Trở về truyện

Phàm Nhân Tu Sắc - Chương 47: Chiến Thắng

Phàm Nhân Tu Sắc

47 Chương 47: Chiến thắng

Mạnh Hổ lúc này cũng sốt ruột không kém gì đại ca của hắn, nhưng hy vọng duy nhất của bọn họ là đánh cược với đòn quyết định này. Mạnh Hổ lần lượt thực hiện theo chỉ dẫn của Tuấn đánh ra từng đòn một. Tên này tư chất quả thật rất tốt chỉ mới lần thứ hai thôi linh khí đã tạo ra một hư ảnh của một chú hổ tuy rằng không duy trì được lâu nhưng đã là rất không tồi. Phía bên kia Văn Giàu vẫn cắn răng chịu đòn, từng lớp da thịt dày của Văn Giàu đều thấm đẫm máu. Hắn gần như đã không còn có thể chống đỡ nổi nữa rồi giờ đây chỉ là chịu đòn mà thôi. Cả cánh đồng hoa cỏ lúc này đây cũng đã chuyển sang màu đỏ là màu chủ đạo rồi.

- Ngạc tộc ư. Hôm nay ta sẽ giết Ngạc tộc.

Lực Kỳ gầm gừ rồi khạc ra một khối cầu xanh lục đánh vào người Văn Giàu. Bỗng từ đâu một sợi dây leo nhiều màu sắc, điểm xuyến những bông hoa tươi thắm cuốn lấy thân hình to lớn của Văn Giàu lùi lại phía sau và một hàng rào cây hoa chắn lên trước đòn tấn công của Lực Kỳ. Không có tiếng nổ, không có âm thanh chát chúa vang lên chỉ thấy khối cầu độc của Lực Kỳ đang tàn phá hàng rào cây hoa khiến cho những cánh hoa và lá bay đầy trời.

- Hừ Mộng Điệp, nàng không muốn sống nữa ư? Nàng không còn muốn tộc Hồ Điệp của nàng tồn tại trên đời này hả?

- Ta quyết định rồi. Nếu cứ mãi lộ sợ cho tộc đàn không tồn tại mà co rúc trong sơn cốc này hoặc là tránh đi đầu sóng ngọn gió thì cho dù tộc Hồ Điệp tồn tại cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi. Phải mạnh mẽ đối mặt với hiểm nguy, dốc sức vượt qua nó thì mới có cơ hội kích hoạt huyết mạch của tổ tiên hoặc chí ít cũng là tăng thêm thực lực của bản thân mình. Chỉ có thực chân chính mới có thể bảo vệ được cho mình và những người mình quan tâm. Vì vậy hôm nay dù có chết ở đây Mộng Điệp ta cũng quyết kéo theo một lớp da của Lực Kỳ nhà ngươi.

- Ngu xuẩn. Ta sẽ cho nàng sống không bằng chết.

Lần này Lực Kỳ áp sát tới Mộng Điệp, lưỡi và tay của hắn không ngừng tấn công vào các bộ vị của Mộng Điệp. Đồng thời xung quanh hắn cũng tỏa ra những làn khói xanh biếc ăn mòn Mộc linh khí của Mộng Điệp. Nhưng mà Mộng Điệp cũng tỏ rõ quyết tâm hy sinh của mình, nàng không ngừng chống đỡ, không ngừng tạo ra những cánh hoa sắc bén, những sợi dây gai nhọn hoắt đánh lên người của Lực Kỳ. Nhưng chỉ quyết tâm thôi vẫn không thể nào đủ để san bằng khoảng cách thực lực giữa hai người. Dần dần Mộng Điệp càng lúc càng yếu thế trên người nàng đã bắt đầu có những vết thương, vết to vết nhỏ cộng thêm nữa là linh khí của nàng càng lúc càng yếu ớt hơn không thể uy hiếp gì được Lực Kỳ nữa. Nàng nhắm mắt chờ đợi đòn kết liễu của Lực Kỳ.

Đùng một tiếng một quả cầu lửa và một quả cầu ánh kim bay đến chặn đòn đánh của Lực Kỳ. Một cái hố được đào ra trước mặt Mộng Điệp.


- Mộng Điệp cô nương, cô nương đã làm tốt lắm giờ cô hãy để việc còn lại cho ta và Mạnh Hổ lo.

Lập tức mấy sợi dây leo cuốn Mộng Điệp về phía các cô gái tộc nhân của nàng. Hai huynh đệ Tuấn và Mạnh Hổ cùng đồng loạt ra tay đánh về phía Lực Kỳ. Một con hổ oai phong hùng vĩ lấp lánh ánh kim xông lên từ đôi bàn tay của Mạnh Hổ. Hư ảnh Kim Hổ gầm vang xông thẳng vào Lực Kỳ. Song song với Kim Hổ là một quả cầu lửa được đánh tới bởi Tuấn. Không cần phải nghĩ cũng thấy được uy lực khác xa nhau của hai đòn đánh. Chính vì vậy, Lực Kỳ chọn đối đầu với Kim Hổ, hắn dồn sức phun ra một quả cầu xanh lục nhớp nháp về phía Kim Hổ. Còn với quả cầu lửa nhỏ của Tuấn, Lực Kỳ chỉ giơ cao chân đá một cước vào nó mà thôi.

- Xoẹt... xoẹt... xoẹt...

Lôi điện từ mũi tên được giấu bên trong quả cầu lửa đánh thẳng lên chân Lực Kỳ khiến cả người hắn giật bắn, sững sờ trong một sát na. Tất nhiên là không gì khó chịu bằng hai lần bị ăn trái đắng liên tục với cùng một chiêu thức. Cũng một chiêu thức như cũ, hắn đã rất đề phòng nhưng rồi việc thoải mái tra tấn Văn Giàu, Mộng Điệp khiến sự cảnh giác đó lơi lỏng. Và hư ảnh Kim Hổ nhân cơ này đập tan quả cầu xanh lục rồi lao thẳng vào giữa ngực Lực Kỳ, xé toang lồng ngực hắn ra. Côn thịt đứt có thể mọc lại nhưng ngực bị thủng thì Lực Kỳ hắn chỉ có thể hối hận vì hôm nay đã đến đây.

- A...ta chưa muốn chết. Ta mới chỉ thăng cấp sau nhiều năm khổ luyện.

Khốc liệt của từ chân giới chính là những lời mà Lực Kỳ hắn vừa thốt lên. Khổ luyện vô vàn gian khó nhưng mà lật thuyền có thể xảy ra bất kỳ lúc nào. Mạnh được, yếu thua, tranh đấu sống chết chỉ trong tích tắc mà thôi.
Để mặc chiến trường tranh đấu ngổn ngang, Tuấn và Mạnh Hổ chạy đến xem thương thế của Văn Giàu. Không hề nhẹ nhàng một chút nào, cũng may mà các tộc nhân Hồ Điệp đều có linh khí Mộc hệ đã làm lành các vết thương ngoài da, ngoài ra các loại đan dược của họ cũng khá tốt.

- Công tử yên tâm, Văn Giàu công tử không bị những vết thương nguy hiểm đến tính mạng nhưng mà muốn hồi phục nhanh chóng để có thể chiến đấu thì cũng phải mất từ 7-10 ngày nữa.


Tuấn lấy một viên đan dược chữa thương ra, truyền Dương Khí vào trong đó rồi đưa cho Văn Giàu.

- Viên đan dược trị thương này ta vô tình lấy được ở một linh cảnh, đã sử dụng rồi có hiệu quả rất tốt đệ dùng thử đi.

Văn Giàu tin tưởng nuốt viên đan dược vào, Dương Khí lập tức tỏa ra khắp cơ thể khiến cho Văn Giàu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Tiếp đó Tuấn cũng đưa cho một cô gái Hồ Điệp tộc.
- Viên này là cho Mộng Điệp cô nương.

- Đa tạ Đại Nhân công tử.

Tối hôm đó mọi người có một buổi tiệc ở Hồ Điệp tộc. Văn Giàu tuy rằng các cử động vẫn còn chút khó khăn nhưng mà đã tỉnh táo và sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều. Còn Mộng Điệp thì lại không thấy đâu, các tộc nhân Hồ Điệp nói nàng cần yên tĩnh để trị thương. Trong ba huynh đệ thì thể trạng tốt nhất vẫn là Mạnh Hổ. Sau buổi tiệc vui vẻ, mỗi người được sắp xếp nghỉ ngơi trong một căn nhà nhỏ tiện nghi. Tuấn ngồi xếp bằng điều tức linh khí, cuộc chiến hôm nay tiêu hao khá nhiều nhưng ngược lại nó cũng thúc đẩy cơ thể và linh khí tiến bộ hơn. Điều này giống như các vận động viên thể thao khi họ cố gắng vượt qua được ngưỡng giới hạn thì là lúc cơ thể vượt lên một đẳng cấp khác. Từ chân cũng là cùng nguyên lý như vậy, phải liên tục đi lên vượt qua giới hạn thì mới phát triển.
- Công tử, Mộng Điệp không biết phải cảm ơn huynh như thế nào. Hôm nay nếu không có huynh và các sư đệ thì muội đã...

Mộng Điệp khẽ bước đến bên cạnh Tuấn và nói lời cảm ơn.

- Không sao, huynh đệ ta cũng là thấy việc bất bình nên ra tay hơn nữa cũng là một phần ân tình với vị tiền bối bên trong sơn động kia. Mộng Điệp cô nương đã ổn chưa mà lại đến chỗ của ta thế này? Mà muội gọi ta là Vũ ca được rồi, cái gì mà công tử ta không quen.


- Vũ huynh nhờ viên đan dược của huynh muội đã bình phục rồi. Muội đến đây là để cảm ơn huynh và muội...

Mộng Điệp ngập ngừng rồi bỗng nhiên cô kéo dây buộc ngang váy đầm của mình xuống, cô khẽ trút bỏ chiếc váy dài xuống chân.

- Hôm nay nếu không có huynh thì muội đã thất tiết rồi. Và tộc Hồ Điệp cũng không biết ra sao. Muội không biết phải làm cách nào để trả ân tình này cho huynh cả. Muội có thể... làm ấm giường cho huynh đêm nay được không?
- Không cần đâu, không cần đâu, lần trước muội nói là phải kết hợp với Huyết Cảnh để tăng cường huyết mạch lực mà. Hôm nay ta mà vấy bẩn muội thì ta có khác gì tên Lực Kỳ kia?

- Huynh tốt bụng quá... Kỳ thật là muội cũng rất thích huynh. Hay là huynh nhắm mắt lại đi muội muốn tặng huynh một món quà nhỏ.

Tuấn nhắm mắt lại, hắn cảm thấy hai tay của Mộng Điệp đặt lên eo của mình. Bất ngờ cô nàng tụt quần của Tuấn xuống, tay cầm lấy côn thịt của Tuấn bắt đầu vuốt ve một cách thích thú. Khác hẳn với cái côn thịt ngắn tũn của Lực Kỳ ban sáng, chỉ hai ba phút cây côn thịt của Tuấn đã vươn lên hùng dũng khiến một tay của nàng không thể nào cầm hết. Không những thế, cây côn thịt này không có mùi khai tanh tưởi mà là một mùi hương nam tính mạnh mẽ khiến cho Mộng Điệp không thể kìm nén được mà vội vàng ngậm lấy nó vào trong miệng. Nàng như một đứa trẻ lâu ngày mới được mẹ thưởng cho một que kem nên mút lấy mút để.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.