.1. Thời gian gấp gáp tôi gọi ngay cho Thùy Chi.” – Minh Kha nói qua điện thoại.

– Hẹn lúc mấy giờ ?! – Ông Hà Châu hỏi.

“8h30 sáng”

– Cậu chở Thụy ra sân bay lúc mấy giờ ?! – Ông Châu hỏi Nico.

– Từ nhà… là 9h00… – Nico nói.

Ông Hà Châu nhăn nhó vò đầu bức tai. Biểu hiện bất thường của ông làm Nico lo lắng. Ông thở dài, nói giọng khàn khàn:

– Đó là một cái bẫy của Đỗ Thụy. 8h30 hẹn ở Thủ Khoa Huân, đừng nói là có thời gian thương lượng, chạy đi chạy về đã không kịp 9h00… Cuộc hẹn của Đỗ Thụy với bà Việt Nga là giả… là mồi nhử Thùy Chi xuất hiện…

– Còn chuyến bay của hắn thậm chí mang đến hai tác dụng. – Ông Hà Châu đưa lên hai ngón tay. –

Một là Nico sẽ không đi chung với Thùy Chi đến điểm hẹn, không có cậu chúng sẽ dễ dàng khống chế Thùy Chi… Hai, chuyến bay sẽ là chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo cho hắn.

– Tôi… ra… quán… Cafe… – Nico nói.

– Không cần… Vì hắn chắc chắn không ra tay ở nơi đông người như thế… Điểm hẹn chỉ là một cột mốc để chúng có thể xác định hành trình của Thùy Chi… Sau đó cho nhóm đông người chặn xe và dễ dàng khống chế bắt cóc cả ba người… Thùy Chi, Ngọc Hà và người tài xế.

Minh Kha phía bên kia đầu giây lạnh người im lặng. Một lúc sau anh nói:

“Theo ông hiểu về Đỗ Thụy… Hắn có xuất hiện để chứng kiến hay chỉ đơn giản sai người… thủ tiêu cả ba người ?!”

– Tôi nghĩ… với lòng đố kỵ của Đỗ Thụy. Hắn sẽ có mặt để chứng minh sự ưu việt của mình trước Thùy Chi. Nhưng cậu hỏi vậy để làm gì ?! – Ông Hà Châu hỏi.

“Nếu đã như vậy, hắn sẽ bay một chuyến trong nước ngắn nhất… Để sau đó đi ô tô về Sài Gòn… Giải quyết xong thì đi ngược ra đó và bay về… Máy bay thì có thể kiểm soát lịch trình… Nhưng di chuyển bằng ô tô thì không thể kiểm tra”.

Ông Hà Châu gật đầu thật mạnh, hai mắt sáng trở lại sự tinh anh như thường. Ông quay sang cô thư ký hỏi:

– Kiểm tra cho tôi các chuyến bay từ SG đi khoảng cách gần sáng nay từ 9h45 đến 10h00… Chúng ta cần xác định vị trí của Đỗ Thụy… Sau đó báo cảnh sát dựng rào chắn tại các cửa ngõ liên quan… May ra có thể tìm được Đỗ Thụy…

– Cả thành phố rộng lớn này… Nếu không có hắn chỉ chỗ, chúng ta muốn tìm Thùy Chi chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Mọi người gấp rút thực hiện. Họ không chỉ cần cứu tính mạng của Thùy Chi, mà còn phải chạy đua với thời gian trước khi cuộc họp cổ đông Elite diễn ra.

——————++++++++——————–

Trên tuyến đường Huỳnh Tấn Phát hướng về Nhà Bè, một chiếc container và một chiếc Mecedes 15 chỗ… âm thầm lăn bánh nối đuôi nhau.

– Chúng đưa chúng ta đi đâu vậy ?!

– Em không biết…

Ngọc Hà ngồi trong chiếc xe của nàng, sợ hãi siết chặt tay Thùy Chi. Bao quanh chiếc xe là bóng tối của thùng container kín mít.

8h00 sáng nay, Thùy Chi nghe tin từ Minh Kha. Nàng đã gọi cho Đỗ Thụy để khuyên nhủ anh ta. Nhưng anh ta không nghe máy. 8h15, Thùy Chi rời văn phòng cùng với Ngọc Hà và người tài xế. Đúng 8h25, tại một tuyến đường nhỏ, một chiếc container đậu chật cả con đường… Họ như đang bốc dỡ gì đó, trải xuống một cái dốc thật rộng dài… Người tài xế vừa định lùi xe lại đi đường khác, thì bất ngờ một chiếc xe du lịch 15 chỗ đỗ chắn ngay phía sau. Một nhóm vài người đàn ông đeo khẩu trang lăm lăm súng bước đến. Họ ép người tài xế phải lái xe chạy thẳng lên con dốc, chui thẳng vào thùng xe… Thế là cả ba người bị bắt cóc một cách êm ru, không để lại một chút vết tích. Thùng xe dường như được đặc chế, rất dày… Điện thoại không thể gọi đi, mọi tính hiệu định vị bản đồ trên xe đều vô hiệu hóa.

– Chúng ta hình như đang lên phà… – Người tài xế, tên a Cửu chợt nói.

– Làm sao anh biết ?! – Thùy Chi hỏi.

– Tôi làm tài xế lâu năm… Dốc lên phà thường rất cao, dễ cọ gầm xe nhất… Trên dốc lại có nhiều răng cưa để tránh trơn trượt… Khi xe đi qua, bánh xe thường phát ra âm thanh rần rần… Cô Chi để ý chút nữa sẽ có cảm giác chao đảo thật nhẹ… Nhưng phụ nữ tuyến tuyền đình yếu thường sẽ cảm thấy hơi chóng mặt… Đó là lúc phà bắt đầu di chuyển.

Đúng như a Cửu nói. Một lúc sau, chiếc xe hơi tròng trành một chút, lại có cảm giác như đang trôi tới trước. Thùy Chi nhíu mày nhìn đồng hồ nhẩm tính, hỏi a Cửu:

– Chúng ta bị bắt đến giờ là 45 phút… Từ chỗ chúng ta bị bắt đi đến bến phà nào trong khoảng thời gian này ?!

– Một là phà Bình Khánh – Nhà bè… Hai là Cát Lái – Quận 2… – A Cửu trả lời ngay. – Nhưng tôi không nghĩ chúng ta đang ở Quận 2… Vì đường Quận 2 thường thông thoáng, không dừng thắng nhiều như vậy.

– Vậy thì chúng ta đang trên phà Bình Khánh đi Cần Giờ…. Nhưng chúng chở chúng ta đến đâu ?! Mục đích của chúng là gì ?! – Thùy Chi tự lẩm bẩm một mình.

– Có khi nào liên quan đến cuộc họp ngày mai ?! – Ngọc Hà gợi ý.

– Khả năng này đúng là cao nhất… – Thùy Chi gật đầu.

– Có khi nào… Có khi nào… Chúng thủ tiêu chúng ta… – Ngọc Hà vừa suy luận vừa sợ hãi. .

– Không loại trừ khả năng này… – Thùy Chi lại gật đầu. – Nhưng cái em quan tâm là… ai đang nhắm vào chúng ta… Không, là nhắm vào em.

– Còn ai nữa ?! Không phải bà Việt Nga sao ?! – Ngọc Hà nói.

– Không hợp lý lắm…

Thùy Chi im lặng suy nghĩ. Có một số chuyện chưa đến phút chót nàng cũng không thể nói ra. Ngọc Hà thì không sao, nhưng a Cửu dù sao cũng không thân cận lắm. Nếu nàng chết thì bà Việt Nga cũng chẳng tranh được ghế Chủ tịch… Bà ta cũng không có khả năng biết được chuyện 12 vị cổ đông kia âm thầm ủng hộ nàng. Hay bà ta muốn trả thù cho con gái ?! Vì Nguyệt Nhi có trốn ở đâu thì cũng sớm hay muộn bị cũng bị bắt mà thôi. Nhưng khả năng này cũng không cao, vì mọi bằng chứng tố cáo Nguyệt Nhi, nhìn từ bên ngoài đều không hề liên quan đến Thùy Chi.

Dù không nghĩ ra được là ai đang hãm hại mình, nhưng trước sự chuẩn bị chu đáo của những kẻ này, Thùy Chi hiểu rằng tính mạng của cả ba người đang bị đe dọa. Những tên này được trang bị súng ống đầy đủ, không phải là những kẻ chuyên bắt cóc tống tiền đơn thuần. Dù chúng muốn tống tiền cũng nên chọn một mục tiêu khác, vì giờ phút này, Thùy Chi vẫn chỉ là một cô người mẫu không hơn không kém. Dù chúng có mục đích gì, Thùy Chi vẫn không muốn mình ngồi yên xem số phận an bài…

Không kịp suy nghĩ nhiều, chiếc xe lại tròng trành mạnh… Lại tiếp tục lăn bánh. Không khí trong thùng container rất ngột ngạt, nóng bức. Vì thùng xe kín, nên a Cửu không dám nổ máy xe ô tô, sợ chưa đến nơi thì ba người đã chết ngạt. Chiếc Lexus lọt khít chiều ngang thùng, cửa cũng không mở ra được… Chỉ có thể quay cửa kính xuống để thở. Ba người mồ hôi nhễ nhại, cố gắng chịu đựng.

Qua nửa tiếng đồng hồ nữa, đến lúc Thùy Chi tưởng chừng sắp ngất đi. Chiếc xe đỗ lại. Thùy Chi chợt lên tiếng gấp gáp:

– A Cửu… Lúc cửa thùng xe mở… anh có xông thẳng qua ngoài được không ?!

– Cô… sẽ rất nguy hiểm đó… Xe có thể lật… – A Cửu quay người lại nói.

– Tôi bất chấp… Tôi muốn nắm lấy cơ may của mình… Tôi không muốn mình lọt vào tay chúng… – Thùy Chi mím môi kiên quyết.

Ngọc Hà há hốc, lo lắng siết chặt tay Thùy Chi. A Cửu hít thở nặng nề căng thẳng, trầm giọng nói:

– Được… Hai người đeo seatbelt vào… Ngồi ôm đầu sát xuống gối… Cẩn thận… Va chạm mạnh khi xe tiếp đất…

Anh ta vừa nói xong thì có tiếng loảng xoảng của dây xích bên ngoài cửa. Thùy Chi cùng Ngọc Hà ngay lập tức đeo cứng seatbelt quanh người… Gấp người sát xuống… A Cửu nổ máy xe, tiến lên phía trước để lấy đà… Một tiếng sắt thép va chạm của con dốc bằng thép được hạ xuống…

Cánh cửa vừa hé mở, tia sáng đầu tiên lọt vào… cũng là lúc tiếng bánh xe chiếc Lexus nghiến ken két xuống thùng xe… Động cơ gầm lên giận dữ… Chiếc xe lao ngược lại xô thẳng vào cánh cửa còn mở giữa chừng…

“Rầm” – Một âm thanh đinh tai chát chúa vang lên.

– Á…. Ahhhh…

Cùng với tiếng hét của Ngọc Hà vang lên bên tai, Thùy Chi thấy cả người mình nhẹ bẫng… Thời gian như ngừng lại… Nàng siết chặt hai cánh tay quanh đầu… Hơi thở tắt nghẽn…

“Rầm”….

Một lực va chạm cực mạnh từ bên dưới làm cả cơ thể Thùy Chi hất tưng lên… Seatbelt dằn mạnh làm vai nàng đau nhói… “Bụp… Bụp…” liên tục những chiếc túi khí bên hông xe bung mạnh, làm tay nàng đau rát. Tiếng bánh xe rít mạnh trên nền đất… Chiếc xe xoay tròn, dồn cả người Thùy Chi đổ sang Ngọc Hà…

“Đoàng… Đoàng…”

Hai âm thanh chát chúa vang lên… “Rầm…” lại một lực tông mạnh đến từ phía trước… Chiếc xe như rúm lại… Đầu Thùy Chi va mạnh vào lưng ghế trước choáng váng.

“Tinnnnnn…..”

Tiếng còi xe inh ỏi kéo dài như âm thanh thần chết đến gần. Thùy Chi nhăn nhó chậm chậm ngẩng đầu lên. Chiếc xe của nàng đã dừng lại… Cửa kính xe vẫn mở kéo vào một lớp bụi mù mịt… Hai mắt nàng thất thần nhìn lên khung kính nứt toác thành những đường chằn chịt như mạng nhện.

– Á… A Cửu…. A Cửu….

Tiếng thét của Ngọc Hà làm Thùy Chi bừng tỉnh, nàng nhìn xuống… A Cửu cả người đè chặt lên vô lăng, mắt mở trừng trừng… Một dòng máu đỏ tươi không ngừng trào ra từ trên đầu anh chảy dài xuống áo… Anh ta đã chết sao ?! A Cửu đã chết… Tiếng súng… Âm thanh chát chúa khi nảy là tiếng súng… A Cửu bị bắn chết. Tiếng giầy lộp cộp nặng nề vang lên xung quanh xe.

Không hiểu sao giờ phút này, Thùy Chi bình tĩnh hơn bao giờ hết. Trái tim nàng như có một dòng máu lạnh chảy qua. Thùy Chi mở seatbelt, vươn người đến, vuốt nhẹ lên mắt đôi mắt mở trừng của a Cửu:

– Anh nghỉ đi… Tôi dù chết cũng bắt chúng trả nợ cho anh…

Cửa xe bật mở, những bàn tay đeo găng thô bạo túm chặt lấy Thùy Chi và Ngọc Hà lôi ra ngoài.

– Thùy Chi… Thùy Chi…

Ngọc Hà vùng vẫy hét lên. Nhưng Thùy Chi lại nín lặng không nói một tiếng để mặc chúng kéo đi. Nàng hầu như đã xác định được số phận của mình và Ngọc Hà, khi thấy người đàn ông xung quanh nàng đã tháo bỏ khẩu trang bịt mặt. Chúng không cần giấu mặt với hai người sắp chết. Hai cánh tay nàng bị bóp chặt đau đớn bởi hai gã đàn ông hộ pháp hai bên… Hai chân nàng vừa bước vừa bị kéo lê trên đất. Thùy Chi mím môi quan sát xung quanh. Nơi đây như một nhà xưởng rộng thênh thang hoang tàn… Cỏ dại mọc chen lên giữa những kẽ nứt trên sàn xi măng. Xung quanh là vách tường xi măng cao vời vợi… Mái nhà lót tôn, thủng lỗ chỗ để lọt xuống những tia sáng lốm đốm trên sàn. Bốn người đàn ông đang áp giải hai người, phía trước là một nhóm năm người nữa… Vậy chúng có tổng cộng chín người… Tất cả đều được trang bị súng ngắn đen ngòm… Thùy Chi tự đánh giá khả năng nàng và Ngọc Hà thoát được khỏi nơi này là bằng không, nếu không có người giải cứu. Nàng chợt nghĩ đến thiết bị định vị trên xe… Chiếc xe không thể kết nối bên ngoài khi trong thùng container kín bưng, nhưng hiện giờ nó đã nằm bên ngoài… Mái nhà kia lại rất mỏng manh…

– Ha ha… Thùy Chi Lollipop ah… Đẹp… Em rất đẹp…

Một gã đàn ông cao lớn bước đến trước Thùy Chi. Hắn có một khuôn mặt chữ điền ương ngạnh, mũi khoằm gồ lên như đã gãy nhiều lần… Nhưng ngược lại hết những nét to bè trên mặt hắn, hai con mắt hắn lại nhỏ như hai hạt đậu làm cả khuôn mặt uy dũng trở thành cục mịch một cách kì lạ. Hắn đưa tay nâng cằm Thùy Chi lên xuýt xoa tấm tắc như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Thùy Chi mím môi, quay mặt đi.

– Hắc hắc… ngang bướng lắm… Nhưng đã lọt vào tay anh… thì em đừng mong có người giải cứu… – Gã bật cười ha hả, chỉ tay về phía chiếc xe móp méo phía sau lưng nàng.

– Nói để em biết mà chấp nhận số phận của mình… Chiếc xe kia có định vị cũng vô dụng… điện thoại trong người em… tụi này cũng chẳng buồn lấy… Vì trong nhà xưởng này đã lắp đặt thiết bị phá sóng… Em nên ngoan ngoãn, bớt mơ tưởng đi…

Lòng Thùy Chi trầm xuống. Nàng không biết ai đã bày mưu hãm hại mình, nhưng người này phải có đầu óc rất thông minh sáng suốt. Trong số những kẻ thù của Thùy Chi có một kẻ như thế, nhưng cô ta hiện giờ chắc phải trốn chui trốn nhủi đâu đó… Bốn người đàn ông xách tay Thùy Chi và Ngọc Hà lôi đi như xách hai con gà mái… Chúng đưa hai người vào một căn phòng dựng bằng ván ép ở góc nhà xưởng… Bên trong có sẵn hai cái nệm cũ mèm đặt bên cạnh nhau… Một ký ức hãi hùng lóe lên trong đầu, Thùy Chi chợt rùng mình sợ hãi…

– Các anh muốn gì ?! Ai sai khiến các anh làm chuyện này… Tôi sẽ cho anh nhiều gấp đôi…

– Ha ha… Anh mà dễ mua như vậy… thì không lăn lộn trong nghề này nữa rồi… – Gã đại ca cười ha hả ngay sau lưng Thùy Chi.

– Là ai ?! Ai đã thuê các anh làm chuyện này ?!

– À… Lát nữa em sẽ được gặp thôi mà… Không lâu đâu…- Gã đại ca phía sau phát mông Thùy Chi một cái.

Thùy Chi ngã nhào xuống tấm nệm bên cạnh Ngọc Hà, ánh mắt nàng lạnh lẽo căm tức.

– Mềm thơm quá bây ơi… – Gã thích thú đưa tay lên mũi hít hà.

– Đại ca… Hay là… Trong lúc chờ đợi… mình… hắc hắc… – Một gã đàn ông khác cười nham nhở với hàm răng xỉ vàng kinh tởm nhìn chằm chằm Thùy Chi.

– Con bé đó không được đụng vào… Còn con nhỏ bên này thì… cho tụi mày đó…

– Cảm ơn Đại ca… Ha ha…

– Không… Không…

Ngọc Hà hét lên, co rúm cả người, bám chặt lấy Thùy Chi. Ba gã đàn ông lực lưỡng dằn lấy tay cô kéo ra. Thùy Chi cũng dùng hết sức giữ lại… Nàng đã biết chúng không dám làm gì mình, ít nhất là trước khi nhân vật kia đến… Nàng dùng cả móng tay mình cào cấu khắp tay mặt ba gã đàn ông để bảo vệ Ngọc Hà…

– Không được chạm đến chị ấy… Bỏ tay chó mày ra… – Thùy Chi nhào lên trước, che Ngọc Hà sau lưng mình.

– Mẹ… Giữ tay nó… Trói nó lại… – Gã đàn ông mặt xước một đường rớm máu, đau đớn gầm lên.

Một gã khác nhào đến toan bắt lấy cổ tay Thùy Chi, nhưng nàng tránh được, liền dùng cả mười đầu ngón tay mình bấu mạnh lên mặt hắn. Nàng chồm lên, đè gã ngã ngữa ra sàn… Móng tay đâm mạnh vào ánh mắt kinh hoàng của hắn.

– Á… Đụ má… Mắt tao… Kéo nó raaaa….

– Con điên này…

Một cái đập mạnh sau đầu. Cảm giác đau nhói đi sâu vào não… Trời đất quay cuồng tối sầm lại… Bên tai Thùy Chi văng vẳng âm thanh la hét xa dần…

——————-+++++++——————–

– Tại sao không có tin tức gì ?! – Ông Hà Châu hét vào điện thoại, sự nhã nhặn thường ngày như biến mất tăm.

“Ông Châu… Phía cảnh sát chúng tôi đã làm hết sức… Theo ý ông… chuyến sáng nay Đỗ Thụy bay đi Vũng Tàu… Chúng tôi chặn khắp các trạm thu phí cửa ngõ vào thành phố… Xe nào dừng lại cũng có người kiểm tra… Nếu anh ta trở về thì chắc chắn đã phát hiện ra.”

– Hừ… Các anh cứ tiếp tục kiểm tra kỹ cho tôi… Ngay cả những đường có thể đi vòng qua trạm thu phí cũng phải tìm kiếm… cả các hướng từ Nhơn trạch về Sài Gòn…

“Vâng…”

Tắt điện thoại, ông Hà Châu ngồi phịch xuống ghế, nhắm mắt lại kềm nén. Ông không những lo lắng cho an nguy của Thùy Chi, sự tồn vong của Elite… mà ông còn lo cho Đỗ Thụy. Dù sao đi nữa hắn vẫn là con trai lớn của ông Đỗ Hạnh. Đối với ông Châu, ông Đỗ Hạnh không những là bạn, mà còn là một người anh đã giúp đỡ dẫn dắt ông suốt cả cuộc đời. Vậy mà nhiệm vụ quan trọng cuối cùng ông Đỗ Hạnh giao phó cho ông lại sắp bị phá nát vì một hành động nông nổi của Đỗ Thụy.

——————-++++++——————

Một ngày trước,

– Tôi nói anh rồi… Con bé không làm như vậy đâu ?! Con bé… – Việt Nga cố giữ giọng kềm nén nói qua điện thoại.

“Nguyệt Nhi bỏ trốn… Sau đó một ngày thì bác sĩ Thành bị giết… Không hề có dấu vết chống cự… Một dao xuyên tim… Làm được chuyện đó chỉ có thể là người ông ta quen mặt tin tưởng… Hiện trường lại có dấu vân tay của Nguyệt Nhi, mờ nhạt… không nằm trên dao, mà nằm trên cánh cửa… Chiều cao tương đương với vai ông Thành… Cô ta đã hôn bác sĩ Thành, choàng tay qua cổ ông… Sau đó bất ngờ đẩy tay vào tường để lùi lại, đâm liền một dao vào ngực ông ta…”

“Đấy… Tôi vừa nói cho chị nghe suy luận của cảnh sát… Rất logic… Không hở chỗ nào…. Chị kêu tôi làm sai biện hộ cho con gái chị đây ?!”

– Lý do… Nó giết ông Thành phải có lý do chứ ?! – Việt Nga cố chống chế.

“Hừ… Lọ thuốc hại chết ông Hạnh ở đâu mà ra ?! Đừng nói là Nguyệt Nhi ra chợ Kim Biên mua chứ ?! Chỉ có những bác sĩ lâu năm quen nhiều công ty dược nước ngoài như ông Thành mới có được thôi. Tuy ông ta rất kỹ tính, lọ thuốc không hề có dấu vân tay của ông ta… Tôi không biết rõ nguồn cơn, nhưng có thể Nguyệt Nhi cay cú ông Thành có liên quan đến ông ta tiết lộ vị trí con bé cất giấu lọ thuốc… Vị trí cảnh sát tìm thấy nó… nếu không có người chỉ điểm thì… Thứ không màu không mùi này, huy động chó nghiệp vụ cả nước cũng không tìm ra…”

“Nếu chỉ là vụ ông Hạnh, còn có thể cãi nhẹ cho con bé… Cứ đổ hết cho căn bệnh tim của ông ta… Xem như ngộ sát… Ở tù vài ba năm rồi ra… Còn bây giờ… Tôi nghĩ còn trẻ như chị cũng không chờ nổi đến ngày nó ra tù đâu…”

– Tôi không tin… Con gái tôi không giết người… – Việt Nga lẩm bẩm như tự nói với mình.

“Tôi khuyên chị… Kêu con nhỏ ra đầu thú đi… Còn trốn thì tội mỗi ngày sẽ nặng hơn đấy!”

Việt Nga thẫn thờ, để chiếc điện thoại vuột tay rơi xuống ghế. Nguyệt Nhi đang trốn ở đâu, bà biết chứ. Con bé lánh nạn tại căn nhà của mẹ Việt Nga qua đời để lại. Hôm đó khi cảnh sát ập vào, lục soát, tìm kiếm Nguyệt Nhi thì bà đã biết tai họa ập đến. Cũng may, Nguyệt Nhi tuy hộ khẩu còn ở đây, nhưng vẫn thường ngủ ở nhà riêng. Việt Nga giao chìa khóa nhà bà ngoại cho một gã xe ôm đưa Nguyệt Nhi trốn đi. Bà hy vọng có vài ngày có thể tìm chứng cứ hoặc đường chạy chọt để lo cho con gái. Nhưng mọi con đường dường như đã bịt kín lại, khi Nguyệt Nhi giết bác sĩ Thành. Không… Không… Nó không giết ông ta…

Việt Nga gục xuống vò nát mái tóc rũ rượi mệt mỏi. Mấy hôm nay bà đã quá căng thẳng vì chuyện cổ phiếu Blue Jeans… Mười tám vị cổ đông đồng loạt bán hết cổ phần, làm giá cổ phiếu Blue Jeans rớt thảm hại… Hiện tại gần như đã chững lại ngừng giao dịch vì nguồn bán quá nhiều. Việt Nga còn cố gắng tự an ủi mình. Cổ đông bên bà đều hứa sẽ ủy quyền cho bà lên làm Chủ tịch Elite. Việt Nga đã không còn đường về… còn bao nhiêu tiền bạc nhà cửa bà dồn hết vào cổ phiếu Elite, dù giá một lần nữa lại lên chót vót.

“Reng… Reng…”

Đột nhiên điện thoại reo vang, Việt Nga chộp ngay lấy nó, rồi thất vọng khi nhìn thấy một dãy số lạ.

– Alo…

“Chào bà Việt Nga… Tôi là Đỗ Thụy…” – Một giọng đàn ông tự tin nói.

– Thụy nào ?! Tôi không quen…

“Đỗ Thụy… con trai lớn của ông Đỗ Hạnh… Tập đoàn Elite…” – Giọng nói hắn có vẻ giận dữ cáu gắt.

– À… Cậu tìm tôi có việc gì ?! – Việt Nga tựa lưng vào ghế, trở lại phong thái của một nhà lãnh đạo lâu năm.

“Tôi muốn tặng miễn phí cho bà một tin tức mà tôi đã dùng 250 triệu để mua… Mười tám vị cổ đông lớn của bà thu mua cổ phiếu Elite, thì có đến 12 người đang nuôi tâm tư riêng… Bà có thể xem danh sách mà tôi nhắn viber sang…”

Việt Nga đọc dòng tên chạy dài trên màn hình mà hai mắt nhòe đi… Điều này có nghĩa là chiếc ghế Chủ tịch Elite đã vượt quá tầm tay bà. Nhưng chính bà cũng có thông tin mật, Đỗ Thụy thừa kế 50% số cổ phần đứng tên của ông Đỗ Hạnh, tức là chỉ hơn 13% cổ phần Elite. Nếu không có ai khác ủng hộ hắn, hắn cũng vô vọng mà nhìn lên vị trí kia. Đỗ Thụy gọi bà, tức là hắn cũng đang ở thế yếu… Việt Nga hít sâu một hơi, nói:

– Cậu muốn gì ở tôi ?!

“Tôi muốn hợp tác…”

———————++++++——————-

“Con có trách ta không, Thùy Chi ?! Ta thật ích kỷ, giao hết sự tồn vong của Elite lên hai vai con… Vì ta không còn lựa chọn nào khác… Mong con hiểu cho ta…

– Không… Cha ơi… Cha đã cho con rất nhiều…”

Tiếng nói của cha nuôi vang vọng trong đầu Thùy Chi… Nàng thì thào trả lời ông, nước mắt lại ứa ra… Có một âm thanh khò khè gì đó lạ lùng kéo Thùy Chi trong mơ màng tỉnh lại. Một cơn đau ê ẩm sau đầu làm nàng rên rỉ khổ sở. Chợt Thùy Chi mở mắt… Đập vào mắt nàng là hai cánh tay mình bị trói chặt treo ngược lên cao, tê dại mất cảm giác vì thiếu máu lưu thông. Nàng tỉnh táo hẳn, nhớ lại những chuyện vừa xảy ra… Tiếng khò khè khổ sở vẫn vang lên đều đều sau lưng nàng. Thùy Chi quay phắt lại… cả người sững sờ nín lặng.

Trên tấm nệm góc phòng bên kia. Ngọc Hà toàn thân trần truồng trắng nõn rũ rượi dưới ba gã đàn ông lực lưỡng đen đúa… Một gã giở hai chân cô lên, không ngừng thúc dương vật vào cửa mình cô… Gã thứ hai vò nắn hai bầu vú, miệng không ngừng ngậm mút hai núm vú đỏ hồng nổi rõ những dấu răng… Gã thứ ba nắm chặt tóc Ngọc Hà, không ngừng đẩy dương vật vào miệng cô một cách thô bạo… Ngọc Hà thở gấp từng tiếng khò khè mệt mỏi… Không biết đã tiếp đến bao nhiêu đợt dày vò như thế… Khóe mắt nhắm chặt, ươn ướt những giọt nước mắt chưa khô..

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.