Trở về truyện

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere? - Chương 23 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

23 Chương 23 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

(Góc nhìn Eris)

Tên tôi là Eris, cái tên được ban cho bởi người Sư phụ yêu dấu nhất của tôi.

Trước khi được biết tới là Eris của Sư phụ, tôi từng được gọi bằng nhiều cái tên khác nhau.

Ta thật đen đủi khi bị gọi là “Mồi” trong khoảng thời gian ngắn bị giam giữ bởi lũ cướp chết tiệt đó!

Với Mạo hiểm giả thì tên tôi là “Laverna”...

“Denna” là cái tên khiêm tốn của kẻ này khi đi nhờ chuyến xe của một nhóm thương nhân, họ cũng là những người xấu số bị bọn cướp mai phục.

||4 nhân cách của Eris đã được thêm vào Chương 1, mọi người có thể quay lại đọc||

Trước đó tôi còn có rất nhiều tên, nhiều đến nỗi tôi đã quên mất cái tên cha mẹ đặt cho mình khi sinh ra.

Nói đơn giản thì kẻ này là một người khiêm tốn chuyên đi lừa gạt.

Bị bỏ rơi từ nhỏ, tôi đã học được khả năng lừa gạt ở cô nhi viện và thao túng mọi người ở đó làm những gì tôi yêu cầu.

Thay đổi tính cách và biểu cảm nhằm chiếm lấy thiện cảm của người tôi muốn thao túng là chuyện dễ như ăn kẹo đối với tôi.

Một cô gái ngây thơ, khiêm tốn trước mặt những người lớn tốt bụng. Một cô gái tự tin và mạnh mẽ trước mặt lũ trẻ xấu số, khờ khạo. Một cô gái lạnh lùng, không thể chạm tới với nhiều thằng con trai phiền phức.

Tôi đã rời khỏi cô nhi viện vào năm mười hai tuổi...

Với đôi mắt ướt át và vài cái nháy mắt, tôi có thể nắm thóp hầu hết lũ đàn ông trong tay. Một câu chuyện bi thương và một chút lời bàn tán, hầu hết phụ nữ sẽ đứng về phía tôi.

Tất nhiên ta vẫn giữ sự thuần khiết của mình! Đéo có chuyện ta để mất nó đơn giản như vậy được! Thao túng người khác không khó đến nỗi phải dùng đến biện pháp đó!

Khi chiếc xe bị mai phục bởi bọn cướp, chúng vốn định thủ tiêu tất cả mọi người.

Nhưng kẻ này đã thuyết phục được chúng bằng cách đề nghị giúp đỡ một cách khiêm tốn, làm những mục tiêu tiềm năng buông bỏ cảnh giác để dễ dàng đánh úp.

Do đó lũ cướp quyết định giam tôi lại, sử dụng tôi làm mồi nhử để dụ những đoàn hộ tống hoặc Mạo hiểm giả đi qua đây.

Trò đùa lố bịch này tiếp diễn khá lâu và có mấy tên đần độn dính bẫy, ít nhất thì lũ cướp đã đối xử với tôi tốt hơn một chút. Cơ mà nếu có cơ hội thì tôi vẫn sẽ vặt đầu bọn chúng.

Đó là khi một tên nội gián trong Hội Mạo hiểm giả thông báo lũ cướp rằng một tổ đội Mạo hiểm giả đã nhận nhiệm vụ tiêu diệt chúng.

Tôi nghĩ rằng đó là cơ hội tốt để chạy trốn khỏi bọn chúng.

Một lần nữa tôi được giao nhiệm vụ lùa tổ đội đó đến nơi bọn cướp ngu xuẩn đang mai phục, không ngoài dự đoán họ đã bị tàn sát. Trong lúc bọn cướp bận chiến đấu với đội Mạo hiểm giả, tôi đã cố gắng bỏ trốn nhưng khốn nạn thay lại đâm thằng vào một nhóm cướp đang chờ.

Có vẻ chúng đã đoán được ý định bỏ trốn của tôi từ trước, không thể tin rằng có người trong số bọn chúng thật sự có não.

Sau đó tôi đã bị nhốt vào trong ngục mà không có thức ăn, cái giá phải trả cho sai lầm của mình.

Đó chính là khi người Sư phụ tốt bụng nhất thế gian đến giải cứu tôi.

Vậy mà lúc đó tôi chỉ coi ngài ấy là một mục tiêu khác để lợi dụng.

Thật là thảm hại...

Tôi vô cùng biết ơn những người chị em thân yêu vì đã chỉ ra sai lầm trong suy nghĩ của tôi, từ đó giúp tôi thức tỉnh những nhân cách thật của mình.

Việc tôi gặp được Sư phụ đã được định mệnh sắp đặt, nơi tôi thuộc về chính là bên cạnh ngài ấy suốt đời đời kiếp kiếp.

Không bao giờ có chuyện ta rời khỏi Sư phụ! Ta sẽ không để Sư phụ đi đâu hết!

Tôi sẽ luôn đồng hành bên cạnh Sư phụ...

Miễn là Sư phụ cho phép, kẻ hèn mọn này sẽ luôn ở bên Sư phụ.

Vậy nên khi tên đó đề nghị tôi rời khỏi Sư phụ để phục vụ hắn, tôi đã nổi điên lên.

KhÔNg kẺ NÀo ĐưỢc PhéP nÓI NhƯ vậY vỚI Sư PhỤ tốI ThƯợnG CủA tA! NgưƠi Có BiẾT mÌNH ĐAnG XúC pHẠm ĐẾn AI KHôNG hẢ?

||bình tĩnh bạn ơi||

Chẳng phải bọn ta đã nói mình là người hầu bên cạnh Sư phụ sao? Bọn ta nói rồi, đúng chứ? Đúng, bọn ta đã nói. Vậy tại sao?

Ahhh khó chịu quá đi! Ta đấm hắn được không?! Không? Tại sao?!

Sư phụ có thể không thích điều đó...

Đúng đấy. Nhìn cách Sư phụ bình thản đứng đó, chắc hẳn người không muốn dùng tới bạo lực nhanh như vậy. Chúng ta nên tuân theo người.

Kẻ này khiêm tốn đề nghị rằng chúng ta cũng nên bảo vệ danh dự cho Sư phụ phải không?

Yeah, chuẩn luôn! Đây, để ta cho hắn thấy, “Haa? Sư phụ có nhiều việc phải làm hơn là ở đây lãng phí thời gian với ngươi, hiểu không?”

Ưmm... tôi sẽ không diễn đạt như thế, cơ mà nói cũng hay đó.

Haha! Tất nhiên rồi!

Ồn ào quá...

Chúng ta nên ra vẻ nữ tính hơn.

Đây đéo phải lúc để yên lặng với nữ tính đâu ạ?! Mấy tên khốn khiếp đó đang lăng mạ Sư phụ!

Kẻ này khiêm tốn đề nghị phương án ám sát.

Hạ độc thủ... Đỡ bẩn tay, đau đớn hơn...

Hehe, hóa ra hai cô cũng tàn nhẫn phết đấy!

Trật tự, Sư phụ đang nói kìa.

---

(Góc nhìn main)

Ôi không.

Nhìn xem ngươi vừa làm gì với câu hét chán sống này.

“Ba... Thứ đó thật xấu tính...” Thải Hồng bật khóc và bám lấy chân tôi.

Tôi xoa đầu an ủi cô.

“Hi thiếu gia, con bé chỉ là một đứa trẻ thôi mà. Hẳn là cậu đủ hào phóng để không bị chọc giận bởi lời nói của một đứa trẻ chứ?”

“Gừ... Nó lại gọi thiếu gia ta là thứ đó!”

Tôi nhìn Thải Hồng, cô ngước lên nhìn tôi với đôi mắt ướt sũng.

“Ta dám chắc con bé không có ý đó, cậu có thể bỏ qua chút chuyện vặt vãnh này với tấm lòng rộng lượng của mình đúng chứ? Dù gì con bé cũng chỉ là một đứa trẻ.”

“Gừu... Ai cũng phải tôn trọng thiếu gia ta, kể cả một đứa trẻ!”

“Mọi người sẽ ca ngợi tấm lòng rộng lượng của Hi thiếu gia nếu họ biết cậu không chấp nhặt một câu đùa vô tình của trẻ con, phải không? Sẽ thật tệ nếu họ nghe rằng Hi thiếu gia nổi nóng chỉ vì lời nói của một đứa trẻ nhỉ?”

“Chậc, vì thiếu gia đây là người hào phóng, được rồi!”

Quá đơn giản. Đó chính là sức mạnh của việc xạo l-n.

“Nhưng điều đó không liên quan đến việc bọn ngươi đã sử dụng bãi cỏ của thiếu gia ta!”

Con mẹ nó.

Lục tìm trong tay áo, tôi lấy ra một túi xu nhỏ và ném cho hắn.

“Đây, món quà nhỏ vì đã làm phiền.”

“Hừ,” tên thiếu gia cười khẩy và mở chiếc túi. “Ngươi nghĩ một túi đồng nhỏ này có thể đủ--”

Cổ họng hắn đông cứng lại khi hắn ta nhìn thấy trong túi có gì.

Tất nhiên rồi, trong đó có khoảng năm mươi vàng cơ mà. Không phải một khoản tiền nhỏ, kể cả đối với người như hắn.

Những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề, các cụ đã nói vậy.

Ồ, và việc hắn nghĩ tôi chỉ là một tên dân nghèo hẳn đã làm cho hắn thấy sốc như vậy.

Hắn ta nhìn tôi với vẻ mặt bối rối, “Ng... Ngươi là ai?”

Tôi tặng hắn một nụ cười, “Một Năng lực giả bình thường đi rèn luyện cùng đồ đệ của mình. Hy vọng Hi thiếu gia có thể chiếu cố cho chúng ta trong tương lai.”

Tôi quay lưng và ra hiệu cho đồ đệ mình rời khỏi đây.

“Khoan, khoan, khoan. Ngươi tưởng rằng đưa ta túi tiền này là ta sẽ tha thứ cho ngươi sao?”

Tôi tỏ vẻ bất ngờ, “Ồ? Số tiền đó không đủ sao? Ta có nên lấy lại--”

“Không không, số tiền này đủ rồi,” tên thiếu gia nhanh chóng bỏ túi chỗ tiền đó. “Nhưng đây chỉ là chi phí sử dụng nơi của ta. Vẫn còn việc con nhỏ kia vô lễ với thiếu gia ta.”

“Ara? Không phải ngươi vừa đồng ý với Sư phụ là sẽ bỏ qua câu đùa vô tình của trẻ con sao?” Manami hỏi.

Tên thiếu gia khoanh tay lại, “Tất nhiên, ta sẽ bỏ qua cho đứa trẻ. Nhưng bậc cha mẹ không thể chỉnh đốn con mình tử tế thì phải bị trừng phạt.”

Chỉnh đốn Thải Hồng, ngươi không thấy con bé dễ thương thế nào sao? Việc chỉnh đốn duy nhất ta làm là véo hai chiếc má dễ thương của con bé.

“Thế giờ ngươi muốn thế nào,” Tôi thở dài.

“Ngươi nhận họ là đồ đệ của mình đúng không? Vậy chiến đấu với người của ta đi,” tên thiếu gia chỉ vào một tên thuộc hạ lực lưỡng đang bước lên. “Nếu ngươi thắng, bọn ngươi có thể rời đi. Nếu ngươi thua, những tiên tử kia phải ở lại.”

Không còn cách nào khác, tôi bước lên, “Được thôi, ta sẵn sàng.”

Không hề báo trước, tên kia lao thẳng vào tôi với nắm đấm của mình.

Hắn còn chưa đi được nửa đường thì tôi đã vụt tới chỗ hắn, dùng lòng bàn tay tát vào mặt hắn và vụt trở lại địa điểm ban đầu.

Mọi người nhìn chằm chằm vào tôi, và rồi quay sang người đàn ông bị cắm vào một cái cây cách nơi này một đoạn.

Không nói một lời, tôi kéo độ đệ của mình ra khỏi nơi này và không ngoảnh lại. Tôi cứ thế rời đi mà không ai ngăn cản.

Đéo ổn rồi.

Có lẽ bây giờ chúng tôi sẽ bị Hi gia săn lùng vì đã lăng nhục thiếu gia của bọn họ.

Tôi chỉ định chạm nhẹ vào người để làm hắn bất tỉnh, nhưng tôi không ngờ cơ thể hắn yếu đến nỗi một cú vả có thể làm hắn bay ra xa như vậy.

Khônggg... Cuộc sống an nhàn của tôi đang trôi ra xa dần...

Ngươi có biết bị một gia tộc “quyền lực” săn lùng khó chịu thế nào không? Bọn chúng cứ liên tục cử người đến làm phiền ngươi bất cứ khi nào có thể.

Cho dù ngươi có thiêu rụi cả nhà bọn chúng thì sẽ luôn có một thành viên sống dai như đỉa thề rằng sẽ báo thù.

Hắn ta sẽ tìm ra bí mật đen tối trong gia tộc của mình và mạnh lên một cách vô lý, sau đó quay lại tìm ngươi trả thù.

Ngươi hiểu nó phiền phức đến cỡ nào chưa?

Nó giống như việc ban đêm có người lẻn vào phòng ngươi lấy đồ trong khi ngươi đang nằm thoải mái trên giường, sau đó ra khỏi phòng mà không tắt điện đóng của.

Và chuyện đó sẽ xảy ra...

Mọi.

Đêm.

Ồ, sao không tiêu diệt tên “dai như đỉa” đó? Đơn giản mà nhỉ?

Biết gì không, tên đó có người quen, và người quen của hắn có người quen, và người quen của người quen hắn cũng có người quen! Ngươi tính xử lý kiểu gì?

Đúng rồi! Tất nhiên là hủy diệt thế giới bằng Thánh Lôi, hahahaha!

...

Tôi sẽ gửi thêm cho hắn một túi năm mươi vàng, hy vọng hắn sẽ bỏ qua chuyện này.

Dù gì tôi cũng chỉ vả thuộc hạ của hắn, không phải hắn.

“Sư phụ? Con bọ-- Hắn ta có gì đặc biệt vậy?” Manami hỏi.

Tôi vừa nghe cô ấy gọi hắn là bọ đúng không? Chắc tôi tưởng tượng thôi.

“Hi gia có quyền lực khá lớn ở thành phố này và họ điều khiển phòng đấu giá,” tôi giải thích. “Để tránh phiền phức trong tương lai thì nên giữ quan hệ tốt với họ. Ngoài ra, sẽ khá phiền phức nếu vụ này dẫn tới việc ta bị cấm khỏi phòng đấu giá. Chưa kể tới gia tộc đó có tầm ảnh hưởng lớn nữa.”

Họ nhìn nhau và gật đầu.

“Chúng con đã hiểu, thưa Sư phụ,” Liên Ly nói.

“Đúng vậy, chúng con sẽ sắp xếp chuyện đó,” Eris đề nghị.

Hài~ Cũng may là tôi có những đồ đệ đáng yêu để chữa lành tâm hồn.

“Ừm, tốt lắm.” Tôi gật đầu. “Ta sẽ về nấu thứ gì đó ngon miệng cho mọi người.”

“Yay~ Ba nấu ăn!” Thải Hồng vui mừng ôm lấy eo tôi.

Thật đáng yêu.

Đồ đệ tôi là tuyệt nhất.

---

Lời tác giả:

Hả? Tên thiếu gia được tha thứ dễ dàng? Không, không, các bạn không hiểu đâu. Mọi chuyện bây giờ mới bắt đầu.

---

Eris có bốn nhân cách:

Nhân cách 1: Eris

Tận tình, thân thiện. Nhân cách "nói chuyện" mặc định. Coi mình là "chị cả" của nhóm.

Nhân cách 2: Mồi

Tăng động, thẳng thắn. Xuất hiện khi bị kích động và thường nói chuyện kiểu giang hồ. Hay sử dụng bạo lực.

Nhân cách 3: Laverna

Ít nói, kín đáo. Nói chuyện ngắn gọn và muốn giải quyết vấn đề hiệu quả nhất có thể. Kết thúc câu bằng "..."

Nhân cách 4: Denna

Khiêm tốn, dè dặt. Khi nói chuyện luôn dùng từ "khiêm tốn", xưng hô là "kẻ này".

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.