Trở về truyện

Phàm Nhân Tu Sắc - Chương 41: Hồ Điệp Cốc

Phàm Nhân Tu Sắc

41 Chương 41: Hồ Điệp Cốc

Khi Tuấn tỉnh dậy mặt trời đã sáng từ lúc nào rồi, Thanh Đan vẫn nằm trong lòng hắn say sưa với những giấc mơ đẹp. Ngắm cô nàng không một mảnh vải trên người với những đường cong hoàn mỹ, Tuấn không nhịn được cúi xuống ngậm hai hạt đậu nhỏ đỏ thắm trên ngực nàng. Thanh Đan lúc này mới cọ người mở mắt, nàng dùng hai tay kéo đầu Tuấn ép sát vào ngực mình:- Huynh vẫn còn muốn nữa à? Trời sáng rồi, hôm nay chúng ta khởi hành về Hồ tộc thôi.

- Có lẽ là chúng ta nên chờ người tiếp ứng, vì chắc chắn bọn Trịnh Xà vẫn phục kích ở các đường xuống núi, chúng mất bao nhiêu công sức nên sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu. Hôm nay muội nghỉ ngơi thêm một ngày đi, mai ta sẽ nhờ Ngạc tiền bối dò xét tình hình, nếu phát hiện người của Hồ tộc thì chúng ta sẽ gia nhập cùng để xuống núi.

- Vậy thì hôm nay muội sẽ có cả ngày rảnh rỗi.

Nói xong Thanh Đan cười khúc khích, cô nàng chui vào trong chăn tìm lấy côn thịt của Tuấn bắt đầu ngậm lấy nó. Lưỡi của nàng chăm sóc cho côn thịt cứng lên...Tiếp đó lại một hồi triền miên bất tận.

Những lần ái ân trước lần nào cũng mang đến những điều tốt cho Tuấn nên theo thói quen, sau khi đại chiến 300 hiệp với Thanh Đan, hắn liền kiểm tra cơ thể. Lần này thì không thăng cấp nhưng vẫn có điều tốt đẹp, 10 tia Dương Khí bên trái, và bên phải 5 tia Phong linh khí, 5 tia Hoả linh khí tràn đầy muốn đột phá bất kỳ lúc nào. Thấy Tuấn xếp bằng, Thanh Đan không biết làm gì nên cũng ngồi luyện công để hồi phục. Hoả linh khí ở đây khá ít nên Thanh Đan cũng chẳng hy vọng nhiều nhưng rồi nàng nhảy cẫng lên nhào vào Tuấn mà hôn tới tấp. Không thể tin được nàng đột phá lên Siêu Nhân cấp 6.

- Đại Nhân huynh, có phải huynh tu luyện cái gì mà Âm Dương Hoan Hợp hay là Bổ Dương Bổ Âm gì gì đó không? Muội đã thăng cấp một bậc rồi mà xu thế còn muốn tăng nữa. Tiếc là ở chỗ này Hoả linh khí không nhiều. Nếu có linh thạch thì cũng đỡ.

- Ặc ta làm gì có Hoan Hợp công pháp gì, có lẽ muội chiến đấu sinh tử nên kích phát tiềm năng đó thôi. Ta có một ít trung phẩm linh thạch muội cứ dùng trước.

Nói rồi Tuấn đưa cho Thanh Đan 200 viên trung phẩm linh thạch. Thanh Đan cảm ơn Tuấn rồi mặc quần áo và về phòng của mình để hấp thụ số linh thạch trên. Có lẽ nàng sẽ không dùng hết số linh thạch trên nhưng Tuấn không bao giờ đối đãi tệ với nữ nhân của mình. Thực sự đến giờ Tuấn mới lờ mờ nhận ra việc thăng cấp của bản thân là dựa vào hấp thu Dương Khí và các loại linh khí khác mà hắn có được khi ân ái với nữ nhân của mình. Có điều không phải nơi nào cũng có đúng loại linh khí hắn cần, đặc biệt là Dương Khí. Có lẽ hấp thu linh thạch sẽ là một giải pháp nhưng chắc chắn sẽ là một giá trị không nhỏ. Nghĩ vậy Tuấn bèn tự mình lấy ra 100 viên trung phẩm linh thạch. Lúc trước, khi Hồng Ánh vượt giai đoạn từ Siêu Nhân lên Bì Nhân Cảnh cũng chỉ mất 1 viên thượng phẩm linh thạch tương đương 100 viên trung phẩm linh thạch. Không biết sau khi hấp thu hết 100 viên này, Tuấn lên được mấy cấp. Lần lượt 10 viên, 20 viên trung phẩm linh thạch được hấp thu, các tia linh khí trong tinh hoàn càng lúc càng thô to, sáng lấp lánh... rồi chúng bắt đầu từ từ quấn chặt lấy nhau thành một cuộn to tròn. Khi linh khí tiếp tục rót vào cuộn linh khí này từng chút từng chút một nén chặt lại thành viên hình cầu nho nhỏ. Mồ hôi chảy ròng ròng trên người của Tuấn.


- Phù cuối cùng cũng bước vào Siêu Nhân cấp 1, mât đúng 100 viên trung phẩm linh thạch, sức hấp thu này không chỉ gấp 10 lần người bình thường. Đúng là tán gia bại sản mà. Phải thử xem uy lực của Siêu Nhân cấp 1 như thế nào mới được.

Tuấn liền chạy tới diễn võ trường, tiến đến gần một bia đá tập luyện.

- Phong Ngạc Binh Quyền

Uỳnh một tiếng thật to, bia đá dùng để tập luyện vốn rất chắc chắn được đẽo gọt từ đá hoa cương hàng nghìn năm tuổi vậy mà bị đánh lăn ra xa hàng chục mét.

- Nhân huynh mạnh quá, dường như huynh đã tiến thêm một bước rồi.

Từ xa Văn Giàu đang luyện võ, vội chạy đến chúc mừng. Tên nhóc Mạnh Hổ cũng từ đâu phóng tới, hắn vỗ lưng Tuấn và nói:

- Đại ca thật lợi hại nhà, ở chung phòng với nữ nhân cả đêm mà cũng thăng cấp được nữa.
- Ặc cho đệ thêm 50 trung phẩm linh thạch nè, bớt nói lại dùm ta cái.


- À đại ca, hôm nay mình có đi tìm cái linh thạch này không? Ở đây có đồ ăn ngon nhưng mà đệ muốn đi chơi hơn.

- Đi đi chứ, ta chuẩn bị thêm một chút rồi bảo cả Văn Giàu cùng đi nữa.

Thật đúng là, hôm qua vừa mới có cả 1000 linh thạch mà nhoáng qua đã hao hết 400 rồi. Phải đi kiếm thêm mới được. Thực lực của mình hôm nay có lẽ nếu gặp lại Mỹ Dung thì có thể đè cô ta ra mà ... hắc hắc hắc không nhỉ chắc chưa được nhưng mà sẽ không có chuyện cố gắng chịu đòn như lúc trước nữa.

Trưa hôm đó ba huynh đệ Tuấn, Văn Giàu và Mạnh Hổ cùng nhau chạy qua mấy cánh rừng theo sự dẫn đường của Mạnh Hổ. Cuối cùng đến trước một vách núi cao, trơn bóng.

- Đi theo đệ, lúc trước đệ vẫn thấy những tu yêu hoặc nhân loại đi theo một lối nhỏ vào trong.
Đi qua một khe hẹp dài giữa những vách núi đá thì thấy một thung lũng, không chính xác hơn phải là một sơn cốc tuyệt đẹp bao quanh bốn phía đều là những vách núi cao chọc trời. Ở giữa lại là một sơn cốc ngập tràn hoa cỏ trải dài tít tắp, ong bướm bay dập dìu. Khung cảnh tạo nên một cảm giác thanh bình, dễ chịu vô cùng ấy vậy mà theo như lời Mạnh Hổ thì những người vào đây lại chịu thương tổn khi trở về.

- Phải tập trung cảnh giác vì cảnh đẹp như thế này để làm người ta buông lỏng tinh thần lắm và đó chính là lúc nguy hiểm sẽ ập đến.

Ba huynh đệ cứ thế chậm rãi đi sâu vào trong cốc, nhưng quái lạ là ngoại trừ hoa thơm cỏ lạ, cảnh đẹp bất tận thì lại chẳng hề có một nguy hiểm nào cả. Đi bộ cả hai tiếng đồng hồ nữa thì bắt đầu thấy xa xa có những ngôi nhà rất xinh đẹp với các dàn dây leo nở rộ những bông hoa tươi thắm với đủ sắc màu. Không lẽ những ngôi nhà hiền hòa này lại là nơi ẩn chứa nguy hiểm. Ba huynh đệ đi chậm rãi hơn từ từ tiến đến phía các ngôi nhà này. Thì ra còn có rất nhiều nhà phía trước nữa, nói đúng hơn thì đây dường như là một ngôi làng hoặc một tộc nào đó. Và ba huynh đệ cũng bắt đầu nghe thấy tiếng cười nói, xa xa có mấy cô gái đang cầm trên tay những giỏ hoa, đứng trò chuyện cùng nhau, có những người thì lại đang giặt giũ bên con suối nhỏ hiền hòa cạnh ngôi làng. Thấy có người lạ tiến đến, một cô gái có khuôn mặt thanh tú, dáng người cao cao bước tới.
- Xin hỏi các vị tìm ai?


- Chúng tôi có một vị huynh đệ đi lạc vào trong cốc này đã mấy ngày, anh em chúng tôi đi tìm nên lạc tới đây. Xin cô nương cho hỏi đây là...?

- Các vị đang ở Bách Hoa thôn. Người mà các huynh đang tìm như thế nào ạ?

Lúc này xung quanh họ đã xuất hiện nhiều người hơn mà sao toàn là các cô gái trẻ trung xinh đẹp, cái thôn này phải gọi là Nữ Nhi Quốc à không Nữ Nhi thôn mới đúng.

Tuấn ngập ngừng, đã nói dối thì phải nói tới luôn, trong đầu đang nghĩ tới Nữ Nhi Quốc hắn nói:

- Huynh đệ của ta đầu không có tóc, mặc áo cà sa, đeo tràng hạt, bước đi chậm chạp, miệng lúc nào cũng tụng kinh.

- Ồ mấy hôm trước đúng là có người như vậy đến đây, hiện huynh ấy đang ở chỗ trưởng làng, muội sẽ dẫn các huynh đến đó.

Chỉ một đoạn đường ngắn là đến ngôi nhà của trưởng làng, có lẽ đây sẽ là một bà lão tóc bạc, mũi dài như các mụ phù thủy trong phim Bạch Tuyết và bảy chú lùn.
- Bẩm Trưởng làng có khách đến tìm kiếm bằng hữu.

- Ngươi dẫn khách đến sảnh đường đón tiếp theo tục lệ, ta sẽ đến ngay.

Giọng nói của trưởng làng nghe có vẻ trong trẻo chứ không già nua lắm nhỉ. Tuấn và huynh đệ lại theo cô gái ban nãy đến một sảnh đường rộng lớn, trang hoàng đẹp đẽ. Cô gái ra lệnh cho một số các cô gái khác chuẩn bị trà bánh đãi khách. Mặc dù được đón tiếp nồng nhiệt nhưng trong lòng bà huynh đệ vẫn không hề buông lỏng cảnh giác vì rõ ràng là họ không có người bằng hữu nào như vậy. Chỉ một lúc sau, trưởng làng bước vào sảnh đường. Điều đầu tiên ấn tượng với mọi người chính là đôi mắt của nàng, một đôi mắt trong suốt như dòng suối lạnh, ánh mắt đen tuyền lóng lánh ánh hào quang, một đôi mắt mà khi nhìn lâu các chàng trai sẽ đắm chìm trong đó. Khuôn mặt nàng diễm lệ, bừng sáng như một đóa hoa lan đang e ấp chờ đợi thời khắc tỏa hương thơm ngát. Nàng đang khoác trên người một bộ trang phục giống như trang phục Sari truyền thống của Ấn Độ với đôi gò bồng đảo nhô cao, lấp ló một rãnh sâu hút mắt, một vòng eo nhỏ nhắn gọn gàng và tất nhiên là bờ mông cong vút cùng đôi chân dài miên man. Cả sảnh đường như ngừng thở, Tuấn nghe rõ tiếng nuốt nước bọt của hai tên huynh đệ của mình, ngay cả bản thân Tuấn cũng cảm thấy nhịp hô hấp của mình ngừng lại. Nàng quá xinh đẹp.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.