Trở về truyện

Phàm Nhân Tu Sắc - Chương 43: Tà Lão Đạo

Phàm Nhân Tu Sắc

43 Chương 43: Tà Lão Đạo

Một lúc sau khi những giọt sữa tinh khiết ngọt ngào đã ngấm vào miệng của hai tên sư đệ ngốc kia thì bọn hắn bắt đầu tỉnh lại. Tên ngốc Mạnh Hổ nhìn quanh, liếm liếm những giọt sữa quanh mép và hỏi:

- Đại ca có chuyện gì xảy ra vậy? Sao huynh lại khống chế Mộng Điệp tộc trưởng?

- Có một chút hiểu lầm, hai ngươi kiểm tra xem cơ thể có gì khác lạ không?

- Không có, đệ thấy khỏe hơn nhiều sau khi ngủ một giấc. Mấy cô nương xinh đẹp này tấn công huynh à?

- Cũng không hẳn vậy. Xin mời Mộng Điệp cô nương giải thích với hai tên sư đệ của ta.

Thế là Mộng Điệp lại một lần nữa giải thích với Văn Giàu và Mạnh Hổ về tình trạng của Hồ Điệp tộc.

- Muội xin thề tất cả những điều muội vừa nói là sự thật. Dù sao các huynh cũng đã đến đây, mong là các huynh có thể giúp đỡ cho Hồ Điệp tộc.

- Văn Giàu, Mạnh Hổ hai đệ có muốn giúp đỡ các cô nương đây sinh hạ các tộc nhân không?


Không đến nửa giây cả hai tên kia đều hô vang:

- Đệ đồng ý.

Hỏi thì hỏi thế thôi chứ nhìn hai cây côn thịt của bọn chúng vẫn còn đang chỉa thẳng lên trời thế kia Tuấn thừa biết đáp án là gì. Không cần biết đại ca phản ứng ra sao hai tên Văn Giàu và Mạnh Hổ quay sang những người đẹp bên cạnh mình bắt đầu công cuộc khai phá những vùng đất tam giác huyền bí. Lúc này đây Tuấn mới chợt nhớ ra là từ nãy giờ mình và Mộng Điệp vẫn đang ở tư thế rất mờ ám. Hắn vẫn đang áp sát nàng từ phía sau lưng và trên người vẫn đang không mặc gì. Nếu giờ tin tưởng nàng mà buông lỏng việc khống chế thật sự là một việc không mấy khôn ngoan vì hắn vốn dĩ chỉ có thể khống chế nàng khi đánh lén mà thôi. Đành phải tiếp tục cảnh giác vậy. Nhưng mà trước mắt Tuấn là cảnh hai tên sư đệ đang hồ hởi đóng gạch, tiếng va chạm của da thịt, tiếng hổn hển, rên rỉ sảng khoái của các đôi nam nữ khiến cho côn thịt của Tuấn lại trở nên cứng như sắt. Cây côn thịt này vẫn đang chọc vào khe mông căng mẩy của Mộng Điệp. Điều này không chỉ khiến cho Tuấn khó xử mà Mộng Điệp cũng không hề thấy dễ chịu một chút nào. Phía dưới của nàng đã ướt thành một mảng lớn. Cả hai đều đang cố gắng đè nén cảm xúc của mình, thế nên dù trời đêm gió thổi lồng lộng trong Hồ Điệp Cốc mà cả hai người đều đang đổ mồ hôi ròng ròng trên gương mặt. Mãi cho đến khi phía bên kia các cô gái đạt được cao trào.

- Uhhm...cho muội đi muội không xong rồi... ư... ư.. ư...

Tiếp đó là tiếng gầm nhẹ của Văn Giàu rồi Mạnh Hổ lần lượt phóng xuất vào trong người nữ nhân Hồ Điệp tộc. Nhìn thấy cảnh này, Tuấn vô thức thúc côn thịt của mình xâm nhập vào phía sau của Mộng Điệp.

- A... không được...uhm...xin huynh đừng muội vẫn còn nguyên vẹn chưa thể được.

Tiếng cầu xin của Mộng Điệp như tiếng chuông đánh thức Tuấn, vội vàng kéo côn thịt ra. Tuấn đưa tay lên lau mồ hôi.

- Mộng Điệp cô nương, xin thứ lỗi là ta thất lễ rồi. Cô nương có thể ngồi xuống đất được không. Đứng tư thế này ta sợ mình sẽ mất kiểm soát.


Mộng Điệp từ từ ngồi xuống, hai dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt diễm lệ của cô.

- Mỗi đời tộc trưởng của Hồ Điệp tộc đều là những người có huyết mạch tốt nhất. Để nuôi hy vọng phục hưng thời kỳ huy hoàng thượng cổ của Hồ Điệp tộc, tộc trưởng chỉ được quan hệ với người đạt đến Huyết Cảnh trở lên. Khi đó thế hệ tiếp theo sẽ được tăng thêm một phần thực lực và mở ra thêm một chút huyết mạch thượng cổ. Muội không biết huynh có cách nào thoát khỏi độc hoa nhưng rõ ràng huynh mới chỉ là Siêu Nhân cấp mà thôi xin huynh đừng hủy trinh tiết của muội. Sau này có điều kiện tộc Hồ Điệp sẽ dốc sức báo đáp huynh.

Lúc này Tuấn đã ngồi xếp bằng sau lưng Mộng Điệp, hắn vẫn đặt một tay lên cổ nàng, tay kia khẽ vỗ nhẹ vào vai nàng:

- Ta không phải là người tùy tiện chỉ là vừa rồi mọi thứ hơi có phần vượt quá kiểm soát của bản thân. Chuyện tình của Hồ Điệp tộc, sau khi xong việc ta có thể nhờ vả một vị tiền bối giúp đỡ thử. Cô nương xin bình tâm.

Lúc này trong đầu Tuấn đang nghĩ đến việc nhờ Ngân Văn Tiến Ngạc tộc trừ khử tên Kỳ Nhông kia. Dù sao trong yêu tộc bò sát thì Ngạc tộc cũng xem như là loài đứng hàng đầu. Đêm dần về sáng, lúc này tên Mạnh Hổ đang tiếp tục công việc phân phát tinh hoa của hắn cho cô gái thứ năm, trong khi Văn Giàu thì đã lăn ra ngủ sau khi kết thúc với cô gái thứ tư. Đến khi trời sáng hẳn thì cũng là lúc Mạnh Hổ hạ gục cô gái thứ bảy. Tên này có lẽ là Mã tộc chuyên phối giống. Không thể nói là bội phục khả năng chinh chiến của hắn dù chỉ mới 14 tuổi. Lúc này có hắn hộ pháp, Tuấn mới dám buông lỏng cảnh giác và mặc quần áo vào rồi đánh thức Văn Giàu dậy. Tuấn cũng không quên dò hỏi Mộng Điệp về nơi linh khí dồi dào trong cốc.
- Cảm ơn các huynh đã giúp đỡ tộc nhân Hồ Điệp tộc. Các huynh cứ đi theo con suối cạnh làng đến khi con suối mất hút trong vách núi là đến nơi. Nhưng muội thấy nhiều người đã tìm đến đó nhưng lại về tay không. Bản thân muội cũng tìm đến đó, có một sơn động vô cùng dồi dào linh khí nhưng có một nan đề phải vượt qua mới mở ra lớp linh khí bảo vệ.

- Dù sao thì cũng đã đi đến đây chúng ta cũng phải tìm hiểu xem sao. Xin cảm ơn Mộng Điệp cô nương.

Ba huynh đệ chạy khoảng hai giờ đồng hồ thì đến sơn cốc nơi Mộng Điệp miêu tả. Dòng suối chảy ra từ hang đá, nơi đây có sơn động bên trong linh khí cực kỳ nồng đậm. Tuấn tiến gần đến hang động thì có một giọng nói vang lên:


- Vừa gà vừa chó, bó lại cho tròn, ba mươi sáu con, một trăm chân chẵn. Có bao nhiêu gà và chó? Nếu đáp đúng đạt được tư cách vào hang.
Ặc thì ra đây là cái nan đề mà Mộng Điệp nói à. Đúng rồi mấy cái này đối với yêu thú mà nói thì quá khó rồi. Nếu như chúng mò từng chữ một cộng trừ nhân chia thì cũng hết cả ngày. Còn với sinh viên đại học như ca đây chỉ phút mốt. Tuấn dõng dạc hô to:

- Có 14 con chó và 22 con gà.

- Sao đại ca biết được lỡ con gà nó què một chân thì sao? Hay là con chó đang đái chỉ có ba chân?

- Mạnh Hổ ta cho ngươi quay lại Hồ Điệp tộc chơi tiếp bây giờ.

- Ặc thôi để hôm khác đi.

Lúc này linh khí bảo vệ sơn động đã mờ đi một tầng. Giọng nói khi nãy lại vang lên:

- Tốt tốt tốt đã lâu lắm rồi mới có người mở được tầng thứ nhất nhưng trước khi vào tầng thứ hai ngươi phải cân nhắc cho kỹ vì nếu không trả lời được các ngươi cũng sẽ ở lại đây vĩnh viễn không được ra ngoài vì các ngươi đã biết được kết quả tầng thứ nhất.
- Chúng tôi có sự lựa chọn khác sao? Giờ đây chúng tôi cũng biết rồi mà. Vậy giờ chúng tôi quay về được không?

- Không được không được các ngươi bước đi là ... Chết. Ta không cho phép.

- Vậy ông còn hỏi làm gì? Mau đọc câu tiếp theo đi.

- Ừ há. Xin mời lỗi nhóc con. Câu thứ hai như sau có một nhóm người đang đi đường, người đi trước đi trước hai người, người đi giữa đi giữa hai người và người cuối cùng đi sau hai người. Hỏi có mấy người tất cả? Ha ha ha khó chưa.


- Cái gì mà lộn xộn vậy, đệ chả hiểu cái khỉ gì hết có sáu người hả đại ca? Mạnh Hổ gãi gãi đầu.

- Đại ca huynh có giải được câu đố hóc búa này không? Đệ không muốn bị kẹt lại đây chút nào. Văn Giàu rụt rè hỏi.

- Thế nào ba cậu nhóc? Nghĩ ra được chưa?

- Dễ ợt chỉ có 3 người đi thành một hàng dọc mà thôi.
- Ngươi làm sao có thể đoán ra được? Câu này ta suy nghĩ mất hai tháng mới có kết quả. Hừ được rồi còn một câu cuối cùng nếu đoán được các ngươi sẽ được vào động. Câu đố là nếu ta đưa cho ngươi một cái hộp có ba viên thượng phẩm linh thạch ngươi làm cách nào chia đều cho cả ba người các ngươi mỗi người một viên mà trong hộp vẫn còn lại một viên. Chú ý không được tự ý thêm vào đó một linh thạch của ngươi.

Câu này thực sự khó nhằn hơn hai câu trước, chỉ có 3 viên chia mỗi người một viên mà trong hộp vẫn còn lại một viên? Vậy chẳng phải là cần 4 viên sao. Lúc này đây lớp linh khí bảo vệ của sơn động đã rất mỏng manh, ba huynh đệ đã cảm nhận được bên trong thực sự là thiên đường tu luyện với linh khí nồng đậm hơn bên ngoài cả 10 lần nhưng làm sao để chia linh thạch cho đúng đây?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.