Trở về truyện

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere? - Chương 16 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

16 Chương 16 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

(Góc nhìn main)

Hôm nay bú được nhiều thật đấy.

Mặc dù lũ Ma giáo này toàn vô danh tiểu tốt nhưng đồ vật bọn chúng lưu trữ trong kho khá ấn tượng đấy chứ.

Nhẫn trữ vật của tôi đầy ắp vàng, binh khí bị nguyền, công pháp và bản thảo. Tôi có thể đi bán phần lớn chúng ở thành phố Kim và giữ lại những thứ có ích cho bản thân.

Tôi sẽ kiểm tra đống công pháp kia sau, trong chỗ đó thể nào cũng có vài ba cái tận dụng được.

Sau khi thiêu rụi đống xác chết, tôi trở về khu trại và chợt nhận ra bây giờ đã là sáng sớm. Chắc hẳn là do tôi đã quá mải mê thu thập đồ đạc.

Manami và Liên Ly đã thức dậy, họ đang chuẩn bị bữa sáng.

Có gì nếu bị hỏi thì mình cứ nói là đi giải quyết nỗi buồn vậy.

Thế nhưng hai đồ đệ đáng yêu của tôi không hỏi tôi đã làm gì đêm qua, trái lại họ chào đón tôi bằng nụ cười rực rỡ và một bát súp nóng hổi.

Ahh~ Có những đồ đệ đáng yêu như vậy thật tuyệt vời làm sao.

Chốc nữa tôi phải chiều chuộng họ thật nhiều mới được.

Đến trưa thì chúng tôi đặt chân tới thành phố Kim, lính canh cho bọn tôi tiến vào ngay khi nhìn thấy biểu tượng Đại sư thuộc Thiên Đường Môn.

Tôi đang mặc môn phục Thiên Đường Môn thường ngày, ngoài ra tôi đã đưa cho Manami và Liên Ly môn phục của đệ tử Ngoại môn.

Với tư cách Đại sư, tôi có thể tùy ý tấn thăng Năng lực giả Học đồ lên Ngoại môn khi họ đạt đủ điều kiện.

Muốn trở thành đệ tử Nội môn thì phải vượt qua bài kiểm tra trong môn, nhưng bọn tôi không việc gì phải vội vàng.

Môn phục khá thuận tiện khi có cả mũ trùm đầu, giấu đi vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của họ để tránh sự chú ý không cần thiết.

Lâu lắm rồi mới quay lại thành phố này, tôi nghĩ Manami cũng chưa từng tới đây bao giờ. Liên Ly thì lại có vẻ thân thuộc với nơi này, trông biểu cảm của cô khá hờ hững.

“Liên Ly, cô từng đến đây rồi sao?” Tôi hỏi.

Dường như câu hỏi đó làm Liên Ly bất ngờ, cô mất chút thời gian để trả lời, “Ừmm... Đu... Đúng vậy, thưa Sư phụ. Con từng sống ở đây một khoảng thời gian.”

“Tốt quá, vậy phiền cô dẫn đường,” Tôi mỉm cười, xoa đầu cô ấy.

Liên Ly hăng hái gật đầu, nhanh chóng dẫn chúng tôi dạo quanh thành phố.

---

(Góc nhìn Liên Ly)

Uwah~ Sư phụ tin tưởng ở mình!

Bốn năm sống ở đây cuối cùng cũng có tác dụng rồi!

Đừng coi thường người thuộc khu ổ chuột! Bọn tôi cần nắm rõ vị trí mọi thứ để di chuyển an toàn trong thành phố đó! À, mỗi tội mình không quá quen thuộc với những nơi dành cho giới thượng lưu, tí nữa phải đi hỏi thăm thông tin từ vài “người quen” vì Sư phụ thôi.

Trong khi đó Sư phụ nói rằng ngài ấy hứng thú với phòng đấu giá, thật may mắn khi tôi biết nó nằm ở đâu.

Với địa vị của Sư phụ, bọn tôi được dẫn tới khu vực VIP và có hẳn phòng riêng.

Lấy lý do đi vệ sinh, tôi lẻn ra khỏi phòng đấu giá để đi tìm “người quen”.

Di chuyển qua những con hẻm thân quen, tôi tới thẳng trụ sở chính của lũ băng đảng thành phố này.

Nhờ có mấy tên Năng lực giả đánh thuê khá mạnh nên chúng mới có thể chà đạp những cư dân của khu ổ chuột suốt bao lâu nay. Xui xẻo cho chúng khi tôi không còn là cô gái yếu đuối năm nào, tất cả đều nhờ người Sư phụ hết mực nhân từ của tôi.

Bẻ khớp tay, tôi tiếp tục quá trình thu thập thông tin và truyền giáo.

Đây không phải sự trả thù, đây là khởi đầu cho chiến dịch của bọn tôi.

---

(Góc nhìn main)

Ngồi trong khu vực VIP của phòng đấu giá, tôi đã liệt kê xong những vật phẩm cần bán với sự giúp đỡ vô cùng nhiệt tình của cô nhân viên này.

Những vật phẩm đó hầu hết đều vô dụng cho sư đồ bọn tôi, ví dụ như vài thanh kiếm bị nguyền hay mấy cái công pháp chỉ để làm màu. Tác dụng duy nhất của chúng là lừa đảo... ấy nhầm, bán cho những người có thể tận dụng chúng.

Ngoài ra tôi còn nhắc cô ấy sửa lại dáng điệu vì có vẻ cô thường xuyên ưỡn ngực lên, như thế hại cho lưng lắm.

Nghe vậy, cô rời đi với một nụ cười.

Ngồi xuống một chiếc ghế trong phòng, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy hội trường đã đông kín khách, buổi đấu giá sẽ bắt đầu sau nửa tiếng.

Tôi nhìn Manami dùng bàn chải để chải đuôi ở góc phòng, nuôi hết đống đuôi đó chắc không hề dễ dàng chút nào. Dù sao thì nhìn đuôi của cô lúc nào cũng sạch sẽ và mượt mà.

Phát hiện ánh mắt của tôi, cô rụt rè nhờ tôi giúp cô ấy chải lông đuôi.

Không có lý do gì để từ chối, tôi bảo cô ấy đến ngồi trước mặt mình.

Mềm!

Đuôi cô ấy mềm mại quá đi!

Ahh~ Tôi chỉ muốn rúc mặt vào đống lông bóng mượt đó!

Không, không được, bình tĩnh lại nào. Hình tượng Sư phụ mẫu mực của tôi sẽ sụp đổ mất.

Nhưng tôi không thể tin rằng bao lâu nay mình đã bỏ qua sự mềm mại này! Vuốt ve chúng thôi đã thấy rất thích rồi.

Ahh~ Nhìn cái cách đuôi cô ấy cuộn quanh tay tôi đi! Thật mềm mại~

Ừmm... Tiện thể thì tôi cũng chải tóc cho Manami.

Đôi tai cô ấy giật giật trong thật đáng yêu, tôi phải kiềm chế bản thân không được sờ chúng.

Đúng vậy, đây chính là cuộc sống an nhàn mà tôi hằng mong ước!

Ồ, buổi đấu giá chuẩn bị bắt đầu, tôi tiếc nuối bảo đống lông... ý tôi là Manami ngồi xuống chiếc ghế đằng sau mình.

Ồ, Liên Ly cũng trở lại rồi, tôi thậm chí còn không nhận ra cô ấy đã ngồi phía sau mình từ khi nào. Chắc là do tôi mải mê vuốt ve đuôi của Manami, hoặc cô sở hữu khả năng của một sát thủ. Tôi nghĩ là vế đầu thôi.

“Chào mừng đến với Phòng đấu giá Hoàng Kim! Buổi đấu giá hôm nay có rất nhiều vật phẩm tốt đó! Hy vọng mọi người đã chuẩn bị thật kỹ càng, bởi vì trong số chúng có những món đồ độc nhất vô nhị!”

Ồ, người chủ trì là một yêu hồ hai đuôi, thật trùng hợp.

“Vật phẩm đầu tiên của hôm nay! Thanh kiếm mang nguyên tố Hỏa được chế tác bởi nghệ nhân nổi danh ở...”

Oáp~ Tôi không hề hứng thú với mấy món đồ cùi bắp này, nếu muốn thì tôi có thể tự mình rèn chúng. Nếu ở đây không tìm được báu vật nào cho hai đồ đệ đáng yêu, tôi sẽ tự mua nguyên liệu về làm.

Những vật phẩm tôi bán cũng được giá phết, đem lại một khoản lời từ đống đồ tôi lụ... ý tôi là giải phóng khỏi lũ Ma giáo tàn ác.

Sau một vài chiếc dây chuyền, bùa chú và cuộn phép, một vật phẩm thu hút sự chú ý của tôi.

“Được khai quật từ chính tàn tích núi Ân! Viên ngọc mắt mèo tuyệt đẹp này được kì công vận chuyển tới tận đây! Những thợ trang sức ở thành phố này nói rằng đây là một loại đá quý mới không thể phá vỡ! Viên ngọc này còn có thể đổi màu theo thời gian! Đây là vật phẩm tuyệt vời để trang trí cho ngôi nhà của bạn! Giá khởi điểm là năm mươi vàng!”

Tôi suýt nữa thì không giữ nổi sự bình tĩnh.

Viên đá cao bằng nửa người đó không phải ngọc mắt mèo.

Nó là một quả trứng Rồng! Đúng hơn là một con Vạn Sắc Long!

Tôi mới chỉ nghe loáng thoáng về nó ở Vân giới! Thế đéo nào một quả trứng của chúng lại xuất hiện ở đây?! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó nhưng không thể sai biệt, khả năng thay đổi màu sắc chính là đặc điểm nhận dạng của nó.

Đám người này không biết mình đang đấu giá thứ gì đâu!

Tôi lập tức giơ tay lên, “Năm trăm vàng.”

Cả phòng đấu giá im bặt.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.