Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 24-2: Dục Hỏa Trùng Sinh

Sau Ánh Hào Quang 2

33 Chương 24-2: Dục hỏa trùng sinh

Nhìn Nguyệt Nhi nhét lọ thuốc trở lại trong người con búp bê, gã đàn ông nhăn nhó nói:

– Em làm anh mất một khách hàng sộp nhất em biết không ?!

– Vậy thì em đền đủ cho anh thôi…

Âm thanh chùn chụt của hai người bên dưới đã không còn liên quan đến Hào Phong. Anh cả người cứng đờ vì điều quan trọng anh vừa phát hiện. Khi người đàn ông đó vừa nhắc đến ông Hạnh, trí nhớ anh liền cuộn trào như dậy sóng. Người đàn ông đó không ai khác chính là ông Thành, bác sĩ riêng của ông Đỗ Hạnh. Người được ông Hạnh gửi gấm mang Hào Phong qua Singapore để tham gia chương trình chờ người hiến giác mạc. Ông ta nói chuyện với anh rất ít và chỉ ở lại Singapore hai ngày là bay về nước. Do khi đó Hào Phong mù lòa nên không thấy được mặt ông, nhưng chất giọng đặc biệt đó anh không bao giờ quên. Ông Thành là người đã cho Nguyệt Nhi thứ thuốc hại chết ông Đỗ Hạnh, vu khống Thùy Chi. Và điều quan trọng hơn là anh đã biết lọ thuốc đó giấu ở đâu. Tin tức này sẽ hữu dụng như thế nào đối với Thùy Chi ?! Hào Phong thấy mình run rẩy hưng phấn, muốn lao về gặp Minh Kha ngay lập tức.

Hào Phong rón rén đi lên lầu trở về căn phòng đó. Nhưng khi anh vừa chạm tay vào tay nắm cửa, thì giọng nói Nguyệt Nhi lạnh lùng vang lên sau lưng:

– Anh mới đi đâu ?!

Hào Phong bình tĩnh hơn bao giờ hết. Tay rà rà trên tường, anh quay lại tươi cười, ánh mắt vô định như không hề thấy cô ta:

– Anh đi toilet…


Nguyệt Nhi nhìn cửa toilet hé mở bên cạnh, lại nhìn về phía cầu thang xa xa. Cô ta lại nhìn thân thể Hào Phong trần truồng tênh hênh. Nguyệt Nhi nhíu mày bước đến gần sát anh. Ánh mắt chợt lạnh lẽo, bất ngờ Nguyệt Nhi rút cây trâm cài tóc… đâm thẳng vào mắt Hào Phong. Cây trâm dừng lại trước tròng mắt sáng đẹp của anh chỉ một phân. Nhưng Hào Phong vẫn trơ trơ không nháy mắt lấy một lần. Nguyệt Nhi mỉm cười, cài cây trâm lại trên đầu như không có gì.

– Thôi… Anh đi ngủ đi… Dưỡng sức, gần sáng mẹ em thường đòi nữa đó…

– Hắc hắc… Chưa biết ai đòi ai đâu…

Hào Phong nhếch mép cười dâm, quay người lò mò tìm tay nấm cửa. Bước vào phòng.

—————+++—————

“Cộc cộc cộc”

Nghe tiếng gõ cửa quen thuộc, Thùy Chi nhíu mày, thở dài. Tối nay là kỳ hẹn đúng ba ngày giữa nàng và gã Phúc. Nàng không muốn lật mặt với gã, vì gã đã chứng minh năng lực của mình. Nhưng Thùy Chi càng không muốn ngủ với gã… Chỉ nghĩ đến mái tóc bạc của gã gục trên người mình, hì hục nhấp nhỏm là nàng đã rùng mình kinh hãi…

– Vào đi…


Cánh cửa bật mở. Gã Phúc thò đầu vào nhìn Thùy Chi nhe răng cười. Nhưng Thùy Chi chợt thấy ánh mắt hắn hôm nay nhìn nàng lại không thèm thuồng đói khát như mọi khi, mà là mang theo một vẻ… nịnh nọt. Tại sao là cảm giác hắn đang nịnh nọt mình ?! Để được lên giường với mình sao ?!

– Có người tìm gặp em…

– Ai vậy ?! – Thùy Chi không hiểu được, vì Minh Kha đã được căn dặn kỹ không được tìm nàng.

– Là luật sư của em, ông Hà Châu.

– Của em ?!

——————++++——————–

Ông Hà Châu là một người đàn ông gầy nhỏ. Dáng người khiêm tốn, nhưng ánh mắt ông lại sáng ngời như nhìn thấu hết mọi sự trên đời. Ông là luật sư riêng của ông Đỗ Hạnh. Nếu Nico là cánh tay trái của ông Hạnh chuyên hoạt động trong bóng tối, thì ông Hà Châu là cánh tay phải chỉ xuất hiện rõ ràng dưới ánh sáng công lý. Trước đây, Thùy Chi cũng tiếp xúc với ông hai tuần, trong khóa đào tạo về pháp lý do cha nuôi sắp xếp. Nhưng ông ta thường rất ít nói, chỉ mở miệng khi cần thiết. Vì thế Thùy Chi cũng không biết cảm xúc của mình đối với ông như thế nào… Có thể nói là không hảo cảm, cũng không chán ghét. Nhưng dạo gần đây, nghe Ngọc Hà nói, ông là người tư vấn riêng cho Đỗ Thụy về các khoản thừa kế… kết hợp với hàng loạt hành động của Đỗ Thụy… ông Hà Châu lại trở thành người nàng cần đề phòng.


– Con có vẻ rất khỏe… – Ông Hà Châu lên tiếng đầu tiên khi thấy Thùy Chi ngồi xuống bàn.

– Dạ, trong này sống cũng tốt… – Thùy Chi mỉm cười thật tươi.

Có vẻ không ngờ câu trả lời của nàng lại thoải mái như vậy, ông hơi sững người, rồi cười xòa.

– Ta hành động hơi chậm… Xin lỗi con… Đến hôm nay, ta mới biết lời khai nhận tội cũng bị con tiêu hủy… Có lẽ con còn ở trong này… vì còn sắp xếp một cuộc phản chiến chăng ?!

Nghe ông nói, Thùy Chi hơi nhíu mày, rồi tựa lưng ra ghế, mỉm cười:

– Chối quanh cũng chẳng có ý nghĩa gì… Những gì ông vừa nói đều đúng. Ông có thể về báo cáo cho Đỗ Thụy được rồi đấy !

– Ha ha… Con đừng hiểu nhầm… – Ông Hà Châu lắc đầu, cười lớn.

Ông mở cặp táp rút ra một phong bì dán kín, đẩy qua phía Thùy Chi. Nàng khó hiểu, ngồi im không nhận lấy nó.

– Là thư của cha nuôi… Con đọc thì sẽ hiểu.

– Nhưng… cha nuôi ?!

Thùy Chi ngạc nhiên đến há hốc, nàng thấy rõ chữ Thùy Chi được viết trên phong thư. Là nét chữ của ông Đỗ Hạnh, cha nuôi của nàng.

Thùy Chi vừa mừng vừa sợ, tay nàng run lẩy bẩy. Nhớ đến cảnh tượng thi thể của cha im lìm lạnh lẽo nằm trên giường… Cảnh tượng đó là giả sao ?! Dù biết mình đang hy vọng hão huyền, nhưng tim nàng vẫn đập nhanh, thật nhanh. Trong mắt nàng, cha nuôi là người đàn ông bách chiến bách thắng… Biết đâu ông lại làm thêm một kỳ tích vô tiền khoáng hậu ?! Nàng run rẩy xe mở bức thư… Đầy một trang giấy với nét chữ của cha… Nhưng khi đọc đến dòng đầu tiên, nước mắt nàng liền trào ra rơi dài trên mặt.


“Thùy Chi,

Khi con nhận được bức thư này, có nghĩa rằng ta đã chết. Ta mang theo người một căn bệnh tim quái ác bao nhiêu năm, mà không biết khi nào mình chết… có thể là ngày mai hoặc ngay khi viết xong lá thư này…

Như con đã biết, ta có hai đứa con trai tên Thụy và Vân… Có thể con đoán được rằng tên chúng được đặt theo tên mẹ con. Từ nhỏ chúng đã theo mẹ, ta lại bôn ba khắp nơi nên không có nhiều thời gian dạy dỗ chúng. Đó là thiếu sót của ta, không hiểu được tính cách con của mình. Ta không thể lường trước được khi hai đứa trở về, không có ta kiểm soát, chúng sẽ hành động như thế nào với Elite tâm huyết cả đời của ta ?!”

Thùy Chi mím môi, nín lặng… Lá thư này cha nuôi đã viết trước khi Thụy và Vân bất ngờ từ Anh trở về.

“Ta viết lá thư này cho con, nhưng không mong muốn con nhận được nó. Vì theo quy ước giữa ta và ông Hà Châu, ông ta chỉ đưa nó cho con trong các tình huống sau:

– Elite lâm nạn, quyền chi phối bị đe dọa

– Tranh chấp tài sản giữa hai anh em hoặc phần thừa kế của con. Ta dự đoán Thụy sẽ là người bắt đầu nếu điều đó xảy ra. Để phát hiện được điều thứ hai, tự ông Hà Châu sẽ có một phép thử đối với Thụy…”

Thùy Chi nhíu mày… Nàng không nghĩ rằng cha nuôi cũng để lại thừa kế cho mình, dù sao nàng đã nhận được quá nhiều từ ông.

– Con muốn hỏi… phép thử cho anh Thụy là gì ?!

– Ha ha… Nhắc đến chuyện đó ta lại buồn cười… – Ông Hà Châu bật cười, che miệng nói nhỏ.

– Ta nói với Đỗ Thụy… Con ngoài phần thừa kế còn được giao quyền giám hộ kiểm soát mua bán cổ phần của hai anh em…

– Có quyền đó sao ?! – Thùy Chi ngạc nhiên hỏi lại.

– Có… Nhưng chỉ dành cho trẻ vị thành niên hoặc thiểu năng trí tuệ… Ha ha… – Ông Hà Châu cười ha hả khoan khoái.

– Vậy mà… nó tin thật – Ông lại trầm giọng nói, không còn chút vui vẻ.

Hai người trầm ngâm im lặng theo đuổi suy nghĩ của mình. Chợt ông Hà Châu hỏi:

– Con dường như không quan tâm lắm về khoản thừa kế của mình nhỉ ?! Sao không hỏi ta ?!

Thùy Chi nhìn ông mỉm cười, nàng nói nhẹ nhàng:

– Cha nuôi đã cho con rất nhiều… Vả lại, không phải công bố di chúc cần phải đủ người sao ?!

– Quên đi… Ta nói với Đỗ Thụy được thì nói với con được… Ông Đỗ Hạnh để lại cho con 5% trên tổng số cổ phần Elite đứng tên ông… Giá thị trường hôm nay… Để ta tính coi…

Thùy Chi che miệng, nghẹn ngào nói giọng rung rung:

– 5% của 430,000,000 cổ phiếu tương đương với 21,500,000 cổ… Giá thị trường hôm nay xuống hai chấm còn 7.200 đồng… là…là 154,8 tỷ đồng…

– Cha ơi… – Thùy Chi nức nở ôm mặt.

– Haizz… Thôi khóc làm gì… Con có biết là với tình hình cổ phiếu hiện nay, mỗi ngày con mất đi cả tỷ đồng không ?! – Ông Hà Châu nói.

– Con không quan tâm đến số tiền đó… – Thùy Chi gạt nước mắt nói. – Con đang sợ Elite sẽ lọt vào tay người khác trong bốn ngày nữa.

– Ha ha… Mèo nào cắn mỉu nào còn chưa biết đâu ! – Ông Hà Châu nhếch mép cười.

– Con đọc hết bức thư thì sẽ rõ…

Thùy Chi ngẩng người chợt nhớ ra nàng còn gần nửa bức thư của cha nuôi chưa đọc xong. Nàng chăm chú đọc tiếp.

“Con là người ta dốc sức tài bồi… Ta tin con sẽ đủ sức chèo chống được cơn hoạn nạn. Dĩ nhiên, ta sẽ không đòi hỏi một cô gái nhỏ như con đi vực dậy cả một sự nghiệp ta mất 35 năm gầy dựng. Ta đã dự đoán được khi tình huống này xảy ra, giá cổ phiếu Elite sẽ rớt thảm hại, là cơ hội ngàn năm có một cho kẻ thù luôn mơ ước thôn tính Elite. Nhưng cơ hội của chúng, cũng là cơ hội của ta… Ta lưu lại một hậu chước, tạm gọi là “dục hỏa trùng sinh”, do ông Hà Châu quản lý… để bảo đảm con nắm được quyền điều hành Elite.

Một ngày nào đó, nếu Thụy – Vân có hậu sinh, con có thể cho nó một phần là ta đã đủ vui vẻ nơi suối vàng.

Ta thật ích kỷ phải không Thùy Chi ?! Ta giao tâm huyết cả đời ta lên đôi vai gầy nhỏ của con… Vì ta không còn lựa chọn, con hiểu cho ta.

Cha của con,

Đỗ Hạnh.”

Thùy Chi gấp lá thư lại, im lặng một lúc lâu không nói lời nào. Đầu nàng đang nghĩ đến một khả năng mà chính nàng cũng không muốn tin. Cha muốn nàng điều hành… là làm Chủ tịch sao ?! Điều này sao có thể.

– Con đã theo dõi tình hình thì chắc con phải biết 18 nguồn thu mua cổ phiếu Elite ?! – Ông Hà Châu nói nhỏ.

– Vâng, đều là phía sau của bà Việt Nga… – Thùy Chi nói thêm.

– Không hẳn, bê ngoài là vậy thôi… – Ông Hà Châu nhếch mép cười. – Vì trong 18 vị cổ đông đó, có 12 người là người của ông Đỗ Hạnh…

Thùy Chi sững sờ. Ông Hà Châu có vẻ rất đắc ý, hưng phấn nói tiếp:

– Ông Đỗ Hạnh nắm 26,7% cổ phần của Elite, 30% khác là do 17 cổ đông lớn nắm giữ, còn lại là cổ đông nhỏ lẻ giao dịch trên thị trường. Ông Đỗ Hạnh sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn mua giá cao số cổ phần của cổ đông lớn, để chia sẻ lại với giá thấp hơn cho cán bộ nòng cốt… những người thật sự đóng góp cho sự phát triển của Elite. Nhưng lũ hút máu người đó bao nhiêu năm vẫn không đồng ý…

– Vì thế ông mới lặng lẽ để người mình đầu tư vào Blue Jeans, thời điểm đó là một doanh nghiệp mới thành lập, để duy trì nguồn vốn bảo tồn bao nhiêu năm… Sau khi ông chết, cổ phiếu Elite sụt giảm, 17 cổ đông lâu năm của Elite tháo chạy… Người của ông Hạnh lần lượt tung cổ phiếu Blue Jeans ra thị trường, thu vào cổ phiếu Elite…

– Vậy giá Blue Jeans ?! – Thùy Chi hai mắt sáng lên.

– Đúng rồi… Dư lượng quá nhiều thì giá rớt… Và vì uy tín không lâu năm, quy mô cũng nhỏ hơn Elite, cổ phiếu Blue Jeans thậm chí còn rớt thảm hơn vài lần… Ha ha…

– Bên ngoài, 12 vị cổ đông này vẫn hứa hẹn ủy quyền cổ phần Elite của mình cho Việt Nga để ủng hộ bà ta tranh vị trí Chủ tịch… Để bà ta yên tâm, dốc cạn vốn… và sẽ quá muộn để nhận ra mình mất cả chì lẫn chài…

“Phượng Hoàng niết bàn – Dục hỏa Trùng sinh…” Thùy Chi thầm tự hào… Cha nuôi nàng dù chết đi vẫn thắng một trận lớn.

—————++++++++————-

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.