Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 19-1: Sóng Gió Nơi Đất Khách

Sau Ánh Hào Quang 2

26 Chương 19-1: Sóng gió nơi đất khách

“Thật là quá đáng mà…”

Một tiếng hét giận dữ làm cánh cửa kính căn phòng bệnh viện rung lên bần bật. Ông Chước, Chủ tịch Hiệp hội Dệt may Thành phố nắm tay run run siết chặt kềm nén. Trên giường, thằng Hậu nằm im thiêm thiếp… Mặt mày nó bầm tím sưng húp băng kín nửa mặt, chân trái bó bột treo lên cao… Bên cạnh giường, một người phụ nữ đứng tuổi, run rẩy cầm tờ bệnh án không ngừng sụt sịt khóc lóc.

“Đa chấn thương phần mềm, rách mí mắt… Nứt xương gò má phải… Chân trái: gãy ống xương chân dưới, rạn xương xương gối…”

Nếu có Nico ở đây, có lẽ anh cũng há hốc ngạc nhiên… Thực hiện mệnh lệnh của ông Hạnh, anh cũng biết có chừng mực. Một cú đá ngang của Nico chỉ gây nứt xương đầu gối, đau đớn là chính, mà không để lại di chứng về sau… Nứt xương gối là loại gãy xương nhẹ nhất, chữa trị đơn giản hơn nhiều so với những tình trạng thương tích hiện giờ.

– Hu hu… Con ơi… – Người phụ nữ không còn kềm được bật khóc nức.

– Nó có chết đâu mà bà khóc như thế hả ?! – Ông Chước bực mình hét lên.

– Ông câm miệng chó lại… – Bà ta cũng điên lên, hét lớn. – Có một thằng con trai duy nhất nối dõi không cũng không bảo vệ nổi nó… Bây giờ người ta đánh con ông thành một mớ giẻ rách, không cũng không dám ra mặt mà… Nhục đéo chịu được…

“Chát” – Một cái tát vang dội cả phòng.


Người phụ nữ bưng mặt, mắt rưng rưng nhìn chồng không tin nổi rằng ông dám đánh bà. Trong ngành, ông Chước nổi tiếng sợ vợ mà dám đánh vợ. Có thể nói là chuyện lạ hiếm thấy.

– Mày còn nói nữa là cả nhà này chết không có chỗ chôn… Ngu vừa vừa thôi…

Ông Chước túm cổ áo vợ rít lên từng chữ qua kẽ răng. Trong đôi mắt đổ lửa đỏ ngầu của ông còn đan xen lẫn lộn chút sợ hãi. Một nỗi sợ hãi vô hình theo bản năng như một con thỏ run rẩy trước chúa sơn lâm. Ông Chước mím môi, rút điện thoại bước ra khỏi phòng.

“Anh Chước” – Một giọng phụ nữ mềm mỏng ngọt lịm vang lên bên kia.

– Thằng Thông của cô thế nào rồi ?!

“Nó… Nó…” – Giọng nói của cô ta trở nên nghẹn ngào. – “Nó nặng lắm…”

– Hừ… Tôi quả thật không nuốt trôi cục tức này… Tôi muốn lão già đó phải trả giá… – Ông Chước gầm gừ.

“Anh đừng nóng… Chuyện đâu còn có đó…”


– Không nóng sao được ?! Cô còn có hai thằng con trai một đứa con gái… Còn tôi có mỗi thằng Hậu… Nó mà có mệnh hệ nào… làm sao tôi phải làm sao ?! Nó là nghịch lân của tôi… Cô hiểu không ?! – Ông Chước rít lên, cố giữ giọng nói thật thấp.

“Haizz… Lão thì anh đụng vào không được đâu… Nhưng con gái nuôi của lão thì lại khác nha…”

– Phải, phải… – Hai mắt lão Chước sáng lên, rồi lại ảm đạm. – Con bé đó đi đâu cũng có lái xe… Dường như gã lái xe cũng kiêm vệ sĩ… Làm sao đụng nó được ?

“Em nghe nói… Sắp tới Thùy Chi đi Hàn Quốc nha… Em cũng có vài mối quan hệ đáng tin bên đó… Nhưng thôi đi, chuyện này em là phụ nữ… lá gan nhỏ xíu, không dám làm đâu. Anh coi như em chưa nói gì nha.”

Ông Chước nhíu mày, đắn đo suy nghĩ một chút… Nhưng nghĩ đến thảm trạng của thằng con, ông nghiến răng trèo trẹo, gầm gừ:

– Cô không dám thì để tôi làm… Gửi tôi đầy đủ thông tin đi.

“Anh Chước ơi, đừng nóng giận mất khôn nha… Chuyện này mà lộ ra thì lão Hạnh giết em chết…”


– Tôi làm tôi chịu… Không liên quan gì đến cô hết.

——————-+++++——————–

Trong một căn biệt thự xa hoa.

Vừa tắt điện thoại xong, người phụ nữ mỉm cười ngồi tựa ra băng ghế vươn vai thoải mái. Cô ta là Bùi Việt Nga, mẹ của Lâm Minh Thông, vừa là Chủ tịch Cty Thời trang Blue Jeans. Minh Thông là con trai lớn của cô ta đã hai mươi hai tuổi. Nhưng thoạt nhìn Việt Nga chỉ chạc hơn ba mươi tuổi, kiêu sa xinh đẹp như đi ngược lại sự hao mòn của thời gian.

– Thứ này nóng chết đi được… – Minh Thông ngồi trên giường nhăn nhó với cái chân bó bột kín từ trên xuống dưới.

Nhưng trái ngược với cảnh thê thảm của Hậu, vẻ mặt Minh Thông dường như khá nhẹ nhàng. Nghe con trai càu nhàu, Việt Nga đứng lên bước sang giường.

– Khó chịu cũng phải chịu… Lão Chước mà phát hiện con chỉ bị rạng đầu gối… Lão lại đặt vấn đề…

– Nhưng ở đó rất nhiều người… Con sợ… chuyện thằng Hậu bị… – Minh Thông ấp úng.

– Ngu quá… Có ai rảnh đi xác nhận mức độ thương tích thế nào đâu ?! Đánh tức là có đánh… Còn thằng Hậu… – Việt Nga nhếch mép cười. – Nó chỉ là mồi nhử cho hổ ra khỏi hang thôi…

Khi vừa nghe điện thoại con trai báo tin, cô ta đã giận dữ run người. Nhưng nhờ có đứa con gái yêu quý hiến kế, thoáng chốc bà đã bình tĩnh trở lại. Việt Nga sai người lén đón hai thằng nhỏ… Rồi lại cho một thằng Tây tóc vàng hoe bịt kín mặt, chặn xe chỗ đoạn đường vắng… Đánh thằng Hậu thừa sống thiếu chết. Đẩy một vấn đề cỏn con lên mức độ nghiêm trọng gấp mười lần.

– Có người trả thù cho con rồi… Yên tâm đi…

———————+++++++++———————–


Chiếc Lexus xanh ngọc được Elite đầu tư riêng cho Thùy Chi, còn chọn đúng màu mà nàng yêu thích. Chiếc xe lướt nhanh về hướng sân bay. Sáng sớm hôm nay Thùy Chi cùng đoàn đại diện Elite bay qua Hàn Quốc theo lời mời của công ty chủ sở hữu thương hiệu Lollipop. Đây là lần đầu tiên Thùy Chi xuất ngoại, nàng rất hồi hộp phấn khích. Cũng may, nàng không đi một mình, cùng đoàn còn có một cô trợ lý Ngọc Hà và giám đốc kinh doanh Lollipop VN – Đoàn Long. Cha nuôi còn muốn cử Nico đi theo bảo vệ Thùy Chi, nhưng nàng khéo léo từ chối với lý do không muốn gây ấn tượng không hay với đối tác. Thật ra, Thùy Chi lo cho ông Đỗ Hạnh. Với chuyện xảy ra vài ngày trước, ông cần có Nico bên cạnh để bảo đảm an toàn.

Thùy Chi bước xuống xe, cả sảnh chờ sân bay đông nghịt người không ai bảo ai cùng quay lại nhìn nàng. Nàng thướt tha trong bộ váy trắng tinh khiết mẫu thiết kế mới nhất của Lollipop, gương mặt tuyệt đẹp tươi sáng che khuất một phần bởi gọng kính thời trang sành điệu. Dù vậy cũng không ít người nhận ra Thùy Chi…

– Là Thùy Chi đó…

– Thùy Chi…

– Chị Thùy Chi… Chụp hình với em được không ?

Không biết từ đâu, vô số fan hâm mộ của nàng đổ ra đông nghịt… Thùy Chi tháo kính mắt, tươi cười chụp hình với từng nhóm bạn trẻ. Đôi khi những giây phút như thế này làm nàng nhớ da diết một người… Anh cũng từng bị xúm xít vây quanh… Anh cũng từng tặng chữ ký, chụp hình… nhưng ánh mắt tươi cười lại không rời khỏi nàng.

– Cảm ơn các bạn… Thùy Chi sắp có chuyến bay…

Ngọc Hà, trước đây là thư ký riêng của ông Hạnh, nay được ông giao công việc trợ lý cho Thùy Chi. Cô bước đến giải vây cho nàng. Thùy Chi tươi cười vẫy tay chào mọi người rồi đi nhanh vào khu vực cách ly.

Sáu tiếng sau, đoàn Elite đặt chân xuống Sân bay Quốc tế Kimhae cách thành phố Busan khoảng 22 kilomet. Theo lịch trình chuyến công tác do công ty đối tác Dong Yong đề xuất, đoàn Elite sẽ tham dự Lễ khai mạc Liên hoan Phim Quốc tế Busan 2017 là một sự kiện lớn hàng năm được Dong Yong tài trợ. Ngày hôm sau, đoàn sẽ bay về Seul để tham quan và làm việc tại Headquater của Dong Yong. Tối hôm đó là tiệc Gala dinner chiêu đãi giao lưu giữa thành viên Ban điều hành Tập đoàn Dong Yong và đoàn Elite. Ngày thứ ba là tham quan thủ đô Seul, mua sắm và bay về Sài Gòn vào buổi chiều tối.

Đại diện Dong Yong đã có mặt đón tiếp đoàn Elite cùng xe đưa đón rất chu đáo. Thùy Chi luôn mỉm cười nhìn quanh, đối với nàng cái gì cũng lạ, cũng hay… Nhưng tính tình điềm đạm nên dù có rất nhiều câu hỏi nhưng nàng vẫn nín nhịn…

– Xin chào… Tôi là Kim Sul Bak… Phó Giám đốc Kinh doanh… Lollipop Korea… – Một người đàn ông Hàn Quốc cao lớn nói tiếng Việt Nam ngọng líu ngọng lô tự giới thiệu.

– Man-na-so-ban-gap-sưm-ni-da… Tôi là Thùy Chi… (Hân hạnh được gặp ông) – Thùy Chi cũng học lóm được của Thủy vài câu giao tiếp tiếng Hàn.

– Last week, I had a meeting with Mr. Hanh, my regret that you weren’t there… You’re even more beautiful than my imagination… (Tuần trước, tôi họp với ông Hạnh, tiếc là không gặp cô… Cô đẹp hơn tôi tưởng tượng nhiều…)

Ông Bak nói tiếng Anh với Thùy Chi. Đoàn Long toan dịch lại thì nàng đã mỉm cười trả lời:

– Thanks for your kind compliment… My apology couldn’t attend the meeting. (Cảm ơn vì lời khen ngợi của ông… Tôi rất nuối tiếc vì không thể tham dự cuộc họp).

Đoàn Long và cả Ngọc Hà có vẻ rất ngạc nhiên vì tiếng Anh của Thùy Chi khá lưu loát. Trước đây, hai người còn nghĩ mình sẽ thay phiên làm phiên dịch cho nàng. Tuy giọng nàng còn hơi cứng với cách phát âm tiếng Anh kiểu trường lớp, ít giao tiếp thực tế. Nhưng bao nhiêu đó đã là rất ấn tượng với hai người… Sau màn chào hỏi xã giao, mọi người đều chuyển sang dùng tiếng Anh là ngôn ngữ chính.

Đoàn Long chỉ lắng nghe ít tham gia vì còn mãi suy nghĩ. Ông Đỗ Hạnh đã dặn dò anh rất kỹ… Tập đoàn Dong Yong đang có ý định lựa chọn một đại sứ thương hiệu cho Lollipop toàn Châu Á. Họ chọn ra được ba bộ mặt nổi bật ấn tượng nhất, trong đó hai người đến từ Nhật Bản và Hàn Quốc đều là đại sứ đại diện Lollipop tại nước sở tại trên một năm, trong khi đó Thùy Chi là người mẫu độc quyền lại chỉ hơn 6 tháng. Đại diện đến từ Nhật Bản là Nozomi Sasaki, mỹ nhân 17 tuổi với làn da trắng như tuyết mang một nét đẹp Châu Á lai Tây Phương. Kim Yoo Jung là nữ diễn viên trẻ đẹp, 18 tuổi với biệt danh búp bê bằng sứ là đại diện của nước chủ nhà Hàn Quốc. Ngay từ khởi đầu, lần bình chọn này vốn đã là một cuộc cạnh tranh không công bằng. Thùy Chi vốn được chọn để thêm vào một con số, tăng tính khách quan của cuộc bình chọn. Không muốn Thùy Chi bị áp lực của cuộc cạnh tranh ngầm trong mấy ngày tại Hàn Quốc, ông Đỗ Hạnh căn dặn Đoàn Long không được nói với nàng. Cứ để nàng vui vẻ tham quan du lịch mấy ngày rồi về nước. Xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Lệnh cấp trên dĩ nhiên là phải chấp hành, nhưng Đoàn Long vẫn cảm thấy bên trong chắc phải còn một lý do nào khác… Không lý gì nào ông Đỗ Hạnh sẵn sàng đầu tư ồ ạt xây dựng hình ảnh Thùy Chi lại thiếu lòng tin với nàng như vậy ?! Dù chưa gặp hai cô gái kia, nhưng cá nhân anh lại nhìn nhận Thùy Chi là một cô gái gần như hoàn hảo… Vừa cực kì xinh đẹp, lại vừa khiêm tốn nghe lời… có thể nói nàng là hình mẫu hoàn hảo nhất trong số những người phụ nữ anh từng tiếp xúc. Tiếc là ông Đỗ Hạnh chỉ nói sơ lược như vậy, không hề đề cập đến các tiêu chí và cách thức bình chọn Đại sứ thương hiệu Châu Á… Nhưng anh tin chắc một trong các vòng đánh giá là xuất hiện của Thùy Chi trên thảm đỏ đêm nay.

Đại diện Dong Yong dẫn đoàn Elite về nhận phòng tại một khách sạn năm sao ngay trung tâm Busan. Sau bữa ăn lỡ nhẹ nhàng, mọi người nghỉ ngơi tại phòng riêng. Đúng 17h00 chiều, một cô gái khá xinh xắn xuất hiện cùng với một nhóm người đẩy theo ba chiếc xe phục vụ… Một bữa ăn tối nhẹ được phục vụ tận phòng cho mỗi người, sau đó là phần trang điểm make-up kéo dài ròng rã 2 giờ đồng hồ.

Sự chu đáo của đối tác làm Thùy Chi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Họ chuẩn bị tất cả mọi thứ cho nàng từ người makeup, làm tóc, trang phục… Nàng chỉ việc ngồi im và làm theo hướng dẫn. Một bộ trang phục lộng lẫy sang trọng được chuẩn bị cho Thùy Chi. Nàng nhìn vào gương mà không tin được vào mắt mình. Nàng thấy mình thật khác lạ, thật xinh đẹp… Nàng mặc một chiếc váy trắng ngà gần như phần trên, tô điểm che đậy hai bầu vú căng tròn là những hạt pha lê Swaroski chi chít óng ánh tuyệt đẹp như bầu trời đêm. Phần váy xòe rộng bên dưới được làm bằng chất vải von mỏng như được dệt bằng những sợi chỉ bạc lấp lánh… Mép váy nổi lên những đường vân uốn lượn như những gợn mây trắng bao quanh cơ thể nàng. Nhìn Thùy Chi vui thích xoay qua xoay lại trước gương, cô gái Hàn Quốc phía đối tác và nhóm trang điểm cũng tròn mắt xuýt xoa… Thiếu đi một đôi cánh trắng, Thùy Chi thật sự sẽ biến thành một thiên thần thánh khiết vừa lạc xuống trần gian.

– Đây là mẫu mới của Lollipop sao ?! – Thùy Chi hỏi cô gái bằng tiếng Anh.

– Oh… Cô nhận ra sao ?! Đây đúng là dòng dạ hội mới, Lollipop dự định ra mắt vào năm sau. – Cô gái Hàn Quốc, tên So Hee, ngạc nhiên trả lời.

– Không khó để nhận ra mà… Tuy rất khó liên kết bộ váy sang trọng này với những thiết kế trẻ trung của Lollipop, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự mềm mại… Đặc biệt là rất nữ tính đặc trưng của Lollipop. – Thùy Chi vừa vuốt ve chiếc váy vừa giải thích.

– Tuy tôi chưa được hân hạnh gặp được nhà thiết kế của Lollipop, nhưng tôi cứ mường tượng bà ta là một người phụ nữ hiền dịu, vui vẻ… tuổi khoảng chừng như mẹ tôi… Bốn mươi ngoài…

Thùy Chi mãi ngắm nghía chiếc váy, cũng không để ý So Hee đang há hốc ngạc nhiên nhìn nàng. Điều Thùy Chi cảm nhận về mẫu thiết kế cũng đủ khiến cô ấn tượng… Còn sự tưởng tượng của nàng về Trưởng Ban Thiết kế Lollipop lại chính xác như đã quen biết từ lâu. Trong khi các tập đoàn thời trang khác đều dùng thiết kế đàn ông hoặc bán đàn ông. Dong Yong lại giao nhiệm vụ đó cho Nea Sang, một người phụ nữ trung niên đáng kính… Bà có sức ảnh hưởng cực lớn trong tập đoàn, thậm chí vượt qua thành viên Ban Điều hành. Nhưng người ngoài rất ít biết đến Nea Sang, vì đơn giản bà không thích xuất hiện trên mặt báo.

19h00,

Một chiếc Limousine dài thượt đen bóng chờ sẵn dưới khách sạn để đón đoàn Elite ba người. Đoàn Long và Ngọc Hà đã xuống sảnh lobby đang vui vẻ chờ đợi… Đoàn Long mặc một bộ suit Armani đen lịch lãm. Ngọc Hà cũng lộng lẫy khác hẳn thường ngày trong một bộ đầm dạ hội Versace đen tuyền sang trọng… Cô ta cười không thể khép miệng lại, không ngừng vuốt ve bộ đầm trị giá hơn một năm lương của mình. Đây là tâm tư tỉ mỉ của ông Đỗ Hạnh, không thể để đoàn Elite mất mặt trước đối tác. Duy chỉ có Thùy Chi là mọi sự chuẩn bị đều không cần thiết, phía công ty chủ quản Lollipop sẽ không bao giờ để nàng xuất hiện mờ nhạt trên thảm đỏ.

Đúng như dự đoán. Khi Thùy Chi sải chân bước ra khỏi buồng thang máy, cả gian sảnh đầy ắp người chợt lặng ngắt như tờ… Mọi ánh mắt đều tập trung vào nàng. Đoàn Long cũng thấy ngạt thở lúng túng khi nàng bước lại gần anh. Ngọc Hà cũng xuýt xoa trầm trồ, chợt thấy bộ váy Versace của mình thật tầm thường đơn điệu.

Vừa lên xe, So Hee bắt đầu hướng dẫn ba người… Tập đoàn Dong Yong tỉ mỉ đến mức vẽ sẵn một sơ đồ thảm đỏ và lối đi. Xác định vị trí đứng để phóng viên chụp hình… Quy định cả thời gian đứng, xoay người và bắt đầu đi tiếp. Là một người mẫu đại diện của nhà tài trợ chính, Thùy Chi sẽ có chỗ đứng khác với hai người.

Thùy Chi cảm thấy mơ hồ, nàng như đứng trước một sơ đồ tác chiến chi tiết. Sáu tháng nay, nàng đã quen với ánh đèn flash chớp lóe liên tục, nhưng không hiểu sao giây phút này tim lại đập nhanh như vậy. Dường như có gì đó khác mọi thứ dự kiến sẽ xuất hiện đêm nay.

Thùy Chi không để ý, nhưng Đoàn Long nhìn thấy rất rõ… Trên sơ đồ vị trí đứng của Thùy Chi trước backdrop photo shoot còn hai dấu mờ nhạt bên cạnh nàng. Anh hiểu đó dành cho hai ứng viên còn lại. Họ sẽ sánh vai với nhau trên cùng một khung ảnh và bắt đầu một cuộc cạnh tranh thầm lặng.

19h23,

Chiếc Limousine chậm chậm lăn bánh vào khu vực chờ… Đó là một bãi đỗ xe đông nghịt những chiếc xe bóng bẩy hào nhoáng. Mỗi chiếc xe được ban tổ chức phát phiếu chờ từ lối ra vào… Người lái xe đậu bên ngoài, chờ bảng điện tử báo số mình thì nối đuôi từ từ tiến vào khu vực thảm đỏ. Chiếc xe của đoàn Elite dừng lại ngay bên cạnh hai chiếc Limousine khác như một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Đoàn Elite ai cũng im lặng, căng thẳng như sắp bước ra chiến trường. Dù cả ba người họ không phải là diễn viên, càng không chờ đợi kết quả bình chọn trao giải gì đêm nay… Nhưng trận chiến của họ lại diễn ra trước hết, ngay trên thảm đỏ, trước cả rừng ống kính phóng viên quốc tế.

Đúng 19h30,

Xe của đoàn Elite bắt đầu lăn bánh… Nhưng lại như tình cờ được sắp đặt đi theo đuôi hai chiếc Limousine nảy giờ đỗ ngay bên cạnh.

Lễ khai mạc Liên hoan phim quốc tế Busan 2017 là lần thứ 22 được tổ chức tại nhà hát Opera Busan… Nhà hát hình tròn nguy nga được xây dựng trên khuôn viên 22 hecta sát bờ sông lộng gió. Giờ phút này cả tòa nhà như rực sáng nổi bật giữa hàng trăm ngọn đèn cao áp chiếu thẳng lên trời. Thùy Chi nghe tim mình nhộn nhạo sợ hãi… Từ trong xe nàng cũng nghe được tiếng ồn ào xôn xao bên ngoài.

– Nozomi Sasaki…

– Nozomi…

Chiếc Limousine thứ nhất vừa đỗ lại, tài xế mở cửa, một người con gái tuyệt đẹp bước xuống liền như một hòn đá ném vào vũng ao vắng lặng. Rừng máy ảnh chớp lóe ngợp trời. Cô gái mỉm cười, vẫy vẫy tay chào chậm rãi bước lên thảm đỏ.

– Kim Yoo Jung….

– Yoo Jung…

Tiếng trầm trồ còn lớn hơn khi nảy, khi chiếc xe thứ hai mở cửa… Một cô gái xinh xắn như búp bê với làn da bóng như sứ trắng tươi cười bước ra…

Chiếc xe thứ ba của đoàn Elite dừng lại. Người tàu xế bước xuống mở cửa. Thùy Chi cúi đầu bước xuống. Rừng máy ảnh chợt tắt ngấm, không một tiếng hô hào… Bầu không khí sôi động khi nảy chợt lạnh ngắt như tờ… Thùy Chi hơi mất tự nhiên trước bao nhiêu ánh mắt sững sờ nhìn mình.

“Ào”

Thời gian vừa chững đọng vài giây chợt bừng tỉnh. Đèn flash chớp lóe điên cuồng như cơn sóng thần đổ ập tới bao kín lấy nàng. Đoàn Long và Ngọc Hà chưa vội bước xuống. Bóng lưng thon nhỏ yểu điệu của Thùy Chi như mờ nhoẹt trong mắt hai người. Không ai kêu gọi tên Thùy Chi, vì đơn giản không ai biết nàng tên gì… Nhưng hình bóng kiêu sa tuyệt đẹp của nàng đêm nay sẽ được ghi nhớ mãi trong kí ức của mỗi người. Thùy Chi nở một nụ cười thật tươi, vẫy tay chào. Bàn tay còn lại của nàng siết chặt chiếc ví nhỏ để ngăn cơn sợ hãi…

– Là cô ta…

– Sao cô ta lại đến đây…

Đột nhiên tiếng kêu thản thốt của ai đó làm Thùy Chi chú ý. Nàng nhìn sang, chợt lặng người chết trân. Một ánh mắt mạnh mẽ quen thuộc đang nhìn nàng… Ánh mắt đó bao đêm nàng mong nhớ… Là Hào Phong. Đã bao lâu nàng không nhìn thấy anh… Sao anh lại xuất hiện ở đây ?! Anh có vẻ gầy khi, khuôn mặt góc cạnh càng điển trai lãng tử hơn. Nhưng khi nhìn đến hai người phụ nữ đang khoát tay anh, nét mặt Thùy Chi chợt lạnh đi. Nguyệt Nhi và Angela Tuyết Trinh hai người siết chặt cánh tay Hào Phong như khẳng định quyền sở hữu.

Thùy Chi mím môi quay người, bước thẳng về phía trước, khóe mắt vô thức ươn ướt lặng lẽ. Nàng từng có một giấc mơ… Được khoát tay anh bước chân lên thảm đỏ. Có lẽ giấc mơ đó sẽ không bao giờ xảy ra…

Đứng sau nhân viên an ninh của Ban tổ chức, Hào Phong nhíu mày ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng Thùy Chi bước xa dần mang theo cả cơn bão đèn flash không ngừng dồn dập. Cuộc gặp gỡ sau gần một năm xa cách thật bất ngờ… Thùy Chi lại có thể xinh đẹp như một thiên thần, sải chân thanh thoát trên thảm đỏ… Còn Hào Phong, Nguyệt Nhi, Angela Tuyết Trinh và đoàn Việt Nam còn bị chặn lại bên ngoài để chờ kêu tên. Hào Phong chợt nhận ra, Thùy Chi đã trưởng thành, không còn là một cô gái hay khóc, mềm yếu ngày nào. Nàng mạnh mẽ, tự tin… bước chân trên thảm đỏ để khoảng cách giữa anh và nàng ngày càng xa.

Thùy Chi bước lên bục backdrop sánh vai với Nozomi và Yoo Jung… Nhìn lướt qua hai bộ váy hai người mặc, Thùy Chi đã hiểu ra mọi chuyện đều đã được sắp đặt. Cùng với chiếc váy nàng đang mặc, là một bộ sưu tập mới của Lollipop. Hai cô gái này cũng rất đẹp, có lẽ cũng là đại sứ hoặc người mẫu độc quyền như nàng. Thùy Chi chống tay nâng cằm cao mỉm cười tự tin tạo dáng trước cả hàng trăm ống kính lóe sáng như chớp giật. Nhưng ánh mắt vẫn chan chứa một nỗi buồn thầm lặng nhìn về phía xa xa…

– Sao con bé đó lại được đi vào trước mình ?! – Angela Tuyết Trinh cau có bĩu môi. – Nó có phải là diễn viên đâu.

– Người ta là người mẫu đại diện nhãn hàng lớn… Lại là nhà tài trợ chính mà… – Nguyệt Nhi ánh mắt âm thầm lóe sáng nói.

– Hừ… Lẽ ra hôm nay đứng đó là Angela Tuyết Trinh này mới phải… – Cô ta hậm hực nói.

– Này… Này… Hào Phong…

Vừa nhận được tính hiệu của Ban Tổ chức, Hào Phong xăm xăm bước thẳng đến trước. Nguyệt Nhi và Angela Tuyết Trinh ngơ ngác gọi anh cũng chẳng quay lại… Ánh mắt anh sáng rực, chất chứa một khao khát cháy bỏng chưa bao giờ có. Anh đi thẳng về phía backdrop shooting, đang vây quanh bởi một rừng người đông đúc.

Thùy Chi quay người uyển chuyển tạo dáng bên cạnh hai cô người mẫu danh tiếng. Đèn flash lóe sáng rực liên tục đến ánh mắt nàng cũng nhòe đi… Chợt một bóng người cao lớn bước đến sát bên. Nàng chỉ kịp nhận ra ánh mắt thân thương quen thuộc của anh. Đôi môi nàng liền bị anh trám kín, cả người dừng sững chết lặng.

– Oh…

– Oh my god…

– Wah…

Vài giây ngạc nhiên lắng đọng, ánh đèn flash lại càng điên cuồng như vũ bão sáng rực cả một góc sự kiện. Từ bên kia, Angela Tuyết Trinh và Nguyệt Nhi đang tạo dáng, chợt nhận ra phóng viên lũ lượt vội vã chạy vào bên trong.

– Họ làm cái quái gì ?! – Angela Tuyết Trinh cau có. – Mình qua đó xem đi…

– Không… Đừng qua… – Nguyệt Nhi chợt cản Angela lại, không nói lý do, nhưng ánh mắt cô dường như háo hức chờ mong điều gì đó.

Cảnh tượng diễn viên nổi tiếng hôn nhau trên thảm đỏ rất thường xuyên diễn ra… Nhưng không hiểu sao nụ hôn của Thùy Chi và Hào Phong lại gây chấn động lớn như vậy ?! Cả người Thùy Chi mềm nhũng trong vòng tay Hào Phong. Một mùi hương thương yêu da diết làm trái tim lạnh giá của nàng rung động mãnh liệt. Tay run run vòng qua cổ anh siết chặt. Thật chặt… Cả thế giới như còn lại hai người. Liên hoan phim, Lollipop và cả rừng ánh sáng chớp lòa bên cạnh cũng mờ nhạt không đáng kể.

Nhưng chính hai người không biết rằng, khung cảnh náo loạn xung quanh đang tạo ra một điều kiện cực tốt cho một âm mưu thâm độc. Trong đoàn người chen lấn chụp ảnh, một người đàn ông nhỏ thó lặng lẽ tiếp cận… Tay ông ta run run cầm một túi nilon trong veo như chứa đầy nước. Ông ta càng cố chen lên thì tiếng la hét giận dữ vang lên càng nhiều… Những âm thanh cằn nhằn bất bình đó rất bình thường nhưng lọt vào tai Hào Phong như một hồi chuông cảnh tỉnh nguy hiểm. Anh rời đôi môi ngơ ngác hé mở của Thùy Chi, vừa lúc đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông bên dưới. Hắn nghiến răng vung tay thật mạnh. Một túi nilon lao thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng còn mơ màng của Thùy Chi.

– Nguy hiểm…

Hào Phong hét lên, kéo mạnh Thùy Chi ra sau lưng. Tay anh vung lên gạt ngang đỡ lấy… Túi nilon vỡ nát. Vô số tia nước bay tung tóe…

– Á….

– Ahhhh….

Tiếng gào thét hỗn loạn khắp nơi… Thùy Chi ngơ ngác chết sững nhìn Nazomi và Yoo Jung gào khóc chạy tản ra… Váy áo hai người thủng lỗ chỗ, bốc lên những làn khói trắng nhạt. Trong không khí mùi axit hăng hắc nồng nặc… Nàng cúi xuống chân mình. Hào Phong bưng kín mặt dãy dụa đau đớn.

– Không… Hào Phong… Anh… Hào Phong… Cứu…

——————++++++————–

“Ba nữ người mẫu Lollipop bị tạt axit tại Liên hoan phim Quốc tế Busan 2017”

“Ba người mẫu an toàn, nhưng nam diễn viên trẻ Việt Nam bị thương nặng”

“Vụ tạt axit tại Liên hoan phim: Hung thủ là người Việt Nam định cư phi pháp”

“Vụ tạt axit tại Liên hoan phim: Hung thủ được thuê với giá 30 triệu won”

“Đối tượng tấn công là người mẫu đến từ Việt Nam”

….

Sự kiện kinh hoàng xảy ra trong Lễ khai mạc Liên hoan phim Quốc tế Busan được hàng loạt báo chí Hàn Quốc và quốc tế đưa tin. Vấn đề an ninh được thắt chặt tối đa, nhưng một số diễn viên nổi tiếng các nước đã mất niềm tin bỏ về sớm.

Hung thủ bị bắt ngay tại chỗ, là một người đàn ông người Việt nhập cư phi pháp. Ông ta khai mình mắc bệnh ung thư sắp chết, được người ta thuê để hủy đi khuôn mặt Thùy Chi… Ông ta được cấp một chứng nhận phóng viên giả để qua cổng an ninh. Và nhận túi axit trong bọc nilon từ một người phụ nữ không rõ mặt… Vấn đề là người phụ nữ đó đã đưa vật nguy hiểm như vậy qua hàng rào an ninh như thế nào ?! Cảnh sát tìm được ít dầu bánh bông lan trên mẫu túi nilon chứa axit. Truy từ đầu mối này, họ tìm ra một lổ hổng lớn từ công tác nhập thức ăn nhẹ teabreak cho buổi lễ. Người ta đã nhét bịch axit lỏng vào trong một cái bánh bông lan và đưa vào khu vực an ninh. Cảnh sát tiếp tục truy ngược đến nhà hàng cung cấp bánh… Thì phát hiện ra nhà hàng này vì tiết kiệm chi phí lao động, đã sử dụng một số nhân lực giá rẻ có tay nghề bakery, nhưng không có giấy tờ rõ ràng… Trong số những người đó, một người thợ bánh mì gốc Việt Nam đã đột nhiên nghỉ làm sau ngày xảy ra vụ tấn công. Mọi đầu mối đều mất dấu.

Mọi việc không dừng ở đó. Vì Liên hoan phim Quốc tế Busan có tầm ảnh hưởng lớn trong khu vực, nên chính phủ Hàn Quốc đã yêu cầu phía Việt Nam và Interpol cùng hợp tác điều tra.

Những việc bên ngoài đó không còn liên quan gì đến Thùy Chi nữa… Một tuần nay, Thùy Chi ở lại bệnh viện Busan chăm sóc cho Hào Phong. Đoàn Long vì công việc bay về trước, chỉ còn lại Ngọc Hà túc trực bên nàng. Phía đối tác Dong Yong cũng ra vào bệnh viện thăm hỏi Thùy Chi nhiều lần. Nhưng nàng ở lại Hàn Quốc với lý do cá nhân, nên kiên quyết từ chối họ giúp đỡ thêm. Dù phía Dong Yong không nói ra, nhưng Thùy Chi cảm nhận được họ đang bất mãn… Có lẽ vì rất nhiều lý do. Vì nụ hôn bất ngờ ngoài kịch bản của Thùy Chi và Hào Phong, vì sự âm mưu tấn công nhằm vào nàng lại diễn ra trong sự kiện của họ, có thể cũng vì hai cô diễn viên kia sợ hãi đến vỡ mật đang yêu cầu bồi thường… Nhưng một điều có thể khẳng định rằng, vị trí đại sứ Lollipop Châu Á sẽ vĩnh viễn không lọt vào tay Thùy Chi. Điều đó không thành vấn đề, vì bản thân nàng đến giờ phút này vẫn không hay biết gì…

Một ngày sau vụ tấn công, ông Đỗ Hạnh lập tức cử Nico bay sang Hàn Quốc tháp tùng Thùy Chi về nước. Ông khuyên nàng đem Hào Phong về Việt Nam chữa trị… Nhưng nàng không có lòng tin…

Mỗi lần nhìn Hào Phong lòng Thùy Chi đều đau đớn muốn chết đi… Anh bị dính axit vào mặt… Làn da rám nắng khỏe mạnh ngày nào giờ có thêm nhiều vết lỗ chỗ sâu hoắm đỏ au. Đó vẫn không phải là vấn đề lớn, vì phẫu thuật thẫm mỹ ngày nay không khó để khôi phục làn da cho Hào Phong. Nhưng điều Thùy Chi lo lắng là đôi mắt của anh. Những giọt axit đậm đặc đã tàn phá giác mạc, theo bác sĩ khả năng hồi phục thị lực của Hào Phong là bằng không.

– Anh dậy rồi… Khát nước không ?!

Thùy Chi vội đỡ Hào Phong dậy, nhẹ nhàng đưa cốc nước vào tay anh. Hào Phong băng kín hai mắt, quay sang hướng nàng… Tay anh run run sờ lên mặt nàng… Thùy Chi ứa nước mắt ngồi yên để anh sờ khắp mặt mình. Ngày nào anh cũng vậy… Anh muốn kiểm tra chắc rằng nàng không bị tổn hại gì… Vì hai mắt anh không thấy được gì nữa.

– Em không sao mà… – Thùy Chi nghẹn ngào cầm lấy tay anh.

– Không sao là tốt rồi… Khóc gì chứ ? Anh cũng có sao đâu… – Hào Phong đưa lại ly nước cho Thùy Chi.

– Lại đây với anh…

Thùy Chi áp mặt lên ngực Hào Phong, hai mắt nhắm lại vẫn không ngăn được dòng nước mắt chảy dài xuống má. Tại sao nàng và Hào Phong phải chia cắt ?! Chia cắt rồi hàn gắn lại vẫn mãi mãi không trọn vẹn như xưa… Nàng là người mang đầy tội lỗi, lẽ ra hình phạt này ông trời phải dành cho nàng.

Hào Phong đang học bên Pháp, lại được thư mời của Hiệp hội Điện ảnh Việt Nam tham dự Liên hoan phim. Thế là anh bay thẳng sang Busan, gặp gỡ đoàn Việt Nam. Để rồi anh biến thành một thiên thần cứu rỗi, che chở cho Thùy Chi. Đây là duyên nợ sao ?!

Cuộc đời này, nàng đã nợ anh quá nhiều. Anh mù lòa thì đã sao ?! Nàng sẽ lo cho anh đầy đủ. Chỉ cần mỗi sáng được gối đầu lên ngực anh, được bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc… Như vậy đã quá đủ.

——————–+++++++++——————–

Trong phòng làm việc của ông Đỗ Hạnh. Ông ngồi trên ghế làm việc, xoay lưng hướng vào trong, chỉ lộ ra mái tóc bạc phất phơ.

“Số điện thoại của ông Chước hai tuần trước có gọi sang Hàn Quốc… Cụ thể là ngày 14/08/2017, trước khi Thùy Chi đi Hàn Quốc ba ngày.”

– Có truy ra được số Hàn Quốc là của ai không ? – Giọng ông Hạnh trầm trọng kềm nén.

“Xin lỗi ông Hạnh, điều đó vượt quá khả năng của chúng tôi…”

Không nghe ông Hạnh nói gì. Giọng nói bên kia điện thoại hơi ấp úng hỏi tiếp:

“Có cần… ?!”

Ông Đỗ Hạnh vẫn không trả lời như suy nghĩ thật kỹ lưỡng. Vài giây sau ông nói:

– Không cần làm gì hết… Tôi muốn anh truyền tin tức này cho Interpol… Họ sẽ có cách làm của họ.

“Nhưng… Nhỡ ông ta có quen biết kịp thời xóa dấu vết thì chúng ta công cốc…”

– Quen biết cũng vô dụng… Việc này đã động đến vấn đề ngoại giao hai nước… Thằng ngu đó đã vuốt phải râu hùm rồi.

Tắt điện thoại, ông Hạnh xoa xoa trán, mở hộp thuốc trợ tim uống vào. Mấy ngày nay thật mệt mỏi. Hay tin Thùy Chi bị ám hại, ông suýt không ngã quỵ… Lại đau đầu tìm người điều tra, thật không dễ dàng gì.

Chợt có tiếng còi xe ngoài cửa, ông Hạnh mỉm cười đứng lên. Hôm nay, cuối cùng Thùy Chi cũng về.

Để Nico xách hành lý lên phòng, Thùy Chi đi thẳng vào phòng làm việc của cha nuôi. Nàng nghe Nico nói tình trạng sức khỏe của ông không tốt khi hay tin nàng gặp nạn. Vừa đáp máy bay xuống, Thùy Chi đưa Hào Phong về nhà anh. Vì chuyện này, anh phải tạm thời ngưng khóa học điện ảnh tại Pháp. An bài cho anh xong, nàng lại về nhà thăm ba mẹ để ông bà yên tâm. Nàng cũng vội về đây, vì cần xin ý kiến cha nuôi về một việc rất quan trọng đối với cuộc đời nàng. Việc này, Thùy Chi cũng đã xin ý kiến Ba Mẹ và được ông bà ủng hộ.

– Con gái…

Vừa thấy Thùy Chi bước vào, ông Đỗ Hạnh mừng rỡ bước đến nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

– Cha…

Thùy Chi kêu khẽ, nàng thấy lòng ấm áp thoải mái. Từ khi nàng lớn lên, ba nàng cũng rất ít khi ôm nàng như vậy.

– Con nghe nói cha không khỏe ?! – Thùy Chi ngẩng đầu lên hỏi ông.

Ông Hạnh ngắm nghía khuôn mặt xinh đẹp, xanh xao mệt mỏi của Thùy Chi, gật gù hài lòng nói:

– Cha không sao ! Ngồi xuống đây… – Ông kéo tay Thùy Chi ngồi xuống sofa.

– Cậu Hào Phong thế nào rồi ?!

– Dạ, anh Phong khỏe… Đã phẫu thuật thẫm mỹ cấy ghép da đùi lên những vết bỏng trên mặt… Nhưng hai mắt của ảnh… giác mạc bị hỏng…

có lẽ… – Thùy Chi bùi ngùi. – Có lẽ… không hồi phục được…

– Ừ… Đáng tiếc… Một diễn viên trẻ tài năng… Con nên thường xuyên thăm hỏi chăm sóc cậu ta… – Ông Hạnh nói.

– Dạ… Thật ra…

Thùy Chi thấy tim mình đập thật nhanh. Nàng nhìn cha nuôi, hít sâu một hơi nói:

– Con muốn lấy anh Phong…

Ông Đỗ Hạnh sững người nhìn Thùy Chi, hàng lông mày ông nhíu chặt… rồi lại nhìn nàng như muốn xác định.

– Con đang muốn làm cái gì ?! Trả ơn sao ?! – Ông âm trầm hỏi.

– Không phải là trả ơn đâu cha ! Con yêu anh Phong. – Thùy Chi kiên quyết nói.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.