Trở về truyện

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere? - Chương 8 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

8 Chương 8 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

(Góc nhìn Liên Ly)

Sư phụ không chỉ nhận tôi làm đồ đệ mà còn chữa lành cơ thể vô dụng này bằng viên thần đan ngài tự luyện ra. Viên đan dược ấy chắc chắn có giá trị bằng cả một gia tài, vậy mà ngài ấy không chút do dự bảo tôi nuốt nó vào.

Tất cả vết sẹo và thương tích đều biến mất ngay tức thì, thậm chí mái tóc của tôi còn được khôi phục lại vẻ đẹp khi trước. Và thứ duy nhất tôi lo sợ bị vĩnh viễn mất đi cũng đã trở lại.

Cảm giác run rẩy sâu trong âm đạo đủ để chứng minh rằng nơi quý giá nhất của tôi đã hồi phục, tôi được trả lại sự trong trắng. Những vết thương mà bọn đàn ông rác rưởi từng gây ra cho tôi giờ cũng không còn nữa.

Sư phụ chính là tất cả đối với tôi.

Vào khoảnh khắc đó, tôi thề rằng sẽ bảo vệ Sư phụ khỏi mọi mối đe dọa tới ngài ấy. Tôi phải tu luyện thật chăm chỉ để báo đáp Sư phụ vì đã trao cho tôi một cuộc đời mới!

---

(Góc nhìn main)

Sau khi để cô ấy tắm rửa và mặc đồng phục dành cho các đệ tử Năng lực giả, tôi đã chữa lành những vết sẹo cho cô bằng viên đan dược hồi phục tôi tự chế. Tôi biết rõ công hiệu của nó vì tôi từng phải ngồi làm cả đống chúng hồi còn bị đày đọa bởi ả Năng lực giả khủng điên kia.

Luyện ra viên đan đó thực chất không khó khăn đến vậy. Vấn đề nằm ở việc quá trình ấy yêu cầu sự am hiểu và tập trung cực cao, may mắn thay tôi rất tốt hai khoản đó. Đấy là còn chưa bàn tới việc hồi đó tôi bị phế đi công lực, hiện tại thì mọi chuyện đã khác rồi.

Với kinh nghiệm từ kiếp trước và Mạch nguyên tố lành lặn, giờ tôi có thể luyện chúng vô cùng dễ dàng miễn là có đủ nguyên liệu. Chỉ cần không bị phá hủy hoàn toàn giống mạch nguyên tố của tôi lúc trước, viên đan này sẽ tái tạo mọi thứ như mới.

Đúng vậy, nó là chính là loại đan dược mà hồi đó tôi cố luyện chế. Thứ nguyên liệu chỉ có ở Vân giới kia hoàn toàn thay thế được bằng hạt Năng lượng mà tôi dễ dàng tạo ra. Những nguyên liệu còn lại thật ra khá phổ biến ở Địa giới này.

Hừm, tôi có thể làm giàu từ việc bán thứ này nhỉ?

Mà khoan, nếu mọi người biết tôi là người làm ra loại đan dược này thì phiền phức lắm. Tôi không muốn phải ngồi luyện chế đan cả đời đâu.

Hừmm... Mình nên suy nghĩ thêm về chuyện này.

Đồ đệ mới của tôi lại bật khóc sau khi nuốt viên đan dược, mái tóc cô đã dài ra thành những lọn dài màu vàng.

Tôi đã nghĩ là cô ấy ghét mái tóc của mình hoặc do tác dụng phụ của đan dược, nhưng mà cô lại đội ơn tôi không ngớt và thậm chí còn quỳ xuống khấu đầu. Có vẻ mái tóc đó quan trọng với cô hơn tôi nghĩ.

Ngoài ra thì tôi cũng khá bất ngờ trước nhan sắc thật sự của cô ấy. Khi không còn những vết đứt và sẹo, khuôn mặt cô mang vẻ đẹp huyền bí như tiên tử vậy.

Đôi mắt cô như tỏa ra ánh vàng kim, đôi môi căng mọng bóng lên dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Lớp vải bó quanh phần ngực của cô đã được tháo bỏ, để lộ ra bộ ngực D-cup nở nang. Cô còn có phần hông căng tròn tạo thành dáng người đồng hồ cát, cùng với đó là đôi chân trắng muốt dài miên man.

Người nào lọt được vào mắt xanh của cô ấy hẳn là phải thấy may mắn lắm.

Thật tiếc khi kiếp trước cô ấy là một người ghét đàn ông có tiếng và luôn đeo mạng che mặt...

Đầu tiên, tôi dạy cô ấy cách vận chuyển năng lượng nguyên tố trong cơ thể nhằm vật chất hóa Thánh Lôi. Chắc việc này sẽ đủ cho cô ấy bận rộn một lúc.

“Sư phụ? Ngón tay con phát ra tia điện khi con làm vậy thì có bình thường không ạ?”

Hả... Mới chưa đầy năm phút mà cô đã vật chất hóa được năng lượng nguyên tố. Được rồi, tôi sẽ dạy cho cô ấy một công pháp nhập môn hệ Thánh Lôi.

“Sư phụ? Ừmm... con thi triển được công pháp sư phụ giao rồi ạ...”

Mới chỉ một ngày mà cô đã có thể thi triển công pháp một cách hoàn hảo. Những Năng lực giả dành bao tháng trời cố gắng khi biết chuyện này sẽ khóc thét mất. Cơ mà tôi không nên đánh giá cô ấy vì hồi còn trẻ tôi cũng không khác là bao.

Khoan, mình trẻ lại rồi mà, không được suy nghĩ như một người trung niên nữa.

“Sư phụ? Con đã thỏa mãn điều kiện cần để triệu hồi và điều khiển sấm sét rồi ạ.”

Mới chỉ một tháng mà cô đã đạt tới bậc Nhập môn nguyên tố Thánh Lôi. Xin lỗi những Năng lực giả dành bao năm trời tu luyện vất vả đi đồ gian lận.

Trong khoảng thời gian đó tôi cũng không chịu ngồi yên. Áp dụng những gì học được từ hai Tầng trên, tôi đã tấn thăng cả bốn nguyên tố cơ bản lên bậc Đại sư, đồng thời trở lại bậc Nhập môn ở hai nguyên tố Ám và Năng lượng. Cho tôi thêm chút thời gian và tôi sẽ nâng chúng lên Sơ cấp sớm thôi.

...

Tôi đúng là tên đạo đức giả nhỉ?

Sụyttt...

Tôi nghĩ đã đến lúc mình nên cùng với Liên Ly ra ngoài tông môn cho một “chuyến đi thực nghiệm”. Nếu những Trưởng lão và Đại sư khác biết được tốc độ tu luyện thần thánh của cô ấy, họ sẽ nghĩ đó là do tôi và giao phó thêm đồ đệ cho tôi dạy bảo mất.

Đéo, tôi không muốn dành quá nhiều thời gian rảnh rỗi của mình đi kèm cặp người khác.

Liên Ly là cô gái thông minh, tôi chỉ cần dạy những điều cơ bản và cô ấy có thể tự suy ra được phần còn lại, nhờ vậy mà tôi có thời gian rảnh để lười biếng.

Nhìn qua các đệ tử khác thì họ không thể nào tài năng hơn Liên Ly. Tôi mà phải bỏ công sức ra dạy chúng những gì Liên Ly tự suy ra được thì chắc tôi chết mất.

Nếu bây giờ tôi đưa cô ấy đi vòng quanh thế giới, tôi có thể lấy lý do là gặp được đại cơ duyên ở đâu đó để giải thích cho tốc độ tăng tiến chóng mặt của cô.

Điểm dừng chân đầu tiên sẽ là cánh rừng rậm cạnh tông môn, đi săn một vài con quái vật ở đó sẽ giúp bọn tôi làm quen với sức mạnh mới.

Quái vật là những động vật trở nên khát máu sau khi chịu ảnh hưởng của năng lượng nguyên tố. Chúng cực kỳ gây hại đến môi trường, do đó việc hạn chế số lượng chúng là cần thiết.

Bọn chúng chính là mục tiêu tuyệt vời để tôi và Liên Ly tập luyện.

Nhưng tất nhiên rồi, làm gì có chuyện mọi thứ diễn ra suôn sẻ như vậy...

(Góc nhìn Liên Ly)

“Cướp đây! Đàn ông đứng bên trái! Đàn bà đứng bên phải! Nhanh nhẹn lên!”

Sao chúng dám.

Sao chúng dám phá hỏng chuyến đi tuyệt vời của tôi với Sư phụ?

Sư phụ đã chu đáo đưa tôi đi cùng với ngài ấy trên hành trình thần bí này, và đây là thứ chúng tôi gặp phải chưa đầy nửa ngày bên ngoài tông môn.

Đám sâu bọ đó dám quấy rầy thời gian quý giá của tôi bên Sư phụ.

Tôi chỉ muốn cho bọn chúng bốc hơi ngay tại chỗ, nhưng sợ rằng Sư phụ không muốn thấy cảnh máu me. Tôi rơm rớm nước mắt nhìn sư phụ, thấy vậy ngài liền xoa đầu tôi và mỉm cười.

Ehehehe~~

Có người sẽ nói tôi dở hơi vì hai mươi tuổi đầu rồi mà vẫn ra vẻ dễ thương, nhưng họ đâu biết tôi thấy vui sướng cỡ nào khi được Sư phụ gọi là “đồ đệ đáng yêu” của ngài ấy.

Nó tuyệt vời lắm.

Hể?

Đợi đã.

Sư phụ, người định cứ thế đưa tiền cho chúng sao?

Bọn chúng chỉ là người thường thôi mà? Thậm chí chúng còn không phải Mạo hiểm giả mạnh mẽ. Ta có thể tiêu diệt bọn họ chỉ bằng cái phẩy tay, vì sao phải nghe theo yêu cầu của chúng?

Nhân từ.

Sư phụ quá nhân từ.

Ngài đã sống quá lâu trong Thiên Đường Môn và quên mất rằng thế giới của thường nhân ngoài kia khốc liệt thế nào.

Còn tôi thì biết rõ sự tàn nhẫn và vô tình của thế giới này.

Dù bạn có tốt bụng với người khác, họ chưa chắc đã báo đáp bạn tương xứng. Dù bạn có tha thứ cho người khác, họ vẫn sẽ gọi người để quay lại đánh hội đồng bạn.

Nhưng có lẽ Sư phụ tin rằng con người ai cũng có bản tính lương thiện, chắc hẳn đó là lý do ngài ấy chọn thu nhận tôi làm đồ đệ.

Ahhhh~ Sư phụ, con lại càng thêm yêu người rồi!

Người không cần phải thay đổi đâu Sư phụ, người chính là Ánh sáng cứu rỗi của con.

Con sẽ ở trong bóng tối bảo vệ người khỏi sự nhơ nhuốc của cái thế giới chết tiệt này!

Đúng vậy! Tôi sẽ bảo vệ sự thuần khiết của Sư phụ bằng cả mạng sống của mình!

Một khi tôi đủ mạnh mẽ để tự tin kề vai sát cánh bên Sư phụ, tôi sẽ tỏ tình với ngài ấy! Sau đó bọn tôi sẽ dành cả ngày âu yếm nhau, làm chuyện này chuyện kia và... Kyaaaa!

Mình đang nghĩ cái gì vậy?! Hư hỏng quá đi! Trước hết phải nghĩ xem mình cần làm gì để Sư phụ thấy hạnh phúc đã!

Đúng, chuyện này phải đặt lên hàng đầu!

Đêm đó khi chúng tôi dựng lều, sau khi chắc chắn rằng Sư phụ đã ngủ, tôi lẻn vào rừng và đi tìm lũ sâu bọ khốn khiếp đó.

Tôi có thể hạ sát chúng trong giấc ngủ, nhưng tôi muốn cho bọn chúng biết mình đã chọc phải ai.

Tôi treo dương vật của từng người bọn chúng lên và chậm rãi dùng năng lượng Lôi tra tấn chúng, tất nhiên là bắt đầu từ tên thủ lĩnh.

Bọn chúng nghĩ mình có thể đe dọa Sư phụ yêu dấu của tôi mà không phải chịu hậu quả ư?

Nực cười.

Đã quá muộn để các ngươi cầu xin tha thứ rồi, nên là làm ơn đừng khóc lóc với đái ra quần nữa, thật kinh tởm.

Các ngươi có nộp hết tiền của thì ta cũng chẳng quan tâm. Bọn ngươi đã quấy rầy thời gian quý giá của ta bên Sư phụ và còn chĩa vũ khí vào ngài ấy, ta đảm bảo không ai trong số các ngươi có thể sống đến lúc mặt trời mọc.

Oh, nhưng mà ta vẫn sẽ lấy chỗ tiền này vì ta muốn Sư phụ được sống tốt nhất có thể. Không đời nào mình có thể để Sư phụ ngủ ở nhà trọ rẻ tiền và ăn thức ăn rẻ tiền.

Đến đâu rồi nhỉ?

À đúng rồi, ngươi muốn tay trái trước hay tay phải trước? Ta có cả đêm để làm chuyện này.

Ahahahahahaha~~

Ngươi hỏi tại sao ta lại làm vậy ư? Không phải ta đã nói rồi sao? Ngươi dám, dám, DÁM đe dọa Sư phụ ta. Lấy đi cái mạng này của ngươi cũng không đủ để chuộc tội!

Nguơi chỉ đang cố gắng sinh tồn ư?

Tại sao ta phải quan tâm?

Ngoài Sư phụ ra thì bất kỳ ai cũng không quan trọng. Tất cả các ngươi nên biến hết đi.

Có ai quan tâm tới ta khi ta sống ở khu ổ chuột? Hay là khi ta bị cưỡng hiếp?

Không. Sư phụ là người duy nhất giải cứu ta khỏi địa ngục.

Số phận ngươi đã được định đoạt vào khoảnh khắc ngươi đe dọa Sư phụ yêu dấu của ta.

-----

Lời tác giả:

Và thế là chúng ta đã có những nạn nhân đầu tiên. Mong chúa ban phước cho linh hồn xấu số của họ, vì cô gái Yandere của chúng ta không hề có chút nhân từ. >:)

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.