Trở về truyện

Phàm Nhân Tu Sắc - Chương 42: Chuyện Của Điệp Tộc

Phàm Nhân Tu Sắc

42 Chương 42: Chuyện của Điệp tộc

- Xin kính chào ba vị công tử, thiếp là Hoàng Mộng Điệp, trưởng làng hay cũng có thể xem như tộc trưởng của Hồ Điệp tộc. Thiếp nghe tộc nhân báo lại là các vị công tử tìm kiếm một vị tăng nhân. Xin hỏi các vị là gì của huynh ấy?- Chúng ta là bằng hữu sinh tử của huynh ấy, chúng ta thất lạc sau một lần làm nhiệm vụ, nghệ có người nói là huynh ấy đến Hồ Điệp Cốc nên chúng ta đến tìm.

- Vậy thì các huynh tìm đến đúng chỗ rồi nhưng mà Trần huynh đang bế quan đột phá xin các huynh nghỉ lại trong làng đêm nay rồi sáng mai muội sẽ dẫn các huynh đến gặp Trần huynh.

Biết ngay mà, thế nào cũng có cạm bẫy, Tuấn khéo léo tìm cách từ chối.

- Đa tạ thịnh tình của Mộng Điệp cô nương, vậy thì đêm nay chúng ta sẽ trú ở ngoài làng, sáng mai nếu không gặp huynh ấy chúng ta sẽ lên đường.

- Không được đâu xin ba vị hãy ở lại đây để chúng thiếp có thể tiếp đón nếu ngày mai Trần huynh mà biết chúng thiếp không đối đãi cẩn thận với huynh đệ của huynh ấy sẽ trách chúng thiếp mất.

- Không sao chúng ta sẽ giải thích với huynh ấy. Văn Giàu, Mạnh Hổ chúng ta đi thôi.

Nói xong, Tuấn vội vàng kéo hai tên ngốc đang đờ đẫn si mê kia đi vội ra khỏi ngôi làng. Ra đến một gốc cây lớn xa khỏi ngôi làng, Mạnh Hổ gãi gãi đầu:

- Đại ca sao mình không ở lại đó rồi sáng mai tìm cách đi qua làng. Vừa có đồ ăn ngon, có con gái đẹp lại được ngủ ấm nữa?


- Cái đồ hám gái nhà ngươi, nhìn thấy gái đẹp là mất hết lí trí. Ở đâu ra mà có gái đẹp, đồ ăn ngon miễn phí?

Chắc hẳn sẽ có cạm bẫy trong đó. Nói không chừng mấy tên trước kia ngươi nhìn thấy là bị hấp thu linh khí ở ngôi làng này. Kiếm gì ăn rồi nghỉ ngơi đi, sáng mai đi tiếp. Chả biết cái tên họ Trần gì đó có thật không mà cô ta nói như đúng rồi vậy.

Vừa đốt xong đống lửa, cả bọn lấy đồ ăn trong túi trữ vật ra ăn vì trong cốc này chả có con thú nhỏ nào hết, từ sáng đến giờ không hề thấy con nào cả.

- Wow, mệt quá sao sáng giờ có làm gì đâu mà buồn ngủ dữ vậy.

Cả ba tên ngáp ngắn ngáp dài, rồi không hẹn đều gục xuống lăn ra đất mà ngủ như chết. Không biết đã ngủ bao lâu, Tuấn bỗng thấy một cảm giác vô cùng khoan khoái dễ chịu. Ý thức lờ mờ giúp Tuấn nhận ra có người đang chạm vào cơ thể của mình. Chỉ một giây sau, hắn đã muốn nhảy dựng lên, không thể tin được, cả người hắn không một mảnh vải vẫn đang nằm giữa cánh đồng hoa cỏ và dưới hạ thân đang có hai thiếu nữ vô cùng xinh đẹp ngậm lấy côn thịt của Tuấn. Khẽ tỏa thần thức ra xung quanh thì thấy hai tên sư đệ của hắn cũng đang ở trong tình trạng tương tự, mỗi người đều có hai cô gái săn sóc. Mộng Điệp đang đứng bên cạnh quan sát. So với hai tên kia, rõ ràng là côn thịt của Tuấn phản ứng nhanh hơn nhiều vì hắn đã tỉnh giấc. Nếu lúc này mà Tuấn phản ứng đẩy hai cô gái này ra chắc chắn là Mộng Điệp sẽ ra tay, thực lực của Mộng Điệp là Siêu Nhân bát cấp (từ hôm nay mình gọi cấp theo tiếng hán vì dùng số dễ khiến các bạn nhầm lẫn khó nhớ). Phải kiên nhẫn chờ đợi thời cơ và xem xét động cơ của Điệp tộc này.

Một lúc sau cả ba cây côn thịt đã chuyển thành ba cây cột chống trời, Mộng Điệp bèn ra hiệu cho các cô gái. Lập tức cả sáu cô gái đứng dậy trút bỏ quần áo trên người, cả sáu cô gái đều cực kỳ quyến rũ với khuôn mặt thanh thoát, bầu ngực trẻ trung căng tròn cùng những hạt đậu nhỏ hồng hào lại thêm vùng tam giác huyền bí đen tuyền hấp dẫn. Đúng là lúc này đây, hai cô gái cạnh Tuấn đang cởi quần áo, Mộng Điệp lại nhìn sang phía Mạnh Hổ, Tuấn lập tức vọt dậy đánh ra đòn mạnh nhất của mình về phía Mộng Điệp.

- Phong Ngạc Binh Quyền

Ầm một tiếng đòn ra tay bất ngờ khiến Mộng Điệp dù đã kịp đưa một tay lên cản đòn nhưng vẫn bị đẩy lùi lại cả chục bước. Không dừng lại ở đó, Tuấn vọt tới áp sát nàng rồi đưa tay chộp lấy cái cổ trắng ngần của nàng.

- Mau bảo người của cô dừng tay lại.

- Các em đừng manh động, mau dừng tay.

Lúc này để ăn toàn, Tuấn vòng ra đứng sau lưng Mộng Điệp, tay vẫn đặt lên cổ nàng và tất nhiên cái côn thịt cứng nhắc đang đâm vào giữa hai khe mông của nàng.

- Nói mau các cô đã làm gì huynh đệ chúng ta?

- Thực ra, chúng muội không làm gì các huynh cả. Cốc này có đặc thù là cả sơn cốc mọc rất nhiều hoa nguyệt quế núi. Bản thân nó có chất độc làm ảnh hưởng đến nhịp tim của con người nên khi đi lại lâu trong cốc mọi người sẽ thấy mất sức hơn rất nhiều. Thêm nữa khi các huynh bước vào làng của muội sẽ gặp phải rất nhiều hoa loa kèn hay còn được xem như hơi thở của quỷ. Hay hoa dạ hương cũng tác động không nhỏ đến tim mạch khí huyết. Khi những thứ này kết hợp lại với nhau huynh sẽ cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ. Thông thường ở cấp độ Siêu Nhân cần phải ngủ đến 10 tiếng mới tỉnh, ở các giai đoạn cao hơn như Bì Cảnh hay Huyết Cảnh sẽ tỉnh dậy nhanh hơn chỉ 8 tiếng hay 5 tiếng mà thôi. Do vậy nên các huynh đệ của huynh sẽ không sao.
- Nói tiếp vì sao các cô làm vậy với chúng ta?

- Tộc Hồ Điệp của muội vốn yếu ớt lại thêm trời sinh độc dòng nên không thể nào sinh ra nam nhân. Việc sản sinh ra thế hệ tiếp theo chỉ có thể dựa vào năm nhân của các tộc khác và thượng thiên cũng không ép Hồ Điệp tộc vào thế cùng đường nên khi ân ái với bất kỳ tộc nào các thiếu nữ Hồ Điệp tộc đều có thể thụ thai. Hồ Điệp tộc khi trước thường xuyên bị săn bắt về làm tỳ nữ thị tẩm nhưng cũng vì không thể sinh ra nam nhân nên dần dần bị ghét bỏ và bị săn giết cho đến khi tổ mẫu tìm được cốc này và tìm được cách phối hợp hương thơm của các loại hoa độc khiến người hít thở ngủ thật lâu. Khi đó các thiếu nữ Hồ Điệp sẽ ân ái và thụ thai.

- Vậy tại sao nam nhân vào Hồ Điệp Cốc khi trở ra đều tiều tụy, linh khí giảm sút?
- Là vì 2 năm trước không hiểu sao xuất hiện một tên Kỳ Nhông đạt đến Bì Cảnh nhất cấp xuất hiện trong cốc, hắn không hề bị ảnh hưởng bởi mùi hương hoa độc. Lần đó hắn giết rất nhiều tộc nhân Hồ Điệp. Khi trở ra khỏi cốc hắn ra lệnh mỗi tháng phải cống nạp 2 thiếu nữ cho hắn ăn thịt. Phải mất mười mấy năm một thiếu nữ mới trưởng thành mà mỗi tháng lại mất 2 người nên bọn muội phải tìm cách sinh ra nhiều tộc nhân hơn. Vì vậy mỗi nam nhân bất tỉnh nơi đây thông thường sẽ được ân ái với 10- 15 thiếu nữ. Đó là lý do mà ai rời khỏi đây cũng tiều tụy.


Trầm ngâm một lúc, Tuấn hỏi tiếp:

- Có cách nào giải độc cho họ tỉnh dậy không?

- Có vì bản thân của tộc nhân Hồ Điệp tộc không bị trúng độc. Nhưng mà cách giải độc thì...

- Thì sao?

- Thì lát nữa huynh xem sẽ biết.
Nói rồi Mộng Điệp ra hiệu cho một cô gái gần đó. Cô gái mặc quần áo vào và chạy đi. Một lúc sau cô ấy dẫn theo hai cô gái khác.

- Ra mắt tộc trưởng và công tử

- Hai muội hãy giải độc cho hai vị công tử đằng kia đi.

- Tuân lệnh tộc trưởng.

Hai cô gái chia nhau ra, mỗi người đến bên một người Mạnh Hổ và Văn Giàu. Các cô gái này bắt đầu quỳ xuống bên cạnh hai tên kia, khẽ kéo áo của mình xuống rồi đặt bầu ngực căng phồng của mình phía trên miệng bọn hắn. Đưa tay cầm lấy ngực của mình, các cô khẽ bóp, từng giọt sữa trắng tinh khiết chảy xuống miệng hai tên ngốc đang ngủ say sưa. Ực ực, Tuấn khẽ nuốt nước miếng, hic biết thế lúc nãy giả bộ ngủ say.

- Cơ thể bọn muội có thể kháng độc và đây là cách truyền từ người mẹ sang cho con có được các chất kháng độc từ nhỏ. Không biết huynh có muốn được giải độc như vậy không?
- Ặc...ta tất nhiên là không cần. Cơ thể ta có thể tự giải độc.


Tuấn tất nhiên là không thừa nhận mình thích được như hai tên kia nhưng có lẽ tiếng nuốt nước miếng khi nãy đã tố cáo hắn.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.