Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang 2 - Chương 16-1: Ăn Miếng Trả Miếng

Sau Ánh Hào Quang 2

21 Chương 16-1: Ăn miếng trả miếng

Sáu tháng sau,

Cuộc đời như một ván cờ lớn… Với những quân cờ xuất hiện rồi rời đi một cách thầm lặng… John Trần rồi đến Hào Phong… Nếu ván cờ này là cuộc đời Thùy Chi, thì nàng được định sẵn là quân cờ tồn tại đến phút cuối cùng, lẻ loi cô độc.

“… Ba ngày nữa anh đi… Không có em, nơi này không còn gì lưu luyến với anh. Không có em, nơi này chỉ còn những kỷ niệm đau buồn… Điều duy nhất trên thế gian này có thể giữ chân anh ở lại nơi này là em… Chỉ mình em thôi…”

Thùy Chi thẫn thờ nhìn lá thư của Hào Phong đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần… Nàng tìm thấy lá thư của anh sau lưng ghế sofa thì thời gian đã trôi qua hai tháng. Hào Phong giờ phút này chắc đã yên ổn học tập ở một nơi nào đó trên đất Pháp. Anh nhận được một suất học bổng của một trường Đại học danh tiếng. Thế cũng tốt… Thùy Chi tự hỏi nếu mình nhận lá thư này sớm hơn nàng sẽ làm gì ?! Giữ chân anh lại sao ?! Không, nàng sẽ không bao giờ làm như vậy. Làm sao nàng có thể cản trở Hào Phong đi tìm kiếm một tương lai rạng rỡ cho mình ?! Dù tương lai đó sẽ không hiện diện hình bóng của nàng.

“Reng….”

Tiếng chuông điện thoại kéo Thùy Chi về thực tại. Nàng gấp lá thư lại, kẹp vào giữa quyển sách. Nhấc máy.

“Mai hẹn trước cổng trường lúc 10h00 nha..” – Giọng con Thủy háo hức như ra lệnh.

– Đi ăn à ?! – Thùy Chi còn bần thần hỏi lại.


“Ăn uống gì ! Trời ơi… Đi nộp hồ sơ thi… Bồ bị sao vậy ?!” – Thủy gắt lên.

Thùy Chi sững người. Nàng vừa hoàn tất kì thi tốt nghiệp lớp 12, kết quả tạm ổn. Thủy kiên quyết thuyết phục Thùy Chi để hai đứa cùng nộp hồ sơ thi vào Sân khấu Điện ảnh… Nàng chỉ ậm ừ cho qua chuyện, nhưng quả thật nàng không muốn. Thùy Chi không tin mình còn duyên phận gì với điện ảnh.

– Thủy đi nộp hồ sơ trước đi… Hôm nay mình bận… Vả lại cũng chưa chuẩn bị hồ sơ xong nữa…

“Tại sao kì vậy ?! Đã nói là… còn có 2 ngày nữa thôi…” – Thủy lo lắng nói.

– Mình biết mà… – Thùy Chi nhìn lên đồng hồ, chợt sững người nói nhanh. – Bây giờ mình phải đi đây… Tối về mình gọi cho bồ nha…

Nàng cúp điện thoại Thủy. Bước nhanh vào nhà vệ sinh, chải lại mái tóc… Dưới nhà đã có tiếng kèn xe quen thuộc của Minh Kha. Sáu tháng qua, Minh Kha vẫn thường xuyên lui đến… Quan hệ giữa anh và Thùy Chi vẫn dừng tại chỗ không thể tiến thêm một bước. Thùy Chi không muốn anh có suy nghĩ gánh vác trách nhiệm với mình. Thu nhập của một bác sĩ không mở phòng mạch cũng không dư dả nhiều… Nàng tự có thể lo cho mình và ba mẹ, không cần anh hỗ trợ về vật chất.

– Đợi em chút…

Thùy Chi thò đầu ra ban công nói nhanh. Nàng vội vàng mở ba lô kiểm tra lại các món đồ trang bị cầm thiết. Tối nay là đêm Thùy Chi đi diễn show đầu tiên… Không phải là biểu diễn thời trang, mà là show trình diễn các bộ sưu tập đồ lót… Vì tính chất nhạy cảm, nên show diễn chỉ tổ chức cho private guests, các đại diện đại lý, công ty và một số bộ mặt lớn trong ngành thời trang. Không những số lượng khách mời được chọn lọc giới hạn, mà người tham dự show diễn không được đem theo máy ảnh, điện thoại vào trong… Sáu tháng qua, Thùy Chi vẫn tiếp tục làm mẫu chụp hình sản phẩm với Kenny với mức thù lao chỉ tạm đủ xoay sở cho cuộc sống. Đã một lần khổ sở chật vật vì sự cố lộ hình nhạy cảm, Thùy Chi đã nếm trải một bài học xương máu… Dù cuộc sống hiện tại có khó khăn thế nào nàng vẫn không bán rẻ hình ảnh của mình, hay ít ra là để lưu lại những bằng chứng. Tuần trước, ông thuyết phục nàng tham gia show diễn này với mức thù lao cao hơn gấp nhiều lần… Nàng được thế vào chỗ trống của một người mẫu mới gặp tai nạn gãy chân. Chỉ nghĩ đến việc phải mặc những bộ đồ lót mỏng tanh đi qua đi lại trước hàng trăm con mắt, Thùy Chi đã ngượng muốn chết. Nhưng nghĩ đến số tiền thù lao và sự đảm bảo về hình ảnh của buổi diễn, nàng chấp nhận.


Thùy Chi không biết rằng chính buổi biểu diễn mà nàng tham gia với tư cách một người mẫu thay thế lại đem đến một cơ duyên họa phúc đan xen.

... Đọc truyện 18+ tại website [ MY TRUYEN . COM ]

– Anh chạy nhanh lên đi… – Thùy Chi ôm chặt sau lưng Minh Kha, nói.

– Ừ… – Minh Kha vặn ga, vẫn hỏi tiếp. – Em diễn show thời trang gì vậy ?! Sao anh không thấy báo chí nói gì ?!

– Show nhỏ thôi… – Thùy Chi không biết nói thế nào.

– Show của Elite Việt Nam mà nhỏ gì… Anh vào xem em được không ?

– Không được. Họ không cho anh vào đâu… – Thùy Chi nói nhanh.


– Kì lạ… Bạn gái anh diễn… Ít ra anh cũng được một cái vé mời chứ ?! – Minh Kha lẩm bẩm.

– Đã nói là không có vé mời mà…

Thùy Chi lo lắng, không phát hiện ra Minh Kha đang cười toe toét tự thõa mãn với hai chữ “bạn gái” của mình không bị nàng phản đối.

Show diễn được tổ chức tại một trung tâm hội nghị convention center. Thùy Chi bỏ lại Minh Kha bên ngoài, hối hả chạy vào trong. Nàng đã được dặn phải đến sớm hai tiếng để tập dợt trên sàn catwalk và trang điểm. Thùy Chi rất hồi hộp lo lắng… Nếu biết có một ngày phải bước lên sàn catwalk, thì lúc trước nàng đã nhờ chị Thanh Trúc chỉ dạy một ít. Không phải Helen Thanh Trúc có biệt danh là nữ hoàng trên sàn catwalk sao ?!

Thời điểm này còn quá sớm để Thùy Chi nhận ra rằng số phận nàng và Thanh Trúc đều có ngã rẽ giống nhau, nhưng chiều hướng ngược lại… Helen Thanh Trúc từ nghiệp thời trang sang điện ảnh. Thùy Chi lại bén duyên với điện ảnh từ rất sớm lại đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng của cuộc đời.

– Cô kia…

Thùy Chi ngơ ngác trước quan cảnh Hội trường rộng lớn… Với hai dãy bàn tròn chừng hai mươi cái xếp ghế vòng cung bao quanh đường băng dài ba mươi mét kéo dài từ sân khấu… Một tốp phụ nữ cao ráo xinh đẹp bước qua bước lại… Bất chợt một giọng phụ nữ the thé vang lên. Tất cả mọi người dừng sững lại, nhìn qua Thùy Chi.

– Cô phải người của Kenny không ?! – Người phụ nữ có giọng nói the thé, ánh mắt không mấy thân thiện hất hàm hỏi Thùy Chi.

– Dạ, đúng ạ. – Thùy Chi bối rối.

– Cô đã trễ năm phút, có biết không hả ?

– Dạ, em biết. Em xin lỗi… – Thùy Chi lí nhí.

Người phụ nữ không nói nhiều, bước quanh Thùy Chi nhìn ngắm như đánh giá cơ thể nàng.


– Nếu không phải thiếu người… với chiều cao của cô, tôi không nhận đâu… Thêm năm phân nữa còn tạm được.

Lời đánh giá của cô ta lại làm đám người mẫu phía trên kia hơi nhếch mép cười. Thùy Chi cúi đầu, không biết nói gì. Cô ta lại kéo chiếc váy lửng của nàng căng ra để lộ ra những đường cong uốn lượn, gật gù:

– Nhưng dáng người rất gợi cảm… Hấp dẫn hơn đám cò sếu kia nhiều nha…

Lời đánh giá thứ hai lại làm cả đám phụ nữ bên kia sừng cồ bĩu môi nhìn Thùy Chi chằm chằm. Nàng đỏ mặt nín lặng, như muốn thu cơ thể mình lại càng nhỏ càng tốt.

– Thôi được rồi… Gọi tôi là chị Hồng… Lấy điện thoại ra… giao cho anh ta…

Một người đàn ông bước đến thu điện thoại của Thùy Chi.

– Giờ lên sàn chuẩn bị…

Thùy Chi nghe lời răm rắp, mau chóng bước lên sàn diễn. Nàng nhận ra đám người mẫu đang đứng trên sàn không phải lộn xộn ngẫu nhiên như mới nhìn lướt qua… Dường như họ đang xếp theo một quy tắt chưa hoàn chỉnh… Thùy Chi vô thức bước thẳng đến một chỗ trống, không vào hàng mà lẻ loi một mình… Không hiểu sao nàng cảm thấy mình đã đứng đúng chỗ… Sáu cô gái kia quay lại nhìn Thùy Chi che miệng cười.

– Làm sao cô biết mình sẽ đứng đó ?! – Chị Hồng nhíu mày, ngạc nhiên hỏi Thùy Chi.

– Dạ… Không phải bước kế tiếp chị muốn… Bảy chị đầu hàng đi qua trái ba bước, em và sáu chị bên phải lùi hai bước hay sao ạ ?! – Nàng ấp úng hỏi lại.

– Ha ha… Phải… Hay lắm… Mẹ nó… – Chị Hoa phấn khích, văng tục. – Cuối cùng cũng tìm được một bình hoa biết suy nghĩ…

“Con nhỏ đó… Thật sự đoán được ?!”

“Chó ngáp phải ruồi thôi… ”

Phía sau có vài tiếng làu bàu khó chịu.

– Ngọc Nga… Em bước lên, đổi chỗ với Thùy Chi…- Chị Hồng nói lớn.

– Tại sao ?! Em không muốn…

Cô gái vừa được kêu tên phản đối. Vì cô ta đang đứng ở vị trí trung tâm như một veddette của show diễn.

– Tôi cần một người biết hô đếm bước… Và chiều cao của em Chi cũng không thích hợp đứng bìa… Không nhiều lời nữa…

Và cứ thế Thùy Chi được chuyển vào vị trí trung tâm… Mười lăm người nhanh chóng tập dợt các khung hình biểu diễn qua lại. Theo lời chị Hồng giải thích show này trình diễn 6 bộ sưu tập khác nhau… Chú trọng sự trình diễn tập thể hơn là điểm nhấn cá nhân. Không cần veddtte, cũng không quá chú trọng đến khả năng catwalk. Chiều cao của Thùy Chi thấp hơn mười bốn người còn lại nhưng được đứng ở trung tâm, họ lại vô tình như những cánh hoa tô điểm cho nhụy hoa nhỏ nhắn xinh đẹp. Càng như thế, những cô gái kia càng có vẻ hậm hực không vui… Người khó chịu ra mặt không ai khác chính là Ngọc Nga.

Sau một tiếng tập dợt, mọi người được đưa vào phòng thay đồ sau cánh gà, vừa nghỉ ngơi ăn bữa nhẹ, vừa ngồi yên cho nhân viên trang điểm làm việc. Phòng thay đồ chẳng qua là một căn phòng trống nối tiếp sau lưng sảnh chính. Một bên là dãy buồng vải thay quần áo… Một bên dàn sào treo đồ lót đủ sắc màu được đánh số thứ tự rõ ràng. Một đội ngũ chuyên viên trang điểm cả nam lẫn nữ hỗn tạp đã chờ sẵn… Cứ một tổ nhỏ hai người sẽ trang điểm vừa làm tóc cho một mẫu… Ngọc Nga và những cô mẫu kia dường như khá quen mặt với nhóm trang điểm đều tự mình yêu cầu người thực hiện cho mình. Hai người còn sót lại cuối cùng cũng chẳng cần hỏi Thùy Chi có ưng ý hay không, vì nàng không còn lựa chọn nào khác.

– Em là Xuân trang điểm. Còn đây là bạn Hương làm tóc…

– Mình là Thùy Chi… Cảm ơn hai bạn trước nha.

Sự thân thiện của Thùy Chi ngay tức khắc gây được cảm tình của hai người. Họ là dân mới vào nghề, thường không được đám người mẫu xem trọng. Đừng nói là thân thiện chào hỏi, có khi làm cả buổi cũng không nghe được một câu hỏi thăm trò chuyện. Thùy Chi nhìn quanh, chọn cho mình một góc trống trong phòng. Không bàn không ghế, từng tốp ba người cứ túm tụm ngồi bệt trên thảm lót sàn. Vừa bắt đầu làm việc, hai cô gái tay nhanh thoăng thoắt không hề kém cạnh những nhóm chuyên viên bên kia. Một người đàn ông đi vòng quanh phòng phát cho mỗi người mẫu một phần bánh mì sandwich kẹp jambon. Thùy Chi cũng có một phần, nàng đặt xuống bên cạnh không định ăn.

– Chị ăn đi… Đừng ngại… Tụi em ăn trước khi đến đây rồi. – Hương vừa búi tóc cho Thùy Chi vừa nói.

– Mình không đói… – Thùy Chi nhắm mắt cho Xuân thoa phấn nền, trả lời.

– Không được đâu… Chị không ăn lát uống rượu sẽ say đó… – Xuân che tay lên miệng nói nhỏ.

– Uống rượu ?! – Thùy Chi mở choàng hai mắt ngơ ngác.

– Ơ… – Xuân và Hương nhìn nhau vẻ ngạc nhiên trên mặt càng đậm hơn.

– Chị không biết là… sau diễn người mẫu còn phải tiếp rượu các nhân vật VIP sao ?! – Hương hỏi nhỏ vào tai Thùy Chi.

– Tiếp rượu ?! – Thùy Chi nhíu mày, lắc đầu. – Có ai nói mình chuyện đó đâu…

– Chị… lần đầu đi diễn show loại này à ?! – Xuân hỏi.

– Ừ….

– Vậy thì chị không biết cũng phải… Tiền boa tiếp rượu sau show diễn mới là thu nhập chính của người mẫu đó… – Xuân che tay lên miệng nói nhỏ. – Nếu được đại gia rước đi khách sạn… Một đêm vài ngàn đô là chuyện thường.

Thùy Chi há hốc không tin nổi vào tai mình. Ánh mắt nàng vô thức liếc nhìn đám người mẫu bên kia phòng. Như vậy thì khác gì là gái mại dâm ?! Nàng không khinh thường gái mại dâm. Nhưng Thùy Chi thà tiếp xúc với một người bộc trực thẳng thắng như Lan Phương, còn hơn đám môi phấn đỏ hồng chảnh chọe đội lốt người mẫu để bán dâm như họ.

– Chị hiền như vậy chắc chả làm được chuyện mồi chài đại gia đâu… Nhưng chịu khó ngồi tiếp rượu kiếm ít tiền boa cũng tốt mà… – Hương nói thêm. – Họ mà chọn em, em ngồi luôn cả đêm cũng được… Hi hi…

– Xì… Bạn mà ngồi, họ còn sợ hao rượu đó… – Xuân trêu chọc.

– Hi hi…

– Nhưng… Nếu mình không ra tiếp thì có sao không ? – Thùy Chi chợt lo lắng hỏi.

– Không ra không được đâu… Trừ khi chị không muốn làm nghề này nữa… Vì sau đó họ sẽ không nhận chị nữa đâu…

Thùy Chi im lặng không biết nói gì. Biết như thế này, nàng thà ở lại studio chụp hình sản phẩm, không thấy đầu không lộ mặt, thù lao rẻ mạt nhưng không phải bán rẻ bản thân. Nhớ đến những bài tập xếp hàng đi qua đi lại trên sàn diễn vừa mới nảy, Thùy Chi chợt nhận ra nàng sẽ như một món hàng được so sánh lựa chọn trước hàng trăm ánh mắt bên dưới. Thùy Chi cầm miếng bánh mì kẹp đưa lên miệng, cố nhai nuốt xuống, hai mắt đỏ hoe như muốn khóc.

Ở đời càng chờ đợi háo hức thì luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm và ngược lại… Thùy Chi lúc này trùm kín áo choàng, ngồi co ro trong góc phòng nhìn lên đồng hồ treo tường. Bên trong đã thay bộ đồ lót đầu tiên, không quá hở hang… Thoáng cái đã sắp đến giờ diễn… Từ bên trong nàng nghe được cả âm thanh ồn ào ngoài khán phòng… Khách tham dự chắc đã đến gần đủ.

“Thùy Chi sao ?!”

Đột nhiên một tiếng hô lớn mang theo hai phần ngạc nhiên và tám phần khinh miệt vang lên. Thùy Chi nhìn lại, hơi bất ngờ nhận ra Angela Tuyết Trinh… Khuôn mặt đáng ghét nhất mà nàng không muốn gặp. Nàng quay đi làm lơ cô ta.

Angela Tuyết Trinh mặc một bộ váy mỏng bó sát cơ thể cực kì sang trọng. Nhìn Thùy Chi, cô ta nhếch mép cười:

– Ah… Không quen tôi sao ?! Phải phải… Kể ra tôi và cô có quen biết gì đâu… Ngoại trừ việc cô ăn cắp cái nhẫn kim cương của tôi…

Cả căn phòng đầy ắp phụ nữ chợt im phăng phắt… Thùy Chi sững người, nghiến răng căm hận nhìn chằm chằm Angela Tuyết Trinh. Bên kia phòng, một số người có vẻ dè dặt lấy đồ dùng nhét vào túi. Tất cả lọt vào mắt Thùy Chi như một nỗi uất ức nhục nhã không thể chịu đựng. Nước mắt vô thức muốn trào ra…

– Ha ha…

Angela bật cười khoái trá đi về phía bên kia phòng, đến trước Ngọc Nga, nhúng vai cười:

– Mọi người muốn an toàn, không thể ở chung phòng với con bé đó được… Đuổi nó ra ngoài đi…

– Phải… Chúng ta không ở chung với đứa ăn cắp được… phải không mọi người ?!

Ngọc Nga phụ họa theo. Cô ta tuy chỉ là một người mẫu hạng ba, nhưng vì có mối quan hệ với Angela Tuyết Trinh nên luôn kiêu căng tự đắc. Sẵn đã nhìn Thùy Chi không thuận mắt ngay từ đầu.

– Phải… Cô kia tự ra ngoài đi… Hay muốn mọi người phải đuổi ?!

– Cút ra đi…

Đám phụ nữ càng la hét, nét mặt Thùy Chi càng đỏ bừng giận dữ… Giọt nước mắt chực trào ra bị nàng mạnh mẽ gạt bỏ. Thùy Chi nhận ra rằng không phải vì nàng mềm yếu mà những kẻ kia sẽ bỏ qua cho mình… Nàng cần phải mạnh mẽ, nhất là trước kẻ thù của mình. Thùy Chi nghiến răng đứng phắt dậy, ánh mắt hận thù nhìn thẳng vào Angela Tuyết Trinh… Bây giờ không phải lúc, nàng sẽ chờ một cơ hội lấy lại của cô ta cả vốn lẫn lời. Thùy Chi quay người, bước thẳng ra ngoài. Xuân và Hương cũng ngơ ngác vơ vội đám quần áo của nàng, chạy theo.

– Xì… Ra vẻ thôi… – Angela vừa căng thẳng chợt buông lỏng phì cười.

Thùy Chi siết chặt hai nắm tay kềm nén cơn giận ngút trời sắp bùng nổ. Nàng bước đi thật nhanh, bỏ lại Xuân Hương ngơ ngác tìm kiếm phía sau. Chợt, Thùy Chi đứng sững lại, nàng thấy hai bóng hình từ xa đang đi lại về hướng phòng thay đồ… Người phụ nữ dáng người nhỏ nhắn, không xa lạ, là Thiên Hà… Người còn lại, tuy Thùy Chi chưa gặp mặt lần nào nhưng vẫn nhận ra. Ông ta là Đỗ Hạnh, Chủ tịch Tập đoàn Elite Việt Nam… Ông vua của ngành thời trang. Trước khi nhận làm mẫu show diễn này, Thùy Chi đã tìm hiểu khá đầy đủ thông tin. Nàng nép mình sau tấm vách khuất tầm nhìn, lắng nghe hai người vừa đi vừa nói:

“Angela Tuyết Trinh hoàn toàn phù hợp với vai trò Đại sứ thương hiệu Lollipop của Elite… Thiên Hà luôn giữ hình ảnh Angela trong sáng, thuần khiết…” – Giọng nói của Thiên Hà dỏng dạc đầy thuyết phục.

“Tôi nhìn nhận cô ấy khá tốt… Ngoại trừ vụ scandal với Hào Phong nửa năm trước…” – Giọng ông Đỗ Hạnh trầm ấm.

“Haizz… Chuyện đó chẳng qua là vui đùa con nít thôi…”

“Ừ… Hy vọng là chuyện như vậy không nên xảy ra nữa…”

“Nhất định… Nhất định rồi…”

Thùy Chi mím môi thật chặt. Từ nhỏ đến lớn nàng tính tình ôn hòa không biết ghen tị với ai vì bất cứ điều gì… Nhưng giờ phút này, nàng đã hiểu mùi vị của sự ghen tị chua chát như thế nào ?! Nàng mãi lẹt đẹt làm công việc bán rẻ thân thể nhận từng đồng rẻ mạt… Còn Angela Tuyết Trinh vẫn ung dung đội lốt thánh thiện hoàn hảo che giấu sự ti tiện xấu xa bên trong. Lòng thù hận như một điểm đen nhỏ ghi khắc vào tâm hồn trong sáng của Thùy Chi dần lan tràn rộng ra… Từng khuôn mặt căm ghét lần lượt hiện lên trong đầu nàng… Angela Tuyết Trinh, Nguyệt Nhi và cả gã Minh… Những khuôn mặt đều nhìn nàng cười cợt thách thức… Thùy Chi nghiến răng, im lặng, tròng mắt đỏ hoe đảo nhanh qua lại… Suy nghĩ… Nàng cần suy nghĩ…

Khi ông Đỗ Hạnh và Thiên Hà vừa bước đến trước ngã rẽ vào phòng thay đồ, chợt nghe tiếng nghẹn ngào uất ức của một cô gái. Thiên Hà hơi nhíu mày, vì cô nhận ra giọng nói của Thùy Chi…

“Tôi đã làm gì chứ ?! Tại sao chị lại ép tôi như vậy ?!”

Thùy Chi ngồi bệt trên sàn nhà, trước mặt vung vãi vật dụng cá nhân bị dốc ra từ chiếc balo trong tay Angela Tuyết Trinh.

– Ơ kìa… Thôi… Đừng khóc mà… Đừng khóc… Chị năn nỉ đó… Ha ha… – Angela ngồi xuống nâng cằm Thùy Chi lên, nhếch mép cười.

– Chỉ tiếc là Hào Phong đã đi Pháp, nếu không sẽ phải đau lòng như thế nào khi thấy bộ dạng em thế này nha…

– Tôi và Hào Phong đã không còn gì nữa… Tôi chỉ muốn yên thân… Hu hu… – Thùy Chi ôm mặt khóc nức nở. – Mà mấy người không để cho tôi yên… Cái nhẫn kia tôi không lấy… Là ai đó đã bỏ vào balo của tôi…

– Ha ha… Cuối cùng cũng nghĩ ra à ?! – Angela Tuyết Trinh cười sảng khoái. – Tiếc là em hiểu chậm quá… Nói cho em một bí mật nha.. ngày đó, người nhét cái nhẫn vào balo không phải là chị, mà là Nguyệt Nhi… Ha ha…

– Ngay cả tấm hình khỏa thân của em… cũng chính cô ta đưa cho báo… Chị chỉ là người lấy ra từ máy Hào Phong thôi.

Angela Tuyết Trinh quay người ngúng nguẩy cặp mông bước đi, không quên bỏ lại những lời cay độc.

– Thôi… Không phiền bạn diễn show nha… Lát còn phải ngồi tiếp rượu, đi khách sạn với đại gia nữa mà… Cực quá ha… Hào Phong chắc chẳng bao giờ tin được bạn gái cũ của mình đi đến bước này đâu… Ha ha…

Thùy Chi bưng kín mặt nức nở. Nhưng khác những giọt nước mắt giả tạo vừa rồi, lần này nàng khóc thật. Từng lời của Angela Tuyết Trinh như nhát búa dập nát lòng tự trọng của Thùy Chi.

—————-+++++++——————-

Khi Angela Tuyết Trinh đã bước ra sảnh tiếp khách bên ngoài, từ phía sau tấm vách ngăn, một giọng nói ông Đỗ Hạnh uy nghiêm:

“Chuyện cái nhẫn là sao ?”

“Chuyện này… Chuyện này… Thật ra là một hiểu lầm…”

Thiên Hà bối rối giải thích. Cô buột phải kể qua sơ lược chuyện đã xảy ra ở công ty nhiều tháng trước. Nét mặt ông Hạnh sa sầm lại hỏi:

“Cô gái kia tên gì ?”

“Dạ, là Thùy Chi…”

——————+++++++—————–

– Đừng khóc nữa… Sắp đến giờ rồi… Mặt chị tèm lem vậy… phải làm sao ?! – Xuân khổ sở nài nỉ.

– Chị ngồi thẳng lên, để bọn em dặm lại cho… – Hương nói.

“Thùy Chi không cần diễn nữa… ”

Đột nhiên, giọng chị Hồng từ xa vang lên. Chị có vẻ vội vàng bước đến… Thùy Chi cũng không nhìn lên chị ta. Rồi cũng đến bước này, nàng bị người ta đuổi trước khi bước ra sàn diễn… Vậy cũng tốt, nàng sẽ không phải tiếp rượu một kẻ lắm tiền nào hết. Ít ra nàng đã diễn được một màn kịch vạch trần bộ mặt của Angela Tuyết Trinh, nhưng tiếc là nàng không được chứng kiến kết quả cuối cùng.

Xuân Hương ngơ ngác nhìn Thùy Chi không nói một lời, đứng lên nhặt balo… Nàng nhìn quanh như muốn tìm một chỗ thay ra bộ đồ lót đang mặc trên người.

– Không, đừng mặc cái đó… Đồ em quê mùa chết được… – Chị Hồng dúi vào tay Thùy Chi một bộ váy ánh bạc sang trọng.

– Nhưng… Em đi về mà… Cái này… – Thùy Chi ngơ ngác.

– Không… Không… Ai bảo em về chứ ?! Em không cần diễn, nhưng phải ra tiếp chuyện ông Đỗ Hạnh… Thù lao vẫn trả đầy đủ… – Chị Hồng nói nhanh.

– Hả… ?! Ông Đỗ Hạnh mời chị Chi ra ?! – Xuân Hương hai đứa há hốc.

– Em… Em không biết uống rượu đâu… – Thùy Chi lo lắng, tim đập thật nhanh.

– Không cần uống rượu… Ông Hạnh cũng không uống được rượu.

Chị Hồng gấp đến độ không còn kiên nhẫn, kéo Thùy Chi đi thẳng vào phòng thay đồ. Đám người mẫu quay lại thấy nàng liền sừng cồ toan la hét, chợt thấy ánh mắt lạnh lùng của chị Hồng liền nín bặt.

– Thay đồ nhanh… Mặc nguyên bộ lót ấy, không cần trả… – Chị Hồng đứng bên ngoài đốc thúc.

“Cô ta thay đồ đi tiếp khách à ?”

“Không diễn sàn dài mà chuyển thẳng lên sàn một mét tám sao ?!”

Tiếng xì xào bên ngoài làm mặt Thùy Chi nóng bừng lên, nàng cảm giác như mình chuẩn bị đi bán thân… Nhưng đã đến đây, nàng cũng không muốn tay không đi về, ít ra nàng cũng được nhận thù lao cho hôm nay. Nghĩ đến việc ông Hạnh cho mời mình, tim nàng đập thật nhanh… Liệu ông ta có nhìn ra nàng đã diễn màn kịch đó chỉ cho một khán giả, chính là ông ta ?!

– Thùy Chi sẽ là khách mời hàng VIP đầu tiên… Ngồi xem các cô diễn… Các cô nên tự biết lo cho phận mình đi…

Chị Hồng nói một câu làm cả đám gà mái đang cục tác cũng lập tức im thin thít. Thùy Chi mãi suy nghĩ lo lắng, cứ nghệch mặt ra…

– Thay đồ lẹ đi… Đờ ra đó làm gì ?! Cả khán phòng chờ có mỗi em vào chỗ để bắt đầu show đó…

– Hả ?!

– Cái gì ?!

—————+++++—————–

Thùy Chi líu ríu bước theo chị Hồng… Nàng có cảm giác cả khán phòng đông nghịt người đang quay lại nhìn mình. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng cúi gằm lại càng làm hồn phách của cả đám đàn ông hút sạch ra khỏi người. Thùy Chi như một con thiên nga lạc lõng giữa đám vịt trời xấu xí, khi tách bầy mới lộ rõ một dáng vẻ cao quý kiêu sa. Chiếc bàn VIP ngay trên cùng, chỉ có vài chiếc ghế xếp hình cánh cung nhìn về phía sàn diễn. Từ sau lưng, Thùy Chi nhận ra ông Đỗ Hạnh và Thiên Hà ngồi hai ghế giữa… Angela Tuyết Trinh ngồi chiếc ghế ngoài cùng. Cô ta đang nhăn nhó phân bua gì đó với ông Đỗ Hạnh. Nhưng vừa thấy Thùy Chi bước đến, Angela liền đứng phắt dậy, nghiến răng hậm hực quay người bước thẳng ra ngoài.

– Dạ, cô Thùy Chi đã tới ạ. – Chị Hồng nói nhỏ vào tai ông Hạnh.

Ông ta gật đầu liền đứng lên, quay lại. Thiên Hà cũng đứng lên theo. Ánh mắt Thiên Hà nhìn Thùy Chi có vẻ hơi mất tự nhiên, nhưng chỉ thoáng qua liền biến mất. Chị ta bước tới nắm tay Thùy Chi thân thiện như giữa hai người chưa từng có mâu thuẫn gì.

– Thùy Chi… Đây là ông Đỗ Hạnh… Chủ tịch Elite Việt Nam… – Thiên Hà vui vẻ giới thiệu.

– Này này… Đừng làm con bé sợ chứ… Chào con gái… – Ông Đỗ Hạnh xua xua tay, cười xòa, bắt tay Thùy Chi, còn vỗ về bàn tay nàng như an ủi một đứa cháu xa nhà bao lâu nay không về.

Thùy Chi lần đầu đối diện mới nhìn kỹ ông. Mái tóc ông ta bạc trắng, gương mặt là đỏ bừng kì lạ và một nụ cười hòa ái… Nếu thêm bộ râu bạc, Thùy Chi có cảm giác như mình đối diện với một ông già Noel ngoài đời thật. Cách xưng hô của ông Hạnh làm Thùy Chi lập tức có hảo cảm, yên tâm hơn… Thấy vẻ giận dữ của Angela Tuyết Trinh khi nảy, Thùy Chi đã đoán ra kết quả của màn kịch của mình. Nhưng việc cô ta bị vạch trần không được trọng dụng nữa và nàng được mời ra đây lại là hai chuyện khác nhau…

– Em vẫn chưa hiểu… Tại sao em không cần diễn… Em… – Thùy Chi ấp úng.

– Ngồi xuống đi… Ông Hạnh sẽ nói cho em nghe thôi mà… – Thiên Hà kéo tay nàng.

Ông Hạnh quay sang Thùy Chi, mỉm cười. Ánh mắt ông hiền hòa nhưng rất sắc bén không ngừng nhìn ngắm đánh giá Thùy Chi như cân nhắc một điều gì đó…

– Ta muốn cảm ơn con thôi, con gái… – Ông nói. – Vì con, mà ta đã kịp thời ngừng lại một quyết định sai lầm…

Thiên Hà nhìn đi chỗ khác nhưng lòng rất khó chịu. Cô đang rất bất mãn chán ghét Angela Tuyết Trinh, vì sự ngu ngốc của cô ta gây ảnh hưởng đến sự hợp tác của công ty Thiên Hà và Elite.

– Con nghĩ sao nếu về làm việc cho Elite ?! – Ông Hạnh bất ngờ hỏi Thùy Chi.

– Con… Con được sao ?! – Thùy Chi sửng sốt.

Sự ngạc nhiên của nàng chưa dừng lại, khi Thiên Hà bất ngờ nói xen vào:

– Công ty Thiên Hà sẵn sàng bảo hộ cho Thùy Chi làm đại sứ thương hiệu Lollipop…

Ông Đỗ Hạnh nhìn Thiên Hà lại nhìn sang Thùy Chi, mỉm cười ánh mắt lóe sáng tinh ranh.

– Con bé này… Gian manh vừa thôi… – Ông cốc đầu Thiên Hà một cái, cô ta chỉ dám nhăn nhó xoa xoa đầu. – Thùy Chi là người ta nhìn trúng… Ai cần Thiên Hà nhảy ra bảo hộ chứ… Tự con bé sẽ quyết định mọi chuyện.

– Thiên Hà đã nói rồi thì ta giải thích luôn… Lollipop là một thương hiệu thời trang nữ tuổi teen… Cần hình ảnh đại diện của sự trong sáng, hồn nhiên, mạnh khỏe… Con rất đạt những yêu cầu này… – Ông Hạnh nhấn mạnh.

– Nhưng làm được đại sứ thương hiệu thì con chưa phù hợp… Vì vị trí này thường dành cho người nổi tiếng… Nhưng con hoàn toàn có thể làm người mẫu độc quyền cho Lollipop… Nói cách khác, hình ảnh của con là hình ảnh của Lollipop… Sau hai năm với hệ thống 500 cửa hàng phát triển trên toàn quốc và ngân sách marketing hàng năm lên đến 20 triệu đô… Con sẽ được mọi người biết đến, không khác một diễn viên điện ảnh…

Buổi tối hôm đó như một giấc mơ mờ ảo trong đầu Thùy Chi. Nàng ngồi bên cạnh ông Đỗ Hạnh, tay cầm tấm danh thiếp của ông nhìn đi nhìn lại… Đầu óc nàng chỉ văng vẳng vọng lại từng lời ông nói. Chị Thiên Hà đã thành thật hơn, ngồi bên Thùy Chi rỉ rả giải thích về mọi chuyện.

“Ông Đỗ Hạnh là Chủ tịch Tập đoàn Elite Việt Nam. Không nói quá khi người ta gọi ông là vua của ngành thời trang Việt Nam. Vì Tập đoàn Elite sở hữu vài chục thương hiệu thời trang lớn trong nước và đại diện cho rất nhiều thương hiệu hàng đầu thế giới. Lollipop là một thương hiệu tuổi teen danh tiếng của Hàn Quốc, Elite vừa mang vào thị trường trong nước… Nếu không có chuyện xảy ra hôm nay… Elite đã ký hợp đồng với Thiên Hà để diễn viên độc quyền Angela Tuyết Trinh trở thành đại sứ thương hiệu Lollipop”.

– Haizz… – Thiên Hà thở dài, nắm tay Thùy Chi. – Chị xin lỗi em Thùy Chi… Do chị hồ đồ bị người ta che mắt…

– Chị không cần nói xin lỗi với em… – Thùy Chi lắc đầu. – Nếu em là chị, cũng phải nghi ngờ thôi mà.

– Đây là cơ hội lớn của em… Ngày mai em cứ đi gặp ông Hạnh… Ông ấy là người rất tốt, không cần e ngại bất cứ điều gì… Dù em chưa được làm đại sứ Lollipop, chỉ làm người mẫu độc quyền thì đã tốt hơn cả trăm lần so với làm mẫu… như bây giờ… – Thiên Hà và Thùy Chi cùng nhìn lên dàn người mẫu đi qua đi lại trong những bộ đồ lót mỏng tanh.

– Tiếc là Thiên Hà đã bỏ qua cơ hội tốt để đầu tư cho em…

———————++++++++———————

Show diễn kết thúc, sau là màn giao lưu của các người mẫu. Ông Đỗ Hạnh có vẻ không ưa thích phần này, nên đứng dậy ra về. Ông cũng đề nghị đưa Thùy Chi về nhưng nàng từ chối khéo. Tạm biệt Thiên Hà và ông Đỗ Hạnh, Thùy Chi bước ra ngoài kéo theo khá nhiều ánh mắt nuối tiếc… Nàng muốn đến sau cánh gà tìm chị Hồng để trả lại chiếc váy đắt tiền nàng đang mặc và lấy các đồ dùng cá nhân.

Thùy Chi không biết rằng phía sau lưng nàng, từ lúc nào đã xuất hiện một cái đuôi. Một người thanh niên ăn mặc lịch sự nhưng vẻ mặt ngông nghênh biểu lộ sự kiêu căng ăn sâu vào máu. Bệnh chung của các cậu ấm cô chiêu sinh ra lớn lên trong nhung lụa. Hắn có vẻ khá ngạc nhiên khi thấy Thùy Chi không đi thẳng ra ngoài, mà lại vòng ngược vào sau hậu trường. Khi nàng đi thẳng vào phòng thay đồ, hắn chần chừ bên ngoài một lúc rồi bỏ đi.

Năm phút sau, Thùy Chi bước ra cổng vẫn mặc nguyên bộ váy sang trọng… Chị Hồng kiên quyết không nhận lại chiếc váy, nói đó là quà ra mắt của ông Đỗ Hạnh. Thùy Chi vén mép váy yêu kiều bước xuống bậc thang trước sảnh Trung tâm Hội nghị… Nàng nhìn quanh quất thấy Minh Kha từ xa, nàng vẫy vẫy tay gọi anh. Phải mất vài giây anh mới nhận ra Thùy Chi trong bộ váy ánh bạc lấp lánh tuyệt đẹp… Anh tươi cười nổ máy xe chạy đến. Đột nhiên một chiếc Land Rover Sport bóng lộn trờ tới đậu ngay trước Thùy Chi.

– Chào em…

Thùy Chi khó hiểu nhìn người thanh niên trẻ tuổi lịch lãm bước xuống xe, tươi cười với nàng.

– Anh là Minh Thông, Giám đốc Kinh doanh Cty Thời trang Blue Jeans… Em đi đâu, để anh đưa về nhé…

– Không cần, cảm ơn. Tôi có người đón rồi…

Thùy Chi không nhìn anh ta, đi lướt qua bên cạnh đi về phía Minh Kha. Người thanh niên nhíu mày nhìn theo nàng, lại nhếch miệng cười nhìn chiếc xe tay ga tầm thường của Minh Kha. Anh ta nói với theo:

– Em đừng làm cao quá… Đừng nghĩ là mình ngồi bàn với ông Đỗ Hạnh là một bước lên trời… Em chẳng qua chỉ là một đứa mẫu đồ lót khoe thân cho thiên hạ nhìn thôi… Hừ…

Thùy Chi chết sững dừng lại trước Minh Kha. Những lời vừa rồi nàng nghe rõ ràng bên tai, chắc chắn không lọt khỏi tai anh. Đôi mắt nàng ươn ướt đỏ hoe nhìn sâu vào mắt Minh Kha như cố tìm ra một sự khinh miệt nhỏ bé nào đó… Nhưng không, anh ngơ ngơ như không nghe được gì, còn cười toe toét nhìn ngắm nàng từ trên xuống dưới.

– Em mặc bộ váy này đẹp lắm nha… Lại làm khó em phải ngồi chiếc xe xấu xí của anh. – Minh Kha gãi gãi đầu nhìn chiếc xe Land Rover chạy vụt đi, rồi nhìn xuống chiếc xe máy cà tàng của mình.

– Không được nói như vậy…

Thùy Chi bất ngờ đặt lên môi anh một nụ hôn. Dù chỉ lướt qua cũng làm Minh Kha bay bổng lên chín tầng mây. Đây là lần đầu tiên Thùy Chi chủ động hôn anh.

Thùy Chi im lặng ngồi lên xe Minh Kha, vòng tay nàng choàng ngang người anh siết thật chặt. Thật chặt, như muốn tìm lại chút hơi ấm cho trái tim lạnh lẽo của nàng.

——————-++++———————

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.