Trở về truyện

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere? - Chương 4 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

4 Chương 4 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

“Ồ, năm nay có nhiều tân sinh triển vọng thật đấy,” một Trưởng lão bình luận.

“Ừm, không ngờ lứa năm nay lại tài năng như vậy. Tôi khá chắc nhóm đằng kia tu luyện Phượng Diễm công từ Phượng Hoàng Tiểu môn, tôi có thể cảm nhận năng lượng Hỏa dồi dào của chúng,” một Trưởng lão khác gật đầu.

“Hừm... Có lẽ tôi cũng nên kiếm một đồ đệ mới. Năm nay Thánh Lôi Long Tiểu bang gửi tới kha khá tân sinh. Chắc hẳn một trong số chúng sẽ tiếp thu được công pháp bí mật Thiểm Lôi Thần công,” một Đại sư lẩm bẩm.

Ồ, nhìn cậu thanh niên này đi, Điểm tu luyện của cậu ta thật lớn và đậm đặc so với tuổi của mình. Hẳn là cậu ta đã tu luyện từ khi còn rất nhỏ.”

“Chuyện gì thế này? Hình như cô gái đằng kia sở hữu năng lượng nguyên tố vô cùng đậm đặc. Không lẽ cô ta sở hữu Cổ Thần Nữ Chi Mạch trong truyền thuyết?”

“À, chẳng phải cậu thanh niên kia là cháu trai của Cảnh trưởng lão sao? Cậu ta sẽ dễ dàng vượt qua bài kiểm tra này thôi. Khả năng điều khiển năng lượng Phong của cậu ta hẳn là rất tốt nhờ có công pháp gia truyền Phá Thiên nổi tiếng.”

Sao cảm giác như tôi đang ở một cái chợ và mấy lão này đang chọn rau củ với thịt cá vậy?

Tôi nhớ là mình chưa từng có hứng thú với việc tuyển chọn tân sinh, vậy nên đây là một trải nghiệm khá mới mẻ. Tôi ở tiền kiếp lúc nào cũng tìm lý do trốn tránh để có thời gian tu luyện.

Cơ mà không thể phủ nhận rằng bầu không khí này khá là thú vị.

Tôi không nhớ từng có đệ tử nào đáng chú ý ở tiền kiếp, vậy nên nói thật thì tôi không trông chờ gì nhiều vào lứa tân sinh này.

Nhưng sau khi chứng kiến sự hào hứng của các Trưởng lão và Đại sư khác, tôi không thể không thầm phản bác.

“Phượng Diễm? Này, tôi đã tận mắt chứng kiến phượng hoàng thực thụ, so sánh mấy thằng ranh con này với chúng không khác gì so sánh một ngọn nến với hỏa ngục cả!”

“Công pháp bí mật Thiểm Lôi Thần công? Cái công pháp đấy được một vị tổ tiên tạo ra chỉ vì mục đích giải trí! Nó chỉ có tác dụng tạo ra mấy đám mây phát ra tiếng rắm để trêu đùa người khác!”

“Nội đan lớn và đậm đặc? Mấy người có nhầm với cái bụng phệ của hắn không vậy? Chứ nhìn kiểu gì cũng thấy hắn chỉ là một thằng béo với Nội đan hết sức tầm thường!”

“Cổ Thần Nữ Chi Mạch? Lạy chúa, nếu Địa giới này thật sự có người sở hữu nó thì họ đã không còn ở đây mà phi thăng qua Vân giới từ lâu rồi! Cái kinh mạch đấy không khác gì gian lận cả! Tôi biết một người duy nhất sở hữu nó, và người đó chắc chắn không phải cô ta.”

“Ô mai gót, không thể tin được giờ vẫn có người tu luyện cái công pháp Phá Thiên này! Nó hoàn toàn vô dụng đối với những người đã thông thạo việc điều khiển năng lượng Phong! Bỏ đi, ai dùng nó cũng không hiệu quả hết! Công pháp đó giống như việc bạn dùng năng lượng Thuần và chuyển hóa nó thành Hỏa, thành Thủy, thành Thổ và cuối cùng mới chuyển thành Phong, có thằng dở hơi nào lại muốn làm thế cơ chứ!”

Có vẻ sự hoài nghi đã biểu hiện rõ trên mặt tôi, đủ để Thanh trưởng lão thúc nhẹ tôi bằng cùi chỏ.

“Lâm đại sư, đã xảy ra chuyện gì mà cậu lại biểu hiện như vậy?”

Tôi nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt điềm tĩnh, “Không có gì... Chỉ là tôi thấy bất ngờ khi năm nay có nhiều tân sinh đến vậy.”

Thanh trưởng lão cười, “Hừmm, đúng vậy, tôi nghĩ nó gấp đôi so với năm trước khi cậu gia nhập.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy ông không nghi ngờ chút nào.

Đột nhiên có bàn tay đặt lên vai làm tôi giật nảy mình. Quay đầu lại, tôi nhìn thấy Long chưởng môn đang cười rất tươi.

“Lâm đại sư, cậu có muốn mở đầu cho bài tuyển chọn không? Những tân sinh chắc hẳn sẽ có động lực hơn nếu cậu trực tiếp ra mặt.”

Tôi nhướng mày, tại sao họ lại có động lực hơn khi chứng kiến một Đại sư trẻ tuổi như tôi? Hẳn là họ phải chứa đầy những suy nghĩ thù ghét và đố kị chứ?

“Tôi á? Sao có thể? Tôi nghĩ sự xuất hiện của mình sẽ phản tác dụng mất,” Tôi thắc mắc.

“Hahaha!” Vị Chưởng môn bật cười. “Cậu quên mất hai năm về trước cậu từng gây ra cơn chấn động lớn cỡ nào sao Lâm đại sư? Người trên lục địa này ai cũng đều biết kỹ năng và tài trí vô song của cậu, có biết bao nhiêu người muốn được cậu chỉ bảo đó!”

Hai năm trước? Là thời điểm tôi được thăng hạng lên Đại sư? Sao họ lại thấy vui mừng về vi-- Ồ... Nơi này là Địa giới, mọi người ở đây không bẩn tính như mấy tầng khác. Tôi quên béng chuyện đó luôn.

Cơ mà tôi vẫn muốn có một cuộc sống an nhàn. Thứ trách nhiệm lớn lao này không thích hợp lắm với người muốn sống an nhàn như tôi.

“Ừmm... Chưởng môn, tôi thấy mình không phù hợp làm công việc đó.”

“Ồ, cậu nói gì vậy? Cậu chỉ việc chúc họ có một kỳ thi tốt, sau đó áp chế họ bằng cách tỏa ra một chút năng lượng Thuần và coi nó như bài kiểm tra đầu tiên.”

Tôi mím môi, tính tìm lý do để sủi nhưng đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Đây chính là cơ hội để tôi sàng lọc ra những đồ đệ tiềm năng!

Tất nhiên cũng có những người phù hợp trong tông môn nhưng họ đều có công việc và trách nhiệm của riêng mình, cùng lắm chỉ có thể làm đồ đệ bán thời gian. Nếu tôi đem về dưới trướng mình một đồ đệ trong lứa tân sinh này, tôi sẽ dạy họ toàn thời gian và nhờ họ gánh vác bớt trách nhiệm của mình!

Không thể tin được mình suýt nữa thì bỏ qua một cơ hội hiếm có.

Tôi cười trừ với Chưởng môn, “Thôi được rồi, để tôi ra gặp họ vậy.”

Chưởng môn nở nụ cười còn tươi hơn trước, ông gật đầu và buông tay khỏi vai tôi.

Tôi đi đến cửa đại sảnh, ẩn mình trong bóng tối và quan sát những học sinh tiềm năng đang tụ tập ở đại viện. Một số hiển nhiên xuất thân từ gia đình khá giả dựa vào quần áo xa hoa của chúng, một số khác nghèo khó hơn thì thể hiện qua quần áo chắp vá cùng vẻ ngoài bụi bặm.

Đám đông có vẻ chia ra thành ba nhóm, nhóm nhà nghèo ở phía sau, nhóm nhà giàu ở phía trước và phần còn lại đứng ở giữa.

Tôi lắc đầu nhẹ, ở thế giới Năng lực giả này, nhà bạn có bao nhiêu tiền của cũng không ảnh hưởng tới vị trí của bạn trong một môn phái. Đa phần các môn phái tin vào chủ nghĩa nhân tài và đầu tư nhiều hơn cho các Năng lực giả bộc lộ được tài năng của mình. Chính tôi cũng đạt được tới vị trí này cho dù xuất thân từ một gia đình tầm thường.

Tôi đoán đây có thể là sự khác biệt giữa suy nghĩ của Năng lực giả và thường nhân.

Nhân tiện thì một ngày nào đấy mình nên về thăm nhà, không biết giờ họ ra sao rồi nhỉ?

Đúng lúc đó tôi nhận ra có một khoảng trống khá lớn giữa những người nghèo và người bình thường. Có ai đó đang đứng một mình trên khoảng trống ấy, trên người mặc một bộ áo choàng bẩn thỉu và rách nát với phần mũ che đi khuôn mặt. Phần ống tay bị rách làm lộ ra cánh tay gầy guộc đầy sẹo và vết cắt, gợi ý rằng chiếc áo choàng kia có thể đang che giấu những vết thương xấu xí khác.

Dường như phát hiện mình đang bị quan sát, người đó quay mặt về phía tôi, đôi mắt màu vàng bắn ra ánh nhìn lạnh lẽo trong giây lát trước khi biến mất vào bóng đen của mũ trùm đầu.

Tôi đã gặp đôi mắt đó ở đâu đấy rồi thì phải?

Gạt chuyện đó sang một bên, tôi hít một hơi thật sâu trước khi bước ra khỏi đại sảnh và tiến vào đại viện bên trong.

Đến lúc triển khai kế hoạch vì một cuộc sống an nhàn rồi!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.