Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 24-1: Dục Hỏa Trùng Sinh

Sau Ánh Hào Quang 2

32 Chương 24-1: Dục hỏa trùng sinh

Trong gian bungalow không gian mở tuyệt đẹp tại resort năm sao Côn đảo… Phía trước ban công nhìn ra biển là một chiếc hồ bơi nước trong xanh tươi mát. Xung quanh hồ còn vung vãi những mảnh đồ bơi bikini bé xíu và những chai rượu lăn lóc khắp nơi. Một người đàn ông với thân hình cao lớn, trùm kín cả đầu và mặt, đeo găng tay đen, nhẹ nhàng không một tiếng động bước vào từ ban công mở rộng. Như một bóng ma giữa ban ngày, anh lướt qua chiếc giường không buồn liếc nhìn những thân thể trần truồng ngổng ngang trên đó.

Trên giường, Đỗ Vân và Tuấn Nguyên với ba đứa con gái trần truồng ngang dọc trên chiếc giường lớn. Bên cạnh giường còn vung vãi những cái bao cao su đọng bết tinh trùng trắng đục. Sau cái chết ngoài ý muốn của cha, Đỗ Vân âm thầm hối hận. Hắn căm giận Nguyệt Nhi, người trực tiếp gây ra cái chết của ông. Nhưng hắn không dám nói ra, vì hắn là đồng phạm, thậm chí đóng vai trò chủ chốt trong việc này. Đỗ Vân kéo Tuấn Nguyên lang thang khắp nơi… Rượu chè, gái gú thâu đêm suốt sáng.

Nico dùng một chiếc khăn tay, tẩm ướt thuốc mê lần lượt chụp lên mũi từng người. Sau đó, anh nhẹ nhàng nâng thân thể trần truồng của từng cô gái, đưa vào nhà vệ sinh. Trở lại phòng ngủ, anh tháo tấm rèm cửa xuống… Lại dùng dao xé tơi ra thành nhiều sợi nhỏ mềm nhưng rất bền dai. Đỡ hai thằng con trai trần truồng đặt ngồi lên hai cái ghế đối diện nhau… Anh trói tay Đỗ Vân ngược ra sau… Thật cẩn thận dùng những sợi bông mềm mại từ tấm rèm, sau khi tháo ra mười phút mọi vết trói hằn trên da sẽ biến mất. Sau anh lại trói hai chân và cánh tay trái của Tuấn Nguyên vào cạnh ghế… Nico rút trong túi áo ra một lọ amoniac lỏng, mở nút dí sát vào mũi hai thằng thanh niên.

– Hắt xì… Ahhh… Mùi gì kinh khủng như vậy…

– Ahhh… Mẹ… Cái gì vậy ?!

Đỗ Vân và Tuấn Nguyên lần lượt tỉnh lại vừa càu nhàu liền phát hiện mình bị trói cứng trên ghế. Tuấn Nguyên còn đung đưa được cánh tay phải chỉ thẳng mặt Nico hét lên:

– Mày là thằng nào… Mở trói cho…

Chưa kịp nói xong, một họng súng đen ngòm chỉ vào mặt làm cổ họng hắn tắt nghẽn.


– Nico ?! Anh làm gì vậy Nico… – Đỗ Vân nhận ra dáng người Nico dù đã che mặt.

Điều đó không quan trọng, Nico che mặt vì người sợ khác nhìn thấy, chứ không cần che giấu một người sắp chết. Anh không trả lời, bước lại bên Tuấn Nguyên… Bàn tay to lớn cứng như thép nguội của anh chợt nắm chặt lấy cánh tay hắn… Vặn mạnh.

– Ah… Địt mẹ mày…. Ahhh….

Tuấn Nguyên giãy dụa, đau đến nước mắt trào ra. Khớp vai hắn bị vặn trái khớp nổi gù lên một khối to dưới da, như sắp mọc cánh sau lưng. Nico đặt điện thoại xuống bàn, bấm nút. Anh lạnh lùng nâng cánh tay đơ cứng của Tuấn Nguyên lên, đút khẩu súng vào tay hắn… Họng súng chĩa thẳng vào ngực Đỗ Vân. Tuấn Nguyên mặt tái nhợt, không điều khiển được cánh tay mình.

– Này… Này… Đừng… Anh định làm gì hả ?! – Đỗ Vân gào lên, giãy dụa kịch liệt.

“Anh Vân đừng la to thế ! Anh đang ép Nico phải giết anh sớm hơn đó !”

Bất ngờ từ chiếc điện thoại trên bàn, một giọng nữ khá quen thuộc vang lên.

– Thùy Chi ?!


– Là Thùy Chi ?!

Tuấn Nguyên và Đỗ Vân rùng mình bừng tỉnh hô lên.

– Nó còn trong phòng tạm giam mà… Sao lại ?! – Tuấn Nguyên ngơ ngác.

– Là cô sai hắn đến đây giết tôi sao ?! – Vân gầm lên. – Tôi… Tôi đã làm gì cô hả ?!

“Ha ha… Hai người không làm gì tôi sao ?! Tôi có đủ chứng cứ để tố cáo hai người…” – Giọng Thùy Chi lại bình tĩnh đến lạ lùng. – “Nhưng tôi không cần làm như vậy ?! Vì đã có một người khác muốn hai người phải chết !”

– Là ai ?! – Vân nhíu mày hỏi.

“Thật ra, Nico đang thực hiện một kế hoạch không phải do tôi vạch ra… Anh tự suy nghĩ đi… Cha nuôi chết do anh gián tiếp gây ra… Đừng chối, vì chúng ta không phải đứng trước tòa án… Chối quanh chẳng có ý nghĩa gì !…” – Giọng nói Thùy Chi ngừng một chút. – “Anh chết để đền tội cũng không có gì oan ức cả… Nhưng thử nghĩ xem… khi anh chết đi, ai là người hưởng lợi nhất ?!”


– Thằng Thụy sao ?! Hắn không làm… như… vậy đâu…

Đỗ Vân nói đến cuối câu lại ngập ngừng chính mình cũng tự nghi ngờ câu trả lời đó. Đỗ Thụy lớn hơn hắn hai tuổi. Từ lúc còn bên Anh, lúc nào cũng ra vẻ anh lớn, la hét dạy dỗ hắn. Vậy mà từ ngày cha chết, Đỗ Thụy lại dễ tính hẳn. Hắn muốn bao nhiêu tiền ăn chơi đều được anh ta cho, không một câu hỏi.

“Tôi còn trong phòng tạm giam… Anh nghĩ tôi có khả năng biết được anh đi ăn chơi ở đâu sao ?!”

Đỗ Vân im lặng mím môi thật chặt.

“Và cũng vì lý do đó… Nếu tôi thật sự muốn giết anh, càng không bao giờ có ai nghĩ đến tôi là người ra lệnh… Anh hiểu chứ ?!”

– Im đi… Tao không làm gì hết ?! – Đỗ Vân bất ngờ gào lên. – Giết tao, tụi mày cũng không thoát tội đâu…

“Haizz… Được thôi… Nico làm đi… ”

Nico lạnh lùng cầm tay cổ tay Tuấn Nguyên. Cả cánh tay hắn tê rần mất cảm giác… Bất ngờ khi ngón tay Nico từ từ bấm vào một sợi gân trên cổ tay hắn, Tuấn Nguyên phát hiện ngón trỏ của hắn từ từ rút lại áp sát cò súng…

– Này… Này… Tao không kiểm soát được… Vân… – Tuấn Nguyên sợ hãi hét lên, họng súng đang chĩa thẳng vào ngực Đỗ Vân.

“Đừng háo hức quá… Lát tới phiên anh thôi mà… Sau khi Đỗ Vân chết… Nico sẽ dốc hết hai chai rượu vào miệng anh… Dìm chết anh trong hồ bơi… Hi hi…” – Thùy Chi giọng nói vui vẻ như chính mình đang chứng kiến. – “Anh Thụy rất có tài nha… Nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo như vậy ! Hai thanh niên dành gái, bắn nhau một thằng chết… thằng còn lại vì say rượu chết đuối trong hồ bơi…”

Tuấn Nguyên rùng mình, mặt xanh ngoét… Đỗ Vân nhìn chằm chằm vào họng súng đen ngòm, lại thấy ngón tay run run chậm chậm co rút trên cò súng của Tuấn Nguyên. Đối diện với ánh mắt lạnh lùng vô cảm của Nico, anh ta đang nhìn hắn như một mục tiêu ngắm bắn không hơn không kém. Mồ hôi hắn vô thức vã ra như tắm.

– Dừng lại… Dừng lại… Cô muốn gì ?!


——————-++++——————-

– Tại sao không tìm thấy hai đứa nó ?!

Trong phòng làm việc của ông Đỗ Hạnh, Đỗ Thụy cáu gắt hét qua điện thoại.

“Chúng tôi không biết ! Chúng tôi đến nơi chỉ tìm thấy ba đứa cave trần truồng ngủ trong toilet… Hai đứa đó trả phòng đi mất tăm…”

– Máy bay thì sao ?! Chúng cũng phải bay đi đâu chứ ?!

“Chúng tôi đã kiểm tra tất cả danh sách hành khách chuyến bay hai ngày nay… Không tìm thấy chúng. Tôi nghĩ chúng thuê một chiếc thuyền nào đấy đi rong chơi câu cá…”

– Không… Thằng Vân đó không bao giờ câu cá… Tiếp tục tìm cho tôi… Mà nếu nó thật sự lên thuyền ra biển… còn dễ giải quyết hơn… Quan trọng là không được lạc mất thi thể… Tôi không muốn chờ 6 tháng để tòa tuyên cáo mất tích.

Đỗ Thụy ngồi xuống ghế, thở phì phò thức giận. Đúng là một lũ vô dụng. Nếu là Nico thì mọi chuyện đã được giải quyết một cách êm xuôi. Nhưng từ ngày Nico báo đã hoàn thành nhiệm vụ với Minh Kha, Thụy cho người lặng lẽ kiểm tra… Minh Kha không đến bệnh viện sau khi Nico ra tay… Cũng không tìm thấy anh ta ở nhà ?! Hàng xóm cũng không hay biết anh ta đi đâu ?! Nếu là một tai nạn giao thông, dù chết hay còn sống cũng phải để lại chút tin tức nào đó. Chính vì sự biến mất không sủi lên chút bọt nước nào của Minh Kha làm Đỗ Thụy nghi ngờ… Vì thế tuy Nico vẫn ở trong căn nhà này, nhưng anh quyết định không sử dụng hắn nữa. Vì thế mấy ngày nay, Nico cứ như một bóng ma, thoắt ẩn thoắt hiện… Đỗ Thụy cũng lười quan tâm.

—————-++++—————-

Nhưng Đỗ Thụy không biết rằng, không sử dụng Nico là quyết định đúng, nhưng chưa đủ. Lẽ ra anh phải tống cổ gã người Nga đó ra khỏi nhà ngay khi sự nghi ngờ đầu tiên mới xuất hiện trong đầu. Để giờ đây, tất cả cuộc nói chuyện của anh đều được thu vào một thiết bị nhỏ giấu dưới cạnh bàn… không ngừng truyền tín hiệu về một căn nhà nhỏ xiêu vẹo tại Quận 8.

– Anh trai mày thật sự muốn giết mày… Nhưng còn tao… tao có liên quan gì đến thừa kế nhà mày đâu ?! – Tuấn Nguyên thất thần thì thào.

Đỗ Vân không trả lời, hắn chặt bờ mím môi nức nẻ tái nhợt. Mười tiếng trên cano vào bờ không dễ chịu gì đối với hắn. Đỗ Vân đã nôn mửa đến mức hiện giờ chỉ cần uống nước vào là ọc ra. Thần kinh hắn đã mệt mỏi cực độ, lại bị Nico dựng dậy bắt nghe đoạn băng đối thoại của Đỗ Thụy với ai đó… Những tin tức dồn dập này gần như làm hắn suy sụp. Nếu hắn không chịu đầu thú, có lẽ Thùy Chi cũng không lệnh cho Nico giết hắn… Nhưng Đỗ Thụy đã không còn cho hắn đường lui.

– Tao muốn đầu thú… – Đỗ Vân thều thào.

– Mày điên rồi… – Tuấn Nguyên kêu lên.

– Mày mới điên đó ! Tao suy nghĩ kỹ rồi… – Đỗ Vân gầm lên. – Tao với mày bị con Nguyệt Nhi đó nắm mũi dắt đi… Nó mượn chuyện hại Thùy Chi để giết cha tao… Tao với mày ra đầu thú cùng lắm là ở tù vài năm tội ngộ sát… Nó mới chính là hung thủ mưu sát… Mày hiểu không ?!

– Nhưng…

– Tao mặc kệ mày có đi hay không ?! Mày có thể ở nhà chờ xem cảnh sát hay người của anh trai tao đến trước!

———————–++++++———————

Trong gian phòng giam nhỏ, Thùy Chi ngồi im lặng nghiền ngẫm lại kế hoạch của mình. Nàng nhận được thông tin điều tra của gã Phúc từ hôm qua. Đúng như nàng dự đoán, chiếc xe xuất hiện chiều hôm đó là của Tuấn Nguyên… Thêm một yếu tố bất ngờ khác. Khi đã khẳng định có sự tham dự của Tuấn Nguyên, Thùy Chi nhắn Minh Kha dùng một tấm hình của Nguyệt Nhi trên mạng để xác nhận với Nico. Đúng như nàng dự đoán, chiều hôm đó Nguyệt Nhi đã đến nhà ông Đỗ Hạnh. Không phải để dạo chơi, mà thực hiện một hành vi kinh tởm mà không người con gái nào dám làm… Quan hệ tình dục với một người đàn ông đã chết lâm sàn.

Khi nghiệm ra điều đó, Thùy Chi đã giận đến mức thiếu chút yêu cầu gã Phúc cho nàng ra ngoài ngay lập tức… Nàng muốn tự tay mình đâm một con dao xuyên qua trái tim độc ác của Nguyệt Nhi và nhìn cô ta giãy chết trong vũng máu đen tanh tưởi. Nhưng một lúc sau, nàng đã bình tĩnh lại… Nàng cần buột tội Nguyệt Nhi để cô ta nếm trải mùi tù ngục gặm nhấm từ từ… Khi Nguyệt Nhi đã vào tù, dù chỉ là án ngộ sát giam giữ vài năm, Thùy Chi cũng sẽ tìm cách cho cô ta mãi mãi không có ngày bước ra ngoài.

Nico là nàng sai sử đi dọa nạt Đỗ Vân và Tuấn Nguyên… Kế hoạch giết người giá họa của Đỗ Thụy cũng là do nàng dàn dựng lên, chỉ để dọa sợ hai thằng công tử gan thỏ đế. Cho chúng một chút áp lực nguy hiểm đến tính mạng, không phải để gây khó khăn cho Đỗ Thụy mà là để chúng tố cáo Nguyệt Nhi. Cô ta quá xảo quyệt, không hề để lại một chút manh mối nào. Dù là có nhân chứng đứng ra tố cáo nhưng nếu không có bằng chứng cụ thể, Nguyệt Nhi chắc chắn sẽ đấu tranh tới cùng.

Khi nảy vừa nghe đoạn thu âm của Nico, Thùy Chi thoáng rùng mình kinh sợ. Thì ra cảnh tượng huynh đệ tương tàn mà nàng dựng lên là hoàn toàn có thật với một kịch bản khác. Đỗ Thụy thật sự phái người đi giết em trai mình. Điều này, ngay cả Nico ở chung nhà với anh ta cũng không hề biết… Thùy Chi yêu cầu Nico đón tàu cao tốc vào đất liền do sợ có người chú ý mách với Nguyệt Nhi, đánh rắn động cỏ. Nhưng cũng chính vì vậy mà tránh cho Đỗ Vân và Tuấn Nguyên một kiếp nạn.

Nhưng khi mọi chuyện bên này còn chưa ngã ngũ, Thùy Chi lại càng lo lắng hơn nghe báo cáo mới nhất của Ngọc Hà. Các nhóm thu mua cổ phiếu Elite do Việt Nga đứng sau lưng, đã gom vượt quá số lượng cổ phiếu chi phối 2,1%… Trong khi đó cuộc họp cổ đông bầu Chủ tịch mới sẽ diễn ra trong bốn ngày nữa. Nếu không có phép màu xảy ra, chiếc ghế Chủ tịch của cha nuôi sẽ phải đổi họ.

Thùy Chi đưa cho gã Phúc ba yêu cầu, gã chỉ cung cấp cho nàng kết quả đầu tiên. Có vẻ như hắn chờ đợi một ân huệ được cưỡi lên thân thể mỹ miều của nàng.

—————-+++++—————–

Trụ sở UN – Liên hiệp quốc tọa lạc trên tuyến đường huyết mạch tại trung tâm Sài Gòn. Tòa nhà sơn trắng, không quá hoành tráng nhưng mang một vẻ uy nghi bất phàm. Một chiếc Lexus đỏ bóng lộn đỗ lại bên lề đường. Cánh cửa bật mở, Nguyệt Nhi yểu điệu bước xuống… Khuôn mặt xinh đẹp hơi hếch lên trước ánh mắt rất nhiều người chú ý.

Hôm nay, Nguyệt Nhi đi phỏng vấn chụp ảnh mẫu cho chương trình “Ánh sáng tuổi thơ”. Một chương trình từ thiện của Liên hiệp quốc, tài trợ mổ mắt cho thiếu nhi nghèo cơ nhỡ. Mức catse họ đề nghị bèo nhèo đến mức, Nguyệt Nhi đã “khảng khái” từ chối nhận tiền. Cô thà chụp mẫu miễn phí, vừa lấy tiếng thơm, vừa có thêm cơ hội xuất hiện trước công chúng. Nguyệt Nhi từng rất ghen tị với Thùy Chi khi hình ảnh nàng tràn ngập khắp nơi. Thậm chí Nguyệt Nhi không cho tài xế lái xe vào những tuyến đường treo nhiều pano quảng cáo của Lollipop. Nhưng bây giờ mọi thứ đều đã khác… Sau hai ngày, tất cả hình ảnh của Thùy Chi đều bị tháo dỡ. Nguyệt Nhi vừa đi vừa mỉm cười.

Đột nhiên, ánh mắt Nguyệt Nhi hơi sững lại nhìn một người thanh niên cao lớn đang chậm chậm từng bước đi ngược lại cô dọc hành lang. Anh ta đeo kính đen, tay không ngừng nhịp nhịp một cây gậy dò đường… Anh đi ngang qua Nguyệt Nhi, khuôn mặt vẫn cứng đờ không hề nhận biết gì..

– Hào Phong…

Nguyệt Nhi buột miệng gọi. Người thanh niên dừng sững, hơi quay đầu hỏi:

– Cô là… ?!

– Em Nguyệt Nhi… Không nhận ra giọng em sao ?! – Nguyệt Nhi bước lại nắm tay Hào Phong, lòng hơi nao nao thương hại.

– À… Nguyệt Nhi. – Hào Phong hơi cúi đầu ngượng ngùng.

– Anh làm gì ở đây vậy ?! – Nguyệt Nhi hỏi, ánh mắt thăm dò xung quanh.

– À… Anh là tình nguyện viên của Hội người mù Việt Nam, qua đây hỗ trợ UN tổ chức chương trình “Ánh sáng tuổi thơ”. – Hào Phong nói.

– Ừ…

Nguyệt Nhi nhìn Hào Phong, vuốt nhẹ khuôn mặt góc cạnh điển trai của anh. Nhẹ nhàng tháo mắt kính anh xuống, Nguyệt Nhi hơi nghi ngờ nhìn đôi mắt trong veo vô định của anh.

– Sao vậy ?! Em đến đây làm gì ?! – Hào Phong ngơ ngơ hỏi.

– Hi hi… Em cũng tham gia chương trình cùng với anh… Nhưng em là người mẫu tình nguyện. – Nguyệt Nhi tươi cười.

– Lâu rồi không gặp… Anh chờ em một chút… Chiều nay về nhà em chơi được không ?! – Nguyệt Nhi khoát tay Hào Phong, cắn môi vuốt nhẹ lên bộ ngực nở nang của anh.

– Không tiện lắm đâu… – Hào Phong hơi nhăn nhó mất tự nhiên. – Em biết mà… Anh bây giờ…

– Em không quan tâm… Ngồi đây… Ngồi đây đi…

Nguyệt Nhi kéo tay Hào Phong để anh ngồi xuống băng ghế chờ bên cửa sổ. Cô ta hôn nhẹ lên môi anh, nói nhỏ:

– Chờ em đó…

Khi Nguyệt Nhi xoay người đi. Đôi mắt đờ đẫn vô định của Hào Phong bất ngờ gom tụ lại sắc bén như hai lưỡi dao liếc nhìn theo dáng người yểu điệu của cô ta. Miệng anh hơi nhếch lên cười khẽ.

Đã qua một năm từ ngày Hào Phong biến mất, rất nhiều chuyện đã thay đổi. Ngày đó, ông Đỗ Hạnh đến khuyên anh chờ Thùy Chi một năm. Nhưng không dừng ở đó, ông để bác sĩ riêng của mình dẫn anh qua Singapore chờ đợi người hiến giác mạc. Sau sáu tháng mù lòa chờ đợi trong bóng tối, Hào Phong đã tìm lại được ánh sáng của mình. Anh về Việt Nam từ ba tháng trước, nhưng vẫn giữ ước hẹn cũ không tìm gặp Thùy Chi. Không muốn quay lại nghiệp diễn viên ngay, Hào Phong làm một tình nguyện viên cho Hội người mù Việt Nam. Công việc của anh là hỗ trợ người bị mù lòa vì lý do tai nạn, giúp họ sớm thích nghi với cuộc sống mới.

Nhưng khi nghe Thùy Chi bị nạn, Hào Phong đã không thể ngồi yên nữa. Anh không tin nàng làm chuyện dơ bẩn mà báo chí nói. Anh đã đi tìm kiếm manh mối khắp nơi, để cuối cùng tìm thấy Thủy. Từ Thủy anh tìm thấy nơi ẩn náu của Minh Kha. Và từ Minh Kha, anh đã hiểu rõ cội nguồn của sự việc. Nhưng anh không cho Minh Kha báo Thùy Chi rằng mình đã quay lại.

Cuộc gặp gỡ hôm nay với Nguyệt Nhi không hề xảy ra một cách tình cờ. Tất cả là một kế hoạch sắp xếp tỉ mỉ từ thời gian đến địa điểm của Hào Phong và Minh Kha. Hào Phong cũng chưa xác định được mình sẽ tìm kiếm được thông tin gì từ Nguyệt Nhi. Nhưng anh không thể ngồi yên một chỗ, chờ Thùy Chi bị tuyên án. Nếu cuối cùng vẫn không tìm ra được chứng cứ gì, Hào Phong sẽ trả thù cho nàng.

Nghe tiếng bước chân lại gần, Hào Phong hơi nghiêng đầu như lắng nghe.

– Đi thôi… – Nguyệt Nhi vui vẻ khoát tay Hào Phong. – Mà anh cất cây gậy đó đi được không ?! Hi hi…

– Được… Vậy em đừng để anh nhào xuống đường đó… – Hào Phong gấp cây gậy thành 3 khúc nhét vào túi quần.

– Em sẽ đẩy anh… ngã xuống giường… Hi hi…

Gã tài xế của Nguyệt Nhi, vừa thấy cô ta khoát tay một người thanh niên cao to đẹp trai bước lên xe, liền tự động chỉnh kính chiếu hậu lệch sang một bên. Không thấy gì phía sau. Gã dường như đã quen với những việc cô chủ nhỏ thường làm với đàn ông trên xe…

– Về Quận 3…

– Uwmmm… Em nhớ anh chết được…

Đúng như gã tài xế dự đoán. Vừa đóng cửa xe, nói được một câu cụt lủn, Nguyệt Nhi liền nhào vào lòng Hào Phong hôn rít lấy môi anh. Hào Phong cũng thoải mái đáp trả nhiệt tình. Tay anh vòng ra sau, kéo tuột chiếc váy Nguyệt Nhi lên, xoa nắn cặp mông tròn trịa mát rượi của cô.

– Uwmmm… Anh hư quá… Anh làm em ướt hết rồi nè…

Chiếc Lexus lao đi vun vút, gấp rút như chính chủ của nó. Không bao lâu sau, chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự sang trọng ở Quận 3. Đây là nhà của Bùi Việt Nga, Tổng Giám đốc Cty Thời trang Blue Jeans. Nguyệt Nhi cũng có nhà riêng, nhưng hôm nay đặc biệt. Con gái hiếu thảo có món ngon phải nhớ đến mẹ.

Nguyệt Nhi kéo váy lại ngay ngắn, dắt tay Hào Phong bước vào nhà. Qua bậc thềm nhà, có một cái đố cửa nhỏ, cô ta cố tình không nhắc Hào Phong… Đúng như cô ta dự đoán, anh mũi giày anh liền đá vào đó, cả người mất đà nhào đến trước.

– Hào Phong… Em xin lỗi… – Nguyệt Nhi đã đón trước, liền đỡ lấy anh, miệng xin lỗi rối rít.

– Không sao… Anh đã ngã đâu…

Hào Phong xua xua tay, cười. Làm sao anh không biết Nguyệt Nhi đang thử mình chứ ?! Cô ta là diễn viên, anh cũng vậy… Nhưng anh hơn cô ta về trải nghiệm của sự mù lòa… Hào Phong là người từng mù thật sự. Anh biết cảm giác trong bóng tối tuyệt đối thì hành động của mình sẽ như thế nào… Nguyệt Nhi không có khả năng nhìn ra anh đang diễn.

– Anh ngồi đây đi… – Giọng nói Nguyệt Nhi lại càng trìu mến hơn.

Nguyệt Nhi để Hào Phong ngồi trên ghế sofa. Cô ta rót một ly soda mang về bàn đặt xuống, lại lấy trong giỏ xách một viên thuốc nhỏ màu hồng bỏ vào đó. Lần này Nguyệt Nhi đã tin là hai mắt Hào Phong mù lòa, nên không hề cố kỵ hành động trước mặt anh.

– Uống nước đi anh…

Hào Phong nhận ly nước, uống cạn. Anh không ngại lắm vì nhận ra đó là Viagra. Chỉ hơi thấy buồn cười vì cô ta lại chuẩn bị cho mình thứ không cần thiết. Không phải Nguyệt Nhi đã thử khả năng của anh một lần mà mê mệt như vậy sao ?! Dĩ nhiên, Hào Phong không hề nghĩ đến tình huống mình trở thành bữa ăn của cả hai mẹ con đêm nay.

– Anh có đói bụng không ?!

Nguyệt Nhi ngồi lên đùi Hào Phong, ỏng ẹo. Cô ta lại không gấp gáp như trên xe, có lẽ đang chờ thuốc ngấm.

– Không… Anh ăn trưa trễ. – Hào Phong nhướng người hôn Nguyệt Nhi, lại hôn trúng cái cằm nhỏ làm cô ta cười khanh khách.

– Con qua đó à…

Một giọng phụ nữ yêu kiều vang lên từ phía cầu thang. Hào Phong lúng túng muốn đẩy Nguyệt Nhi ra, nhưng cô ta cứ bám chặt lấy cổ anh.

– Chào cô ạ… – Hào Phong ngượng ngùng nói.

– Đây là mẹ em… Còn đây là anh Hào Phong…

Một người phụ nữ chạc dưới bốn mươi, xinh đẹp yêu kiều, thật quá trẻ để làm mẹ Nguyệt Nhi. Hào Phong không nhìn bà ta, mà nhìn vào chiếc tủ kính bên cạnh, có hình phản chiếu để đánh giá. Ra đây là bà Bùi Việt Nga, nữ hoàng mới lên ngôi của ngành thời trang. Với nhan sắc hiện nay của bà, khó có thể đánh giá được hai mươi năm trước bà đẹp như thế nào… Phụ nữ có tuổi lại xinh đẹp như thế, có lẽ ho chỉ gặp qua hai người. Một là Thùy Vân, mẹ Thùy Chi. Hai là người phụ nữ trước mặt đang không ngừng nhìn ngắm đánh giá anh.

– Không được gọi Nga là cô nha… Nga giận đó… – Việt Nga bĩu môi.

– À… – Hào Phong lại lúng túng với kiểu trả lời của bà ta.

– Tại anh không nhìn được… Ah, xin lỗi… – Nguyệt Nhi che miệng nói. – Ý em là mẹ em rất… rất đẹp đó… chỉ chạc tuổi chị em thôi… Hi hi…

– Vậy… là lỗi của con rồi… Xin lỗi… Nga….

– Trời ơi… xưng con nữa… Á… – Việt Nga che mặt hét lên.

– Hi hi…

Bãi đáp của phi công Hào Phong là một căn phòng nhỏ trên tầng một. Khi mới bước vào đây anh suýt nữa la lên vì ngạc nhiên. Căn phòng này được trang trí chỉ để làm việc hưởng lạc của bà Việt Nga. Bốn vách tường và trần nhà được lót gương sáng loáng, chạy quanh tường có một thanh bar cầm tay bọc da mềm mại… Góc tường bên trái có một kệ gỗ treo đủ thứ trang phục từ cảnh sát, y tá, người tiền sử, batman, catwoman … Có đủ. Phía trên kệ là một dãy móc treo các loại roi da, khóa còng tay, dương vật giả… Hào Phong thấy mình như lạc vào một cảnh quay của phim “Năm mươi sắc thái”, chỉ đổi nhân vật chính từ nam thành nữ. Bà Việt Nga này phải dâm loàng đến mức nào chứ ?! Anh chợt nhận ra viên thuốc Viagra mình đã uống để làm gì…

Hào Phong còn đứng tầng ngầng giữa phòng thì cánh cửa bật mở. Nguyệt Nhi khuôn mặt đỏ hồng phấn khích bước vào. Sau lưng cô ta là Việt Nga. Có vẻ như bà ta đã nghe con gái nói Hào Phong bị mù. Việt Nga đứng yên sát cửa quan sát, không vội vàng để Nguyệt Nhi đến trước.

– Ư… Còn chờ em cởi đồ cho anh sao ?! – Nguyệt Nhi xoay người Hào Phong lại, ỏng ẹo.

– Đâu có… Nhưng mà… mẹ em còn ở dưới… có la không ?! – Hào Phong ú ớ nói một câu làm hai mẹ con suýt phì cười.

– Không làm sao mẹ la em được chứ… – Nguyệt Nhi vừa cởi áo Hào Phong, vừa nói… – Anh mà không yêu em… Mẹ em mới la đó…

– Ha ha…

Hào Phong bật cười, duỗi hai tay cho Nguyệt Nhi kéo chiếc áo sơ mi tuột ra sau. Bộ ngực rắn chắc vạm vỡ và vùng eo bụng sáu múi của anh phơi bày trước ánh mắt nóng bỏng của Việt Nga. Hào Phong nghe được hơi thở bà ta bắt đầu nặng nề khao khát. Nguyệt Nhi mê luyến cơ thể anh, áp mặt lên ngực anh thì thào:

– Sao lại căng cứng như vậy ?! Anh còn tập luyện nhiều hơn ngày xưa sao ?!

– Hì hì… Bây giờ anh có còn nhiều thú vui đâu… Lại không có bạn gái… Năng lượng dư thừa cũng phải tìm chỗ xả ra chứ…

Nguyệt Nhi quỳ xuống sàn nhà, tay run run kềm nén mở dây nịt cho Hào Phong. Khi chiếc quần jean kéo xuống, một khối u thật lớn độn nổi lên dưới lớp quần lót làm cả hai mẹ con hít thở không thông. Nguyệt Nhi không chờ nổi, bỏ mặc chiếc quần jean còn dồn đống dưới chân Hào Phong, kéo tuột luôn chiếc quần lót của anh. Một khúc thịt lù lù to lớn nửa cương cứng bật ra.

Nguyệt Nhi mặt đỏ bừng, cắn môi nhìn qua mẹ. Phát hiện cuống họng Việt Nga cũng ừng ực từng ngụm nuốt xuống, cô ta cười đắc ý. Nguyệt Nhi cúi người xuống, tay đỡ nhẹ lên như nâng niu một vật báu. Cô ta dùng chiếc lưỡi nhỏ liếm dọc từ túm bìu săng cứng của Hào Phong, lên đến hết dương vật. Chiếc lưỡi nhỏ của cô ta lại vẽ tròn tròn quanh cái đầu nấm to lớn, từ từ kéo nó vào miệng.

– Ah…

Hào Phong hít hà sung sướng, hai mắt nhắm chặt lại. Tay anh đặt lên đầu Nguyệt Nhi, kéo ra vào đều đều… Đột nhiên, Nguyệt Nhi dừng lại… Rồi một cảm giác còn ấm áp hơn bao lấy dương vật anh. Hào Phong cảm nhận được một đôi môi mềm mại bao quanh lấy thân dương vật… Trên đường vào, một cái lưỡi điêu luyện không ngừng xoắn quanh đầu dương vật anh. Gừng càng già càng cay… Việt Nga phải ngậm mút bao nhiêu dương vật đàn ông mới luyện ra được tuyệt chiêu như vậy.

– Ah… Đã quá Nhi ơi…

Hào Phong không ngừng rên rỉ… Tay anh không khách sáo túm chặt mái tóc mềm mượt như nước của Việt Nga, thúc dương vật vào miệng bà ta mỗi lúc một nhanh. Anh nghe được cả tiếng thở hổn hển và óc ách vang lên liên tục. Nguyệt Nhi bên cạnh nhìn mặt mẹ đỏ bừng, sốt ruột muốn thay vào nhưng lúng túng không biết làm sao. Viagra bắt đầu có tác dụng, dương vật Hào Phong nóng hổi căng tức như muốn nổ tung. Đột nhiên, anh kéo tóc Việt Nga đứng lên. Bà ta còn thở hổn hển chưa hoàn hồn, thì Hào Phong đã ghì sát bà vào lòng, hôn rít lấy đôi môi đỏ mọng thơm ngát. Cả người Việt Nga mềm nhũng dưới nụ hôn nóng bỏng của anh.

Hai người ngã xuống giường bỏ lại Nguyệt Nhi còn ngơ ngác bên cạnh. Hào Phong luồn tay vào váy Việt Nga, kéo tuột quần lót ra khỏi chân bà. Bàn tay anh chạm vào một mảng da thịt mềm mại ẩm ướt, lại nhẵn nhụi láng mịn như em bé. Việt Nga háo hức không chờ nổi, kéo tuột chiếc váy qua khỏi đầu, rồi lao vào hôn hít say mê bộ ngực rắn chắc của Hào Phong. Anh lùi người xuống, cầm dương vật chèn vào giữa hai chân bà, thúc mạnh.

– Ahhh… Ôi…

Việt Nga không ngăn được kêu lớn. Hào Phong dừng sững lại, hơi ngỡ ngàng như nhận ra sự khác lạ. Nhưng Việt Nga đã quắp chặt lấy hông anh không buông.

– Yêu em đi…. Đừng ngại… Yêu em đi anh…

– Tại sao ?! Tôi…

Hào Phong đang lúng túng thì một cơ thể trần truồng mát rượi khác đã áp sát lưng anh. Nguyệt Nhi hôn hít bờ vai vạm vỡ của anh, thì thầm:

– Đừng ngại… Hôm nay, mẹ con em sẽ cho anh lên tiên…

– Nguyệt Nhi… Nhưng mà…

Hào Phong sững người, dương vật cắm sâu trong âm hộ Việt Nga, lại không chịu dịch chuyển làm bà muốn điên lên. Việt Nga chồm lên ôm siết lấy cơ thể Hào Phong, hông hẩy hẩy, hổn hển nài nỉ:

– Yêu em đi… Em muốn lắm rồi… Anhhhh….

Việt Nga chưa kịp nói dứt lời, Hào Phong liền bóp chặt lấy cặp mông no tròn mềm mại của bà… Kéo cơ thể bà lên, rồi dồn xuống thật mạnh. Dương vật anh đi sâu đến tận cùng…

– Ôi… Em sướng quá…

Việt Nga há hốc rên rỉ, tay chống ra sau, ngữa người dùng bờ eo thon nhỏ hẩy ngược lên càng nhanh hơn. Nguyệt Nhi choàng người ôm ghì lấy bờ vai Hào Phong, miệng không ngừng kích thích ngậm mút hai đầu ti nhỏ săn cứng của anh… Hào Phong nghiến răng kềm nén… Anh gần như quên đi mục đích đến đây của mình.

– Ahhhh…

Anh gầm lên, lùi người lại. Cánh tay mạnh mẽ lật sấp cơ thể Việt Nga lại, kéo mông bà nhổng lên cao. Nhằm ngay cái âm hộ nhòe nhoẹt ướt đẫm.

Một cú lút cán…

– Ôi… Sướng chết mất… Sao mù mà cu như có mắt vậy… – Việt Nga há hốc rên siết mãnh liệt.

– Mẹ này… Là do anh Phong giỏi thôi mà…

Hào Phong tự cảnh báo mình phải cẩn thận hơn. Nhưng trước sự kích thích tột độ của mẹ quỷ con ma này, anh quả thật khó kềm chế. Dù sao từ ngày xa Thùy Chi đến giờ anh không gần phụ nữ. Thật là nhịn đói lâu ngày, chợt ăn nhiều dễ bội thực mà. Nếu không có viên Viagra có lẽ anh đã xuất tinh từ vài phút trước. Hào Phong bóp nghiến lấy cặp mông trắng nõn căng tròn của Việt Nga, thúc mạnh như trời giáng. Bà ta bắt đầu rùng mình liên tục, cơ thể giật nảy từng cơn…

– Uwmmm…. Ah… Sướng…

Hào Phong rút phăng dương vật ra, lùi người lại… Nhưng cũng không thoát được một dòng nước từ âm hộ Việt Nga tưới ướt hạ thể anh.

– Ưm… Ngơ ngác gì… Còn em mà…

Nguyệt Nhi đè ngữa Hào Phong ra giường, ngay bên cạnh cơ thể trần truồng rũ rượi của mẹ cô. Cô ta gấp gáp đến không đợi được nữa, leo lên, túm chặt lấy dương vật anh, ngồi xuống.

– Ôi… Thích quá đi mất…

Nguyệt Nhi rên lớn nhúng nhẩy, vừa tự vò nắn hau bầu vú mình. Hào Phong nhắm nghiền hai mắt… Anh phải thừa nhận, Nguyệt Nhi quả thật là một vưu vật trời sinh. Thân hình khêu gợi, làm tình giỏi, lại tính tình dâm đãng sẵn sàng đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của đàn ông. Nhưng bất cứ đàn ông nào thấy được lòng dạ đầy rắn rết của Nguyệt Nhi cũng sẽ như anh… Giờ phút này, tuy cơ thể đàn ông có những khoái cảm mãnh liệt tự nhiên, nhưng dạ dày Hào Phong cồn cào như muốn nôn mửa. Anh ám ảnh từ trong trí tưởng tượng… Anh thấy mình biến thành ông Đỗ Hạnh bất động nguội lạnh mặc sức Nguyệt Nhi nhúng nhảy rên rỉ.

– Uwmmm… Em sướng….

Có thể vì trí tưởng tượng quá phong phú của Hào Phong, cơn sướng khoái của anh tuột dần. Dù dương vật vẫn cứng như thép nguội vì tác dụng của Viagra. Nguyệt Nhi rã rời sung sướng cả hai lần liên tục, Hào Phong vẫn trơ trơ như sắt đá. Đến lúc cô ta không chịu nổi nữa, nằm bẹp dí trên người Hào Phong, ngón tay cũng không muốn động đậy… Việt Nga liền ngồi dậy, đẩy con gái sang một bên. Ánh mắt bà sáng rỡ nhìn khúc thịt cứng đơ tím bấm dựng cao kiêu hãnh… Việt Nga lại leo lên…

– Uwmmm…. Trời ơi… Em yêu anh chết mất…

Tiếng rên rỉ hòa cùng âm thanh da thịt phành phạch vang lên không ngớt… Hào Phong công thành phá lũy, một trận ghi danh sử sách. Anh cũng mệt mỏi thiếp đi bên cạnh hai thân thể trần truồng rũ rượi của hai mẹ con Nguyệt Nhi.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu. Khi Hào Phong thấy có thể mình động nhẹ, anh tỉnh lại. Anh thấy Nguyệt Nhi mặc một chiếc váy ngủ mỏng tanh rón rén bước ra cửa. Việt Nga vẫn ngủ vùi bên cạnh Hào Phong không hay biết gì… Hào Phong hơi nhíu mày suy nghĩ. Anh chậm chậm ngồi dậy, để nguyên thân thể trần truồng lò mò như tìm đường bước ra cửa.

Hào Phong nghe tiếng nói chuyện thì thầm kềm nén bên dưới lầu. Thật cẩn thận anh bước xuống từng bậc thang để không phát ra tiếng động. Từ song cầu thang giữa tầng, Hào Phong nhìn xuống phòng khách.

Nguyệt Nhi mặc bộ đồ ngủ mỏng tanh, ngồi trên đùi một gã đàn ông đầu hói lớn hơn cả tuổi mẹ cô. Gã ta không ngừng mân mê hai bầu vú căng tròn của cô.

– Nga ngủ rồi sao ?! Ngủ với thằng nào mà ngủ sớm vậy ?!

Hào Phong chợt nín thở, anh phát hiện ra giọng nói này rất quen. Người đàn ông này đối với anh hoàn toàn lạ mặt, nhưng chắc chắn anh đã nghe giọng nói của ông ta. Chất giọng miền Bắc nặng nề như pha tạp gốc Hà Tĩnh… Rất khó nhầm lẫn.

– Làm gì có… Mẹ hơi mệt thôi mà… Không phải có em tiếp anh rồi sao ?!

Nguyệt Nhi lẳng lơ, kéo váy lên cho gã đàn ông luồn tay vào trong. Bên dưới lớp váy, cô ta hoàn toàn không mặc gì. Rõ ràng là hai người không phải lần đầu chơi trò thậm thụt này.

– Cái lọ thuốc hôm bữa anh đưa em… Em cất ở đâu ?! – Gã hỏi Nguyệt Nhi.

– Để làm gì ?! – Nguyệt Nhi hỏi lại.

– Hai hôm nay anh thấy có người theo dõi anh… Hình như là bên cảnh sát… – Gã nhíu mày nói.

– Hừ… Em mà cất thì đố ai mà tìm thấy…

Nguyệt Nhi đứng lên, bước lại góc phòng khách. Đến trước một con búp bê Nhật mặc kimno trong lồng kính, cô mở cửa cánh cửa kính nhỏ… Luồn tay vào trong bộ kimono, giữa hai chân con búp bê, cô chậm chậm rút ra một ống thủy tinh nhỏ. Nguyệt Nhi vung vẫy khoe với gã đàn ông.

– Trả lại cho anh… Để anh hủy đi…

– Không.

– Trời ơi Nguyệt Nhi… Thứ Astronaut này rất hại người… Anh đưa cho em… cũng không nghĩ em dùng trên người ông Hạnh… Để bây giờ tối nào anh cũng ngủ không yên. – Ông ta nhăn nhó.

– Chẳng ai biết được đâu… Yên tâm… Nơi này chỉ có anh và em cất giấu…

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.