Trở về truyện

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere? - Chương 14 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

14 Chương 14 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

(Góc nhìn main)

Không mất quá nhiều thời gian để tôi định vị được bọn Ma giáo ở đây.

Dù gì thì bọn chúng cũng luôn ẩn náu dưới lòng đất, thật dễ đoán. Tôi chỉ việc tìm thứ gì đó giống như lối đi xuống giấu sau những bụi cây và bùm, lối vào trụ sở Ma giáo.

Tôi cẩn trọng đi xuống bậc thang, dù tôi là một cường giả ở Địa giới nhưng tốt nhất vẫn nên đề phòng trước những gì mình không biết. Cũng có thể đó chỉ là thói quen còn lưu lại của tôi sau khi phải làm kẻ yếu nhất ở hai tầng trên.

Dẫu sao thì cẩn trọng ở nơi như này không bao giờ là thừa cả.

Có hai tên canh gác đang đứng trước một chiếc cửa bằng đá được chạm khắc nhiều hoa văn ma quỷ. Bọn chúng bốc hơi ngay lập tức, không kịp ú ớ gì. Năng lượng Hỏa của tôi thiêu rụi hoàn toàn cơ thể chúng chỉ trong chớp mắt, thậm chí đến tro cũng không còn.

Tôi thử mở cửa và bất ngờ khi nó còn chẳng được khóa lại. Càng tốt, tôi đỡ phải tốn công đạp đổ nó.

Đằng sau cánh cửa là tầng hai của một đại sảnh, từ đây nhìn xuống có vẻ giống như một khu vực tập trung.

Hiện tại nó đang chật kín thành viên Ma giáo chăm chú nghe một người mà tôi cho là Chưởng môn của họ. Thật tiện nghi, tôi đỡ phải đi quanh nơi này tìm kiếm vì bọn chúng đã tụ tập đông đủ ở đây.

Sử dụng kỹ năng mới học được, tôi tỏa ra một đợt sóng năng lượng Thuần nhỏ không có sát ý. Nội đan của những thành viên Ma giáo lóe lên, nhờ vậy tôi có thể bí mật cảm nhận tu vi của chúng.

Đối với chúng thì nó chỉ như một cơn gió thoảng qua.

Đúng vậy, nó giống như thứ tôi từng làm ở bài kiểm tra đầu vào. Tôi đã quá tập trung vào việc giới hạn sát khí của mình mà không để ý tới hiệu ứng phụ này, thảo nào lúc đó mấy lão già kia thấy thích thú như vậy.

Cơ mà tôi không nghĩ họ có thể thu được nhiều thông tin như tôi thông qua đợt sóng đó.

Gì thế này? Tên mạnh nhất cũng chỉ điều khiển được nguyên tố ở bậc Sơ cấp? Đến Liên Ly còn đủ sức xử đẹp lũ này. Con mồi dễ xơi, rất tốt.

Có lẽ đây là một cơ hội tốt để cải thiện kiếm pháp, sẽ có lúc tôi phải dùng đến nó.

Tôi từng phải dựa vào kiếm pháp sau khi bị tàn phế, mặc dù nó cũng không có mấy tác dụng trước những tồn tại ở hai tầng trên...

Bạn cứ thử dùng kiếm chiến đấu với một bầy quái vật có bộ khung xương cực kỳ cứng rắn, máu đầy axit và cái đuôi sắc nhọn có thể xuyên thủng gần như mọi thứ xem.

Tôi vô cùng may mắn khi hồi đó không lọt vào tầm mắt của chúng.

Thôi thì, ít ra kiếm pháp của tôi chắc chắn dư sức đối phó với bất cứ thứ gì ở Địa giới này.

Giải quyết lũ Ma giáo xong thì tôi có thể thoải mái vơ vét, hẳn là nơi này có nhiều vật giá trị lắm, hehehe.

Tôi ngạc nhiên khi bọn chúng có thể thành lập Ma giáo với mức độ thông thạo năng lượng nguyên tố thấp đến vậy. Điều đó chứng tỏ rằng chúng sở hữu một công pháp có khả năng thu thập lượng lớn nguyên tố Thuần xung quanh, đủ để hoa Phượng Tàn mọc ở bên ngoài.

Đến giờ thể hiện rồi.

Tôi nhảy từ hốc tường xuống sau lưng bọn chúng với cây kiếm đã rút khỏi bao, đứng chặn cánh cửa dẫn ra ngoài đại sảnh.

“Xin chào.”

---

(Góc nhìn Manami)

Tôi ngửi thấy gì đó.

Mùi thơm của quế và dạ hương đang trôi ra xa dần.

Tôi huých nhẹ vào Liên Ly đang ngủ bên cạnh, cô vẫn hít hà đôi tay vừa dùng để mát xa cho Sư phụ.

Cô ta nhìn tôi với vẻ mặt khó chịu, đôi tay còn đang áp lên mặt.

“Sư phụ đang rời trại.”

Nghe xong cô liền phóng ra khỏi lều, điên cuồng nhìn ngó xung quanh.

Tôi nhanh chóng đuổi theo cô, mũi tôi đánh hơi được mùi hương của ngài cách đây vài mét.

“Im lặng,” Tôi rít lên, ra hiệu cho cô ta đi theo mình.

Bọn tôi lẻn ra khỏi trại và theo đuổi mùi hương của Sư phụ trong rừng.

Bọn tôi cuối cùng cũng phát hiện ngài ấy đi tới một cái bụi, cả hai lập tức ẩn nấp.

“Hmmm? Sư phụ muốn đi đại tiện chăng?” Tôi gợi ý.

Liên Ly cấu vào tay tôi, có vẻ bực mình khi tôi dám gợi ý rằng tồn tại thần thánh như Sư phụ lại cần đi đại tiện.

||”Gái xinh đến mấy cũng phải đi ỉa”||

Ara? Nghĩ lại thì hình như bọn tôi chưa tận mắt thấy Sư phụ đi giải quyết bao giờ, vậy nên cũng có khả năng đó.

Bọn tôi tiếp tục theo dõi Sư phụ vạch bụi ra làm lộ một chiếc cửa sập, sau đó ngài mở nó ra và chậm rãi đi xuống dưới.

Tôi cùng Liên Ly đợi một phút trước khi làm điều tương tự, vừa kịp lúc chứng kiến Sư phụ nhảy xuống từ hốc tường trước mặt.

Bọn tôi chạy lên trong lo lắng và nhìn thấy Sư phụ yêu dấu dễ dàng chặt đầu vài tên Năng lực giả.

“Ma giáo,” Tôi lẩm bẩm.

Liên Ly đứng cạnh tôi cũng gật đầu.

Ồ, hẳn là Sư phụ đã nhận ra bông Phượng Tàn đó mọc rất bất thường, điều đó chứng tỏ gần đây có hang ổ của bọn Ma giáo.

Chả có ai ưa Ma giáo và dường như Sư phụ không phải ngoại lệ. Tôi nghĩ đó chính là ranh giới cho sự nhân từ của Sư phụ, mặc dù nó vẫn rất lớn khi ngài đã tha thứ cho đám cướp rác rưởi thấp hèn kia.

Ara? Sư phụ trông thật phiền lòng.

Có lẽ việc tiêu diệt toàn bộ lũ hạ đẳng đó cũng làm ngài đau đớn.

Nhìn cái cách ngài nhăn mặt lại mỗi khi chém hạ một tên đi. Cái cách ngài nheo mắt và cong đôi môi xuống khi nhảy múa xung quanh lũ hạ đẳng đó trong kiếm vũ chết chóc của mình.

Thật đau lòng.

Cảnh tượng ấy làm tôi chỉ muốn tới ôm ngài và nói với ngài rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Liên Ly nói đúng, chúng tôi cần phải che chở Sư phụ khỏi những thứ dơ bẩn của thế giới này. Chúng tôi sẽ là chiếc khiên và thanh kiếm của ngài, Sư phụ sẽ không còn phải lo lắng về mặt tối của thế giới này nữa khi có chúng tôi ở bên.

Dù sao đi chăng nữa thì Sư phụ nên đứng ở trong ánh sáng, nơi ngài ấy tỏa sáng rực rỡ nhất.

---

(Góc nhìn Liên Ly)

Đám sâu bọ đó.

Đám rác rưởi vô dụng đó.

ĐÁM GIÒI BỌ BẨN THỈU ĐÓ DÁM VẤY BẨN SƯ PHỤ!

Biểu cảm phiền muộn của ngài... Vẻ mặt đau đớn của ngài... Tại sao Sư phụ lại thấy thương cảm với đám cặn bã đáng chết này?

Sao chúng dám?

SAO CHÚNG DÁM?

Sư phụ luôn mong những điều tốt nhất cho thế giới này, vậy tại sao thế giới này lại liên tục khiến ngài phải đau khổ?

Tôi hiểu rồi.

Thế giới này không xứng đáng có được Sư phụ.

Sư phụ quá tốt so với thế giới này.

Đúng vậy.

Tôi đã tìm ra mục đích sống của mình, lý do tôi được ban sức mạnh Thánh Lôi này.

Đúng vậy.

Tôi chính là tông đồ đầu tiên của Sư phụ, tôi sẽ truyền bá tiếng nói của Người cho những kẻ lầm đường lạc lối.

Đúng vậy.

Tôi sẽ tạo ra một thiên đường cho Sư phụ yêu dấu của mình.

Đúng vậy.

Tất cả những thứ dơ bẩn sẽ bị thiêu rụi.

ĐÚNG VẬY.

Tất cả những kẻ ngoại đạo sẽ rửa tội bằng cái chết!

ĐÚNG VẬY!

||bình tĩnh lại bạn ơiii||

Toàn bộ thế giới này sẽ được thanh t-

Một cơn đau nhói làm tôi bừng tỉnh khỏi mộng tưởng và quay sang nhìn Manami, cô đang thu ngón tay về sau khi búng trán tôi.

Ồ, tôi mải mơ tưởng quá mà suýt nữa quên đi chính sự.

Nhờ có Manami mà tôi mới nhớ ra. Cô ấy đúng là người chị em tốt.

---

(Góc nhìn Liên Ly + Manami)

Là đồ đệ của Sư phụ, chúng tôi sẽ thanh tẩy và tái tạo thế giới này, tất cả vì Sư phụ.

Truyền bá tiếng nói thần thánh của ngài và thiêu rụi lũ dị giáo.

Chỉ những người có đức tin mới được cứu rỗi.

---

(Góc nhìn main)

Urgh, tôi phải tránh để máu dính lên người mới được, không thì tí nữa khó rửa sạch lắm.

Hmm, động tác này sai rồi, tôi nghĩ mình nên vặn khuỷu tay sang bên này? Không, nhầm rồi, mẹ nó kiếm thuật của mình xuống cấp thật đấy.

Với cả sao nãy giờ tôi cứ thấy lạnh gáy thế này?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.