Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 21: Trò Chơi Thừa Kế

Sau Ánh Hào Quang 2

29 Chương 21: Trò chơi thừa kế

– Đây là hồ sơ kế toán của tuần này… Đối với các khoản chi hạch toán trễ hơn ngày 31… Chúng tôi…

Thùy Chi ngồi chuyên chú lắng nghe hướng dẫn của bà Trưởng phòng Kế toán của Elite… Sự xuất hiện của nàng trong một văn phòng bừa bộn giấy tờ như một tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Nhưng điều đó không ảnh hưởng gì, Thùy Chi đã quen với việc này. Sáu tháng nay, ngoài giờ học và chụp mẫu quay phim, ông Đỗ Hạnh yêu cầu nàng phải đến văn phòng… Ông nói Thùy Chi làm mẫu cho Lollipop cũng chưa đủ để bù lại số vốn ông đã đầu tư cho nàng. Vì thế ông muốn khai thác sức lao động của nàng… Ban đầu Thùy Chi cũng nín nhịn cam chịu. Nhưng chỉ vài buổi đầu tiên nàng đã dần hiểu ra ẩn ý của ông… Ông Đỗ Hạnh đang đào tạo nàng cho một việc gì đó. Ông thuyên chuyển nàng liên tục từ Phòng Tài chính, Kế hoạch Chiến lược, Sales & Marketing… và hôm nay là Kế toán…. Mỗi ngày trong buổi ăn tối, ông Hạnh sẽ hỏi Thùy Chi về các nhận định cá nhân nàng về nghiệp vụ đó… Nàng nói, ông sửa và đúc kết thành một số điều cốt lõi cần chú ý. Dĩ nhiên, thời gian hai tuần cho một phòng ban nghiệp vụ, Thùy Chi chỉ lướt qua được những thứ cơ bản nhất. Nhưng từ lúc nào, trong đầu nàng vô thức hình thành một sơ đồ quản lý tổng quát của Tập đoàn Elite. Đối với từng bộ phận, bắt mạch chẩn bệnh và mối liên hệ kết nối của các bộ phận với nhau… Thùy Chi đủ trưởng thành để hiểu ông Đỗ Hạnh hoàn toàn đang giúp đỡ nàng. Dù mục đích phía sau của ông là gì, thì những kiến thức nàng học được đều vô cùng quý giá.

– Cởi ra…

Thùy Chi thoáng chần chừ, rồi mím môi kéo tấm áo choàng tuột khỏi vai. Bên trong nàng hoàn toàn không mặc gì… Hoàn toàn trần truồng đứng xoay lưng về phía ông Đỗ Hạnh… Cơ thể nàng tuyệt đẹp trắng ngần làm sáng bừng cả phòng làm việc của ông Hạnh.

– Không được quay lại… – Giọng ông Hạnh rất điềm tĩnh.

Nghe tiếng bước chân ông đến gần, tim Thùy Chi đập nhanh, thật nhanh. Sau bao nhiêu điều ông làm cho nàng suốt sáu tháng qua, không bao giờ Thùy Chi nghĩ được ông sẽ ra lệnh cho nàng làm điều đi ngược lại luân thường đạo lý như bây giờ. Mà cũng phải, ông Hạnh và Thùy Chi không có huyết thống, nếu ông muốn nàng cũng chẳng có gì quá phi đạo đức… Bước chân ông ngay sát sau lưng. Thùy Chi nhắm mắt chuẩn bị chịu đựng một sự ê chề nhục nhã… “Cha nuôi sao ?! Có ai nuôi con gì mà không đợi lớn rồi ăn ?!” Trong đầu nàng chợt vang lên câu nói của gã Hậu ngày nào… Nàng tự nhếch mép cười.

– Ta cho cô ba mươi phút… Phân tích cho ta trong cái báo cáo tài chính đó có mấy điểm bất hợp lý…

Thùy Chi chợt sững người, hỏi:


– Báo cáo tài chính nào ?!

– Thì cái trên bàn ta chứ cái nào ?!

Thùy Chi ngạc nhiên nhìn xuống. Trước mặt nàng là một xấp hồ sơ dầy cộp đặt ngay ngắn trên bàn. Vậy mà từ lúc nghe lệnh ông cởi đồ ra, nàng liền quên luôn cả việc quan sát ngay trước mặt mình.

– Thời gian bắt đầu…

Nghe ông nói, Thùy Chi bắt đầu tập trung vào tập hồ sơ… Dù không hiểu việc phân tích báo cáo tài chính và khỏa thân có liên quan gì đến nhau nhưng lý trí mách bảo nàng rằng ông Đỗ Hạnh có lý do của riêng ông. Thùy Chi rút cây viết chì trên bàn bắt đầu đánh dấu các mã tài khoản, lật qua lật lại liên tục những trang giấy… Cả người nàng gập lại, tì hai tay lên bàn… Không gian xung quanh như biến mất hoàn toàn chỉ còn nàng và tập báo cáo trước mặt… Ngay cả ông Đỗ Hạnh sau lưng và tư thế gập người hớ hênh của nàng về phía ông cũng không còn quan trọng… Từng giọt mồ hôi rịn ướt trên trán… Thùy Chi cắn nát nhừ đuôi viết chì, hàng lông mày nhíu lại thành một đường thẳng… Nàng đã tìm ra sáu điểm, nhưng vẫn cảm thấy dường như còn một điểm nào đó đang ẩn giấu… Thời gian tiếp tục trôi qua… Phía sau nàng cả không gian vắng lặng như không có một ai…

– Ah…

Thùy Chi reo vui, nhảy cỡn lên, vô thức quay phắt lại. Chợt nàng sững người đứng lặng nhìn chằm chằm về bộ ghế sofa. Ông Đỗ Hạnh ngồi trên ghế, chống tay gà gật ngủ… Mái tóc ông bạc trắng rũ xuống cũng không che được một cái khăn bịt kín hai mắt. Ngay từ đầu, ông không hề nhìn ngắm cơ thể nàng, dù chỉ một lần. Ông không đốn mạt như nàng nghĩ về ông. Thùy Chi chợt thấy hai mắt đỏ hoe lòng nao nao khó chịu. Nàng nhẹ nhàng bước đến, vẫn không mảnh vải che thân, quỳ xuống trước chân ông. Thùy Chi gối đầu lên đùi ông, kêu khẽ:

– Cha nuôi…


– Ah…

Ông Đỗ Hạnh giật mình, bừng tĩnh. Tay ông vô thức muốn đưa lên kéo tấm khăn xuống, chợt nhớ ra liền ngừng phắt lại. Cảm nhận mái tóc dài mềm mại của Thùy Chi rơi rũ trên đùi, ông chợt mỉm cười đưa tay vuốt nhẹ…

– Sao không giận cha nữa à ?!

– Không… – Thùy Chi lắc đầu, nói nhỏ. – Nhưng sao cha không giải thích cho con nghe…

– Ta giải thích được sao ?! Con về nhà, trong mắt chỉ có người yêu… Con giống mẹ con đến mức ta đôi lúc còn muốn nhầm lẫn… Yêu bất chấp đúng sai… – Giọng ông trầm ấm êm dịu, hai mắt bịt kín nhìn xuống nàng.

– Cha nói… Mẹ con yêu ba con là sai sao ?! – Thùy Chi hỏi.

– Không… Nếu nàng chọn sai thì không thể có một đứa con gái đáng yêu như con… – Ông mỉm cười.


– Nhưng mẹ con lúc đó không có lựa chọn nhiều… Chỉ có hai thằng nhếch nhác trước mặt… Nhìn trái thì ngán, nhìn phải thì chán…

– Hi hi…

Thùy Chi gác tay lên đùi ông nghe kể chuyện. Giờ phút này, tâm trạng nàng rất thoải mái như buông xuống được gánh nặng tâm lý đè nén suốt sáu tháng qua. Nàng chẳng hề bận tâm đến việc mình đang trần truồng ôm lấy chân cha nuôi… Vì nàng tin tưởng ông… Chiếc khăn mỏng manh che trên mắt đối với ông lại là một bờ tường cao chót vót khó vượt qua.

– Nhưng con khác mẹ con rất nhiều… Phía trước con là một tương lai rộng mở. Ta không ngăn cấm con tính chuyện kết hôn, nhưng đừng vội vàng mà phải biết chọn thời điểm.

– Con biết ta đã nói gì với Hào Phong không ?!

Cha nuôi chợt hỏi, Thùy Chi cũng sững người nhớ đến gút mắc cuối cùng chôn giấu trong lòng nàng. Ông cái gì cũng biết… Ông biết cả việc nàng lén nhờ Nico chở đi tìm Hào Phong cũng không có gì lạ.

– “Cho Thùy Chi một năm…” – Không đợi nàng trả lời, ông nói. – Ta chỉ nói như thế… Và ta cũng không biết thằng nhỏ đó tự suy diễn ra cái gì… Trốn đi mất tăm.

Thùy Chi im lặng gối đầu lên đùi cha nuôi, nhớ đến từng nét từng nét trên gương mặt của Hào Phong. Anh đang ở đâu ?! Cũng gần hết một năm rồi… Anh quay về bên em đi.

– Ta muốn dùng một năm này thật hiệu quả… Ta muốn đào tạo con trở thành người nối nghiệp của ta… Một nữ hoàng thời trang của đất nước này…

Thùy Chi ngơ ngác nhìn lên ông, trái tim nàng rung động mạnh. Nhưng việc đó và chuyện hôm nay…

– Con có thể đang tự hỏi… Việc đó và chuyện hôm nay có liên quan gì đến nhau ?! Ha ha… Đúng không ?!

Thùy Chi rùng mình, cha nuôi đọc được suy nghĩ của nàng.


– Không phải từ ngày ta trở mặt với con… Con luôn nghĩ ta là một lão già hư đốn chăm chăm thèm muốn cơ thể con sao ?!

– Con… – Thùy Chi che mặt không biết nói gì.

– Ta cũng dùng suy nghĩ của con, để tạo cho con một áp lực… Dưới tình huống một lão già hư hỏng nhìn chăm chăm vào người mình, con sẽ điều khiển tâm trí mình tập trung như thế nào ?!

– Ở đời, đôi khi đối diện trên bàn đàm phán, đối thủ đã nắm hết ưu thế… Thấy hết sâu cạn của mình… Thì mình sẽ chấp nhận thua cuộc sao ?! Không… Con phải nhớ bài học hôm nay…

– Tiếc là thời gian ta không còn nhiều… – Ông chợt âm trầm nói.

– Cha nói gì vậy ?! – Thùy Chi sửng sốt kêu lên.

– Ta… Haizz… Ta bị tim nặng đã gần mười năm nay… Dạo gần đây ta cảm nhận được thời gian của ta đã gần hết…

– Không… khoa học ngày nay… Cha cũng có rất nhiều tiền… Có thể… – Thùy Chi nôn nóng vội nói.

– Không phải vấn đề tiền… hay khoa học tiến bộ… Ta không muốn thay đi trái tim mình… Ta tin một con người ngoài bộ não, còn có trái tim… Hai thứ đó tạo nên giá trị một con người… Dù có thay tim cũng chẳng qua lại kéo dài thêm được vài năm… Có ý nghĩa gì đâu.

– Và trong trái tim yếu ớt của ta… chất chứa một hình ảnh rất trọng yếu… là hình ảnh của mẹ con…ta không muốn nó bị thay thế.

– Cha ơi… – Thùy Chi không ngăn được nước mắt, nhào vào lòng ông.

—————-+++++—————–

Sáu tháng sau,

Chiếc Lexus xanh ngọc chậm chậm lăn bánh qua cổng căn biệt thự. Thùy Chi bước xuống, hơi ngạc nhiên nhìn thấy chiếc Roll Royce đậu ngay ngắn trong garage xe. Giờ này lẽ ra cha nuôi chưa về… Nàng sải chân bước vào nhà.

– Thùy Chi…

Vừa bước chân ngang qua phòng khách, Thùy Chi nghe tiếng ông gọi giật lại. Ông Đỗ Hạnh đang ngồi giữa hai thanh niên cao lớn khá điển trai.

– Lại đây cha giới thiệu… – Ông Đỗ Hạnh đứng lên, giọng vui vẻ.

Hai người thanh niên không ai bảo ai cũng đứng lên. Ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào Thùy Chi. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy thùng cổ rộng kéo ngang vai, phần mép váy ngắn cao nhưng kết hợp với đôi ủng đen qua đầu gối chỉ lộ ra một ít của hai phần đùi thon nhỏ trắng muốt.

Nhìn nàng thật sành điệu, xinh đẹp đến ngạt thở.

– Đây là hai anh của con… Anh Thụy lớn hơn con ba tuổi…

Ông Hạnh chỉ tay vào người con trai cao lớn bên trái với khuôn mặt góc cạnh nam tính. Anh ta có nét giống hao hao như ông khi còn trẻ.

– Còn đây là anh Vân lớn hơn con một tuổi.

Ông ta giới thiệu người thanh niên bên phải. Vân có vần tráng cao, mái tóc bóng mượt, càng đẹp trai hơn anh mình. Nhưng anh ta có lẽ giống mẹ nhiều hơn giống cha.

– You’re so beautiful… and familiar… You are… ?! – Vân mỉm cười bước đến đưa tay về phía Thùy Chi.

– Nói tiếng Việt đi… Mày lèm bèm quá… – Thụy cau có khó chịu với em trai.

– Chào hai anh ! Em là Thùy Chi… – Thùy Chi mỉm cười thật tươi làm hai người thanh niên đối diện phải đỏ mặt ngơ ngẩn.

– Em nó cũng ở đây mà… Từ từ làm quen đi… – Cha nuôi cười tủm tỉm.

– Em chào hai anh… Em mới đi làm về hơi mệt. Xin phép cha, xin phép hai anh. – Thùy Chi khẽ cúi đầu chào, đi lên phòng.

“Oh my god… She’s the girl on the billboard, right outside the airport’s gate… so… beautiful…”

“Shut up… You’re scaring her with your dirty mind.”

Thùy Chi không biết rằng sau lưng nàng, cha nuôi đang cười tủm tỉm. Ông đang âm thầm thực hiện một trò chơi được giao hẹn trước giữa ba cha con… Trong đó, Thùy Chi là mục tiêu, cũng là giám khảo… Ông sẽ không để nàng biết quy định của trò chơi này, cũng như Thùy Vân năm xưa. Giữa Thụy và Vân, người chiếm được trái tim Thùy Chi sẽ thừa kế tất cả số cổ phần tập đoàn Elite. Ông Hạnh nét mặt phấn khích, cảm thấy mình như được trở lại quá khứ của mình. Trong trò chơi năm xưa, ông là kẻ thua cuộc. Nhưng giờ đây giữa hai đứa con trai ông, dù kết quả thế nào ông vẫn là người chiến thắng.

Sáng Chủ Nhật, hai ngày sau.

Nắng tháng 11 chói chang oi bức. Thùy Chi vươn người làm vài động tác nhẹ nhàng bên mép hồ bơi. Cơ thể tuyệt đẹp và làn da trắng ngần của nàng phơi bày gần trọn vẹn chỉ được che đậy bởi bốn mảnh tam giác nhỏ bé. Mẫu bikini Lollipop này dù rất yêu thích nhưng Thùy Chi chỉ dám mặc một lần chụp mẫu… Sau đó do chính cha nuôi đã gạt những tấm hình ra khỏi bộ sưu tập áo tắm Lollipop. Ông nói nó không phù hợp với hình ảnh trong sáng của Thùy Chi.

Nhưng đó là bên ngoài, giờ đây nàng đang ở nhà mình… Từ sau lần thông suốt tâm sự với cha nuôi, nàng thấy mình sống rất thoải mái. Không còn chút gò bó ngột ngạt… Căn nhà cũng trở nên ấm áp gần gũi hơn bao giờ hết. Thùy Chi mở rộng hai chân cúi người xuống, chạm nhẹ hai ngón chân. Nhìn ngược ra sau, chợt hai gò má nàng đỏ ửng vì phát hiện một ánh mắt sững sờ đang nhìn vào giữa cặp mông căng tròn và bờ mu u lên mủm mỉm dưới vải mỏng của mình. Ánh mắt nóng bỏng của Thụy như biến thành một bàn tay vô hình mân mê vùng da thịt giữa hai chân làm cả người Thùy Chi nhộn nhạo. Nàng đứng thẳng người lên, cúi gằm mặt như muốn giấu đi gương mặt ửng đỏ xinh đẹp. Chậm rãi bước chân xuống hồ. Nước hồ mát rượi thật tuyệt vời…

Trước đây, Thùy Chi từng đi bơi khá nhiều với Thủy ở hồ bơi công cộng. Nhưng càng lớn, càng trổ mã, nàng bắt đầu khó chịu trước nhiều ánh mắt tò mò soi mói của đàn ông. Thế là chấm dứt duyên nợ với một môn thể thao nàng yêu thích.

Hồ bơi ở nhà cha nuôi rất đẹp, nước trong vắt vì ít sử dụng vẫn được vệ sinh định kỳ mỗi tuần. Thùy Chi từng ngắm nghía muốn xuống bơi mấy lần, nhưng ngại ngùng mãi mới dẹp bỏ được…. Nàng bắt đầu bơi thường xuyên từ sáu tháng trước. Có tiếng bước chân ngập ngừng vang lên sau lưng, Thùy Chi hít một hơi thật sâu lặn sát xuống đáy hồ. Như một nàng tiên cá, cơ thể nõn nà của Thùy Chi uốn lượn nhẹ nhàng lướt đi… Làn nước xao động phía trước… Nàng thấy được nửa thân dưới vạm vỡ của Thụy, cả vùng eo bụng cơ bắp nổi cuộn chữ V với vùng lông đen xoắn nổi trên cạp quần. Thùy Chi suýt sặc nước, trồi lên gấp suýt va vào người anh.

– Ah… Anh Thụy… – Nàng đỏ ửng ngượng chín cả người.

– Xin lỗi… Anh làm phiền em sao ?! – Thụy mỉm cười tủm tỉm, ánh mắt không kềm chế được phải nhìn lướt qua ngực nàng.

– Dạ… Không sao… Em… – Thùy Chi hơi trùng người thấp xuống nước giấu đi hai bầu vú căng tròn trước ánh mắt anh.

– Em bơi rất giỏi nha… Chắc tập luyện thường xuyên phải không ?!

– Dạ không… Do trời nóng quá ạ…

Thùy Chi lau lau gương mặt nóng sốt của mình. Không hiểu sao nàng cảm thấy giữa các giọt nước lấm tấm có cả mồ hôi của nàng.

– Ừ… Trời nóng thật…

Hai người gác tay lên thành hồ, thả mình trong nước chuyện trò vui vẻ… Hai chân Thụy máy động vô tình động chạm vào đùi Thùy Chi, nàng cũng không phản đối. Không biết từ lúc nào, Thùy Chi đã tự tắt hết mọi cảnh báo đề phòng trước anh ta. Thụy rất đẹp trai, khuôn mặt góc cạnh lãng tử mạnh mẽ như Hào Phong vậy. Trong ánh mắt và khóe môi mỉm cười của anh mang đậm nét của ông Đỗ Hạnh. Thùy Chi chợt nghĩ không biết ngày xưa ba nàng đã dùng chiêu thức gì để lấy được trái tim mẹ nàng trước một tình địch điển trai như vậy.

Cuộc nói chuyện không biết đã đi đến đâu… Thùy Chi chỉ biết rằng hơi thở ấm áp của Thụy dần tiến sát vào nàng. Nàng thấy cả người mình cứng đờ… Lẽ ra nàng nên lùi lại hoặc quay mặt đi… Nhưng nàng cứ nhìn chăm chăm vào đôi môi của Thụy, đang từ từ tiến đến. Thùy Chi nhắm mắt lại, không từ chối nụ hôn nhẹ nhàng của Thụy, cũng không đáp trả anh. Nàng cứ để mặt cảm giác ấm áp lan tỏa trên môi từ từ thấm vào làm trái tim nàng rung động. Có thể là cơ thể nàng ngâm nước nên hơi lạnh… cũng có thể là trái tim của nàng đã trống vắng quá lâu… cảm xúc ấm áp đê mê trên đôi môi chợt tăng lên gấp bội… Thùy Chi hé môi, chậm để chiếc lưỡi nhỏ nhắn đỏ hồng của mình chào đón anh.

Chợt làn nước lại xao động, Thùy Chi giật bắn người đẩy Thụy ra. Nàng đỏ mặt khi thấy Vân đã xuất hiện bên kia hồ từ lúc nào.

– Oh… Am I interrupting you guys ?! So sorry…

Vân nói xin lỗi, nhưng nét mặt lạnh tanh không có chút thành ý. Ánh mắt hắn không ngừng nhìn vào giữa hai bầu vú trắng nõn phập phồng giữa làn nước của Thùy Chi.

Bầu không khí trở nên gượng gạo… Thùy Chi bỏ mặt hai anh em nhìn chằm chằm vào nhau như hổ rình mồi, nàng lặng lẽ lui về góc hồ. Một lúc sau, Thùy Chi chợt bơi về phía cầu thang lên xuống…

– Em không bơi nữa sao ?! – Vân lên tiếng hỏi.

– Em khát nước… Chắc cũng lên luôn thôi… – Thùy Chi nhoẻn miệng cười, nói.

– Để anh lấy nước cho em…

Lần này là Thụy lên tiếng. Anh không chờ Thùy Chi trả lời, cũng không chờ Vân tranh giành… Nhẹ nhàng nhúng người bước lên thành hồ. Chờ anh trai vừa đi khuất, Vân liền rẽ nước bơi về phía Thùy Chi.

Không hiểu sao đối diện với ánh mắt của Vân, Thùy Chi thấy cả người không thoải mái như với Thụy. Ánh mắt hắn có gì đó ranh ma kì lạ mà không bao giờ nàng thấy nơi cha nuôi… Hắn đến gần, Thùy Chi thoáng rùng mình, lùi lại… Giờ đây nàng thấy mình cứ như một con chuột run rẩy trước ánh mắt mắt của một con cú săn đêm.

– Làm gì vậy ?! Anh có ăn thịt em đâu ?! – Vân tươi cười dừng lại.

– Em… có sao đâu…

Thùy Chi quay người áp vào thành hồ bơi tránh cơ thể mình phơi bày trước mắt Vân. Hắn lại vòng tay đặt hai bên thành hồ, vây nàng chặt cứng.

– Em có vẻ thích anh Thụy hơn anh nhỉ ?! Anh buồn đấy…

– Đâu có… Hai anh ai cũng… cũng dễ thương như nhau mà… – Thùy Chi cúi mặt nói nhỏ.

– Thật vậy sao ?! Em lại càng dễ thương hơn em biết không ?! – Vân nói nhỏ bên tai nàng.

Hai gò má nàng nóng rang lên cảm nhận một khối to lớn cưng cứng đang cọ vào khe mông nàng. Thấy Thùy Chi im thin thít không phản ứng, Vân đắc ý áp sát hơn.

– Anh Thụy… nghe tên đã thấy yếu… không mạnh mẽ bằng anh đâu… – Hắn vòng tay ghì nhẹ vòng eo Thùy Chi.

Thùy Chi đỏ mặt muốn vùng người ra nhưng lại càng làm cặp mông nàng đè chặt lên đũng quần hắn. Nàng rùng mình cảm nhận được một khối u đang bành trướng cứng ngắt nóng hổi… Thùy Chi cũng không ngờ Vân chỉ lớn hơn nàng một tuổi lại dùng phương thức này để tiếp cận nàng. Hắn cho rằng nàng cũng giống như những người phụ nữ Anh quốc phóng khoáng buông thả sao ?! Bàn tay của Vân đặt quanh vòng eo Thùy Chi chậm chậm tiến lên cao, bợ đỡ mân mê hai bầu vú mềm mại của nàng…

– Anh làm gì vậy ?! Bỏ tôi ra…

Tiếng gắt gỏng giận dữ của Thùy Chi vừa vang lên thì cả người nàng nhẹ bẫng…

– Mẹ… Mày làm cái chó gì hả ?!

Thụy gầm lên túm lấy Vân đánh túi bụi. Vân liền trả đòn cũng nhanh không kém dù không to con bằng anh. Nước văng tung tóe cả hồ bơi dậy sóng. Thùy Chi thản thốt sợ hãi. Nàng không bao giờ nghĩ mình lại trở thành nguyên nhân để hai anh em tranh chấp còn ra tay bạo lực với nhau…

– Dừng lại… Dừng lại đi… – Thùy Chi hét lên lanh lảnh.

Thụy đẩy ngã thằng em, hậm hực lùi người về phía Thùy Chi. Nàng mím môi nhìn qua hai anh em, rồi dứt khoát rời khỏi hồ bơi.

Nhìn theo dáng người tuyệt đẹp yểu điệu của Thùy Chi cho đến lúc khuất sau cánh cửa. Thụy quay sang Vân còn hậm hực hỏi:

– Tại sao mày làm trò lố đó hả ?!

– Hừ, đó là cách của tôi… – Vân nhếch mép cười. – Anh chinh phục Thùy Chi bằng lời nói… Tôi chinh phục bằng… dụng cụ đàn ông… của mình… Miễn ai đến đích trước là thắng thôi… Đúng không ?!

Thụy nghiến răng bước lên khỏi hồ, anh chợt quay lại nói:

– Tao mặc kệ mày dùng cách nào ?! Nhưng nếu mày dùng chiêu trò bẩn thiểu để kéo nàng lên giường… Không cần cha, tao sẽ dần mày nhừ xương…

Đợi anh trai đi khuất, Vân đập mạnh tay nước bắn tung tóe. Ánh mắt hắn âm lãnh bất thường:

– Dù không có trò chơi này thì con bé đó cũng không thoát khỏi tay tao…

Từ trên ban công, ông Đỗ Hạnh nhếch mép cười xòa. Ông đã quan sát tất cả mọi chuyện xảy ra bên dưới hồ bơi. Thùy Chi có thể sợ Thụy và Vân hiềm khích thù hằn nhau, nhưng ông không sợ… Ông là trẻ mồ côi từ nhỏ, không hề biết mùi vị tình anh em ruột thịt như thế nào ?! Đối với ông, định nghĩa gần nhất với tình anh em là cảm giác giữa ông và Hải ba Thùy Chi năm xưa. Rồi sao chứ ?! Cũng vì tình yêu mà tranh chấp, mà giành giật… Đàn ông muốn trưởng thành là phải sẵn sàng tranh đấu cho thứ mình muốn có. Không phải chờ người khác thương hại, nhường nhịn cho mình. Thụy và Vân dù trong trò chơi này không chiếm được trái tim của Thùy Chi cũng không sao ?! Biểu hiện của con bé cũng cho ông thấy được quyết định của mình là đúng đắn.

—————–++++—————–

Trong gian phòng khách sạn xa hoa lộng lẫy.

– Uwmmm… Uwmmm…

Trên chiếc giường lớn là ba thân hình trần truồng đang dính chặt vào nhau… Nguyệt Nhi cúi gập người nằm bò trên hạ thể Tuấn Nguyên, bú mút say mê dương vật căng bóng của hắn, vừa không ngừng ư ử rên rỉ đón nhận từng cú thúc mạnh mẽ của một người thanh niên khác phía sau.

Người đang bóp nghiến lấy cặp mông Nguyệt Nhi, không ngừng đẩy dương vật ra vào âm hộ cô là Vân. Vân và Tuấn Nguyên là bạn học từ cấp ba trước khi Vân đi du học Anh quốc. Hôm nay, Tuấn Nguyên chiêu đãi bạn một bữa threesome với nữ diễn viên trẻ Nguyệt Nhi. Hắn còn tưởng sẽ khó thuyết phục được cô ta, nhưng vừa nghe tên Đỗ Vân con ông Đỗ Hạnh, Nguyệt Nhi liền đồng ý.

Vân hít hà sung sướng nhìn xuống cái dương vật căng cứng của hắn không ngừng cắm sâu vào cái âm hộ nhòe nhoẹt đỏ hồng của Nguyệt Nhi. Con bé này tuy không đẹp bằng Thùy Chi, nhưng cũng là mỹ nhân xuất chúng. Bao nhiêu dồn nén bực tức mấy ngày nay, Vân đem ra dồn hết lên thân thể Nguyệt Nhi. Tay hắn xoa nắn cặp mông căng tròn trắng muốt của con bé để đỏ ửng lên… Nhấp dương vật ra vào thật nhanh… Thật nhanh… Bất ngờ hắn rút phăng dương vật ra, sục sục thật nhanh…

– Ahhhh….

Một tinh trùng đặc sệt nóng hổi tung tóe khắp lưng Nguyệt Nhi. Vân cầm dương vật dũ dũ lên mông nàng, rồi ngã phịch sang bên cạnh…

– Ưm… Anh chơi dơ quá đi… – Nguyệt Nhi nhả dương vật Tuấn Nguyên ra bĩu môi ỏng ẹo.

– Ha ha… Tới phiên anh…

Tuấn Nguyên lồm cồm ngồi dậy… Ngay tức khắc thế vào chỗ của Vân, thúc mạnh.

– Uwmmm… Ôi…

Nguyệt Nhi tiếp tục rên rỉ, hai gò má đỏ ửng lên xinh đẹp nhìn ánh mắt đờ đẫn tê dại của Vân. Cô ta chồm người đến… Há miệng đón lấy dương vật ướt đẫm của Vân, mút ngon lành.

– Ah… Em dâm quá nha… Ah… – Vân giữ đầu Nguyệt Nhi, khoái chí rên rỉ.

Tuấn Nguyên cũng hơi ngạc nhiên vì sự khác lạ của Nguyệt Nhi. Hắn chưa bao giờ thấy cô ta nhiệt tình với mình như vậy. Cô ta đang âm mưu câu dẫn lôi kéo thằng Vân sao ?! Dù sao Đỗ Vân cũng là con út của ông vua thời trang… Tuấn Nguyên hơi căm tức, nghiến răng thúc mạnh hơn.

– Uwmmm…. Ôi….

Nguyệt Nhi rên rỉ từng tiếng tắt nghẽn trong cuống họng. Dương vật của Vân đã cương cứng trở lại trong cái miệng điêu luyện của cô… Nguyệt Nhi mút vào thật sâu, đến tận cùng… Làm Vân sướng muốn điên lên. Hắn ghì chặt đầu cô áp sát vào hạ thể… Rùng mình… Nguyệt Nhi nhắm mắt, nuốt xuống từng ngụm từng ngụm… Mùi tinh trùng nồng đậm xộc lên mũi làm cô muốn nôn mửa. Nhưng tất cả đều xứng đáng… vì Đỗ Vân là đối tượng bao lâu nay Nguyệt Nhi muốn tiếp cận.

Sau trò chơi nhầy nhụa dơ bẩn, ba thân hình lõa lồ mệt lả thiêm thiếp trên giường. Tuấn Nguyên lim dim áp mặt trên ngực Nguyệt Nhi, tay sờ nắn mân mê hai bầu vú mềm mại của cô. Vân bỏ lại hai người, bước ra ban công hút thuốc. Một lúc sau, Nguyệt Nhi cũng bước ra, thân thể trần truồng áp vào lưng hắn, hỏi nhỏ:

– Nhìn anh như đang có tâm sự ?!

Vân rít một hơi thuốc thật sâu, thở khói chậm chậm chắt lưỡi nói:

– Ông già anh bày vẽ… Tài sản thừa kế muốn cho thằng nào thì cứ cho… Bày đặt trò chơi này nọ… Nhức cái đầu…

– Hả ?! Là thừa kế ?! – Hai mắt Nguyệt Nhi lóe sáng đầy hứng thú.

– Ừ… Là toàn bộ cổ phần Elite của ông già… Mà cái trò quái quỷ ổng đặt ra, anh không làm được… – Vân nhăn nhó.

– Là trò gì ?! – Nguyệt Nhi liếm mép hỏi, không quên cọ cọ hai bầu vú mềm mại vào lưng Vân.

– Chiếm được trái tim của con gái nuôi của ổng… Mẹ… Chịch nó đến chết đi sống lại thì anh làm được… Còn cua gái…. đó giờ toàn con gái tự vác xác dâng lên, thằng Vân này có đi cua gái bao giờ ?! – Hắn hậm hực, ngón tay co lại bắn cán thuốc cháy dở xuống đường.

– Con gái nuôi ?! Anh nói là… Thùy Chi sao ?! – Nguyệt Nhi há hốc hỏi lại.

“Thùy Chi, cái gì liên quan đến Thùy Chi ?!” – Tuấn Nguyên từ sau lưng tò mò bước lên. Nhưng cả Vân và Nguyệt Nhi đều mỗi người một ý nghĩ không quan tâm đến hắn.

– Lần này, thằng Thụy chắc ẵm trọn cả người và của rồi… – Vân lầu bầu.

– Thật ra, cũng có cách… – Nguyệt Nhi chợt nói.

– Cách gì ?! – Vân hỏi, ánh vừa chờ mong vừa nghi ngờ.

– Cách này tuy không giúp anh thắng được… Nhưng có thể hủy đi giao kèo của trò chơi… – Nguyệt Nhi nhấn mạnh từng chữ.

– Vậy cũng tốt… Ít ra không phải phần lớn tài sản lọt vào tay thằng Thụy… Nhưng phải làm sao ?!

Nguyệt Nhi cười tủm tỉm, nói nhỏ đủ ba người nghe:

– Làm cho… cha nuôi và con gái nuôi vĩnh viễn… không nhìn mặt nhau nữa…

—————–+++++——————

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.