Trở về truyện

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere? - Chương 18 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

18 Chương 18 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

(Góc nhìn main)

Tôi quyết định ở lại thành phố Kim thêm vài tuần nữa.

Hội Mạo hiểm giả dạo này khá bận bịu, từ những gì tôi nghe ngóng được thì lượng Năng lực giả đánh thuê đang khan hiếm.

Đây là cơ hội tốt để cả Manami và Liên Ly tích lũy kinh nghiệm từ việc phối hợp với những thành viên khác trong đội, trong khi đó tôi sẽ kiếm thêm quan hệ ngoài môn phái.

Này, tạo lập mối quan hệ quan trọng lắm biết không?

Hử? Tại sao tôi biết thuật ngữ như kiểu “tạo mối quan hệ” ư?

Tất nhiên là nhờ con Năng lực giả khùng điên đó rồi. Bị cái thứ “truck-kun” ngu ngốc đó đưa tới thế giới khác giúp tôi học được rất nhiều thứ mới lạ. Tôi thấy tội nghiệp cho những “người làm công ăn lương”, cuộc sống của họ còn khổ cực hơn tôi hồi còn là rác rưởi.

Nhắc mới nhớ, có lẽ tôi nên mang tới đây một số món ăn, tôi thèm mấy món chiên rán ngon miệng đó thật.

Có thời gian phải thử làm chúng mới được.

Trong lúc đó, tôi giao Manami và Liên Ly đi nhận nhiệm vụ nhằm trau dồi kinh nghiệm.

Thải Hồng cũng đi cùng vì họ muốn thân thiết với cô bé hơn.

Tôi nghĩ chắc là do bản năng làm mẹ của họ trỗi dậy nên đã đồng ý.

Dù gì Thải Hồng cũng nên ở cùng những cô gái trẻ hơn là với một thằng già (về mặt tâm hồn) như tôi.

Giờ thì đi tìm người để tạo mối quan hệ nào.

Tôi luôn tự hỏi tại sao họ lại được gọi là Mạo hiểm giả dù gần như chả bao giờ tham gia mạo hiểm. Bọn họ lúc nào cũng phải tiêu diệt quái vật, tìm đồ thất lạc với làm mấy việc lặt vặt.

Gọi là chân sai vặt còn hợp hơn.

---

Hội trưởng Hội Mạo hiểm giả Markus đang ngồi trước mặt tôi, một nhân viên thuộc hội đặt chén trà xuống giữa hai người bọn tôi.

“Tôi có thể giúp gì cho Lâm Đại sư danh tiếng của Thiên Đường Môn?”

Tôi nhấp một ngụm trà, không ngon bằng của Manami nhưng tạm chấp nhận được.

“Ta nghe nói hiện tại đang thiếu Năng lực giả đánh thuê.”

Markus gật đầu, “Đúng là vậy, chúng tôi có nhiều Đấu sĩ và Cung thủ nhưng đang rất thiếu Năng lực giả làm việc. Tôi tin rằng phần lớn đang chuẩn bị cho Hội So tài môn phái của các vị.”

À đúng rồi, đó là cuộc tụ họp thường niên của tất cả các Đại môn phái và vô số Tiểu môn phái để phô diễn tài năng của các đệ tử.

Nhiều Năng lực giả đánh thuê cũng muốn tham gia nhằm cọ xát với những người có nhiều kinh nghiệm.

Vì nó là sự kiện trọng đại nên phần lớn Năng lực giả sẽ bế quan tu luyện vào thời điểm này.

Thế còn tôi và đồ đệ thì sao?

Đã chứng kiến sự tiến bộ khủng khiếp của bọn tôi chưa? Đôi khi chính tôi còn thấy kinh hoàng vì tốc độ tu luyện của mình, tôi sợ rằng có lẽ mình không phải con người nữa rồi.

Hai đồ đệ của tôi cũng là thiên tài tuyệt đỉnh đó biết không? Cộng thêm sự chỉ dẫn không khác gì gian lận của tôi, giờ họ chính là quái vật đúng nghĩa.

Bế quan tu luyện? Tu luyện tự kỷ thì đúng hơn.

Thứ họ cần lúc này là hiểu rõ mình đang bá đạo thế nào, do đó bắt cặp họ với người thường và thực hiện nhiệm vụ chính là cách tốt nhất. Một khi họ nhận ra khoảng cách về sức mạnh, tôi sẽ hướng dẫn họ cách kiểm soát sức mạnh và che giấu khả năng của mình trước khi hội diễn ra.

Như vậy tôi sẽ không thu hút quá nhiều sự chú ý. Ừ thì, ít nhất là đỡ hơn những gì tôi đang có.

Còn với tôi...

Thật ra tôi ở đây chỉ để giết thời gian.

Ngoài ra tôi còn có thể kiếm thêm thu nhập, sao lại không nhỉ?

Tôi gật đầu đầy uyên bác, tiếc là tôi không có râu để vuốt ve nhằm ra vẻ uyên bác hơn nữa. Nói thế thôi chứ tôi không có ý định nuôi râu đâu.

“Chuyện là hai đồ đệ của ta cần trau dồi kinh nghiệm ở thế giới bên ngoài. Ta muốn để họ tham gia một vài nhiệm vụ Bang hội của các người với giá thấp. Nếu cần thì ta sẽ đích thân thực hiện mấy cái khó hơn với chi phí tối thiểu.”

“Hmm... Vậy thì Lâm đại sư có thể giúp tôi đi kiểm tra một đội được không?” Markus gãi đầu hỏi. “Họ nhận nhiệm vụ vài ngày trước nhưng vẫn chưa trở về, bọn tôi đang khá sốt ruột.”

“Ồ? Họ thực hiện nhiệm vụ gì thế?”

“Có một băng thổ phỉ khét tiếng ở phía bắc nơi này, bọn chúng lộng hành được một thời gian dài nên có người đã đặt nhiệm vụ trừ khử chúng.”

Thổ phỉ? Có bao nhiêu tên thổ phỉ vậy?! Đừng nói là chính băng nhóm đó đã chặn đường cướp tôi bấy lâu nay nhé? Mẹ nó, tại sao nơi này có nhiều thổ phỉ thế nhỉ?!

Đây là cờ báo hiệu nhiệm vụ đúng không? Tất cả chuyện này rõ ràng là một lá cờ.

Khả năng cao lũ thổ phỉ đã giam giữ bọn họ và nhiệm vụ của tôi là đi giải cứu họ, tôi dám cá như vậy.

Thôi thì chắc là mình đang đi đúng hướng, tốt nhất nên cứu bọn họ trước khi có chuyện không hay xảy ra, nếu còn kịp.

Hai đồ đệ tôi đang đi cùng một nhóm Mạo hiểm giả khác thực hiện nhiệm vụ riêng, như vậy là ổn rồi.

Sau khi nắm được vị trí từ Markus, tôi đi tới ngọn núi nơi bọn chúng đang ẩn náu.

Lúc sáng sớm Liên Ly và Manami đã cùng chọn nhiệm vụ với một nhóm Mạo hiểm giả và Thải Hồng đi theo. Vì nhóm Mạo hiểm giả đó cũng là tân binh nên nhiệm vụ của họ sẽ hoàn thành trong ngày thôi.

Hy vọng họ không gặp phải rắc rối. Dù họ đều là quái vật nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra. Có lẽ đáng ra tôi nên đặt một phép quan sát trên người họ?

Không ổn, tôi đang lo lắng quá mức cho đồ đệ của mình. Tôi cần phải để họ tự mọc đôi cánh cho bản thân. Phép báo động tôi đã đặt trên người họ chắc là đủ rồi.

Tôi nên tập trung vào nhiệm vụ của mình.

Được rồi, tôi sẽ đi bộ trên con đường hẹp ở giữa hai tảng đá to đùng trông giống như địa điểm hoàn hảo để mai phục này.

“Đứng lại đó! Cướp đây!”

Quào, thật bất ngờ, một đám thổ phỉ nhảy ra từ sau tảng dá.

(Giọng đều đều) “Ôi không, làm ơn tha cho tôi, tôi không có tiền!” Tôi van xin.

Đám thổ phỉ ngơ ngác nhìn tôi, ánh nhìn đó là sao? Bộ người bị cướp xin đầu hàng lạ lắm à?

“Ừ... Ừm, việc này... Mau đưa tiền cho bọn ta!”

Tôi nhướng mày, “Ừm, về chuyện đó. Chẳng phải tôi đã nói mình không có tiền sao? Giờ thì đưa tôi tới chỗ tên thủ lĩnh để bắt làm con tin hay gì đó đi.”

“Hửm? Tại sao bọn ta phải đưa ngươi tới chỗ thủ lĩnh?”

“Hả? Các ngươi nhận mình là thổ phỉ mà? Tất nhiên là khi nạn nhân không có tiền, các ngươi sẽ bắt cóc họ và đòi tiền chuộc từ gia đình sao?”

“Hả? Không! Bọn ta chỉ lấy bất cứ thứ gì-”

Tôi quàng vai hắn, “Gì cơ? Ta không nghe rõ. Ngươi sẽ đưa ta tới chỗ tên thủ lĩnh đúng chứ?”

“Hử? Ngươi bị điên rồi sao? Đang nói cái quái-”

Tay tôi ôm chặt hơn, “Ngươi sẽ đưa ta tới hang ổ của bọn ngươi chứ?”

“Cá... Cá... Ngươi là...”

“Hiển nhiên đó là bước tiếp theo mà đúng không?” Tôi thả ra một chút Uy áp nguyên tố. “Đưa ta tới chỗ thủ lĩnh của ngươi.”

“... V... Vâng...”

Heh, thật đơn giản.

Thấy chưa, chỉ cần lịch sự một chút là người khác sẽ bằng lòng với yêu cầu của mình ngay.

Đây chính là lý do tại sao Địa giới tốt hơn nhiều những tầng khác.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.