Trở về truyện

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere? - Chương 2 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

2 Chương 2 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

Tôi đã chết.

Một cái chết thật nhảm nhí.

Khi còn ở Địa giới tôi là một thiên tài, mọi người ai cũng nể phục sức mạnh và tài trí vô song của tôi.

Tôi đã đạt đến cảnh giới Đại sư đầy cao quý ở Thiên Đường Môn khi mới chỉ 20 tuổi, trong khi hầu hết những người ở cảnh giới đó đều đã ngoài 80. Những lời tán dương và sự chú ý đã khiến tôi trở nên kiêu ngạo, nghĩ rằng mình có thể dễ dàng đặt chân lên tầng cao hơn là Linh giới mà không phải chịu hậu quả.

Tôi đã phi thăng quá sớm, quá hấp tấp và phải trả một cái giá đắt. Tôi đặt chân lên Linh giới với kinh mạch bị phế hoàn toàn và Nội đan vụn vỡ, biến tôi trở thành một phàm nhân không hơn không kém.

Sẽ không đến nỗi nào nếu tôi có thể trở về Địa giới, nơi tôi còn nổi tiếng và được mọi người tôn trọng. Nhưng ở nơi Linh giới thân cô thế cô, tôi đã bị chà đạp vô cùng thê thảm.

Không còn khả năng để phản kháng lũ bắt nạt, tôi chỉ còn cách tìm đến Linh Hoàng Gia Môn làm việc để có một nơi ở. Dù vậy ở đó tôi vẫn thường xuyên bị chế giễu và đánh đập.

Nhưng rồi một ngày Thần may mắn cũng mỉm cười với tôi. Dù mất đi sức mạnh nhưng tôi có trí tuệ đủ tốt để có được vị trí nhân viên văn thư tại Kho lưu trữ Hoàng gia, nơi lưu giữ nhiều bí mật của thế giới Năng lực giả. Ở đó tôi đã học lỏm được hàng tá võ kỹ, kỹ thuật chiến đấu, một mả công thức luyện đan và một số kiến thức khác.

Cũng nhờ đó mà tôi biết được một loại đan dược có thể khôi phục kinh mạch và hồi phục Nội đan của mình.

Đáng tiếc rằng nhiều tri thức hơn không đi đôi với việc sáng suốt hơn, tôi đã quá tập trung vào việc khôi phục cơ thể của mình mà làm ngơ đi những chuyện khác.

Một loại nguyên liệu của đan dược chỉ xuất hiện ở Vân giới, nơi mà một thường nhân hay một tên tàn phế như tôi không thể nào phi thăng. Nhưng vì ham muốn khôi phục cơ thể bằng mọi giá, tôi đã sử dụng cấm thuật để cưỡng ép dịch chuyển lên tầng cao hơn.

Điều không lường trước được là chỗ hạt Ám trước đó tôi cưỡng chế hấp thụ đã xóa sổ hoàn toàn Mạch nguyên tố của tôi, làm viên đan trở nên vô dụng. Chưa dừng lại ở đó. Nội đan của tôi cũng bị phá hủy dẫn tới lượng hạt Ám đã tích trữ tan biến mất, khiến tôi trở lại thành phế nhân.

Cứ như thế, tôi không còn gì để tự vệ ở thế giới đầy rẫy hiểm nguy này, đến loài sinh vật yếu nhất cũng có thể hạ gục tôi chỉ với một cái hắt hơi.

Đó chính là cách tôi lìa đời.

Ờ thì thật ra không đến nỗi đấy, mà cũng kiểu kiểu vậy.

Một con Thượng Cổ Thánh Long vì một lý do nào đó đã chú ý tới tôi, nó hạ xuống trước mặt tôi và làm một hành động có vẻ giống như hắt hơi. Năng lượng nguyên tố phát ra từ hành động ấy là quá sức chịu đựng với cơ thể phàm nhân của tôi, khiến tôi bốc hơi ngay tức khắc.

Cũng nên dành lời khen cho tôi khi sống sót được tận hai năm ở nơi đó, mặc dù tôi không muốn nhớ lại hai năm ấy một chút nào.

Tôi hy vọng không còn ai phải trở thành món đồ chơi và vật thí nghiệm của con Năng lực giả điên rồ ấy, dù có là kẻ thù lớn nhất của tôi.

Có khi chết bởi cái hắt hơi của rồng lại là một thành tựu ẩn không chừng.

Ah~~ Tôi đã cố gắng hết sức đến tận đây rồi, nhưng cuối cùng cũng chỉ là vô ích. Tôi thấy hối hận vì đã không tận hưởng cuộc sống khi còn có thể, thay cho việc phải nỗ lực vùng vẫy ở cuộc đời này. Nếu được quay trở về quá khứ và làm lại tất cả, tôi rất muốn sống một cuộc sống đơn giản và nhàn nhã.

||Câu đầu đoạn là reference bài In The End: “I tried so hard and got so far, but in the end...”||

Mà khoan đã, sao tôi lại nhận thức được tình trạng bây giờ của mình nhỉ? Trừ khi việc mắc kẹt vĩnh viễn trong trạng thái tiềm thức này là thứ chờ đợi chúng tôi sau cái chết? Đây có vẻ là một đề tài nghiên cứu khá thú vị, giá như tôi vẫn còn Hạt nguyên tố để làm điều đó.

Tôi tự hỏi... Nếu tôi hấp thụ hạt Ám, Linh và Không gian vào một cơ thể dựa theo võ kỹ Ảnh Chiếu Bất Diệt, liệu tôi có thể tái tạo lại trạng thái này cho bản thân hay linh hồn không?

Oh, nó cũng có thể xác nhận giả thuyết rằng linh hồn thật sự tồn tại chứ không đơn thuần là những mảnh vỡ ký ức của người đã khuất. Tôi đoán linh hồn của mấy lão già tôi từng gặp có lẽ không chỉ là tiếng rú khi họ lìa đời.

||Tôi cũng đ hiểu đoạn này, kệ đi không quan trọng đâu <(“)||

Nhưng nó cũng đặt ra câu hỏi rằng tại sao những linh hồn đấy không có khả năng nhận thức giống tôi? Có phải vì tuổi hay là do những yếu t--

COONG COONG

“Cuộc tuyển chọn học sinh hai năm một lần của Thiên Đường Môn chuẩn bị bắt đầu! Mời các Trưởng lão và Đại sư có liên quan vui lòng di chuyển về Đại sảnh!”

COONG COONG

“Cuộc tuyển chọn học sinh hai năm một lần của Thiên Đường Môn chuẩn bị bắt đầu! Mời các Trưởng lão và Đại sư có liên quan vui lòng di chuyển về Đại sảnh!”

COONG COONG

Tôi giật mình mở mắt.

Thứ đầu tiên tôi thấy là cái trần nhà quen thuộc đến lạ, mặc dù đã một thập kỷ rưỡi rồi tôi mới lại nhìn thấy nó.

Tôi mất vài giây để nhận ra đây chính là căn phòng của mình hồi còn là một Đại sư ở Thiên Đường Môn.

Tôi chớp mắt mấy cái, không để ý tới tiếng hét và tiếng gõ cồng của ai đó ngoài kia.

Tôi chậm rãi ngồi dậy trên giường, cố hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.

Nhìn xung quanh phòng, tôi xác nhận nơi mình đang ở. Đây đúng là căn phòng tôi đã trú ngụ trong bảy năm tôi là Đại sư ở Thiên Đường Môn.

Dựa theo tiếng hét bên ngoài và sự thiếu vắng những cuộn phép và tạo tác tôi thu thập được sau vài năm, có vẻ đây là năm thứ hai tôi lên chức Đại sư, tức là hiện giờ tôi 22 tuổi.

Nhìn xuống đôi tay, tôi xác nhận làn da tay trẻ trung không một vết xước của mình. Tôi đã quen nhìn đôi tay dính đầy sẹo và vảy, tất cả đều do những gian khổ, những trận hành hạ, tra tấn sau khi tôi phi thăng khỏi Địa giới.

Ngay lập tức tôi thử luân chuyển Hạt nguyên tố của mình, có giọt nước rơi trên khóe mi khi tôi nhận ra Nội đan và kinh mạch của tôi không có gì bất thường.

Lắc đầu trấn tĩnh lại bản thân, tôi liền phân tích tình hình hiện tại.

Ký ức của tôi về những chuyện đã xảy ra quá rõ ràng, không thể nào là mơ tưởng. Những võ kỹ, công thức và kiến thức tôi đã học được đều là bằng chứng cho việc mọi thứ xảy ra với tôi đều là thật.

Tức là tôi đã chuyển sinh hoặc quay ngược thời gian.

Tôi không có tạo vật nào, và cũng chẳng có Hạt nguyên tố để có thể gây ra hiện tượng trên.

Có nghĩa là ai đó đã làm ra chuyện này vào thời điểm tôi chết bởi cái hắt hơi.

Chẳng lẽ là do cô ta?

Con ả Năng lực giả khùng điên ấy không ngừng đánh đập tôi bằng cây gậy khổng lồ gọi là “truck-kun”, luôn nói rằng nó sẽ giúp tôi tỉnh dậy ở thế giới khác hay cái mẹ gì đó. Mỗi lần tôi bị đánh bất tỉnh, ý thức của tôi thật sự đã du hành sang một thế giới khác đầy ắp những tòa cao ốc và những chiếc xe kéo kim loại. Tôi thường lang thang ở đó một thời gian trước khi bị một chiếc xe kéo kim loại dài tông vào, đưa tôi quay trở về cơ thể của mình.

Có lúc tôi bị con điên ấy sử dụng làm vật thí nghiệm cho một vài loại võ kỹ mới liên quan đến hạt Quang và Ám. Tôi nhớ mình đã thấy những ngôi sao và mấy cái hộp chữ nhật màu lam lơ lửng trước mặt. Có một cái biển bên trên nó, nhưng tôi chỉ kịp nhìn thoáng qua chữ “Cảnh sát” trước khi tôi bị kéo trở về thực tại.

Oh, còn có lần tôi bị con thần kinh ấy dùng như cái khiên thịt để đỡ lời nguyền từ một Năng lực giả khác, và tôi đã bị dịch chuyển tới chiều thực tại khác. Tôi nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ, có sáu viên ngọc với màu sắc khác nhau xoay tròn xung quanh tôi và dường như ban cho tôi sức mạnh vô địch trước khi mọi thứ bỗng tối sầm lại và tôi tỉnh dậy ở thực tại này.

Không, chắc chắn là không thể. Không có chuyện con điên kia nhúng tay vào việc này được.

Hẳn là con Rồng đó.

Yep, cứ chốt thế đi, tất cả là tại con Rồng đó.

Làm cách nào ư? Biết sao được, tôi đâu có rảnh ngồi phân tích đống Hạt nguyên tố trong cái hắt hơi ấy trong khi tôi đang tan thành cát bụi. Nhưng tôi phỏng đoán rằng khả năng cao cái hắt hơi của rồng ấy đã gây ra hiện tượng này.

Sao tôi có thể bình tĩnh như vậy ư? Ừ thì, nếu như bạn phải cố gắng sống sót giống tôi ở mấy cái địa ngục này hơn một thập kỷ, bạn sẽ có được khả năng thích ứng một cách phi thường dưới mọi tình huống và tận dụng cơ hội nhanh nhất có thể.

Gạt bỏ những lo âu, tôi đứng dậy khỏi giường và nắm chặt tay. Một khi được ban cho cơ hội làm lại, không đời nào tôi sẽ không tận dụng nó! Tôi sẽ sống một cuộc sống an nhàn và thoải mái!

||Thằng nhân vật chính nào cũng nói câu này cho đến khi...||

Không cần phải vội vàng trở thành người mạnh nhất! Mấy tầng trên như cc ấy! Địa giới là nơi tuyệt vời nhất để thư giãn! Trên những tầng cao ai cũng muốn phổi bạn nhau để mạnh hơn, khác hẳn với Địa giới. Các Năng lực giả ở đây sống thoải mái hơn, trong mắt tôi thì họ lo nghĩ về việc tối nay ăn gì hơn là việc làm sao để lợi dụng người khác.

Kệ mẹ mấy tên Chưởng môn tự cho mình là bố thiên hạ với mấy cái con Thượng cổ gì đó ở vũ trụ này, ta sẽ sống cuộc sống mình hằng mong ước sau suốt bao năm phải làm vật chơi đùa dưới tay bọn mày! Chúng mày cứ đợi đấy! Ta sẽ ngủ nướng mỗi ngày, tu luyện lúc nào ta thích, thư thả du lịch quanh thế giới mà không cần quan tâm đến--

Một tiếng gõ cửa nhẹ làm tôi bừng tỉnh.

“Lâm đại sư? Cậu chuẩn bị xong chưa?” Một giọng nói phát ra đằng sau cánh cửa.

Eh? Giọng nói đó... “Thanh trưởng lão? Vâng, chờ tôi một chút.”

“Heh, đây là lần đầu cậu tham gia dưới cương vị Đại sư đúng không? Vẫn còn sớm nên cậu cứ thoải mái, tôi sẽ đợi cậu ở sân trong.”

“Oh, được thôi. Ừm... Để tôi thay quần áo cái đã, tôi sẽ ra ngoài ngay.”

“Được thôi,” Tiếng bước chân vọng ra xa dần cửa phòng tôi.

Không còn nghi ngờ thật giả nữa, tôi nhớ mình cũng từng được Thanh trưởng lão gọi vào đợt tuyển chọn học sinh khi đó. Nhưng tôi đã từ chối tham gia đợt tuyển chọn đó, nghĩ rằng nó chỉ tốn thời gian.

Ông ấy từng là thầy giáo của tôi khi tôi mới gia nhập môn phái, trước khi tôi bộc lộ năng khiếu thiên tài của mình. Khi đó Tông môn nhận ra rằng tôi có thể tự mình phát triển tốt hơn là dưới một thầy giáo, họ cho tôi quyền tự do học mọi thứ mình muốn dưới sự hướng dẫn của cố vấn là Thanh trưởng lão.

Ông không hề thấy ghen tị khi tôi đạt đến bậc Đại sư và vượt qua ông ấy. Thậm chí ông còn thấy tự hào khi đã có công dẫn lối cho tôi, dù cho vai trò của ông có nhỏ đến đâu.

Tôi gần như đã quên mất trên đời vẫn còn những người tốt như vậy.

Ở Linh giới và Vân giới, mọi người ai cũng chỉ lo cho bản thân mình.

Một tên thường dân nào đó xúc phạm gia tộc ngươi và có tài năng cao hơn ngươi? Thuê sát thủ giết hắn trước khi hắn kịp đẻ trứng.

Một tên phế vật vô dụng nào đó sắp cưới cô gái xinh đẹp nhất thành phố? Hạ độc thủ hắn vào đêm trước đám cưới để ngăn chặn điều đó.

Một ai đó sắp đạt được kho báu quý giá nhất vũ trụ? Đâm sau lưng hắn trước khi hắn kịp chạm tay vào chúng và lụm kho báu về phần mình.

Đấy là còn chưa nói tới mấy tầng trên nữa. Tôi thấy may mắn khi chưa đặt chân lên chúng, nhưng tôi nghe được rằng ở trên đó tệ ngang, thậm chí là hơn hai tầng kia.

Yeah, tôi không muốn dính vào đống drama kia chút nào cả. Bây giờ tôi chỉ muốn một cuộc sống đơn giản thôi.

Mà khoan, hình như tôi từng nghe được rằng không lâu sau khi tôi rời khỏi Địa giới, một đại thảm họa đã xảy ra khiến khoảng hơn 90% diện tích thế giới không thể sinh sống.

Có vẻ như một Năng lực giả đã triệu hồi bão Thánh Lôi và thiêu rụi cả thế giới. Làm thế nào mà một người ở Địa giới có được sức mạnh ấy, tôi cũng chịu. Đến tôi cũng không thể làm điều đó lúc còn là Đại sư.

Cái đậu má... Tôi nghĩ mình nên lập một kế hoạch dự phòng, cơ mà không gì có thể cản tôi sống cuộc sống nhàn hạ! Tôi có khoảng tầm năm năm trước khi nó xảy ra cơ mà!

Tôi vươn vai, sau đó lau rửa bản thân bằng một xô nước tôi triệu hồi bằng hạt Thủy và đun nóng bằng hạt Hỏa.

Tôi mất chút thời gian để làm quen lại việc luân chuyển Hạt nguyên tố sau khi không có chúng trong khoảng thời gian dài. Bạn sẽ không biết quý trọng thứ mình đang có cho đến khi bạn đánh mất nó.

Làm tôi nhớ lại việc mình từng phải tự múc nước từ giếng và đun nóng bằng củi hồi còn là phế nhân. Dù vậy, phải học cách tự tay làm những việc mà trước đó tôi luôn phụ thuộc vào Hạt nguyên tố đúng là trải nghiệm thú vị, không tính tới tình thế hiểm nghèo lúc ấy.

Cảm giác tràn đầy năng lượng với bộ quần áo mới, tôi sẵn sàng bắt đầu kế hoạch sống an nhàn của mình!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.