Trở về truyện

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere? - Chương 11 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

11 Chương 11 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

(Góc nhìn Liên Ly)

Tôi biết ngay mà!

Khoảnh khắc con hồ ly khốn khiếp này để mắt đến Sư phụ là tôi biết ả ta rất mờ ám rồi! Đúng hơn là, cả ngôi làng này đều không có ý tốt với Sư phụ!

Con cáo xảo quyệt đó vừa bịa đặt ra một câu chuyện thương tâm về đuôi của ả, nghe vậy người Sư phụ nhân từ và tốt bụng nhất của tôi không chần chừ mà chữa trị cho ả ta.

Ah~ Đúng là Sư phụ có khác! Người chính là một thiên thần được ông trời ban xuống đây! Ehehehe~ Sư phụ lại xoa đầu mình nữa rồi~

Đợi đã! Con hồ ly khốn khiếp này cũng đang bám lấy ngài!

Cút ra! Đừng có ôm chân ngài rồi khóc!

Ngài ấy đã chữa lành mạch nguyên tố cho ngươi rồi nên hãy biến đi!

Đừng có nói ngài ấy là bạn đời định mệnh của ngươi và thề thốt sẽ phục tùng ngài suốt đời! Ngươi không biết Sư phụ ghét con gái thích bám dai sao?

||bạn cũng vậy mà :v||

Không không không! Không được động vào tay ngài! Ngươi muốn làm gì?!

AHHHHHHHH Ả TA VỪA HÔN TAY NGÀI!

Ngươi nghĩ ngươi là ai?

Đến ta còn chưa được hôn bất kỳ chỗ nào trên người ngài ấy!

Lẽ ra ta mới là người đầu tiên!

Con hồ ly xảo quyệt kia! Sao ngươi dám vấy bẩn Sư phụ! Ta sẽ chậm rãi tra tấn ngươi và--

Ể?

Sư phụ?

Đôi tay của người? Ể? Người đang ôm và xoa đầu con cùng một lúc sao?

Khoan... Ah~

Dừng lại... Sướng quá đi... Ahhh~

Tôi... Đây... Đây chính là thiên đàng~

Khônggg... Cứ thế này tôi sẽ tan chảy mất~

Tôi sắp tan chảy! Tôi sắp tan chảy đến nơi rồi! Tôi...

Fuwaaaahhh~

---

(Góc nhìn main)

Có vẻ Liên Ly đã bình tĩnh trở lại sau khi tôi ôm và xoa đầu cô.

Việc Manami tiến lại gần như vậy dường như khiến cho cô sợ hãi đến mức cứng đờ người, may mắn là hành động của tôi có thể xoa dịu đi nỗi sợ ấy.

Manami vẫn đang quỳ xuống trước mặt tôi sau khi hôn lên mặt sau ngón áp út của tôi.

Việc đó làm tôi bối rối.

Khi đuôi cô mọc lại hoàn toàn nhờ việc uống viên đan dược, cô bắt đầu ôm lấy chân tôi và khóc, luôn miệng tạ ơn tôi.

Trong lúc tôi còn đang cố gắng làm cô ấy bình tĩnh lại, cô đã nắm lấy tay tôi rồi trao lên đó một nụ hôn, khẳng định tôi chính là người bạn đời định mệnh và thề rằng sẽ phục tùng tôi suốt đời.

Thế quái nào mà một nhiệm vụ chế ngự quái vật lại thành ra như này?

Ý tôi là, tôi có mong đợi cô ấy sẽ biết ơn mình nhưng không ngờ lại đến mức này. Tôi nghĩ rằng chữa trị cho cô có thể giúp mình tạo được mối quan hệ tốt với làng yêu hồ, cho phép tôi thỉnh thoảng đến thăm nơi đây.

Mà bây giờ cô ấy lại muốn đi theo tôi cả đời...

Ah... Thôi thì cứ coi như tôi có đệ tử nữa vậy, dù gì cô ấy cũng giống như một Năng lực giả.

Với sự trợ giúp của Manami, tôi còn có thể giúp Liên Ly vượt qua nỗi sợ yêu thú của mình.

Ừm, ý tưởng hay đấy, một mũi tên bắn trúng hai đích.

---

(Góc nhìn Manami)

Đối với một yêu hồ, những chiếc đuôi của cô chính là tất cả.

Địa vị, sức mạnh, thân phận của yêu hồ đều phụ thuộc vào phần đuôi.

Năm mươi năm trước tôi là người mạnh nhất trong làng và đảm nhiệm việc thủ hộ nơi đây, ai ai cũng tôn trọng tôi. Quyền lực của tôi chỉ đứng sau trưởng làng, nhưng đến cô ta còn phải nể mặt tôi đôi phần.

Trong quá trình truy cầu sức mạnh nhằm bảo vệ ngôi làng tốt hơn, tôi đã thử sử dụng một cấm thuật mà tôi phát hiện ra nhưng bị nó phản phệ và hủy hoại đi mạch nguyên tố.

Khi tôi không còn những chiếc đuôi, danh vọng của tôi cũng từ đó mà biến mất.

Những con cáo đã từng tôn trọng tôi giờ đây nhìn tôi bằng ánh mắt miệt thị.

“Tại sao cô ta phải làm chuyện đó?”

“Nó được gọi là cấm thuật đều có lý do cả.”

“Cô ta nên thấy thỏa mãn với sức mạnh của mình, vậy mà lại bị lòng tham làm mờ mắt.”

“Một con chó giữ nhà không giữ được nhà thì chỉ là một con chó.”

Tôi nhẫn nhục chịu đựng những lời cay nghiệt ấy và cố gắng hoàn thành trách nhiệm bảo vệ ngôi làng của mình.

Tuy nhiên không ai cảm thấy an toàn khi có một người thủ hộ tàn phế như tôi. Vì nỗi lo sợ quái vật tấn công luôn thường trực, họ thường lấy tôi làm cái bia để trút giận.

Tìm bạn đời là chuyện gần như không thể với tình trạng hiện tại của tôi, nghĩ đến việc phải sống độc thân cả đời làm tôi vô cùng hoảng sợ.

Tôi đã đầu hàng trước số phận ấy sau suốt bao nhiêu năm trời không tìm được thuốc giải.

Nếu như thế vẫn là chưa đủ, tôi thậm chí còn không bảo vệ được ngôi làng và để cho trưởng làng bị quái vật bắt đi.

Cả đời tôi chưa bao giờ cảm thấy vô dụng và yếu đuối đến vậy.

Thế nhưng khi mọi hy vọng dường như đều bị dập tắt thì người bạn đời và Sư phụ của tôi đã đến, gạt phăng toàn bộ những khó khăn cùng nỗi sợ trong tôi.

Ngài ấy không hề chán ghét tôi.

Tôi đã sẵn sàng cho sự khinh miệt khi tiết lộ sự thật về đuôi của mình, nhưng trong mắt ngài chỉ có sự lo lắng và đồng cảm.

Như thể ngài ấy thấu hiểu và thông cảm nỗi đau của tôi vậy.

Và rồi Sư phụ đã ban cho tôi một cuộc sống mới.

Mạch nguyên tố của tôi được chữa lành và đuôi tôi đã mọc lại hoàn toàn. Ngài ấy còn cho phép tôi hôn lên ngón áp út, đồng nghĩa với việc chấp nhận lời thề trung thành của tôi.

||"cho phép"||

Đúng vậy, vì Ngài đã trao cho tôi tất cả, tôi quyết định sẽ dâng hiến tất cả cho Ngài.

Tôi sẽ trở thành người bạn đời hoàn hảo của Sư phụ!

---

(Góc nhìn main)

Manami dẫn bọn tôi đến nơi trú ngụ của con quái vật, một hang động khiêm tốn nằm sâu trong núi.

Cô nói rằng đó là một con quái họ gấu và nó đã tụ tập được ít nhất ba mươi tên thuộc hạ.

Bọn chúng yêu cầu tất cả yêu hồ phải rời khỏi làng thì trưởng làng mới được thả tự do. Nếu sau một tuần mà không đáp ứng được yêu cầu trên, chúng sẽ làm thịt trưởng làng và cưỡng chế chiếm lấy ngôi làng bằng vũ lực.

Một con gấu đen khổng lồ chui ra khỏi hang, tay nắm chặt một yêu hồ có vẻ là trưởng làng. Theo sau nó là một nhóm mười con gấu trắng đang gầm gừ đầy đe dọa với bọn tôi.

Con quái gấu đánh hơi thấy bọn tôi và gầm gừ, “Ngươi... ngươi là con cáo chín đuôi. Đến đây để đầu hàng sao? Đi cùng với ngươi là những kẻ nào?

Chà chà, con quái vật này cũng tò mò thật đấy.

Trước khi Manami kịp trả lời, tôi đã xuyên thủng đầu con quái bằng một mảnh băng và đóng băng toàn bộ thân trên của nó.

Những con khác không hề có thời gian phản ứng khi một loạt ngọn giáo bằng đất phóng lên từ lớp tuyết dưới chân chúng, xuyên qua tim và kết liễu chúng ngay lập tức.

Không chậm trễ, tôi phóng năng lượng Ám vào hang và xử đẹp tất cả quái gấu bên trong.

Hả? Ngươi nghĩ ta sẽ đứng nhìn con quái vật nói chuyện khi đang giữ con tin trên tay à? Hay là nghĩ rằng ta muốn giảng hòa với nó? Thật ngây thơ.

Nếu kẻ địch lộ ra sơ hở để ta tấn công, hãy tận dụng nó.

Phí thời gian vào việc nói chuyện chỉ khiến con tin rơi vào tình thế nguy hiểm hơn, tại sao phải làm tăng sự rủi ro như vậy?

Hử? Một trận chiến dài và hoành tráng?

Ngươi tưởng ta là thằng gà mờ lần đầu đi làm nhiệm vụ sao?

Tiêu diệt mấy con quái cùi bắp này chỉ là chuyện nhỏ, dù gì tôi cũng đang ở Địa giới. Trừ khi có một con rồng xuất hiện, nếu thế thì có lẽ tôi sẽ chuồn.

Xong việc rồi, giờ thì mang vị trưởng làng đang bất tỉnh này về nào.

Chắc là tôi sẽ gửi phần thưởng nhiệm vụ về cho tông môn sau đó tiếp tục hành trình rèn luyện.

Nghĩ lại thì, ngôi làng này liệu có ổn khi không còn người thủ hộ là Manami?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.