Trở về truyện

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere? - Chương 20 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

20 Chương 20 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

(Góc nhìn main)

Hừm... Tôi không có đủ gia vị hay dùng, cơ mà đây là thứ tốt nhất tôi có thể làm rồi.

“Đây, cơm chiên trứng.”

Tôi đặt chiếc đĩa cùng với một cốc nước trước mặt cô gái đói bụng. Đám thổ phỉ hẳn là đã cướp khá nhiều thương nhân nên chúng mới có nhiều đồ như vậy.

Ngoài vàng và trang sức, nơi đây còn có thực phẩm và gia vị.

Cô gái nhìn chằm chằm đĩa cơm trong lo sợ và nuốt nước bọt.

“Tôi... thật sự được ăn hết chỗ này sao?”

Tôi gật đầu.

“Tôi... thật sự được ăn hết chỗ này sao? Một mình tôi?”

Tôi gật đầu.

“Hức... Hức... Tôi... Tôi... Tôi thật sự sẽ... Ăn chỗ này sao?”

Sao cứ hỏi hoài vậy? Ăn đi trời. Tôi lần nữa gật đầu.

“Tôi sẽ... Thật sự, thật sự ăn-”

“Ăn nhanh lên giùm ta cái!”

“Vâng ạ!”

Cô ấy lập tức cắm mặt vào ăn sau khi bị tôi thét.

“Ngoonnnn quáaaaa~”

Heh heh, tôi dám nói là mình khá tự tin về khoản nấu ăn. Sinh tồn ở những Tầng trên khó khăn lắm biết không? Tôi từng bị đối xử còn tệ hơn một người hầu.

Vì sao tôi không cho cô ấy uống viên đan dược hồi phục đó ư?

Này, không phải lúc nào tôi cũng có dịp thể hiện tài nấu ăn của mình hiểu không? Với đống nguyên vật liệu ở đây, tôi phải tranh thủ chứ.

Và tôi cũng phát hiện ra một điều ở cô ấy. Đằng sau những giọt nước mắt và vẻ ngoài giống nô lệ kia chính là đôi mắt của một kẻ săn mồi.

Ánh mắt đó không nhầm lẫn vào đâu được.

Những người đã “chào đón” tôi vào thư viện của Linh Hoàng Gia cũng mang ánh mắt tương tự. Ngoài mặt họ mỉm cười, nhưng ngay khi cảnh vệ rời đi thì họ ngược đãi tôi.

Tôi sẽ không để bị lừa thêm một lần nào nữa.

Trong lúc thầm nghĩ vậy, tôi nhận ra đĩa của cô đã sạch bóng thức ăn. Cô ấy còn đang liếm nó mà không biết ngượng.

Ugh, đừng mang vẻ mặt sắp khóc chỉ vì đã hết cơm chứ.

“Đây, đĩa thứ hai.”

Cô nhìn chằm chằm chiếc đĩa.

“Tôi có thể... ăn nó chứ?”

“Ăn nhanh lên, cô muốn bao nhiêu tôi sẽ nấu bây nhiêu ok?”

“Hức... Hức... Tôi... Tôi không nghĩ...”

Tôi búng trán cô ta, “Lo mà ăn đi.”

Đôi mắt cô rơm rớm nước, nhưng trông cô khá vui mừng.

Tôi biết mục tiêu của cô rồi đó? Cô đã lừa được tôi đoạn đầu, phải thừa nhận là vậy.

Tôi chờ đến khi cô ấy quét sạch chiếc đĩa thứ tư và hỏi, "Tên cô là?”

"Ừmmm… Họ… Họ luôn gọi tôi là Mồi…”

Tôi nhướng mày, trông cô ấy không quá mười sáu tuổi. Cô mặc bộ quần áo tả tơi, rách rưới nhưng khuôn mặt lại không có dấu vết bị đánh đập. Trừ việc cô nhìn hơi gầy so với một người khỏe mạnh, có vẻ đám cướp không hề ngược đãi cô.

Mái tóc đen dài của cô rối bù, che mất nửa khuôn mặt và giấu đi đôi mắt xám to. Cô thật sự cần đi cắt tóc.

Có thể cô mới bị bọn cướp bắt giữ, hoặc thật ra cô thuộc bọn chúng nhưng đã bị giam vì một lý do nào đó. Hay là cô đã lừa được chúng như cách mà cô chuẩn bị dùng để lừa tôi?

Cơ mà cũng không trách cô ấy được, có khả năng cô chỉ đang thấy thận trọng với người đàn ông có thể một mình đánh bại cả sào huyệt bọn cướp. Trong suy nghĩ của cô, việc gặp tôi có thể tệ ngang hoặc thậm chí là hơn so với bọn cướp.

Thận trọng không bao giờ là thừa, nó đã từng cứu tôi không biết bao nhiêu lần.

“Cô có biết bố mẹ mình ở đâu không?”

Một cái lắc đầu.

“Thế còn nơi cô từng sống?”

Lại một cái lắc đầu.

"Cô có nơi nào để về không?”

Lại một câu trả lời phủ định.

Tôi thở dài và nhìn lên trần nhà.

Mình nên làm gì với cô ta đây?

Cô nắm lấy vạt áo của tôi, “Tôi... Tôi sẽ hữu dụng mà! Tôi có thể... Tôi có thể làm việc nhà! Tôi luôn làm mấy việc lặt vặt cho bọn cướp! Tôi có thể giặt quần áo cho anh! Tôi có thể nấu ăn cho anh! Đánh bóng kiếm của anh!”

||kiếm nào cơ <(")||

Tôi giơ tay lên.

“Tôi không nghĩ cô làm được mấy việc đó với tình trạng hiện tại của mình.”

Cô đặt hai ngón trỏ chọc vào nhau, “B... Bởi vì tôi đã bảo những Mạo hiểm giả đó chạy đi khi lũ cướp dùng tôi làm mồi nhử... Sau đó chúng nhốt tôi trong phòng này mà gần như không có nước uống và thức ăn đến tận bây giờ...”

Cô gái này...

Tôi thở dài thêm lần nữa.

Còn chưa kịp quen với Thải Hồng mà tôi đã phải nhặt thêm một cô gái nữa rồi.

Mà kệ đi, tôi sẽ lại giao cô ta cho Markus.

Tôi nghĩ cô ta sẽ đem về nhiều rắc rối hơn là tác dụng.

Như thể đoán được ý định đó, cô nắm lấy áo tôi chặt hơn.

“Làm ơn đó! Đừng vứt bỏ tôi mà! Tôi hứa sẽ cố gắng hết sức!”

“Tôi có thể tìm cho cô một nơi để-”

“KHÔNG! Đừng mà! Đừng bỏ rơi tôi!”

“Tôi không có bỏ rơi cô.”

“Khônggg!!”

“Cô có thể ăn ở đó và-”

“KHÔNGGG!!”

Con mẹ nó. Tất cả là tại chỗ cơm rang đó đúng không?

Chắc chắn là cô ấy muốn ăn nhiều hơn và tôi dám cá rằng không ai trên thế giới này có khả năng làm ra chúng, ít nhất là không đạt tới đẳng cấp của tôi.”

Dù sao thì tôi cũng học được chúng từ dị giới.

Diễn xuất của cô có thể đủ tốt để lừa người khác, nhưng đừng có coi thường tôi. Tôi cũng từng mài dũa khả năng diễn xuất ở hai Tầng trên để lừa đám quái vật trên đó! Những hành động như bám dính lấy một người chỉ để có cơm ăn... Tôi đã làm nó vô số lần!

Việc ấy không phải vô sỉ, nó là sinh tồn!

Ít ra thì cô ấy thành thật về đồ ăn.

À, biết rồi! Tôi sẽ dạy cho cô ấy những công thức nấu ăn của dị giới! Sau đó cô có thể tạo ra chúng ở đây và tôi sẽ được ăn “đồ ăn vặt” mỗi ngày!

Và tôi cũng sẽ dạy cho cô chút kiếm pháp để cô tự mình đi săn nhằm kiếm thịt.

Thật tiếc cô ấy không phải Năng lực giả.

Kế hoạch hoàn hảo!

Kiếm được đầu bếp năm sao trong tương lai rồi!

“Hmmm... Tôi sẽ đặt tên cô là... Eris.”

---

(Góc nhìn Liên Ly)

Tôi run rẩy, cảm thấy có chuyện không ổn.

Có phải lượng Sư phụ trong máu mình đã xuống thấp không? Bằng mọi giá tối nay tôi phải xin được mát xa chân cho Sư phụ.

Tôi nhìn đội hình mà hôm nay bọn tôi phải hỗ trợ. Bọn chúng đều là Mạo hiểm giả mới vào nghề, gồm hai Đấu sĩ và một Cung thủ.

Chúng đang tìm kiếm Năng lực giả để trợ giúp nhiệm vụ dọn dẹp một ổ quái thằn lằn. Nhiệm vụ không khó, chỉ là bọn thằn lằn đó có khả năng hồi phục vô cùng cao đến mức khó chịu.

Mấy tên Mạo hiểm giả kia cư xử không tệ, nhưng thứ làm bọn tôi khó chịu nhất là việc luôn bị bọn chúng cố gắng tán tỉnh.

“Này, tiên tử Liên Ly, muốn tôi dạy cho cô cách dùng kiếm không?” Đấu sĩ khó chịu A hỏi.

“Tiên tử Manami, để tôi chỉ cô cách đi săn bằng một cây cung nhé?” Cung thủ khó chịu A khoe khoang.

“Tiểu Thải Hồng cần anh trai đây chải tóc cho không?” Đấu sĩ khó chịu B đề nghị.

Ugh.

Dù bọn tôi đã thể hiện rõ rằng mình không quan tâm đến mấy lời tán tỉnh đó, bọn chúng vẫn cố gắng.

Làm ơn đừng có ngọ nguậy lông mày với ta được không? Trông thật ghê tởm.

Nếu không phải Sư phụ đặc biệt dặn dò bọn tôi phải giữ thái độ thân thiện với những Mạo hiểm giả cùng đội thì tôi đã đá bọn chúng đi chỗ khác rồi.

Bọn tôi không hiểu vì sao Sư phụ lại quan tâm đến lũ sâu bọ này, nhưng tôi đoán Sư phụ coi nó là cách để giúp đỡ người gặp khó khăn.

Tôi nghĩ ba tên này hết cứu rồi.

Manami thậm chí còn thấy bọn chúng không đáng được thấy sự vĩ đại của Sư phụ.

Thải Hồng cũng đang kìm nén cơn bực tức và bám chặt lấy tôi. Tôi tin rằng cô bé chuẩn bị chuyển về dạng rồng để ăn thịt ba tên đó đến nơi rồi.

Lẽ ra bọn tôi nên gia nhập một đội toàn bộ là nữ.

Haaa...

Sư phụ, con nhớ người lắm nên là... Làm ơn để con sờ chân người tối nay... Sau đó có thể là... Sư phụ sẽ chải tóc cho con nữa? Ehehehe~

Tôi phải cảm ơn Manami vì đã làm Sư phụ hứng thú với việc chải tóc, hơi khó chịu nhưng phải thừa nhận rằng đuôi cô ta thật sự mềm mịn.

Ahhh~ Nhớ lại cách những ngón tay của Sư phụ chạy qua mái tóc tôi đêm đó làm tôi rùng mình! Ngài ấy thật gần! Thật ấm áp!

Đôi tay mạnh mẽ nhưng mềm mại của người giữ tôi ở gần, cơ thể người cách xa không quá một cánh tay, mùi hương của ngài khiến tôi say sưa-

“Tiên tử Liên Ly, trông cô có vẻ mệt mỏi, chúng ta nghỉ một chút chứ?”

Mộng tưởng của tôi vừa bị dập tắt bởi Đấu sĩ khó chịu A.

Một ngón tay được không? Cắt bỏ một ngón tay của hắn vẫn ổn đúng không? Sẽ không quá đáng nếu tôi dùng ngón tay đó đâm vào bụng hắn và rút nội tạng hắn ra và dùng làm...

||bình tĩnh nào bạn ơiiii||

Không, không được... Nhớ lời dặn của Sư phụ. Thân thiện, phải thân thiện...

Đúng vậy, nở một nụ cười nhạt là được.

“Không cần, tôi vẫn ổn. Cảm ơn vì đã lo lắng.”

“Cô không nên gượng ép bản thân đâu, tiên tử Liên Ly. Có cần tôi cõng cô không? Sẽ thật tệ nếu đôi chân ngọc ngà của cô bị thương.”

Thằng này... Ngươi không thấy gợi ý sao?

Cõng ta? Đôi chân ngọc ngà?

Tôi bất ngờ khi hắn có thể nghiêm túc nói ra những lời đó.

Hắn mặt dày đến cỡ nào vậy?

Haaa... Thật mệt mỏi... Thưa Sư phụ, người đồ đệ hèn mọn này cầu xin được mát xa lưng cho người tối nay. Ưmm... nghĩ đến việc đó thôi mà tôi đã thấy rùng mình.

Ahh... Lượng Sư phụ trong máu tôi đang thấp đến mức báo động.

Tôi nhìn Thải Hồng, cô bé đang đi bộ bên cạnh tôi.

Cô mặc trang phục tương tự Manami, bộ kimono màu đen cùng những bông hoa trắng làm nổi bật mái tóc sặc sỡ. Trên tay cô là chiếc áo mà Sư phụ mặc cho cô vào đêm đầu tiên.

Nhận thấy ánh mắt của tôi, Thải Hồng nở nụ cười rạng rỡ và đưa chiếc áo cho tôi.

Có một cô em gái hiểu chuyện như vậy thật tốt.

Tôi kiểm tra chắc chắn rằng ba tên khó chịu đó không nhìn mình, sau đó đưa chiếc áo lên và hít một hơi thật dài.

||khác gì chơi đồ đâu =))||

Ahhhh~ Mùi của Sư phụ... Phê quá đi.

Hít vào mùi của Sư phụ thêm một hơi thật sâu, tôi cảm thấy ai đó chọc cùi trỏ vào lưng mình.

“Cho tôi một ít với...” Manami thì thầm.

Ừm ừm. Tôi hít nốt hơi cuối và đưa chiếc áo cho cô ta, hội chị em bọn tôi phải đoàn kết với nhau.

Nhất là khi phải đối mặt với thử thách khó khăn là ba thằng ngu này.

Bọn tôi phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ ngớ ngẩn này và trở về bên Sư phụ!

“Tiên tử Liên Ly, tiên tử Manami, tiểu Thải Hồng, ổ quái vật ở ngay trước mặt rồi. Hãy đứng đợi ở đây trong lúc bọn tôi...”

Tôi không thèm nghe tên đó nói gì tiếp theo.

Manami, Thải Hồng và tôi đã xông thẳng vào để tiêu diệt đám quái thằn lằn làm tổ ở đây.

Một chút năng lượng Lôi, Tinh tú, Long Hỏa và không còn bất kỳ dấu tích nào của ổ quái vật.

Cây cối xung quanh bị thiêu rụi, mặt đất nóng đến nỗi biến thành kính.

Đám quái thằn lằn đều bị chặt tứ chi, chặt đầu hoặc biến mất hoàn toàn.

Nơi con thủ lĩnh từng đứng bây giờ chỉ còn là một cái hố lớn.

Mọi sinh vật sống ở đó chắc chắn đã chết.

“Thế giờ quay về được chưa?” Tôi hỏi Ba tên khó chịu.

Chúng vội gật đầu.

Ưmmm... Không hiểu sao mình lại cảm thấy gì đó? Có chuyện đã xảy ra với Sư phụ ư?

---

Lời tác giả:

Eris, nữ thần Hy Lạp đại diện cho sự xung đột và bất hòa. Các bạn nghĩ gì về thông tin đó thì tùy :)

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.