Trở về truyện

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere? - Chương 22 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

22 Chương 22 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

(Góc nhìn main)

“Này! Các ngươi! Ai cho phép các ngươi ngồi trên bãi cỏ của thiếu gia?”

Nghe thấy tiếng hét, tôi dừng việc chải những chiếc đuôi mềm mại của Manami.

Tôi ngẩng đầu lên và thấy một thanh niên tầm hai chục tuổi ăn mặc xa hoa, sau lưng hắn có một đám đông.

“Ngươi có biết thiếu gia đây là ai không? Ta chính là đại thiếu gia của Hi gia! Địa điểm này là nơi ta tu luyện để chuẩn bị gia nhập vào một Môn phái lớn trong tương lai! Sao các ngươi dám sử dụng nơi này mà không được ta cho phép?!”

Cảnh tượng này quen thật đấy.

À, không khác gì mấy tên thiếu gia hợm hĩnh ở Linh giới và Vân giới cả. Thật không ngờ tôi vẫn phải gặp phải loại người này ở Địa giới. Cũng có thể là do hồi trước tôi không đặt chân ra ngoài môn phái nhiều.

Hửmm? Tức là góc nhìn của tôi về Địa giới có chút sai lệch chăng? Nah, không thể nào. Đám cướp đó tốt bụng thế cơ mà.

Mặc dù tôi đoán rằng tên này sẽ đuổi tôi ra khỏi đây và yêu cầu những đồ đệ yêu quý của tôi thỏa mãn hắn tối nay.

“May cho ngươi khi thiếu gia đây là người rộng lượng! Biến đi ngay nếu không muốn bị gia tộc ta cắt đi đường sống!”

Ồ? Hắn không yêu cầu đồ đệ tôi ở lại ư? Có lẽ tên này không xấu tính đến vậy.

Hừmm... Hi gia là một gia tộc mạnh chuyên về buôn bán được hậu thuẫn bởi Hoàng tộc Bắc, tôi nên né tránh xích mích ở đây để bảo toàn cuộc sống an nhàn của mình. Hắn không nhớ mặt tôi thì càng tốt.

Dù gì bọn họ cũng điều khiển phòng đấu giá, nếu bị nơi đó cấm thì tôi sẽ gặp khó khăn trong việc lừa đ- ý tôi là bán đồ vật.

“Xin lỗi Hi thiếu gia, chúng ta không biết chuyện đó. Chúng ta sẽ rời đi ngay lập tức. Liên Ly, Manami, Eris, đi thôi.”

Ba cô gái thu dọn đồ đạc, còn tôi cẩn thận bế lên tay Thải Hồng đang ngủ.

“Đợi đã!”

Tôi nhướng mày với tên thiếu gia.

“Ngươi sử dụng địa điểm này quá lâu rồi! Ta phải được bồi thường!”

Tôi cố ngăn bản thân không đảo mắt lên. Tưởng tên này thế nào... Tôi biết rõ hắn ta chuẩn bị yêu cầu thứ gì để bồi thường.

“Được rồi, Hi thiếu gia muốn bao nhiêu vàng?”

"Hừm! Với ngoại hình tầm thường đó, ta không nghĩ ngươi có đủ tiền đâu!”

Tôi chớp mắt.

À đúng rồi, tôi đã đổi trang phục Đại sư sang một bộ quần áo dài đơn giản để dạy kiếm thuật cho Eris. Cử động thoải mái hơn nhiều so với trang phục màu mè của Năng lực giả, nhìn ngầu lòi đấy nhưng không thực tế chút nào.

Nhắc tới Eris, tôi có cảm giác cô ấy đã thay đổi rất nhiều, giọng điệu và cử chỉ của cô thay đổi liên tục vài lần trong ngày.

Hửm? Sao lại có tiếng rắc phát ra từ chỗ đồ đệ của tôi?

"Để những tiên tử sau lưng ngươi hầu hạ thiếu gia ta tối nay, ta sẽ tha mạng cho ngươi.”

Đây rồi. Trung bình "thiếu gia chỉ biết suy nghĩ bằng đầu dưới”.

Ở Linh giới việc này xảy ra thường xuyên tới mức tôi tự hỏi có phải bọn họ học lời thoại và kỹ năng làm thiếu gia từ cùng một cuốn sách hay không.

Có lẽ tôi nên viết cuốn sách "cách trở thành một thiếu gia đúng mực” và bán nó ở đây, không chừng lại bội thu ấy chứ.

Chắc chắn tôi vừa nghe được tiếng rắc phát ra từ chỗ đồ đệ mình.

Tôi quay đầu lại và thấy ba đồ đệ đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt buồn rầu. Hờ, có lẽ tiếng động đó là do tôi tự tưởng tượng ra.

Giờ thì xử lý chuyện này thế nào đây? Tiết lộ thân phận thật của tôi? Đó là cách đơn giản nhất.

Một khi biết tôi là ai, khả năng cao hắn sẽ chịu cúi mình và bọn tôi được sử dụng nơi này thoải mái. À, nhưng sau đó hắn sẽ bắt đầu làm phiền tôi để mong được nâng đỡ, và rồi kéo theo đó là cả gia tộc của hắn.

Tôi không hề muốn bị một đám người bám đuôi vì lý do đó.

Để bảo vệ cuộc sống an nhàn thì tôi nên thu liễm bản thân lại.

“Hừmm... Xin lỗi nhưng bốn cô gái này là những đệ tử quý giá của tôi. Tôi sẽ không ép họ phải làm những gì trái nguyện ý của mình.”

“Ha! Đồ đệ!? Kẻ như ngươi mà cũng có đồ đệ ư? Đừng tự tâng bốc bản thân như vậy chứ! Với lại không phụ nữ nào có thể từ chối lời mời của ta cả! Giờ thì, các tiên tử muốn dành chút thời gian với ta không? Ở bên ta chắc chắn là tốt hơn vạn lần so với tên thường dân kia!”

“Mồ... Ba? Sao cái thứ dị hợm kia ồn ào quá vậy?” Thải Hồng ngáp, cô bé tỉnh dậy trong vòng tay tôi. Cô ngái ngủ dụi dụi mắt, tay còn lại nắm chặt áo của tôi.

Dễ thương quá đi.

“Hừm, dám gọi thiếu gia ta là thứ kia, nguơi thậm chí còn không thể dạy dỗ con mình tử tế. Đúng là loại hạ đẳng.”

||thôi mày đi =)))||

Quào, hẳn là phải có một cuốn sách mà tất cả thiếu gia học theo. Khả năng biến mọi thứ thành lời sỉ nhục địa vị của người khác cũng hay ho đấy chứ.

Tôi nghĩ rằng còn có quyển thứ hai dạy “cách bị tát vào mặt” cho mấy tên thiếu gia ngạo mạn vì bọn chúng luôn tự đặt mình vào mấy tình huống như vậy.

Thải Hồng kéo áo tôi, làm ngơ lời nói của tên thiếu gia kia.

“Ba? Thải Hồng đói...”

Ôi không, con bé sắp trở nên háu ăn rồi. Thôi thì tôi nên nhanh chóng kết thúc chuyện này và nấu gì đó cho mọi người ai vậy.

“Có ai trong số mấy cô muốn phục vụ Hi thiếu gia không?” Tôi hỏi.

“Dạ không thưa Sư phụ. Chúng ta rời khỏi đây được không?”

“Con sẽ ở bên Sư phụ, tất nhiên rồi.”

“Là người hầu của Sư phụ, con sẽ ở bên cạnh Sư phụ.”

“Ba, nấu?”

Tôi nhún vai, “Thấy đấy Hi thiếu gia, không có ai muốn đi cùng cậu cả. Thế nên bọn ta đi đây.”

Tôi quay lưng và dẫn đồ đệ của mình đi, thế nhưng bị vài tên thuộc hạ của Hi thiếu gia chặn đường.

"Này, này. Thiếu gia của chúng ta đã hào phóng cho ngươi một cơ hội tạ tội, và ngươi định cứ thế rời khỏi đây sao? Ngươi thật sự coi thường Hi gia nhỉ?"

Quào, đến mấy tên thuộc hạ của tên thiếu gia đó cũng nói mấy câu thật điển hình. Hẳn là phải có một trường dạy “cách trở thành nhân vật nền được người khác dùng làm đá kê chân”, có thể là một nhánh của trường dạy mấy tên thiếu gia.

Tôi cá rằng mấy tên nhân vật nền và thiếu gia đã quen nhau ở mấy ngôi trường đó và trở thành bạn tốt của nhau.

Manami bước đến cạnh tôi, “Sư phụ của chúng ta đã chân thành xin lỗi, như vậy còn chưa đủ sao?”

“Haa? Nếu mọi chuyện có thể được giải quyết bằng lời xin lỗi, vậy thì chúng ta cần cảnh vệ làm gì?”

Hắn ta cũng có lý đấy chứ.

“Fufufu... Vậy thì ngươi muốn gì? Trước khi ngươi đề nghị thêm lần nữa, ta phải nhắc lại rằng không ai trong số bọn ta muốn đi cùng tên ra-- thiếu gia của ngươi.”

“Hừ, được thiếu gia để mắt tới là vận may cả đời của ngươi đó biết không?! Sao ngươi dám--“

“Đủ rồi,” tên thiếu gia ngắt lời thuộc hạ mình.

Tôi đoán rằng hắn sẽ cố gắng ra vẻ với mấy cô gái bằng cách đề nghị một giải pháp “nhân từ” thay thế để chuộc lỗi.

“Thiếu gia ta sẽ bỏ qua toàn bộ chuyện này nếu tên thường dân kia chịu quỳ xuống và khấu đầu tạ tội.”

Chuẩn luôn. Trung bình những tên “thiếu gia” nghĩ mình cao cao tại thượng. Bọn chúng đều học từ chung một cuốn sách.

Tôi định từ chối thì Liên Ly đã tiến ra trước mặt tôi.

“Điều đó là không thể. Yêu cầu Sư phụ của bọn ta quỳ xuống trước ngươi không khác gì bảo bọn ta cũng quỳ xuống trước ngươi. Người bọn ta phục tùng chỉ có một mình Sư phụ.”

“Hahaha! Chắc là ngươi đã dành cả gia sản của mình để thuê mấy cô gái này nhỉ? Này, ta sẽ trả cho các cô gấp ba lần số đó nếu các cô chịu đi với ta.”

Và giờ là tư tưởng “không thể chấp nhận sự thật rằng có người tốt hơn thiếu gia ta”! Thật luôn, một cái nữa là đủ bingo rồi!

“Fufufu... Ngươi dám xúc phạm Sư phụ?” Manami hỏi với nụ cười trên môi.

Này... Manami, nụ cười trông hơi rợn người đấy.

“Ta thấy hắn không dám ra mặt và chỉ biết núp váy đàn bà, đúng chứ?”

Ta không hề núp váy đàn bà nha, những đồ đệ đáng yêu đang bảo vệ Sư phụ của họ! Ngươi không biết đây là cảnh tượng mà mọi Sư phụ đều mơ ước sao? Đây chính là đỉnh cao sự nghiệp của một Sư phụ! Để yên cho ta tận hưởng giấc mơ cái!

“Sư phụ không thèm bận tâm với loại người như ngươi, ngươi không đáng có được sự chú ý của ngài ấy,” Liên Ly phản bác.

Ờ ừm... Tôi không biết Liên Ly có thể nói những lời như vậy. Có lẽ đó là cách nói chuyện của cô hồi còn là quý tộc.

“Chậc, hắn ta mới là người nên thấy vinh dự khi được ta chú ý đến!”

Rồi, rồi. Tên dân thường hèn mọn này thấy vinh dự khi được đại ca chú ý. Ta chỉ chờ ngươi nói một câu cuối để đủ bingo thôi đó.

“Haa? Sư phụ có nhiều việc phải làm hơn là ở đây lãng phí thời gian với ngươi, hiểu không?” Eris nói to từ phía sau.

Việc gì? Làm cô thêm nghiện đồ ăn à? Ta thật sự nên nhanh chóng dạy cô cách nấu nướng. Với lại sao cô có cái mỏ hỗn vậy?

“Hừ! Thiếu gia ta là người hào phóng, nhưng đừng có được nước làm tới!”

Thôi nào, nói nhanh lên, ta đang đợi đây này.

Ngươi biết đấy, cái câu nổi tiếng mà tên thiếu gia nào cũng nói? Nghĩ lại thì, rất nhiều tên ngạo mạn cũng hay nói câu đó. Nó giống một câu mà bạn phải nói trước khi bị người khác vả mặt, có lẽ nó thành truyền thống luôn rồi.

Như kiểu, khoảnh khắc bạn nói câu đó lên là mặt bạn sẽ bị vả.

Thải Hồng hạ xuống khỏi tay tôi, cô bé đi lạch bạch tới chỗ tên thiếu gia và ném hắn một viên kẹo.

“Đây, quà Ba tặng cho ngươi này. Giờ thì để bọn ta yên nhé cu em.”

Thải Hồng học ở đâu cách ăn nói đó vậy?! Sao con lại nhìn ba với vẻ mặt tự đắc đó?

“Ngươi! Ngươi... Ngươi...”

Ồ! Hắn ta chuẩn bị nói rồi! Tốt lắm Thải Hồng! Tí nữa ba sẽ xoa đầu con thật nhiều!

“NGƯƠI CHÁN SỐNG RỒI!”

Đây rồi! Bingo! Đinh đinh!

Phần thưởng của ta đâu?

---

Lời tác giả:

Lần gần nhất có người chán sống, một nửa vũ trụ đã bị xóa sổ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.