Trở về truyện

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere? - Chương 5 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

5 Chương 5 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

(Góc nhìn người mặc áo choàng)

Tên tôi là Liên Ly, một trong những người ít ỏi còn sống sau vụ Thảm sát Mùa Thu.

Tôi sinh ra và lớn lên trong một ngôi làng ngoài rìa lục địa Bắc Dương, nơi cuộc sống của chúng tôi xoay quanh việc làm lâm nghiệp và săn bắn thú rừng.

Tôi được mẹ nuôi dạy để trở thành người vợ hoàn hảo cho đứa con trai của bạn của cha tôi, mối hôn ước này được hai gia đình sắp đặt trước khi tôi chào đời.

Tôi ghét hắn ta.

Chỉ vì bạn của cha tôi đã cứu mạng mẹ, họ đã tạo ra cái hôn ước ngớ ngẩn đó mà chẳng thèm để tâm tới đứa con gái chưa chào đời của mình.

Họ quan tâm làm gì khi ở một ngôi làng kiểu này, sinh con gái cũng giống như thêm gánh nặng vậy. Chỉ có đàn ông tham gia lao động còn phụ nữ thì ở nhà.

Thêm một đứa con gái là thêm một miệng ăn, vậy tội gì không tống khứ nó đi cho người khác giải quyết?

Thằng con trai đó là một tên cặn bã vô dụng, hắn luôn bắt nạt những đứa trẻ yếu hơn, khinh thường mọi người và lười biếng cả ngày. Trước mặt người lớn hắn ra vẻ hiền hòa tốt bụng, nhưng khi họ vắng mặt thì hắn liền lộ ra bản chất tàn ác của mình.

Do cho tôi đã cố nói ra sự thật nhưng chả có ai tin hết, bọn họ đều nghĩ rằng tôi cảm thấy ghen tị khi hắn luôn được khen ngợi.

Ngày thành hôn được ấn định vào sinh nhật thứ mười sáu của tôi. Thế nhưng không biết là phước hay họa, lũ quái vật đã tấn công ngôi làng ngay trước hôm đó, chúng tàn phá nhà cửa và xơi tái những ai lọt vào tầm mắt.

Cha mẹ tôi đã tin tưởng giao tôi cho tên cặn bã ấy trước khi họ hy sinh để câu giờ cho bọn tôi chạy thoát. Họ không thật sự đối xử quá tốt với tôi khi còn bé, nhưng tôi thà chết chung với họ còn hơn là phải đi theo tên cặn bã này.

Dường như đoán được suy nghĩ ấy, hắn đã đánh ngất tôi và sau đó kéo tôi đi.

Khi tôi tỉnh dậy, tên cặn bã ấy đã trói tay chân tôi lại để chuẩn bị cưỡng hiếp tôi. Bởi vì hắn không được đụng chạm tôi trước ngày cưới do cha mẹ muốn giữ sự thuần khiết cho tôi, hắn không thể kiềm chế được nữa.

Không hề ngạc nhiên khi thứ rác rưởi như hắn vẫn có thể nghĩ tới chuyện đó ngay sau khi ngôi làng bị phá hủy.

Mặc cho những nỗ lực chống cự của tôi, hắn đã đút được cái thứ ghê tởm đó vào.

Tiếng hét của tôi có vẻ đã thu hút lũ quái vật khi ngay sau đó một đàn quái xuất hiện.

Tên cặn bã đó liền chạy thẳng vào bụi cây, nghĩ rằng bọn quái sẽ tấn công tôi. Thật đen đủi cho hắn khi đàn quái lại chọn đuổi theo hắn chứ không phải tôi.

Tôi thú nhận trong lòng tôi thấy rất vui khi nghe tiếng la hét đầy đau đớn của hắn.

Mất hết mọi thứ, tôi tính kết liễu đời mình ngay lúc đó, thế nhưng có gì đó mách bảo tôi rằng nếu chết ở đây thì thật hối tiếc.

Cưa đứt dây trói bằng một hòn đá, tôi chạy thoát khỏi khu rừng và đến được ngôi làng cạnh đó, thông báo cho họ về vụ quái vật tấn công.

Họ muốn tôi ở lại, nhưng do không có gì để trả ơn nên tôi đã từ chối. Tôi tìm đường tới thủ đô Kim, nơi mà mẹ hay nhắc tới trong những câu chuyện tôi hay nghe hồi còn bé. Tôi thật ngây thơ khi nghĩ mình có thể làm lại cuộc đời tại đây với hai bàn tay trắng.

Sau này tôi biết được rằng một con quái vật có trí khôn cao đã tụ tập đám quái xung quanh lại thành một cộng đồng, chúng chọn tấn công ngôi làng của tôi với mục đích xây dựng lãnh thổ. Sau khi được tôi thông báo, ngôi làng đã cầu viện sự trợ giúp của một vài Mạo hiểm giả và các Môn phái gần đó nhằm diệt trừ bọn quái vật, thế nhưng khi họ đến thì không còn ai sống sót cả.

Sự kiện này về sau được biết tới là vụ Thảm sát Mùa Thu vì thời điểm lũ quái vật tấn công cũng trùng với lúc lá bắt đầu rụng, giống như cách ngôi làng của tôi rụng như sung dưới nanh vuốt của chúng.

Còn với tôi thì thành phố Kim hoàn toàn vô vọng.

Chả có ai muốn dây dưa với một đứa con gái đói rách, trên người mang sẹo với đôi mắt vàng rực và mái tóc vàng hoe đầy bùn đất cả. Không còn lựa chọn nào khác, tôi phải đi kiếm ăn trong các bãi rác và giành giật đồ ăn, chỗ ở với những kẻ khác trong khu ổ chuột.

Người ở khu ổ chuột như bọn tôi còn bị lợi dụng bởi băng đẳng cầm đầu thế giới ngầm. Thỉnh thoảng tôi lại bị gọi vào để “thỏa mãn” bọn chúng, có thể là mấy tên quan chức mục nát hoặc trùm tội phạm.

Ít nhất thì có lúc tôi được bọn chúng cho ăn uống, tất nhiên là ngon hơn nhiều so với những gì tôi kiếm được ở bãi rác.

Bốn năm đó là quãng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi.

Đã có nhiều lúc tôi nghĩ tới việc tự tử, nhưng tôi muốn tiếp tục sống lâu nhất có thể để cười vào mặt thằng cặn bã đã chết một cách thảm hại trong khu rừng đó. Dù biết suy nghĩ ấy nghe thật nực cười, tôi cũng chẳng còn động lực nào để sống tiếp nữa.

Đâu đó vào năm thứ tư tôi sống trong khu ổ chuột, tôi bị bốn tên đàn ông bao vây nhằm giật lấy ổ bánh mì tôi mới trộm được từ tiệm bánh.

Khi bị tấn công, trong lúc hoảng loạn tôi đã vô thức hấp thụ năng lượng nguyên tố vào Nội đan và biến bọn họ thành tro tàn. Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu mình đã làm gì, nhưng tôi không hề thấy hối hận về hành động ấy.

Nhận ra mình có tiềm năng trở thành một Năng lực giả, tôi rời khu ổ chuột để tìm tới Thiên Đường Môn, môn phái mạnh nhất lục địa.

Tôi nhận ra rằng mình cần phải có sức mạnh nếu không muốn bị người khác chà đạp. Tôi sẽ học tập ở môn phái kia và đạt lấy sức mạnh đỉnh phong, và rồi hủy diệt thế giới này để trả thù cho những tủi nhục tôi phải chịu đựng!

Khá may mắn khi tôi đến đúng thời điểm bọn họ đang tổ chức kỳ tuyển chọn, mọi người từ khắp các tầng lớp đều quy tụ tại đây, hy vọng được thu nhận vào môn phái.

Những đệ tử gần cửa ra vào cứ thao thao về mấy cái giá trị với nội quy Môn phái mà tôi chả thèm để vào tai. Tôi đến đây vì sức mạnh và đó là thứ duy nhất tôi quan tâm.

Bọn họ dẫn chúng tôi đến một cái sân lớn, thông báo rằng sắp có một thành viên cấp cao đến gặp mặt bọn tôi để bắt đầu bài kiểm tra đầu tiên.

Đám đông lập tức chia ra thành bốn nhóm: Người giàu, người bình thường, người nghèo và tôi.

Đến lũ nhà nghèo cũng không muốn dính dáng đến người từ khu ổ chuột như tôi, nếu có thì cũng không dám lại gần sau khi tôi lườm mắt nhìn chúng.

Cảm giác mình đang bị quan sát, tôi ngước lên nhìn tòa nhà khổng lồ trước mặt và phát hiện có ai đó đang nấp trong bóng tối nhìn chằm chằm vào tôi.

Nghĩ hắn ta là một đệ tử tò mò, tôi liền cúi mặt xuống nhìn đôi chân của mình.

Đó là lúc Người xuất hiện, thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.