Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 17-2: Kẻ Thù Đầu Tiên Đền Tội

Sau Ánh Hào Quang 2

24 Chương 17-2: Kẻ thù đầu tiên đền tội

Đợi Thùy Chi đi khuất. Nico cũng leo lên xe mình đi thẳng ra ngoài. Khu vực xung quanh vào thời điểm này không có một bóng người. Anh ta vẫn cẩn thận nhìn ngó từng gốc cột điện để tìm giấu vết camera. Đi một quãng khá xa… Nico bỏ xe máy vào bụi rậm, quay trở lại công trường kia, nhưng không đi bằng đường chính. Anh ta nhúng người đạp nhẹ lên chạc cây, tung người qua hàng rào, đáp xuống mặt đất nhẹ nhàng như một con mèo. Đi xung quanh khu công trường tối đen như mực, đèn pin cũng không bật lên, Nico tìm được một cái phuy nhựa bỏ phế và vài bao xi măng dở… Đơn giản vác lên vai nhẹ bẫng như không có gì, anh ta trở lại gian nhà. Gã Minh nằm yên vị trí cũ, chỉ khác một điều chiếc cổ gã vẹo sang bên một cách kì dị… Nico cởi sạch quần áo gã Minh ra… lục tìm trong túi gã, lấy điện thoại, bóp, giấy tờ… bỏ chung với quần áo vào một cái xô nhôm, bật lửa đốt sạch… Sau đó, anh ta nhẹ nhàng nâng cái xác lên, gấp tay chân lại theo một tư thế lạ lùng, rồi nhấc cả khối thịt đung đưa bỏ vào phuy nhựa… Một lúc sau, Nico nhấc bổng phuy nhựa đầy ắp xi măng lỏng, nặng nhọc từng bước đi vào khu vực xây dựng… Công trình này dự kiến xây mười tám tầng, nên phần móng nhà khá sâu… Sau đêm nay, phần móng đã mục nát sẽ thêm chắc chắn vì có thêm một khối bê tông chèn cứng một cơ thể đàn ông… Nico bước ra ngoài, dùng nhánh cây xóa bỏ các vết giày, vết chân, cả vết bánh xe ra đến cổng… Chợt nhìn lại túi phong bì dầy cộp lăn lóc dưới đất, anh ta thở dài nhặt lên… rồi lại đạp băng băng trên bụi cỏ để đi về phía hàng rào khi nảy.

Gã Minh cả đời xảo quyệt tính kế người khác, nhưng không ngờ… Lần cuối cùng là do chính gã tự lập kế hoạch chọn một địa điểm hoàn hảo để chôn chính mình.

——————+++++——————–

Sáng hôm sau, Thùy Chi đi học với đôi mắt thâm quần mỏi mệt. Cả đêm nàng không chợp mắt được một giây phút nào. Nàng sợ hãi… Nhưng ở đời không có thuốc hối hận… Không phải trong lúc tuyệt vọng nhất nàng còn mong ước được giết chết gã dù sau đó có đi tù cũng xứng đáng sao ?! Vậy thì có gì nuối tiếc. Nàng đã nợ ông trời một mạng sống con người… Nàng sẵn sàng chờ đợi để trả lại mạng mình bất cứ lúc nào. Nghĩ được như vậy, dù không thông suốt, nhưng cũng đủ để Thùy Chi tạm gác qua cơn sợ hãi về tội lỗi do chính nàng gây ra.

Một chiếc Lexus xanh ngọc bóng loáng đỗ lại trước cổng nhà. Thùy Chi chào ba mẹ bước nhanh lên xe, nàng không muốn hai người thấy đôi mắt thâm quần mỏi mệt của mình.

Chiếc xe màu xanh ngọc như trở thành biểu tượng của Thùy Chi, vừa đỗ trước cổng trường liền thu hút vô số ánh mắt tò mò ghen tị nhìn chằm chằm. Thùy Chi tự bước xuống, nàng không thích kiểu cách chờ đợi người khác mở cửa cho mình. Vẫn một nét đẹp tinh khiết dịu dàng trong bộ váy chữ A, bộ sưu tập mùa Thu của Lollipop, Thùy Chi sải bước nhanh vào trường.

Sáu tháng qua, nàng đã quen với những ánh mắt không thân thiện luôn xuất hiện xung quanh mình. Đã từng có thời gian Thùy Chi luôn lo lắng người khác nhìn mình như thế nào ?! Nhưng sau một thời gian, nàng hiểu ra một chân lý. Nàng không bao giờ có thể làm hài lòng tất cả mọi người… Bước trên con đường phủ ngập ánh hào quang, phải tập làm quen với những ánh mắt soi mói đố kỵ sau lưng mình.

Năm nhất Đại cương, toàn những môn học nhàm chán. Nhưng nếu không bận việc quan trọng, Thùy Chi không bỏ một buổi nào. Trưa nay, nàng có hẹn với Minh Kha… Sau lần đó, quan hệ của hai người có gần gũi hơn, nhưng vẫn khó xác định tình cảm yêu đương. Sáu tháng qua, Thùy Chi đã ân ái với Minh Kha ba lần… Nàng nhớ chính xác từng lần một, vì những khoảnh khắc đó nàng thấy mình sợ hãi hơn là sung sướng. Thùy Chi thấy rất thương anh, thương cảm như một người bạn đồng cảm chia sẻ. Minh Kha không phải là người đàn ông nàng cần… Thật ra chính Thùy Chi cũng không biết mình cần một người đàn ông như thế nào ?! Vì mỗi lần nàng cố tưởng tượng cho mình một hình ảnh, người đó lại hao hao giống Hào Phong…


Đột nhiên, điện thoại Thùy Chi rung lên, nàng rút ra nhìn xuống:

“Toi muon co gap”

Nàng nhíu mày đọc đi đọc lại dòng tin nhắn đến từ một số điện thoại lạ. Có lẽ ai đó đang trêu đùa, Thùy Chi đút điện thoại vào túi. Điện thoại tiếp tục rung lên. Lần này là một dòng tin nhắn tiếng nước ngoài. Không phải tiếng Anh, dùng chữ cái latin pha tạp với những ký tự kì dị… Là tiếng Nga. Thùy Chi giật thót mình. Nàng copy dòng tin, cho vào Google translate…

“Tôi muốn gặp cô”

Thùy Chi che miệng nén cười, vì nàng đã hiểu dòng tin nhắn đầu tiên là đến từ ai. Mường tượng khuôn mặt lạnh lùng sát thủ của Nico nhăn nhó đánh vần từng chữ tiếng Việt, nàng chỉ biết bưng kín mặt nén cười. Nhưng Nico muốn gặp mình để làm gì nhỉ ?! Chợt nghĩ đến lời hứa đêm hôm qua, tim Thùy Chi đập thình thịch… Nếu anh ta đòi nàng thực hiện lời hứa, nàng phải làm sao đây ?! Nàng có dám thất tín với một người lấy tính mạng một con người như lấy đồ trong túi ?! Chợt nghĩ đến khuôn mặt lạnh lẽo điềm nhiên của Nico đêm qua, khi anh ta bước ra khỏi gian nhà tiền chế, Thùy Chi thấy sống lưng mình lành lạnh…

Đang suy nghĩ miên man chợt một gã thanh niên ngồi sà vào băng ghế Thùy Chi, cố tình nhích thật sát.

– Chào em gái…

Thùy Chi nhíu mày, nhích người ra xa một chút, nhưng gã vẫn cố tình áp sát nàng.


– Tôi không biết anh… Vui lòng đừng làm phiền. – Nàng kềm nén nhỏ nhẹ nói.

– Ha ha… Anh là Hậu… Em chưa biết anh… – Gã nhe răng cười. – Nhưng cái tên Minh Thông… Giám đốc Kinh doanh Cty Thời trang Blue Jeans… Em chắc nhớ chứ hả ?!

– Tôi không biết…

Thùy Chi chợt nhớ đến gã thanh niên lái xe ô tô sang trọng chặn đường nàng và Minh Kha sáu tháng trước.

– Haizz… Khách hàng thân thiết mà không nhớ sao ?! – Gã thanh niên ngồi sả vào Thùy Chi, nhếch mép cười.

– Anh nói cái gì tôi không hiểu…

– À… Bây giờ em nổi tiếng rồi chắc không còn đi khách lạ đúng không ? Dù sao cũng là bạn học chung trường, lạ lẫm gì đâu… em lấy anh giá mềm mềm là được rồi… – Bàn tay gã chậm chậm đặt lên bờ mông căng tròn của nàng mân mê vuốt ve.


“Chátttt”

Một cái tát mạnh như trời giáng không chút ngương tay. Thùy Chi đứng phắt dậy, ánh mắt đỏ bừng giận dữ nhìn gương mặt ngơ ngác của gã thanh niên.

– Đừng có đụng vào người tôi… – Thùy Chi hét lên vang cả giảng đường.

Vô số ánh mắt sững sờ quay lại nhìn chằm chằm vào Thùy Chi. Gã thanh niên sau vài giây ngỡ ngàng thì sừng cồ gầm lên:

– Con nhỏ này… Mày tưởng mày lên hương rồi thì làm cao hả ?! Mày chẳng qua là một con điếm thôi… Thằng Minh Thông đã nói tao nghe hết rồi… Mấy đứa người mẫu nội y như mày đứa nào chả đi khách… Người mẫu Lollipop là cái đéo gì… Chẳng qua là tốn nhiều tiền hơn để chơi thôi.

– Thì ra là vậy…

– Xinh như vậy, mà làm gái gọi…

– Mấy đứa người mẫu đứa nào chả vậy…

Tiếng xì xào bàn tán xung quanh làm Thùy Chi tức giận đến run người. Gã Minh Thông nào đó đã đặt điều về nàng. Nhưng điều làm nàng giận dữ nhất là mọi người dường như đều tin điều bịa đặt đó. Điểm đen trong tâm hồn trong sạch của nàng bất giác lại lan rộng… Nỗi day dứt tội ác dày vò Thùy Chi cả đêm qua liền tiêu biến như chưa bao giờ xuất hiện. Bao quanh nàng là những ánh mắt khinh miệt, những nụ cười ngả ngớn đùa cợt… Đôi mắt Thùy Chi đỏ hoe lên, nhưng lại khô ráo không một giọt nước mắt, chỉ có những mạch máu li ti nổi vầng ngoằn ngoèo… Nàng nhặt cây viết bi cầm lăm lăm trong tay… Chưa bao giờ Thùy Chi muốn giết người như lúc này. Không nhờ vả ai hết… tự nàng sẽ đâm nát bươm cái cổ họng vừa thốt ra lời bịa đặt kia.

– Này… Này… Anh chị kia… ra ngoài lên Ban Giám hiệu cho tôi… – Thầy giáo môn Triết học bước đến.

– Tại sao tôi phải điiii ?! Tôi đã làm gì hả ?! – Thùy Chi quay phắt lại, hét lên.

– Cô… Cô cút ra khỏi lớp tôi ngay… – Thầy giáo chả buồn phân biệt phải trái, gầm lên.


Thùy Chi giận dữ, nước mắt lưng tròng rơi lả chả. Hai tay nàng run rẩy dọn dẹp đồ dồn vào túi… Bước thẳng ra ngoài.

– Chảnh phát ớn… Dám nạt cả thầy.

– Người nổi tiếng mà…

– Nổi tiếng cũng chẳng qua để làm gái giá cao thôi…

Từng lời, từng lời miệt thị như những lưỡi dao cắt nát lòng tự trọng yếu ớt của Thùy Chi. Nàng bước đi nhưng hai chân bồng bềnh chao đảo. Tại sao ông trời luôn bất công với nàng chứ ?! Vì tội ác do nàng gây ra sao ?! Nghĩ đến cảnh tượng thân thể mẹ bị gã đàn ông đó dày vò… Lòng Thùy Chi chợt nhận lấy cơn đau đớn hơn gấp ngàn lần sự cắn rứt của lương tâm. Không. Hắn đáng chết, ngàn lần đáng chết. Ngay cả gã Minh Thông và tên Hậu đã bịa đặt bêu rếu nàng cũng đáng chết… Thùy Chi đã thiếu ông trời một mạng người. Nàng không còn luân hồi, mãi mãi không được siêu sinh… Thêm vài mạng nữa thì đã sao ?!

Thùy Chi gạt nước mắt, ánh mắt sắc lạnh, rút điện thoại, gọi đi:

– Anh đến khách sạn New Century gặp tôi… Tôi chờ anh ba trong mươi phút nữa.

“Cơ thể mình là công cụ, em chăm sóc giữ gìn, nhưng phải biết khai thác nó khi cần thiết…” – Lời nói của Helen Thanh Trúc ngày nào chợt vang lên bên tai Thùy Chi.

——————++++++++—————–

Trong phòng khách sạn sang trọng, Thùy Chi tựa người nghiêng trên chiếc ghế trường kỷ da mềm mại. Nàng quấn ngang người chiếc khăn tắm ngắn cũn cỡn, phơi bày trọn vẹn cặp đùi thon dài trắng muốt. Làn da nàng mịn màng ẩm ướt lấp tấm vài giọt nước long lanh. Nàng nhìn người đàn ông Tây phương cao lớn như cột chống trời, tim đập thình thịch.

Nico đứng chết trân giữa phòng. Khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt nóng bỏng không rời thân thể Thùy Chi đã tố cáo sự khao khát của anh ta.

– Tôi… trả… cô – Anh ta ấp úng đưa túi tiền ra.

Thùy Chi sững người. Cả đêm qua lo lắng quá nhiều, nàng không hề nghĩ đến túi tiền đó ở đâu. Vậy mà nàng còn tưởng Nico đến đòi nợ trên thân thể nàng. Chợt Thùy Chi nhận ra, bỏ qua vẻ lạnh lùng bên ngoài, Nico là một anh chàng khù khờ thật thà, có chút dễ thương.

Thùy Chi mỉm cười ngồi dậy, bước đến bên Nico. Nàng nhận lấy túi tiền, buông tay. Túi phong bì tiền dầy cộp và cả chiếc khăn tắm của nàng cùng rơi xuống sàn. Cơ thể tuyệt đẹp của Thùy Chi không mảnh vải che đậy phơi bày trọn vẹn trước Nico. Tim Thùy Chi đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng vòng tay qua cổ Nico, anh ta cao đến mức hai bàn chân nhướng hết mức vẫn không chạm được đến môi anh.

... Đọc truyện 18+ tại website [ MY TRUYEN . COM ]

Không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết cảm xúc mẫu thuẫn của Thùy Chi lúc này. Nàng đang lần đầu tiên trong đời chủ động câu dẫn một người đàn ông. Tim nàng đập nhanh như muốn rời bỏ khỏi cơ thể. Nàng hồi hộp, sợ hãi… Nàng đang câu dẫn một cỗ máy giết người máu lạnh sao ? Không, cơ thể anh ta vẫn ấm áp như những người đàn ông khác. Thùy Chi chợt nhận ra… cái chết của gã Minh là ý muốn của nàng, không hề liên quan đến Nico. Chính kẻ ra lệnh giết người như nàng mới là kẻ máu lạnh. Nico là một món vũ khí tuyệt đỉnh có sinh mạng, mà ông Hạnh đã tìm ra. Nay Thùy Chi cũng muốn nắm anh trong tay.

– Cô… không… cần… – Nico ấp úng, cả người cứng đờ bất động.

– Tôi không phải đang trả nợ anh đâu… Đến đây đi…

Hơi thở Thùy Chi thơm ngát phả vào mặt Nico, anh nhìn xuống bờ môi đỏ mọng hé mở của nàng. Lại nhìn đôi mắt khép hờ và hàng mi cong vút của nàng. Tim anh đập nhanh hơn cả lúc đối mặt giữa làn đạn của phiến quân Ukraine. Bên dưới ngực, qua lớp vải thun, anh cảm nhận được hai khối thịt căng tròn mềm mại đến mê người.

– Ư….

Một bờ môi ấm áp trám kín miệng, kéo Thùy Chi về thực tại. Nàng hé mở môi đón lấy chiếc lưỡi nóng bỏng anh ta. Một cánh tay mạnh khỏe vòng dưới eo lưng Thùy Chi. Cơ thể trần truồng của nàng được anh nhấc hổng lên. Cặp đùi trắng nõn của nàng quắc lấy bờ eo rắn chắc của anh… Hai bàn tay to lớn của anh bợ lấy bờ mông căng tròn mềm mại của nàng. Hai người dính chặt vào nhau, đi về phía chiếc giường.

Thùy Chi ngã người nằm xuống giường. Hai gò má nàng ửng đỏ nhìn lên người đàn ông tóc hoe vàng đang háo hức cởi quần áo, ánh mắt nóng bỏng không rời khỏi cơ thể lõa lồ tuyệt đẹp của nàng. Ngực anh ta nở nang vuông vức trải dầy một lớp lông nâu vàng nhàn nhạt, bụng nổi vồng những múi thịt như những chiếc bánh mì một khuôn đúc… Nico ngã người nằm xuống bên cạnh nàng, sức nặng của anh làm nàng bồng bềnh lâng lâng. Anh vòng tay choàng qua người nàng, miệng lại hôn rít lấy đôi môi mềm mại của nàng. Thùy Chi vuốt ve bộ ngực rắn chắc đầy lông rậm rịt xoắn tít của anh… Nico lại mân mê mơn trớn bầu vú căng tròn mềm mại của nàng…

Hơi thở đàn ông nồng nàng làm cơ thể nàng rạo rực khao khát… Thùy Chi chợt nhận ra mình không thật sự là người câu dẫn, mà chính nàng cũng bị cuốn vào cuộc chơi.

– Ư…

Thùy Chi ngồi trên người Nico chồm người lên trước, mái tóc dài rũ xuống mặt anh. Nàng cắn môi nhìn xuống miệng Nico không ngừng bú mút chùn chụt hai núm vú săn cứng của nàng. Tay anh phía sau mân mê xoa nắn cặp mông tròn trịa, ngón tay không ngừng nghịch ngợm trong khe sâu trũng ẩm ướt làm cơ thể nàng giật nảy lên từng đợt. Chợt hai tay anh bợ lấy cặp mông Thùy Chi kéo lên… Chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì miệng anh đã trám kín âm hộ nàng.

– Uwmmm…. Ôi….

Thùy Chi chới với rên siết, bấu chặt lấy đầu giường. Cái lưỡi to lớn trơn tuột của Nico vét sâu vào trong làm âm hộ nàng nức nở tuôn trào… Chưa có một người đàn ông nào làm như thế với nàng… Đùi nàng vô thức kẹp cứng lấy đầu Nico, cặp mông hẩy nhẹ nhẹ ngúng nguẩy để chiếc lưỡi ấm áp của anh vào sâu hơn. Thùy Chi thấy mình như một cô gái hư hỏng, ngồi lên mặt anh không ngừng vặn vẹo rên rỉ. Miệng anh không ngừng hớp hớp đón lấy dòng nước suối tình yêu tinh khiết của nàng… Râu trên cằm anh không nhám sì cọ sát vào hai mép môi âm hộ mềm mại làm cơ thể nàng nhũng ra tê dại… Đầu óc Thùy Chi đờ đẫn, cả cơ thể trĩu nặng trên cái miệng nhóp nhép không ngừng của anh… Năm phút trôi qua như một năm dài thõa mãn sung sướng… Hơi thở nàng dồn dập ngắt quãng…

– Anh ơi… Em… Ôi… Khoan đã… Ah…

Thùy Chi mặt đỏ ửng, há hốc thở dốc từng hơi, nhìn xuống cái miệng hư hỏng của Nico vẫn ngậm kín âm hộ nàng. Ừng ực, ừng ực… Anh nuốt hết trọn vẹn cơn sướng khoái tuôn trào của nàng… Thùy Chi cắn môi không ngăn được tiếng nấc sung sướng khi lưỡi anh tiếp tục vét sâu vào như muốn rút sạch giọt nước tình yêu cuối cùng trong âm hộ nàng… Nico nhìn khuôn mặt đỏ bừng ngượng ngùng của Thùy Chi, mỉm cười… dù miệng anh vẫn khuất dưới bờ mu mủm mỉm, nàng vẫn biết anh đang cười… Mặt nàng nóng rang như thiêu đốt.

Nico nhẹ nhàng đỡ một chân nàng lên, lùi đầu ra ngồi dậy… Bàn tay anh vuốt nhẹ trên tấm lưng mịn màng cong ỏng của Thùy Chi, nàng liền hiểu ý gập người xuống giường… Nico còn dằn thêm dưới đầu gối Thùy Chi một chiếc gối để mông nàng đưa cao lên vừa tầm với anh.

– Ư…

Bàn tay ấm áp của Nico mân mê hai mép âm hộ nhòe nhoẹt ướt đẫm làm Thùy Chi giật thót mình. Nàng cắn môi nhìn chân anh quỳ sát phía sau mình… Một vật ấm nóng chợt quét dọc hai mép âm hộ nàng, rồi từ từ chèn vào. To quá… Chật cứng… Thùy Chi há hốc siết chặt nắm tay vò nát tấm drap giường. Nàng sợ. Từ lúc trải nghiệm ân ái với Minh Kha, Thùy Chi sợ cảm giác giao quyền chủ động hoàn toàn cho đàn ông. Bờ eo nàng bị anh bóp chặt… Tinh thần nàng căng lên, át cả cảm giác đê mê chật chội của hạ thể. Nhưng không, trái với vẻ bề ngoài vạm vỡ lạnh lùng, Nico lại nhẹ nhàng nâng niu không chút hấp tấp… Anh vào trong người nàng, không quá sâu, lại rút ra… Tay anh vòng xuống mân mê hai bầu vú căng tròn của nàng… Đều đều… Từng chút… Thùy Chi vẫn chưa cảm nhận được hạ thể anh áp sát vào mông, nhưng âm hộ nàng đã tràn kín không còn một khe hở.

– Uwmmm… Ôi… Ôi…

Sự ôn nhu nhẹ nhàng của Nico làm Thùy Chi hoàn toàn thả lỏng, không còn dè dặt đối phó. Nàng rên siết sung sướng mãnh liệt. Suốt sáu tháng qua kể từ đêm điên cuồng với John Trần nàng mới được buông thả thoải mái như thế… Gần gũi chăn gối với Minh Kha, nàng luôn cảm thấy áp lực đè nặng… như ngủ với một con sư tử, không biết lúc nào bị nhai nuốt. Còn Nico lại cho nàng một cảm giác an toàn tuyệt đối… Hơi thở anh vẫn đều đều không nhanh, không chậm… Dương vật anh vẫn ra vào cơ thể Thùy Chi không trọn vẹn, nhưng đủ để đưa nàng lên đỉnh vu sơn…

– Uwmmm… Em thích quá… Ôi…

Nghe tiếng rên rỉ ngắt quãng của Thùy Chi, Nico bắt đầu thúc nhanh hơn, sâu hơn… Nhưng anh kiểm soát tài tình đến mức, bản thân nàng cũng không cảm nhận được từ lúc nào hạ thể anh đã áp sát mông nàng. Âm hộ phụ nữ được cấu tạo bởi những lớp cơ vòng, có độ co dãn đến không ngờ… Vấn đề chỉ ở người đàn ông biết cởi bỏ giới hạn đó hay không ?! Nico bắt đầu hít hà sung sướng tậm hưởng sự khít khao ấm áp sâu trong cơ thể Thùy Chi.

– Uwmmm… Ôi… Ôi…

Cơ thể Thùy Chi rũ xuống áp mặt lên gối. Âm hộ liên tục đón nhận dương vật Nico, dồn ép, căng cứng… Nhưng làm nàng sướng đến ngất ngây… Hai tay bấu chặt vò nát chiếc gối nằm, bàn chân nàng co quắp lại… run rẩy đê mê… Âm hộ nàng nước nở tuôn trào với từng cú thúc sâu uy lực của anh… Nico gầm lên lùi người lại. Tay cầm dương vật căng cứng như sắp nổ tung sục liên tục… Một dòng tinh dịch trắng xóa xối xả tung tóe khắp bờ mông tròn lẳng của Thùy Chi…

– Uwmmmm…

Thùy Chi thiêm thiếp nằm sấp trên giường, cơ thể trần truồng còn run rẩy đê mê… Nico nằm xuống bên nàng say mê hôn đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng… Tay anh vuốt ve thân thể trắng nõn tuyệt đẹp của nàng. Thùy Chi nhắm mắt mỉm cười một mình. Nàng biết mình đã nắm được trong tay món vũ khí thượng đỉnh mà ông Đỗ Hạnh đã tốn bao công sức chiêu mộ.

—————–++++++—————

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.