Trở về truyện

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere? - Chương 24 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

24 Chương 24 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

(Góc nhìn main)

“Nhiều kem thật...” Liên Ly há miệng.

“Sền sệt nữa...” Manami nói sau khi nuốt vào.

Thải Hồng từ từ liếm ngón tay, “Ngon quá đi!”

Eris tiến lại gần tôi trong khi thở hổn hển, “Sư phụ... Tiếp theo bọn con nên làm gì?”

“Giờ con hãy làm lạnh chiếc bánh bằng năng lượng Băng để nó giữ được hình thù của mình,” Tôi hướng dẫn, tay tôi lau vệt kem dính quanh miệng Thải Hồng.

||anh nào có suy nghĩ đen tối tự kiểm điểm đi nhé <(“)||

Luân chuyển năng lượng Băng, tôi hạ thấp nhiệt độ của chiếc bánh xuống điểm đông lạnh.

“Và chúng ta chỉ cần đợi thêm vài phút nữa là được ăn bánh. Thường thì ta phải để nó ở khoảng 4 độ trong một tiếng, nhưng nếu con thành thạo việc điều khiển năng lượng Băng thì vài phút là đủ rồi.”

Tôi quay lại và thấy Eris đang gật đầu, chăm chú ghi chép.

Thải Hồng thì đang mút ngón tay và nhìn chiếc bánh trên bàn không chớp mắt, một tay ôm lấy chân tôi.

Liên Ly và Manami đã đi chuẩn bị đĩa và dụng cụ để bọn tôi cùng ăn bánh, thật chu đáo mà.

“Món này gọi là gì vậy Sư phụ?” Eris hỏi.

“Bánh kem vani, nó có một vài biến thể khác nên ta sẽ đưa công thức của chúng cho cô sau.”

Cô ấy gật đầu lia lịa. Hehe, kế hoạch làm cho Eris hứng thú với việc nấu nướng coi như thành công mỹ mãn.

“Bây giờ chắc là ăn được rồi,” Tôi triệt tiêu năng lượng Băng.

Liên Ly đưa cho tôi một con dao và vài chiếc đĩa, do đó được thưởng một cái xoa đầu.

Tôi cắt nhỏ chiếc bánh, đủ cho tất cả bọn tôi và thừa ra một miếng lớn.

Bốn cô gái kiên nhẫn chờ đợi tôi ăn miếng đầu tiên, họ khăng khăng rằng tôi phải ăn trước họ dù tôi có thuyết phục đến cỡ nào.

Tôi gật đầu thỏa mãn, “Ngon lắm, thử đi.”

Các cô nghe vậy liền bắt đầu ăn, đưa thứ đồ ngọt tội lỗi lên môi.

“Ngon quá~” Liên Ly rên lên, cô lấy tay vuốt ve má và đắm chìm trong vị ngọt của vani.

“Ưmm... Ngon thật,” Manami bình thản nhận xét, mặc dù những chiếc đuôi đang đảo qua lại chứng tỏ cô rất sung sướng.

“Ba! Ngon lắm!” Thải Hồng la lên, nuốt trọn miếng bánh của mình.

“Ngọt,” Eris thì thầm ngắn gọn, nhưng từ đôi mắt lấp lánh của cô có thể thấy rõ rằng cô thích chiếc bánh.

Hê, làm gì có ai không thích ăn bánh?

Tôi quay sang đội thương nhân đang ghen tị nhìn chằm chằm bọn tôi, “Mấy người muốn ăn không?”

“Hả? Nếu anh không phiền.”

“Tôi muốn ăn một miếng.”

“Tôi cũng vậy.”

“Làm ơn cho tôi một miếng với.”

“Tôi ăn hai miếng được không?”

Năm người đàn ông đói bụng tiến đến chỗ bọn tôi, tôi cắt mỗi người một miếng và đưa cho bọn họ với một nụ cười.

Bọn tôi đang trên đường trở về Thiên Đường Môn để chuẩn bị cho Hội So tài Môn phái hằng năm, tôi muốn để Liên Ly và Manami tấn thăng lên Năng lực giả Nội môn trước khi tham gia.

Khá may mắn khi có một đoàn thương nhân định đi qua Thiên Đường Môn, do đó bọn tôi đã đi nhờ xe họ thay vì phải đi bộ.

Đổi lại thì chúng tôi kiêm luôn việc bảo hộ cho họ đến khi về tới nơi. Bọn họ tỏ vẻ vui mừng ra mặt khi được bảo hộ bởi thành viên của Thiên Đường Môn.

Sau khi đi được vài ngày thì Thiên Đường Môn đã ở ngay trước mặt. Hiện tại đoàn thương nhân muốn dừng lại nghỉ ngơi và sắp xếp lại đồ đạc trước khi tiễn bọn tôi ở Thiên Đường Môn, sau đó một đội Mạo hiểm giả sẽ thay thế bọn tôi.

Do vậy tôi đã làm một chiếc bánh coi như quà tạm biệt.

Trong suốt chuyến đi đã có ba bầy quái vật tấn công đoàn xe, nhưng đồ đệ tôi đã nhanh chóng giải quyết chúng mà không cần tôi hỗ trợ.

Hức... Họ trưởng thành nhanh thật.

Sau khi mọi người tận hưởng xong chiếc bánh, chúng tôi đặt chân tới Thiên Đường Môn vào buổi trưa.

Tổ đội Mạo hiểm giả thay thế bọn tôi không gặp vấn đề nào, do vậy tôi đưa đồ đệ của mình tới cổng vào Môn đang được canh gác bởi hai thành viên.

“Lâm đại sư! Ngài trở về rồi!” Một người chào tôi.

Tôi gật đầu chào lại, “Ừm, có chuyện gì xảy ra trong lúc ta vắng mặt không?”

“Dạ không có chuyện gì lớn, bọn tôi đã nhận được phần thưởng cho nhiệm vụ Lâm đại sư hoàn thành một thời gian trước nên...”

Người canh gác phát hiện những cô gái sau lưng tôi.

“Ừmmm... Lâm đại sư? Họ là ai vậy? Tôi nhớ ngài chỉ nhận một đồ đệ thôi mà nhỉ?”

“Đúng vậy, bọn ta có được một vài cơ duyên bên ngoài và ta đã tìm được thêm đồ đệ tiềm năng,” Tôi giải thích.

“Có thể lọt vào con mắt xanh của Lâm đại sư, hẳn là họ phải rất đặc biệt.” Tên canh gác gật đầu.

Giá như ngươi biết được toàn bộ sự thật.

||Giá như anh ta biết được toàn bộ sự thật||

Đến Eris cũng thể hiện tài năng thiên bẩm trong lĩnh vực nấu nướng và kiếm đạo, cô có thể ghi nhớ mọi thứ tôi đã dạy.

Ngoài ra cô ấy còn có giác quan vô cùng nhạy bén, cảm giác như cô luôn được người khác gợi ý thứ gì đang xảy ra xung quanh mình vậy.

Thử tiếp cận cô ấy từ phía sau và cô sẽ biết rằng bạn đang tới gần.

Điều khiến tôi khó hiểu nhất là sự thay đổi đột ngột trong cách nói chuyện của cô, có lúc cô im lặng nhưng chỉ một lúc sau lại chuyển sang tăng động.

Theo những gì tôi biết, sự thay đổi đó không có điều kiện kích hoạt cụ thể nào.

“Ừm, nếu vậy thì ta sẽ về trước.”

“Đương nhiên, chào mừng Lâm đại sư trở lại.” Hai người canh gác mở cổng cho tôi.

Tôi dẫn những cô gái đang kinh ngạc vào trong Môn.

Liên Ly đã từng ở đay nên cô không tỏ vẻ hứng thú như ba người còn lại.

Tôi phải công nhận rằng Thiên Đường Môn trông cực kỳ hùng vĩ đối với những người lần đầu tới đây.

Được xây dựng trên ngọn núi cao nhất khu vực, tiến vào từ chân núi cho bạn một góc nhìn toàn cảnh của cả Tông môn trải rộng phía trên bạn.

Diện tích của nó cũng không phải chuyện đùa khi nó to bằng một nửa kinh đô, nhưng chỉ chứa ít hơn một phần tư số dân.

Trước hết tôi đưa họ đến Tòa nhà Quản lý, nơi Manami và Thải Hồng sẽ được đăng ký làm đồ đệ của tôi, còn Eris là người hầu.

Tạm thời Thải Hồng chỉ là Năng lực giả Học đồ, do cô bé vẫn còn quá nhỏ nên thăng cấp cho cô sẽ đặt ra rất nhiều nghi vấn.

Tôi có thể lấy lý do rằng cô ấy là một đứa trẻ mồ côi có tiềm năng rất lớn trên con đường Năng lực giả.

Là một Đại sư thuộc Thiên Đường Môn giúp tôi có quyền tuyển chọn những đồ đệ có triển vọng ngoài kỳ thi đầu vào diễn ra hai năm một lần. Dù vậy việc này hiếm khi xảy ra, do hầu hết Đại sư muốn bế quan tu luyện trong môn thay vì ra ngoài tìm kiếm đồ đệ.

Tôi gọi họ là lũ lười chảy thây.

Không thể tin được tôi cũng từng như vậy.

Mà thôi quên đi, dù gì cũng là chuyện quá khứ.

Việc đăng ký diễn tra một cách trơn tru, mặc dù có vài người nhướng mày khi đến lượt Thải Hồng.

Hai chiếc sừng nhỏ của cô được che bởi mái tóc nên cô nhìn giống một đứa trẻ mười tuổi bình thường. Ừm, thực ra một cô bé mười tuổi với mái tóc lung linh nhiều màu cũng không bình thường lắm.

Có vẻ bọn họ bỏ qua chuyện đó vì sự dễ thương của cô.

Thải Hồng đúng là vô cùng dễ thương, nhất là khi cô bé nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh. Tôi từng nói rằng cô bé có cọng tóc ngố nhô ra đúng chứ? Đúng vậy, trông nó thật sự, thật sự đáng yêu.

Nhân tiện thì tôi cũng sắp xếp cho Liên Ly và Manami làm Bài kiểm tra Thăng hạng Năng lực giả Nội môn vào tuần sau.

Hội So tài Môn phái sẽ diễn ra sau ba tháng, đó chính là dịp để họ thể hiện khả năng của mình.

Đó cũng là một cơ hội tốt để họ học hỏi từ các Năng lực giả của những môn phái khác.

Trước lúc đó thì tôi nên giới thiệu nơi ở của mình cho ba thành viên mới.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.