Trở về truyện

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere? - Chương 12 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

12 Chương 12 Làm Gì Có Chuyện Đồ Đệ Của Ta Là Yandere?

(Góc nhìn Manami)

Tôi không gặp khó khăn gì trong việc rời khỏi ngôi làng.

Tôi chỉ cần nói với trưởng làng rằng mình đã tìm được bạn tình và cô liền để tôi đi.

Dù gì cô ta cũng chẳng có lựa chọn nào khác, tôi không còn trách nhiệm gì với nơi này sau khi bị đối xử tệ bạc như vậy. Cộng thêm việc trưởng làng từng ngoảnh mặt làm ngơ khi tôi tàn phế, do đó cô ta không nên mong đợi tôi sẽ ở lại đây khi lành lặn trở lại.

Cuộc sống mới này của tôi là do Sư phụ ban cho, vậy nên tôi thuộc về Sư phụ.

Tôi được rời đi dễ dàng như vậy cũng một phần vì trưởng làng biết tôi đã tìm được bạn tình của mình.

Nhiều người không biết điều này, nhưng yêu hồ chỉ có một bạn tình duy nhất.

Khi yêu hồ chọn được bạn tình, chúng thường rời khỏi làng để sống cùng với người đó và sinh lứa kế cận. Nếu là con gái, khi lớn lên cô sẽ trở thành yêu hồ trong khi con trai sẽ là con người và sống trong xã hội loài người.

Trong trường hợp đứa trẻ là nữ, cha mẹ sẽ nuôi nấng cô đến khi cô trưởng thành và tự mình lên đường tới ngôi làng của mẹ mình, cứ thế tiếp tục vòng lặp.

Còn khi yêu hồ gặp một bạn tình không đáp lại tình cảm của cô... Hừm, bọn tôi rất giỏi trong việc xóa dấu vết những vụ bắt cóc.

Bọn tôi có tính chiếm hữu khá cao đấy.

Và thế là cuộc hành trình của tôi cùng Sư phụ bắt đầu, tôi mong chờ được lên giường với ngài ấy thật nhiều.

Tuy nhiên có một vấn đề.

Cô gái Liên Ly này.

Cô ta là đồ đệ đầu tiên của Sư phụ và tôi biết rõ cô cũng có tình cảm với ngài ấy. Chắc chắn cô ta biết Sư phụ là bạn tình định mệnh của tôi và thể hiện rõ với tôi rằng cô không chấp nhận điều đó.

Có một đêm tôi định xin phép Sư phụ được làm ấm giường ngài, nhưng rồi lại bị đứa nhiều chuyện này xen vào.

Thật ngây thơ.

Cô ta nghĩ mình có thể ngăn cản sự giao hợp thiêng liêng này của bọn tôi ư?

Ufufufufu.

Cô không biết số phận đã sắp đặt cho tôi được ở bên Sư phụ sao? Tôi không ngại chia sẻ vì hai chúng ta đều thuộc về ngài ấy, nhưng cô lại muốn chờ đến khi mình đủ xứng đáng thì mới ăn thứ trái cấm mang tên Sư phụ?

Ara, ara? Đúng là sự vĩ đại của Sư phụ nằm ngoài tầm hiểu biết của chúng ta, nhưng điều đó không quan trọng.

Tôi muốn được làm tình với Sư phụ, chỉ đơn giản vậy thôi.

Cô muốn thỏa mãn điều kiện gì đó trước khi lên giường với ngài ấy thì đó là lựa chọn của cô, đừng áp đặt lên người khác.

Cô có biết tôi đang cố gắng kiếm chế cơn nứng đến cỡ nào không?

Nếu không phải cô mà là bất cứ ai khác dám ngăn tôi đến bên cạnh Sư phụ, tôi sẽ gặt đầu cô ngay lập tức.

Ngay khi bọn tôi bắt đầu gầm gừ nhau, Sư phụ thò đầu ra ngoài lều.

“Hai cô đừng đánh nhau được không? Cũng đã muộn rồi nên ngủ đi, ngày mai chúng ta phải di chuyển khá nhiều đấy.”

Bọn tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Lời của Sư phụ chính là phép tắc.

Thôi thì hôm khác mình thử lại vậy.

Ufufufu, mong chờ quá đi!

---

(Góc nhìn main)

Dường như bầu không khí giữa Liên Ly và Manami đang không ổn lắm, có đêm tôi còn phát hiện hai người họ gầm gừ nhau bên ngoài lều của tôi.

Liên Ly nói rằng Manami có ý định “ăn tươi nuốt sống Sư phụ” và “vấy bẩn tâm hồn trong trắng của Sư phụ bằng ma thuật của cô”, còn Manami gọi Liên Ly là một “tiểu cô nương ngây thơ, nhu nhược” “chỉ giỏi đạo đức giả”.

Hy vọng họ có thể sớm làm lành với nhau vì dù gì cả hai cũng đều là đồ đệ của tôi. Đồ đệ tôi mà đánh lộn nhau cả ngày thì giấc mơ về cuộc sống an nhàn của tôi tan tành mất.

Tôi tự hỏi mình nên làm gì để giúp họ làm lành với nhau? Một buổi tu luyện nhóm thì sao?

Có vẻ đó là một ý tưởng hay mà tôi nên thử.

Tiếc là đành phải để dành nó cho một hôm khác, bởi vì ngay bây giờ bọn tôi lại bị cướp thêm lần nữa.

“Cướp đây! Đàn ông đứng bên trái! Đàn bà đứng bên phải! Nhanh nhẹn lên!”

Hử, tôi cảm giác chuyện này từng xảy ra rồi.

Manami nổi giận ra mặt và có vẻ định tấn công chúng nhưng Liên Ly đã ngăn cô lại.

Hình như tôi đã thành công trong việc làm cho cô ấy ghét cảnh giết người máu me, tôi tự khen ngợi bản thân vì thành tích này.

Tôi nghĩ mình cũng nên dạy Manami điều tương tự, tôi không muốn cô ấy vô tình truyền cảm hứng hủy diệt thế giới cho Liên Ly hay có những suy nghĩ đó chút nào.

Tôi nhanh chóng đưa tiền cho lũ cướp, may là sau đó chúng để bọn tôi yên.

Tiếc rằng điều đó cũng có nghĩa là tôi mất đi chỗ vàng “trời cho” Liên Ly tìm được ở bờ sông. Tôi thầm cầu nguyện cho vị thương gia sẽ không bao giờ được nhìn lại túi vàng đó.

Khi dựng trại, tôi chỉ dẫn Liên Ly cách cải thiện khả năng điều khiển Thánh Lôi và lập ra một kế hoạch tu luyện cho Manami để cô có thể làm quen với cảnh giới vừa được khôi phục của mình.

Dù sao thì tôi cũng đang dạy cô ấy dựa trên kinh nghiệm cá nhân.

Điểm đến hiện tại của bọn tôi là thủ đô Kim, tôi nghĩ mình nên kiếm một ít kho báu ở đó rồi đem về cho hai đồ đệ yêu quý.

Ồ, nhưng mà tôi lại cháy túi rồi. Tôi có nên đi săn lũ cướp đó trong lúc hai đồ đệ đang ngủ để lấy lại tiền không nhỉ?

Không được, không được. Tôi không thể giả nhân giả nghĩa như vậy, bên ngoài là một người sư phụ nhân từ nhưng sau lưng đệ tử của mình thì làm điều ngược lại. Đúng vậy, tôi phải trở thành một sư phụ gương mẫu!

Giết người vô tội vạ, xấu!

Chỉ giết khi có lý do chính đáng!

Mà khoan, vậy thì những kẻ nào có thể liệt vào dạng này? Ok, thôi mặc kệ nó đi, mình cứ làm những gì mình thấy đúng là được.

Cơ mà, sẽ thật may mắn nếu như đồ đệ của tôi lại vô tình nhặt được một túi đầy ắp vàng vào sáng mai nhỉ?

---

(Góc nhìn Liên Ly)

Con hồ ly này không hề vui khi bị tôi ngăn không cho giết mấy tên súc vật đó.

Nhưng có vẻ ả ta hiểu được lòng nhân từ vô biên của Sư phụ qua việc ngài ấy bằng lòng đưa tiền cho bọn chúng và xin chúng cho qua.

Ít ra thì con đàn bà xảo quyệt này có chút hy vọng.

Khi đêm xuống tôi liền theo dấu bọn cướp đến hang ổ là một cái động, nhưng con cáo kia đã ở đó và treo của quý của bọn chúng lên.

Trông cô ta cũng khá bất ngờ khi thấy tôi ở đây.

Tôi kể cho cô ta về băng cướp đầu tiên và cách tôi xử lý bọn chúng, nghe vậy khuôn mặt cô hiện lên một nụ cười.

Cô gợi ý rằng bắt đầu với cả một cánh tay là quá nhẹ nhàng. Vì chúng dám động tới Sư phụ yêu quý, bọn tôi phải hành hạ chúng theo cách lâu nhất và đau đớn nhất có thể.

Có vẻ tôi đã có ấn tượng không đúng về cô ta, ban đầu tôi nghĩ là cô chỉ muốn đè Sư phụ ra làm tình. Nhưng cô ta dường như cũng yêu Sư phụ thật lòng giống như tôi vậy.

Đừng hiểu nhầm, tôi vẫn sẽ ngăn không cho cô ta lén lút trèo lên giường Sư phụ.

Nếu chính Sư phụ gọi cô ta lên thì đó lại là câu chuyện khác, nhưng việc cô dám tự ý xâm nhập thánh địa nơi Sư phụ ngủ là hành động báng bổ.

Ghen tỵ?

Cả hai bọn tôi đều không có cảm xúc đó.

Không ai có thể giữ Sư phụ làm của riêng cả.

Bọn tôi thuộc về ngài, không việc gì phải tranh giành nhau khi bọn tôi đều là người của ngài.

Ân huệ của ngài bọn tôi cả đời cũng không thể trả hết.

Miễn là hiểu được điều đó, bọn tôi không cần phải tranh giành sự chú ý của ngài ấy.

Nghĩ vậy đủ rồi, bọn tôi cần xử lý đám giòi bọ bẩn thỉu này trước đã.

Giờ thì, ngươi muốn ngót út trái trước hay là ngón út phải? Ta và Manami có cả đêm để làm chuyện này.

Ngươi đang cầu xin ai đó tới cứu mình sao?

Ahahahaha~

Ngươi hiểu nhầm rồi, bọn ta ở đây để cứu ngươi mà?

Các ngươi đã phạm tội quá nặng với Sư phụ yêu dấu, do đó bọn ta tới đây để giải thoát lũ vô dụng các ngươi khỏi việc bấu víu lấy cái mạng sống vô nghĩa này suốt bao năm nay.

Vậy nên hãy thấy hạnh phúc khi được chuộc tội đi!

Đừng để ta phải nhắc lại, ngươi muốn ngón út trái trước hay là ngón út phải? Đêm nay còn nhiều thứ phải chặt lắm nên là đừng để ta phải đợi nữa.

Ngươi nên cảm thấy biết ơn khi còn được quyền lựa chọn đó, biết không?

---

(Góc nhìn Manami)

Ara ara, tôi khá bất ngờ khi thấy Liên Ly thích thú tra tấn bọn cướp thành mấy đứa con nít khóc thét như vậy.

Có vẻ tôi đã sai khi nghĩ cô ta là một tiểu cô nương ngây thơ.

Cô kể rằng mình từng bị cưỡng hiếp khi còn nhỏ và thấy bản thân không xứng đáng với tình yêu của Sư phụ vĩ đại, do vậy cô muốn đạt được sức mạnh đủ để sánh vai cùng Sư phụ trước khi lên giường với ngài ấy.

Ưmm, quả là một người chị em tốt, tôi sẽ động viên cô ấy theo đuổi con đường đã chọn.

Đừng hiểu nhầm, tôi vẫn sẽ cố gắng trèo lên giường Sư phụ càng sớm càng tốt.

Tất nhiên tôi sẽ không lén lút làm chuyện đó, như vậy thì không khác gì cưỡng hiếp cả. Bất cứ kẻ nào dám nghĩ tới chuyện cưỡng hiếp Sư phụ đều đáng tội chết.

Tôi sẽ quan tâm tới ngài như một bạn tình lý tưởng, tạo bầu không khí thích hợp trước khi gợi ý hai người bọn tôi cùng nô đùa trên chiếc giường của ngài. Bầu không khí là vô cùng quan trọng.

Tôi là một thợ săn kiên nhẫn mà.

Ufufufu.

Chưa gì tôi đã có suy nghĩ dâm dục về những thứ tôi muốn Sư phụ làm với mình.

Ôi không, nghĩ trong sáng lên, nghĩ trong sáng lên.

Cũng may là tôi nghe được từ Liên Ly rằng Sư phụ thích con gái trong sáng, tôi nên cố gắng trở thành một người bạn tình lý tưởng.

Ồ, nhưng mà trước mắt vẫn còn chuyện quan trọng cần xử lý.

Đúng rồi, tên cướp ngu xuẩn đã hủy hoại chuyến đi của bọn ta cùng Sư phụ nhân từ vô biên, ngươi muốn ta bắt đầu với con mắt trái trước hay là con mắt phải?

Nếu ngươi muốn thì chị cũng có thể bắt đầu với ngón tay, giống như chị gái bên kia đang làm?

Ôi trời? Ngươi vừa đái ra quần hả? Thật tội nghiệp.

Đừng lo, để chị đốt nó đi cho ngươi khỏi đi đái nữa nè.

Ara ara? Ngươi đừng hét toáng lên nữa được không? Ngươi đang làm ta đau tai đó biết không?

Ôi trời? Giờ ngươi lại cầu xin tha thứ sao?

Ufufufu... Ta không hiểu làm thế nào một tên cặn bã vô ích như ngươi lại nghĩ mình xứng đáng được tha tội?

Ngươi làm ta mất kiên nhẫn rồi, thôi thì bắt đầu với con mắt trái của ngươi vậy.

Đừng cựa quậy mạnh như thế, ta sẽ trượt tay mất. Để cho thứ nước kinh tởm của ngươi làm bẩn cơ thể ta cũng là một tội ác khá nặng đó biết không?

Fufufu, tôi lại mơ tưởng đến cảnh mình được Sư phụ lấp đầy bằng thứ chất lỏng của ngài ấy...

Sao ngươi lại hét lên nữa rồi? Thật khó chịu.

Đây, để chị đút con mắt này cho ngươi.

Há miệng ra nào~

Đó, tốt hơn nhiều đúng không?

Ngươi cũng đồng ý ta là một người chị gái tốt chứ?

Ufufufu~ Bây giờ đến con mắt còn lại...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.