Trở về truyện

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere? - Chương 21 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

21 Chương 21 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

(Góc nhìn Eris)

“Đây là Eris, ta vừa giải cứu cô ấy khỏi một đám cướp.”

Tôi đứng ngay ngắn đằng sau mục tiêu mới của mình một chút, anh ta đang giới thiệu tôi cho ba cô gái trước mặt.

Mái tóc dài bẩn thỉu của tôi được anh ta cắt theo kiểu bob ngắn, phần rìa ở ngay trên lông mày. Bộ đồ rách rưới thì được thay bằng quần áo sạch sẽ tìm thấy trong kho chứa của bọn cướp. Do người tôi quá gầy nên chúng rộng thùng thình.

Ánh mắt của họ thật dữ dội.

Có khi nào họ biết tôi chỉ đang diễn?

Có vẻ hai cô gái lớn tuổi là đồ đệ của anh ta? Và bé gái đang bám lấy chân anh là con gái?

“Sư phụ? Cô ấy là đồng môn mới của bọn con sao?” Cô gái tóc vàng hỏi.

“Có và không. Cô ấy không phải Năng lực giả, nhưng ta sẽ dạy cho cô ấy chút kỹ năng để phòng thân.”

Tôi nhanh chóng cúi chào họ, “Ừm! Ừm! Tên tôi là Eris! Tôi là người hầu của Sư phụ! Mong mọi người chỉ bảo!”

“Ừmmm... Tôi là Liên Ly, đồ đệ đầu tiên của Sư phụ. Rất vui được gặp cô.” Cô gái tóc vàng chào hỏi.

“Tên tôi là Manami, đồ đệ thứ hai của Sư phụ, rất vui được làm quen.” Cô gái yêu hồ cúi đầu.

“Em là Thải Hồng!” Bé gái nói ngắn gọn, bàn tay nhỏ nhắn còn đang nắm lấy chân Chủ nhân.

“Sư phụ, người có phiền để chúng con tìm hiểu thêm về người chị em mới này không?” Liên Ly hỏi.

Chắc chắn cô ta biết tôi đang giả vờ phục tùng... Phải tìm cách bỏ chạy mới được...

Chủ nhân nghe vậy thì cười, “Ừm, thoải mái đi. Mọi người thân nhau hơn thì tốt.”

Nụ cười đó... Đừng bảo là anh ta cũng biết tôi đang diễn?

Không thể nào! Chưa từng có người đàn ông nào phát hiện ra thủ đoạn của tôi! Đúng là đã từng có vài người phụ nữ thấy được khuôn mặt thật của tôi, nhưng đó là quá khứ khi tôi còn chưa thành thục!

Đám người này là ai vậy?!

Liên Ly đưa tay ra, “Đi với bọn tôi nào. Có rất nhiều thứ bọn tôi cần phải... Giáo dục cho cô...”

Tôi thậm chí còn không có quyền lựa chọn.

Và rồi tôi thấy mình đang ngồi trên một chiếc ghế, một cuốn sách bọc da với phần bìa phức tạp được đặt trên chiếc bàn trước mặt tôi.

“’Thánh Ngôn của Tồn Tại Siêu Phàm, Vị Chúa Tể và Cứu Tinh của chúng ta, Sư Phụ Bất Diệt và Nhân Từ Nhất’?” Tôi đọc to tiêu đề.

||ác thật sự||

“Bọn tôi vẫn đang suy nghĩ tiêu đề, nhưng nội dung tạm coi như đầy đủ rồi.” Liên Ly giải thích.

Ừm, tôi không biết nữa. Đồ ăn anh ta làm đúng là ngon kinh khủng, nhưng chỉ vì thế mà gọi anh là Tồn Tại Siêu Phàm thì có chút phóng đại.

Cơ mà... Ưmm... Đĩa cơm đó ngon thật...

Không! Giờ không phải lúc nghĩ tới đồ ăn! Làm cách nào bỏ chạy đây?!

“Cô đã được Sư phụ chọn để gia nhập cùng bọn tôi. Là một Sứ đồ của người, cô cần phải quen thuộc với Kinh Thánh hơn so với bất cứ ai khác,” Manami nói.

Tôi nhìn sang Thải Hồng, cô bé đang mút một cây kẹo mút được anh ta đưa cho.

Nhận thấy ánh mắt của tôi, cô rút cây kẹo ra khỏi miệng tạo thành tiếng “pop”.

“Ba tuyệt vời nhất! Thải Hồng muốn mọi người biết Ba là người Ba tuyệt vời nhất!” Cô bé tuyên bố đầy tự hào.

Không hiểu sao tôi lại cảm thấy một sự đe dọa phảng phất trong lời nói ấy.

Ban đầu tôi chỉ muốn làm thân với anh ta để có được sự bảo hộ và thức ăn, ai ngờ lại dính líu tới chuyện này...

Hay là mấy cô gái đó bị ảnh hưởng bởi đồ ăn anh ta làm?

“Ừmm... Đồ ăn của anh ấy thật sự ngon đến nỗi mấy cô làm mấy chuyện này sao?” Tôi thắc mắc.

Ba cô gái đứng hình.

“Đồ ăn... của người?”

“Sư phụ... nấu ăn?”

“Sư phụ... ngon?”

Hể? Sao tự nhiên phản ứng dữ vậy?

Liên Ly nghiêng người lại gần tôi, tay cô nắm chặt tay vịn của ghế.

“Cô đã... ăn đồ ăn chính tay Sư phụ nấu?”

“Hể? Ừmm, đúng vậy?”

Hai cái tay vịn bị vặt đi, chiếc bàn bị phá hủy và cái kẹo mút bị bóp nát.

“Manami... Kinh Thánh cần được chỉnh sửa.”

“Đồng ý... Thải Hồng?”

Bé gái gật đầu, “Thải Hồng sẽ bảo Ba nấu ăn.”

Ba cô gái quay sang nhìn tôi đầy khát máu, tôi đang chảy mồ hôi nhiều lắm rồi.

“Trước hết thì cứ truyền giáo cho cô đã,” Liên Ly nói, sau đó cả ba người tiến lại gần tôi.

Tôi gia nhập vào nơi quỷ quái gì thế này?

---

(Góc nhìn main)

“Đây... là... Thiên đường...”

“Sư phụ... Bạn tình của con... Phê quá~”

“Ba tuyệt vời nhất...”

“Thật vinh dự khi được sống... Chủ nhân đúng là Thần thánh...”

Tôi nhìn khuôn mặt phê pha của bốn cô gái.

Hẳn là Eris đã tiết lộ chuyện tôi nấu ăn cho họ.

Tôi tưởng mình có thể nghỉ ngơi sau khi thông báo cho Markus về những Mạo hiểm giả bỏ mạng, anh ta còn nói bọn cướp thật sự đã đến đầu thú.

Nhưng rồi Thải Hồng chạy đến chỗ tôi với đôi mắt ướt át, cô kéo lấy áo tôi và mút ngón tay.

“Ba? Nấu?”

Liên Ly và Manami đứng phía sau cô cũng mang ánh mắt lấp lánh.

Ừm... dù gì tôi cũng không có ý định giữ bí mật chuyện đó. Suốt khoảng thời gian cắm trại bên ngoài, hai cô gái luôn là người nấu nướng nên tôi chưa có dịp để trổ tài.

Đến nay, tôi đã nấu vài món tôi nhớ được như Khoai tây chiên, Thịt heo chiên, Pizza và Bánh bao chiên.

Vì lý do nào đó mà Eris cũng tham gia giữa chừng bữa ăn. Khí chất của cô có vẻ hơi... khác? Không rõ tại sao nữa. Ngoài ra thì ánh sáng phát ra từ đôi mắt cô dường như đã... biến mất?

Chắc là cô ấy nghiện đồ ăn rồi.

Ừm... Vậy thì việc thuyết phục cô học nấu nướng sẽ dễ dàng hơn.

Bốn cô gái ăn no rồi, giờ thì lập kế hoạch tương lai nào.

Tôi sẽ mang đồ đệ của mình tới Hội So tài Môn phái diễn ra vài tháng nữa, trước đó thì tôi cần đưa họ trở về Thiên Đường Môn để giúp họ làm quen với những đệ tử trong môn khác.

Tôi cũng sẽ để Liên Ly và Manami thăng cấp lên Đệ tử Nội môn, tôi không muốn họ tham gia lễ hội với tư cách Đệ tử Ngoại môn và hành gà trong đó. Điều đó có thể gây ra sự tự mãn, làm ảnh hưởng đến sự phát triển của họ.

Có lẽ dành thêm một tháng ở đây tập luyện và làm nhiệm vụ là đủ rồi.

Liên Ly, Manami và Thải Hồng sẽ học cách sử dụng Năng lượng nguyên tố, còn Eris thì học kiếm thuật và nấu ăn.

Kế hoạch hoàn hảo.

Tôi đánh thức các cô gái khỏi cơn phê và chuẩn bị bắt đầu buổi học mỗi ngày của họ.

---

(Góc nhìn Manami)

Tập trung Năng lượng nguyên tố vào đan điền, tôi cố gắng chuyển hóa nó thành những nguyên tố mình quen thuộc nhất.

Năng lượng Không gian xuất hiện sau vài giây, thế nhưng khoảnh khắc tôi triệu hồi năng lượng Tinh tú là năng lượng Không gian liền tan rã.

Có vẻ tôi vẫn còn quá kém, kỹ năng sử dụng cùng lúc nhiều nguyên tố của Sư phụ thật ấn tượng.

Sư phụ thật sự là Tồn tại Siêu phàm vì vốn kiến thức khổng lồ của người. Những công pháp và tri thức ngài sở hữu dường như ngoài tầm hiểu biết của thế giới này.

Một tiếng thở dài vang lên làm tôi quay sang nhìn người chị em của mình. Liên Ly cũng đang gặp khó khăn trong việc tiếp thu kỹ năng của Sư phụ.

Bọn tôi đang ngồi ở một bãi cỏ ngoài thành phố, nơi Sư phụ thấy phù hợp cho buổi học.

Hai chúng tôi đều có bước tiến lớn trong việc tu luyện từ khi được thu nhận bởi Sư phụ, người dạy rất dễ hiểu và luôn kiên nhẫn chỉ bảo chúng tôi.

Nhận thấy sự tự mãn dần xuất hiện trong hai chúng tôi, người đã truyền thụ kỹ năng thâm sâu này nhằm giúp bọn tôi khiêm tốn lại.

Đến Thải Hồng cũng chưa làm chủ được nó dù mang dòng máu Long tộc.

Cô bé đã cuộn mình lại và ngủ dưới một tán cây gần đó, tay ôm lấy chiếc áo yêu quý của mình.

Dù gì cô mới chỉ là một đứa trẻ, vậy nên nhanh thấy mệt là chuyện dễ hiểu.

Nhìn về hướng chính diện, tôi thấy Sư phụ đang dạy kiếm đạo cho người chị em mới nhất của bọn tôi. Hình ảnh Sư phụ múa kiếm thật sự quá quyến rũ. Với việc Eris luôn nhìn chằm chằm Sư phụ, tôi chắc chắn cô ta cũng có suy nghĩ đó.

Thật tốt khi cô ta có thể hiểu và tiếp nhận sự vĩ đại của Sư phụ, nếu không bọn tôi sẽ sắp đặt một vụ tai nạn vì những lời nói dối của cô.

Cơ mà thật không ngờ Sư phụ ngoài là một Năng lực giả Đại sư, một Bậc thầy nấu ăn còn là một Bậc thầy kiếm thuật, tôi tự hỏi rằng có việc gì mà Sư phụ không thể làm.

Có một bạn tình hoàn hảo như vậy... Tôi phải nỗ lực gấp đôi để gạ Sư phụ lên giường mới được.

Ồ? Sư phụ đã dạy xong Eris và đưa cô ta ra đây. Có vẻ đây là tín hiệu bắt đầu giờ nghỉ của bọn tôi.

“Manami, Liên Ly. Tạm thời đến đó thôi, nghỉ ngơi chút đi. Eris, lau mồ hôi đi.”

“Vâng, thưa Sư phụ.” Ba chúng tôi tuân lệnh.

Sư phụ lấy ra một chiếc chăn từ nhẫn trữ vật và đắp cho Thải Hồng, đồng thời xoa đầu cô bé.

“Sư phụ? Người có cần con mát xa không?” Liên Ly hỏi.

Ara, ara?

Cô ta càng ngày càng bạo dạn rồi.

Có lẽ cô ta sợ mình bị bỏ rơi vì Sư phụ thích việc chải đuôi cho tôi.

Ưmmm~

Nghĩ đến việc tay ngài ấy vuốt ve lông của mình làm ngón chân tôi quặp lại.

Ufufufu.

Có vẻ Sư phụ đã đồng ý để Liên Ly mát xa vai.

Ara, ara. Liên Ly, cô biết khuôn mặt mình đang trông biến thái cỡ nào không? Đừng để Sư phụ thấy khuôn mặt đó.

Tôi khệnh khạng đi tới chỗ Sư phụ, cố gắng hết sức để không nhảy vồ lên ngài ấy khi đến gần.

“Sư phụ? Phiền người chải đuôi cho con lần nữa được không?”

Sư phụ mỉm cười và vỗ vào khoảng trống trước mặt mình.

Thật.

Là.

Phê.

Tôi đang phải cố ngăn những tiếng rên phát ra, dù vậy đuôi tôi không thể ngừng quấn quanh tay Sư phụ. Bàn tay ngài ấy thích quá đi!

Ngay khi tôi bắt đầu chìm trong sự sung sướng từ cảm giác của đôi tay ngài, một giọng nói thô lỗ tiến vào tai tôi.

“Này! Các ngươi! Ai cho phép các ngươi ngồi trên bãi cỏ của thiếu gia?”

---

Lời tác giả:

Thiếu gia vênh váo cùng đồng bọn vs một hội yandere. Đặt cược nào.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.