Trở về truyện

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere? - Chương 6 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

6 Chương 6 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

(Góc nhìn main)

“Xin chào các thành viên tương lai của tông môn ta,” tôi chậm rãi tiến vào trong đại viện. “Ta là Lâm đại sư, đồng thời là bài kiểm tra đầu tiên mà các mọi người phải vượt qua cho tấm vé gia nhập Thiên Đường Môn cũng như con đường trở thành Năng lực giả của mình.”

Trên sân lập tức rộ lên những tiếng xì xào, dù vậy tôi không quan tâm nội dung của chúng mà đang bận suy nghĩ xem mình nên nói gì tiếp theo.

“Con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng, nhưng nếu kiên trì và không chịu bỏ cuộc, mọi người sẽ đạt được thứ mình mong muốn.”

Tôi khoanh tay lại, “Ta nói thẳng, trong những người ở đây hôm nay sẽ có người không vượt qua bài kiểm tra, có người thì nhận ra mình không phù hợp với con đường Năng lực giả. Ta chỉ có thể chia buồn với họ và chúc họ găp may mắn trong tương lai. Nhưng với những người sắp trở thành Năng lực giả tại Thiên Đường Môn, ta hy vọng mọi người sẽ không quên con đường mình đã chọn để gia nhập nơi đây. Làm một Năng lực giả không chỉ dừng lại ở việc tu luyện năng lượng nguyên tố.”

Tôi giang tay ra tạo vẻ chào mừng, “Học cái gì ở đây là lựa chọn của mọi người, Thiên Đường Môn ta chỉ có thể chỉ dẫn mọi người trong quá trình học tập. Ta thật sự hy vọng có thể nhìn thấy tất cả mọi người với tư cách đệ tử của Thiên Đường Môn!”

Tôi nhìn xung quanh trong giây lát, có những người mang ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm còn một số khác thì tỏ vẻ thờ ơ, có vẻ tự tin với khả năng của mình.

Heh, bằng cách nào đó tôi đã bịa ra được một bài phát biểu ngay tại chỗ. Đừng bao giờ nghi ngờ khả năng xạo loz đỉnh cao mà tôi đã dùng để thoát hiểm ở hai cái tầng chết tiệt ấy!

Tôi thả lỏng người, luân chuyển năng lượng nguyên tố của mình và điều động chúng tới Nội đan. Mẹ nó, nhớ cảm giác này quá đi!

Bạn không thể biết thứ gì quý giá với mình cho đến khi bạn đánh mất nó, ít nhất thì giờ đây tôi có thể áp dụng những kiến thức thu thập được từ những tầng trên để cải thiện bản thân một cách dễ dàng.

“Giờ thì, không kéo dài thêm nữa, đây chính là bài kiểm tra đầu tiên! Nhận lấy Áp lực nguyên tố của ta đi!”

Tôi gầm lên, giải phóng đống năng lượng đã tích trữ của mình bao trùm quanh toàn bộ sân trong.

---

(Góc nhìn Liên Ly)

Người mà trước đó tôi tưởng là một đệ tử tò mò vừa bước ra và giới thiệu mình là “Lâm đại sư” gì đó. Tôi chưa tìm hiểu nhiều về thứ bậc trong các Môn phái, vậy nên tôi cũng không biết anh ta là nhân vật lớn cỡ nào.

Sau khi nghe thấy tên anh ta, những người xung quanh tôi liền thì thầm không ngớt.

“Lâm đại sư? Ý mày là Lâm đại sư ĐÓ ư?”

“Đcm chứ còn ai vào đây nữa? Thiên tài đạt được danh hiệu Đại sư khi mới hai mươi tuổi!”

“Đừng nói rằng anh ta chính là người được đồn đại đã đạt tới bậc Hậu kỳ ở cả bốn nguyên tố cơ bản khi còn chưa tới mười tám nhé?”

“Mẹ nó, chúng ta thật may mắn nhưng cũng xui xẻo khi anh ta xuất hiện ở đây nhỉ?”

“Đồng ý! Tôi không nghĩ rằng sẽ có ngày mình được tận mắt nhìn thấy anh ấy, nhưng nếu anh ta là giám khảo đầu tiên thì xong đời rồi!

Có vẻ Lâm đại sư này cũng thuộc hàng tai to mặt lớn, nhưng tôi không quan tâm. Trừ khi anh ta có thể trao cho tôi thứ sức mạnh tôi cần, còn không thì cũng chỉ là vô danh tiểu tốt.

“Đây chính là bài kiểm tra đầu tiên! Nhận lấy Áp lực nguyên tố của ta đi!”

Ngay khi lời nói đó dội lại qua những bức tường, tôi lập tức bị nhấn chìm trong cảm giác sợ hãi.

Cơ thể tôi bỗng nhiên cảm giác thật nặng, giống như tôi đang bị thứ gì đó nén xuống vậy.

Áp lực ấy bao trùm toàn bộ cơ thể tôi, thấm qua từng tấc da thịt và tiến thẳng vào tận linh hồn. Tôi thở hổn hển, cảm thấy mình đột nhiên thật khó thở, khung cảnh trước mắt mờ đi và xung quanh dần tối đen lại.

Tôi bấu chặt hai tay vào cổ họng, cố gắng hít vào chút không khí trong tuyệt vọng, thế nhưng hai lá phổi dường như không chịu tuân lệnh.

Nỗi sợ dần bám lấy trái tim tôi, móng vuốt của nó cắm vào càng ngày càng sâu trong tâm trí.

Nỗi sợ cái chết.

Tôi chưa từng sợ cái chết.

Khi ngôi làng của tôi bị lũ quái vật tấn công, tôi muốn chết chung với cha mẹ.

Khi bị thằng cặn bã kia hiếp dâm, tôi muốn chết bởi lũ quái vật vì không giữ được sự trong sạch.

Khi tôi sống cô độc trong khu ổ chuột, cái chết giống như người hàng xóm mà hôm nào bạn cũng chào hỏi. Kể cả khi bị bọn đàn ông tấn công, tôi cũng chỉ thấy hoảng loạn chứ không hề sợ sệt.

Tôi ngẩng đầu lên, cố nhìn xem làm thế nào anh ta tạo ra được áp lực kinh khủng như vậy.

Khoảnh khắc tôi nhìn vào mắt anh ta, mọi thứ xung quanh tôi bỗng hóa thành một màu đen.

Tôi giống như đang rơi tự do và nhìn chằm chằm vào vực thẳm vô tận vậy. Tôi giơ tay lên, nhưng thậm chí còn không nhìn thấy đầu ngón tay.

Rồi tôi cảm nhận được ánh mắt của anh ta, cái nhìn thấu xương ấy như đang cố quan sát những góc khuất đen tối nhất trong tôi.

Tôi càng ngày càng chìm sâu trong bóng tối, cổ họng bị bóp nghẹt dưới áp lực kinh khủng. Tôi có thể nghe tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực và tiếng gào thét trong đầu, kêu tôi hãy chạy đi.

Cơ thể tôi không chịu nhúc nhích, còn tiếng tim đập thì càng ngày càng to, lấn át hết những tiếng động xung quanh.

Đột nhiên một tiếng “pop” vang lên, trả lại màu sắc cho mọi thứ.

Tôi thấy mình vẫn đứng yên tại chỗ, hai tay còn đang bấu chặt vào cổ họng.

Đám đông vừa rồi còn ngạo nghễ đứng thẳng giờ đã ngã gục xuống thành đống dưới mặt đất. Có một số đứng yên bất động, một số khác thì đang co giật nhẹ, sùi bọt mép và đôi mắt trợn ngược lên.

Lâm đại sư vẫn đứng sừng sững tại chỗ, khuôn mặt vô cảm của anh đang nhìn thẳng vào tôi. Tôi liền thả hai tay xuống, tự nhiên cảm thấy bồn chồn.

Anh ta nheo mắt lại, hành động đó làm tôi nín thở, sợ rằng mình đã làm anh ấy thất vọng.

Anh nhăn mặt, sau đó quay người đi bộ vào phía trong.

Phải đến khi bóng hình anh ta biến mất thì tôi mới có thể thở bình thường trở lại.

Đó là sức mạnh.

Không, anh ta chính là sức mạnh tuyệt đối.

Tôi thật ngu xuẩn. Tôi đúng là một con ếch dưới đáy giếng. Thiên Đường Môn là bàn đạp cho sự trả thù? Thật nực cười.

Có lẽ trong mắt anh ta tôi chỉ là một con kiến hôi.

Tôi quỳ sụp xuống, gia nhập vào đám đông dưới đất.

(Góc nhìn main)

Cái lề gì thốn?

Thế quái nào đến nửa cái sân gục ngã rồi? Sao lại có thằng đang co giật thế này? Hay là do nó lên cơn tai biến?

Không không không, bọn họ lại tiếp tục ngã xuống, cái méo gì đang xảy ra vậy?

Tôi mới chỉ cô đặc năng lượng Thuần của mình nhiều nhất có thể, sau đó giải phóng nó thành một cơn sóng và cho thêm chút sát ý vào. Đây là trò hay tôi học được từ bọn rồng ở trên Vân giới.

Con nhỏ điên rồ ấy hay dùng tôi để bẫy mấy con rồng nhỏ, sau đó tiêu diệt chúng để kiếm nguyên liệu. Bọn rồng sẽ nghĩ tôi là con mồi dễ xơi và sử dụng chiêu này để làm tôi rơi vào trạng thái tê liệt.

Nhưng sau khi dính chưởng thường xuyên, tôi đã học được cách chiêu thức hoạt động và còn được gia tăng kháng hiệu ứng.

Tôi cứ nghĩ dùng chiêu này ở đây thì cùng lắm cũng chỉ làm họ sợ một chút. Những người “tài năng” có thể dễ dàng gạt bỏ sự ảnh hưởng của trò hù dọa đó.

Dù gì tôi cũng không phải rồng nên hiệu ứng chắc chắn sẽ bị giảm đi. Thế quái nào nó lại mạnh hơn được nhỉ?

Tôi chỉ muốn nhìn xem có những ai chịu được áp lực để lọc ra người có triển vọng, nhưng tôi không thể ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này...

Tôi vội vàng giải trừ áp lực, nhưng mà tất cả bọn họ đã nằm dưới đất hết rồi.

Khoan đã, người mặc áo choàng vẫn đang đứng!

Người đó thả hai tay xuống, trông giống như trước đó họ vừa giữ thứ gì đó quanh cổ. Tôi nheo mắt lại, không chắc là họ đeo vòng cổ hay là đang giấu tạo vật gì đó trên tay.

Nếu họ thật sự dùng tạo vật để vô hiệu hóa áp lực thì bài kiểm tra này không thể chứng minh được năng lực chân chính của họ. Chẳng lẽ họ định gia nhập Thiên Đường Môn bằng cách gian lận?

Tôi định đến chất vấn người mặc áo choàng, nhưng rồi nhớ ra rằng mình vừa làm mọi người trên sân bất tỉnh.

Tôi nhăn mặt, nghĩ xem mình phải giải quyết mớ hỗn độn này kiểu gì.

Thật là xấu hổ quá đi... Nếu bây giờ đến chất vấn người đó mà thành ra tôi là người sai thì sẽ mất hết mặt mũi với uy tín trong tông môn mất.

Ừm... Nếu như tôi vẫn còn chút nào sau vụ việc này.

Tôi cần nghĩ ra một lời giải thích nếu không muốn nói lời tạm biệt với cuộc sống đơn giản của mình.

Thôi thì chơi an toàn vậy...

Tôi quay trở lại chỗ các Trưởng lão và Đại sư, hy vọng có ai đó giải quyết được chuyện này.

Bất ngờ thay, tôi được chào đón bằng những tiếng vỗ tay.

Hả? Sao họ lại khen ngợi tôi? Không phải họ nên thấy tức giận vì tôi đã chơi dại sao?

“Quá xuất sắc, Lâm đại sư!” Long chưởng môn cười phá lên. “Chỉ có cậu mới nghĩ ra được cách để cùng lúc thử thách cả sự quyết tâm và Nội đan của học sinh! Tuyệt vời!”

Hả? Lão già này đang nói cái éo gì thế?

Quyết tâm gì cơ? Nội đan gì cơ? Tôi nhớ mình vừa khiến bọn họ sợ đái ra quần hết cả lũ mà?

Một vị Trưởng lão tay đang vuốt râu gật đầu, “Đúng vậy, năng lượng Thuần của cậu lan ra toàn bộ sân trong làm cho Nội đan của mọi người phản ứng khá mạnh mẽ. Từ đó chúng ta có thể dễ dàng biết được ai có tiềm năng trở thành Năng lực giả mà không cần tới mấy bài kiểm tra khác.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người thông thạo nguyên tố Thuần như vậy, đúng là Lâm đại sư của tông môn ta.”

“Những người giữ được tỉnh táo dù chỉ trong một giây đều có tiềm năng lớn, họ hẳn là phải có tinh thần mạnh mẽ mới có thể chống chọi lại áp lực đó.”

“Hahaha! Vậy có nghĩa là năm nay chúng ta có nhiều tài năng lắm đây!”

“Đúng thế, bài kiểm tra này của Lâm đại sư vừa tiết kiệm thời gian mà còn rất chính xác nữa.”

“Người mặc áo choàng cũng rất thú vị, chúng ta nên để mắt theo dõi họ.”

“Ừm, quả nhiên không hổ danh Lâm đại sư, cậu đúng là thiên tài trời ban.”

Long chưởng môn vỗ tay ra hiệu im lặng, “Được rồi! Vì chúng ta không cần đến những bài kiểm tra còn lại, hãy di chuyển các đệ tử tiềm năng đến khu vực khảo nghiệm cuối cùng và đưa những người còn lại ra ngoài.”

“Tuân lệnh Chưởng môn.”

Các Trưởng lão và Đại sư đều đi thực hiện nhiệm vụ của mình, để lại tôi đứng chôn chân ở đây.

Cái lề gì thốn?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.