Trở về truyện

Phàm Nhân Tu Sắc - Chương 46: Chiến Bì Cảnh

Phàm Nhân Tu Sắc

46 Chương 46: Chiến Bì Cảnh

- Ngươi định làm gì tộc trưởng? Tất cả chúng ta sẽ đồng quy vu tận với nhà ngươi.

- Hừ trứng chọi đá. Tất cả các ngươi không đủ cho ta nhét kẽ răng. Thế nào Mộng Điệp nàng muốn ở lại một mình hay hy sinh cả tộc?

- Tất cả ra ngoài. Đây là mệnh lệnh của tộc trưởng. Tất cả mọi chuyện sau này đều phải tuân thủ theo tộc quy. Không ai được cãi lệnh.

Mộng Điệp cắn răng ra lệnh cho các tộc nhân. Các cô gái phẫn nộ bước ra khỏi sảnh đường. Nhưng mà đúng như Lực Kỳ nói cho dù tất cả xông lên cũng chỉ là kéo dài thêm thời gian giết chóc của hắn mà thôi.

- Mộng Điệp đã làm theo yêu cầu của người. Mong là người giữ lời tha cho tộc nhân của ta.

- Được được ta rất thích sự ngoan ngoãn của nàng. Lại gần đây nào.

Không có sự lựa chọn nào khác, cũng đã chuẩn bị tinh thần phải hy sinh sự trong sạch của bản thân mình ngày hôm nay, Mộng Điệp bước đến gần Lực Kỳ. Hắn mỉm cười đứng dậy tụt quần xuống khoe ra một cây côn thịt ngắn tũn chỉ có hai ba cm.

- Nàng biết phải làm gì rồi chứ? Chơi đùa với côn thịt của ta đi nào.


Mộng Điệp không vui không buồn, từ từ quỳ xuống hé đôi môi anh đào của mình ngậm lấy cây côn thịt của Lực Kỳ. Một mùi ngai ngái tanh tưởi xông lên làm nàng muốn ói. Vội vàng nhả côn thịt ra, Mộng Điệp dùng nước miếng của mình nhả lên côn thịt thật nhiều rồi dùng tay vuốt ve mơn trớn nó. Nàng cố gắng kỳ cọ cho nó sạch sẽ hơn và bớt tanh tưởi hơn. Cây côn thịt dần phản ứng với sự chăm sóc của đôi tay mềm mại, nó dần cứng lên. Thật nực cười, nàng đã rất nhiều lần chứng kiến các tộc nhân làm tình cùng đàn ông của tộc khác nên dù chưa thử qua nàng cũng biết kích thước của những cây côn thịt thế nào nhưng lần này cây côn thịt của Lực Kỳ quá ngắn nó đã cứng ngắc chỉa thẳng lên trời mà chỉ dài vừa một bàn tay của nàng nắm lấy tức là khoảng 7-8 cm mà thôi. Xoa nắn một hồi, thấy Lực Kỳ có vẻ không thoải mái.

- Dùng lưỡi và miệng của nàng đi.

Hắn ra lệnh cho Mộng Điệp. Nàng liền nhả thêm một lượng lớn nước miếng rồi ngậm lấy côn thịt bé xíu ấy vào trong miệng. Lưỡi của nàng liếm láp quanh đầu khấc đỏ bầm một hai rồi ba lần. Bất ngờ nàng mút mạnh một cái, đồng thời tay nàng khẽ cào nhẹ hai viên bi. Lực Kỳ lập tức giật giật người, Mộng Điệp nhanh chóng nhả côn thịt ra và dùng tay sục mạnh. Dòng khí trắng đục xối xả bắn ra sàn nhà.

- Uhhm đã quá.... nàng làm tốt lắm. Nàng ở đây đợi ta hồi phục sẽ cho nàng cùng sướng.

Lực Kỳ kéo quần lên nhắm mắt dưỡng thần sau cú nã pháo nhanh chóng vừa rồi. Còn Mộng Điệp thì khóc không ra nước mắt. Chẳng lẽ lần đầu tiên của nàng lại là với một tên yếu sinh lý như vậy sao. Biết vậy mấy ngày trước cho Vũ Đại Nhân kia. Dù sao cũng không tìm được Huyết Cảnh để giao phối nhằm tăng cường huyết mạch Hồ Điệp tộc chi bằng lần đầu tiên với người khỏe mạnh. Rất nhanh hai tiếng đồng hồ trôi qua, Lực Kỳ lại mở mắt ra:

- Mộng Điệp, nàng lại làm nó cứng lên đi nhưng không được làm nó ra đâu.

Thế là Mộng Điệp lại dùng tay mân mê cho đến khi côn thịt của Lực Kỳ chỉa thẳng lên trời. Bất ngờ hắn vươn tay xé toạc áo ngực của nàng ra, đôi thỏ ngọc nảy lên vui vẻ vì được giải thoát khỏi lớp áo chật chội. Hai hạt đậu nhỏ hồng hào như đang cười đùa khúc khích. Lập tức Lực Kỳ há miệng thè cái lưỡi dài ngoằng với đầu lưỡi thô ráp chẻ làm đôi ra định liếm cặp đào tiên mọng nước kia.

Ầm ầm ầm, kình phong ập đến người Lực Kỳ, hắn bay ngược người ra phía sau tránh đòn.


- Hôm nay ta phải bắt con Kỳ Nhông này ngâm rượu mới được. Văn Giàu, Mạnh Hổ hai đệ có tự tin cùng ta chiến một trận với Bì Cảnh không?

- Chỉ là một con Kỳ Nhông thôi cho dù là Bì Cảnh thì Ngạc tộc cũng chưa bao giờ e ngại nó.
- Đại ca, Kỳ Nhông ngâm rượu là món gì vậy? Ăn có ngon không?

Rầm, Lực Kỳ bị chọc cho tím tái mặt liền vung tay đập nát cái bàn bên cạnh. Về phần Mộng Điệp nàng lập tức lấy một bộ váy trong túi trữ vật khoác lên người.

- Tưởng tên cao nhân nào hóa ra chỉ là một thằng nhãi con Siêu Nhân tam cấp dẫn đầu một tên Ngạc tộc Siêu Nhân ngũ cấp và một tên cửu cấp mà cũng dám đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân. Bọn mày đều phải chết hết.

Dứt lời, Lực Kỳ vọt tới trước mặt Tuấn tung liền hai cú đấm trời giáng. Nhưng dường như hắn phí công vô ích rồi bởi hai nắm đấm của hắn chỉ làm đau không khí. Tuấn đã nhanh chóng tránh né được. Vốn dĩ trong ba người Lực Kỳ sẽ e ngại Văn Giàu nhất vì trong số các tộc bò sát tứ chi thì Ngạc tộc cũng là vương giả chứ không phải hạng tầm thường như tộc Kỳ Nhông của hắn, còn lại so sánh giữa Tuấn và Mạnh Hổ thì tất nhiên hắn sẽ chọn tấn công người yếu hơn. Ngay khi Tuấn vừa bật lùi về phía sau thì từ hai bên Văn Giàu và Mạnh Hổ cũng lập tức ra tay đánh về phía Lực Kỳ. Không chút nao núng, Lực Kỳ dậm mạnh chân xuống đất tạo nên một tiếng nổ nhỏ khiến bụi đất bay mịt mù rồi xoay người né đòn của Văn Giàu. Đồng thời Lực Kỳ cũng nhanh chóng đối chưởng cùng Mạnh Hổ. Lần đầu tiên Tuấn chứng kiến Mạnh Hổ ra tay, quả nhiên là cái tên mình đặt cho hắn không sai chút nào. Các đòn tấn công của Mạnh Hổ không hề hoa mỹ cũng chẳng tạo thành chiêu thức gì chỉ thuần túy là sức mạnh. Linh khí trong cơ thể hắn cuồn cuộn tuôn ra theo từng cú đấm đá. Tuy nhiên Lực Kỳ rõ ràng không phải là đồ bỏ đi, không những linh khí của hắn hùng hậu hơn mà kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú hơn rất nhiều. Đối chiến cùng lúc cả ba người nhưng hắn vẫn không cho thấy sự lúng túng. Khi thì hắn tấn công người này tránh né đòn từ người kia, lúc thì lại dồn ép người nọ. Cái sảnh đường sớm đã sập tan tành. Cả bốn tên dần di chuyển ra khỏi làng để dễ dàng thi triển quyền cước. Tên Lực Kỳ này có cái lưỡi cực kỳ lợi hại, có thể phóng dài ra mang theo chất độc xanh biếc nhơn nhớt khiến cho ba huynh đệ vô cùng kiêng kỵ, nó giống như cánh tay thứ ba của Lực Kỳ vậy. Tuy là nói Tuấn có Dương Khí khắc được độc tính, hai tên sư đệ thì da dày thịt béo nhưng mà cái thứ chất độc kia đốt cháy da thịt xèo xèo gây nên cảm giác đau đớn khó chịu. Cuộc chiến cứ thế giằng co đã nửa tiếng rồi, ba huynh đệ cũng đã lần lượt chịu những vết thương lớn nhỏ trên người. Tất nhiên là tên Lực Kỳ cũng mấy lần nhận đòn từ Phong Ngạc Binh Quyền của Tuấn và Văn Giàu cũng như không ít cú đấm từ Mạnh Hổ. Nhưng tổng quan thì Lực Kỳ hắn vẫn nhỉnh hơn ba huynh đệ của Tuấn.
- Phong Hỏa Hổ Ngạc Binh Quyền.

Lại tiếp tục là một đòn phối hợp của Tuấn đánh ra, một hư ảnh mãnh hổ với đầu cá sấu. Đây là chiêu thức mà Tuấn cố gắng thao diễn hàng ngàn lần trong đầu và được Tà Lão Đạo chỉ điểm hoàn thành ngày hôm qua. Lực Kỳ nhận thấy uy lực của chiêu thức này lập tức dựng lên trước mặt hắn một bức tường chắn bằng linh khí có tác dụng ăn mòn hư ảnh Hổ Ngạc kia. Bỗng nhiên một ánh sáng vút tới người hắn với tốc độ vô cùng nhanh khiến Lực Kỳ như bị sét đánh, hắn thấy cả người có một luồng điện xẹt qua trong nháy mắt. Đúng là chỉ cần một cái nháy mắt khoảng chưa đầy một giây ấy thôi, hư ảnh Hổ Ngạc đã kịp xuyên qua bức tường chắn đánh lên thân mình Lực Kỳ.


Ầm...hự...hự... Sau tiếng nổ lớn đó là tiếng rên của Lực Kỳ, cả thân hình hắn bay ngược ra phía sau gần một trăm mét.
- Grào...ta sẽ băm thây bọn bay.

Lực Kỳ đứng dậy, người bê bết máu, quần áo đã rách bươm. Phía đũng quần hắn lủng một lỗ, cái côn thịt vốn đã ngắn nay bị chém đứt một nửa. Hắn nghiến răng thò tay xuống bứt cái của nợ ấy đi, lập tức một cây côn thịt khác mọc ra như cái cũ. Đúng là họ nhà thằn lằn đứt đuôi. Tuy nhìn thấy Lực Kỳ bị thương nặng nhưng Tuấn lại không hề vui vẻ. Đòn đánh vừa rồi tiêu hao gần hết linh khí của Tuấn, chắc chắn sẽ không thể đánh ra một đòn thứ hai như vậy nữa. Mạnh Hổ thấy Tuấn đứng im lặng bèn vọt tới bên cạnh:

- Đại ca, đòn vừa rồi huynh làm sao tạo ra được vậy? Đệ cũng muốn đánh như vậy nhất là con hổ ấy cực kỳ oai phong và uy lực.

- Ta không còn đủ sức đánh một đòn như vậy nữa _ Tuấn truyền âm cho Mạnh Hổ.
- Đại ca cứ dạy đệ đi. Đệ cam kết hạ được con Kỳ Nhông đáng ghét kia. Hiện giờ đại ca cũng đã hết sức mà hai người bọn đệ cũng không có cách gì giết nó. Đệ muốn thử đòn đánh của đại ca.

- Thôi được rồi chúng ta cũng không có biện pháp gì khác, đòn bất ngờ ta cũng sử dụng rồi, chắc chắn là hắn sẽ rất cảnh giác với Hà Thiết Sáo Trang này.

Tuấn lại truyền âm cho Văn Giàu:

- Văn Giàu đệ có thể cầm chân con Kỳ Nhông kia một lúc được không. Ta và Mạnh Hổ cần dồn lực cho đòn quyết định.

- Được rồi đệ sẽ cố gắng hết sức.

Nói xong Văn Giàu lập tức hóa ra bản thể là một con Cự Ngạc. Với hình dạng này Văn Giàu có thể tác động lên tâm trạng của Lực Kỳ và cũng là để chịu đòn tốt hơn. Cự Ngạc Văn Giàu lập tức tiến ra chắn giữa Lực Kỳ và huynh đệ Tuấn, Mạnh Hổ. Lực Kỳ lúc này tức giận điên cuồng lao đến tấn công Văn Giàu. Tuấn mải mê chỉ điểm cho Mạnh Hổ, không hề nhìn về phía Văn Giàu nhưng với những âm thanh chát chúa vang lên, những tiếng gào thét của Văn Giàu, hắn biết huynh đệ của mình đang chịu áp lực cực lớn và cả những vết thương chí mạng nữa.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.