Trở về truyện

Để Tâm - Chương 75: Muốn Làm Toàn Bộ Ở Chỗ Này

Để Tâm

75 Chương 75: Muốn làm toàn bộ ở chỗ này

Cơ hội không thể mất, thời gian không thể trở lại. Suy nghĩ chuyện trao đổi học tập cả một đêm, Trần Tâm vẫn quyết định thi trước rồi tính sau.

Một khi đã quyết định, cô nhanh chóng lập ra kế hoạch học tập phù hợp. Môn học chuyên ngành đối với cô không có gì to tát, tiếng Anh cũng là thế mạnh của cô, nhưng thứ duy nhất khiến cô đau đầu, chính là lựa chọn thi lần này có một môn Toán học cơ bản. Ngữ Văn và cuộc thi tuyển chọn sinh viên xuất sắc chuyên ngành Văn học thì sao lại thi Toán học?

Lý Tấn giải thích với phía chính phủ là, Ngữ Văn và Văn Học có tính chủ quan khá cao, chưa đủ phân biệt trình độ, trường học lo rằng cuộc thi sẽ không có tính công bằng, cho nên tăng thêm một môn có tính khách quan là Toán học.

Trần Tâm không biết phải nói gì, cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể chậm chạp tới lớp Toán cơ bản kiểm tra đầu vào để học thêm mà thôi.

Lớp Toán kiểm tra đầu vào mà cô chọn do nghiên cứu sinh tổ chức, ở bên trên phòng tư liệu hóa học có cho thuê một gian phòng nhỏ, đem bàn ghế lên làm thành một phòng học nhỏ.

Trần Tâm xếp hàng đăng kí năm tiết toán học một tuần, còn nghiêm túc hơn cả sinh viên chuyên khoa khác. Chẳng qua là lâu quá không tiếp xúc lại những kiến thức này, nên đối với cô có một chút không ổn. Ngược lại lúc này Chử Nguyên tìm không thấy cô đâu, mỗi lần gọi điện cho cô, cô cũng đang ở lại trong lớp học kiểm tra đầu vào, nói rằng đang ghi chép và luyện thi.

Anh đoán chắc là Trần Tâm sẽ chiến đấu hết sức, nhưng không nghĩ rằng cô lại tập trung đến vậy. Suốt hai tuần lễ không gặp mặt, nhân dịp cuối tuần, Chử Nguyên vào trường cao đẳng rồi đến phòng ban của cô đợi cô tan học.

Vừa lúc cơm tối, sắc mặt của các sinh viên luyện thi ai nấy đều mệt mỏi đi ra ngoài. Trong phòng học nhỏ đơn sơ, sách vở chất đầy lên trên bàn học, lộn xộn y hệt lớp học của học sinh cấp hai vậy.


Trần Tâm tựa đầu vào cửa sổ làm đề thi, lúc Chử Nguyên đi tới, cô cũng chẳng phát hiện ra.

“Thiếu điều kiện rồi.” Chử Nguyên liếc mắt nhìn, nhắc nhở cô.

Trần Tâm nghe thấy tiếng anh liền ngẩng đầu nhìn, rồi lại nhìn xuống đề bài, quả nhiên. Cô chán nản gõ đầu: “A! Thật là phiền mà!”

Cô lật một trang nháp mới rồi làm bài, rất nhanh tính ra đáp án, vừa vui vừa tức giận: “Em thật muốn có được đôi mắt nhìn thấu đề này của anh!”

“Lâu rồi không làm bài thôi, luyện chút là được.” Chử Nguyên dọn ghế bên cạnh cô xong, chen đôi chân dài vào rồi ngồi xuống.

Trần Tâm làm xong đề bèn đặt bút xuống nhìn anh, thừa dịp trong phòng học không có ai, cô cười hì hì tiến tới sát mặt anh hôn xuống: “Sao anh lại tới đây?”

Chử Nguyên tiện tay mở tài liệu của cô ra: “Vội tới đây kèm em học.”

Những thứ này đối với anh đương nhiên chỉ là một đĩa đồ ăn nhỏ rồi, Trần Tâm lúc này mới vỗ tay hai cái: “Đúng rồi, sao em lại không nghĩ tới anh được nhỉ? Anh xem mấy đề này giúp em đi!”


Cô lập tức đưa ra mấy đề thi tràn ngập những dấu bút đỏ, đưa cho Chử Nguyên, Chử Nguyên liếc đề bài một cái, rồi lập tức vẽ mấy cái đồ thị giải quyết bài toán cho cô.

Trần Tâm nhìn anh giải đề, ngửi thấy mùi trúc lạnh lẽo trên người anh, không nhịn được có chút phân tâm, kết quả là cô chưa kịp có ý nghĩ gì vớ vẩn, Chử Nguyên đã giải xong.

“Em giải tiếp giống như thế này, thử đi.” Chử Nguyên đặt tài liệu đến trước mặt cô.

Trần Tâm cúi đầu làm lại, vẽ một vòng trên giấy nháp, đôi lông mày đang cau chặt dần dần giãn ra, mới mười phút đã xong, lúc trước làm thế nào cũng không hiểu, còn giờ thì đang dần dần tiêu hóa hết.

“Sao anh lại giỏi thế chứ!” Trần Tâm hoàn thành xong đề, không nhịn được ôm lấy cổ Chử Nguyên, nhắm chuẩn xác môi mỏng, hôn một cái.

Lúc này trong phòng không có ai, hai tai Chử Nguyên dần dần đỏ lên, nói: “Đừng lộn xộn!”, cũng thuận tay xoa nhẹ eo nhỏ của Trần Tâm.

Không thể trách anh được, thật sự là tình cảnh trong phòng học lúc này, có chút kích thích kì lạ.


Lâu không được làm, Trần Tâm bị bàn tay to lớn của anh sờ đến mức toàn thân như muốn nhũn ra. Cô tính thời gian, những người quay lại lớp học giờ phải đi ăn cơm, theo như thường lệ, đoán chừng còn nửa tiếng nữa mới quay lại.

Trần Tâm dùng ngón tay trêu chọc xung quanh mắt kính của anh, quyến rũ kiều mị nói: “Thầy Chử, không thể ở chỗ này nha, sẽ bị người khác thấy.”

Ở nơi này mà cự tuyệt, không khác gì đang mời gọi.

Chử Nguyên mặc kệ cô, chậm rãi lấy mắt kính xuống, sau đó ôm cô thật chặt, cúi đầu nhẹ nhàng mút lấy cánh môi đầy đặn của cô. Anh hôn Trần Tâm xong, mới thấp giọng hỏi: “Thầy dạy kèm cho em, không được sao?”

Trần Tâm cười như một tiểu yêu tinh: “Vậy thầy có thu học phí không?”

Mặt Chử Nguyên cũng ửng đỏ một cách đáng nghi, dù sao đây cũng là chỗ ai ai cũng có thể đi qua, anh chỉ là muốn hôn cô mà thôi.

Nhưng mà tay của Trần Tâm đã đặt bên dưới chỗ đó của anh, vật kia dần dần tỉnh dậy. Cô dùng đầu lưỡi liếm mút yết hầu của anh, rồi tiến tới bên tai anh thầm thì: “Thầy không thu học phí, vậy em cám ơn thầy nha.”

Âm thanh của khoá kéo quần chậm rãi vang lên, ở trong phòng học tĩnh lặng, càng thêm rõ ràng, tóc gáy Chử Nguyên đã dựng đứng hết cả lên.

Ngoài cừa thỉnh thoảng còn có người đi ngang qua, quá mạo hiểm, anh cầm tay Trần Tâm tỏ ý ngăn cản.

Trần Tâm hôn anh một cái, nhỏ giọng bổ sung thêm: “Yên tâm, ở toà nhà này, không có giám thị.”

Nói xong, Chử Nguyên còn chưa kịp phản ứng, cô đã ngồi xuống dưới, chui đầu vào giữa hai chân anh, hôn xuống, cô hôn cách một lớp quần lót, hướng về phía cự vật đang nhô cao, cứ liếm rồi lại hôn.

“Anh có muốn em không?” Cô vừa dùng miệng lấy côn thịt từ trong quần lót ra, vừa nũng nịu hỏi, cũng không biết từ “Anh” này, là gọi Chử Nguyên, hay là gọi côn thịt thô to đó nữa.


Ngón tay của cô trắng nõn, nhỏ xíu, mang theo nhiệt độ mát lạnh, chạm vào trên gậy thịt, trong nháy mắt giống như đốt cháy huyết mạch đang sôi sùng sục trong người Chử Nguyên.

Chử Nguyên cứng đờ, đưa lưng về phía cửa, cố gắng che lấy bóng người đang nằm xuống của Trần Tâm. Nhưng cũng không thể quá khẩn trương, sẽ gây chú ý tới người khác, tai nghe tám hướng, mắt nhìn bốn phương, đề phòng có người đột ngột đi vào, phát hiện ra tình cảnh dâm mỹ không chịu nổi này.

Anh phân tâm quá mức, đến lúc Trần Tâm đem đầu lưỡi nóng bỏng trơn nhẵn liếm mút trên côn thịt, thiếu chút nữa anh đã không nhịn được mà thở ra tiếng.

Thời gian từng giây từng phút như đang giày vò anh, có khoái cảm nhưng bởi vì chịu đựng mà phóng đại gấp mấy lần. Lý trí của anh tập trung ở ngoài phòng học, toàn bộ xúc giác đều tập trung tại nơi giữa hai chân.

Ngón tay Trần Tâm nhỏ nhắn, khẽ đụng chạm vào gân xanh trên côn thịt mang theo sự sợ hãi nho nhỏ của Chử Nguyên mà vuốt ve. Cô dùng nước miếng ươn ướt hôn lấy côn thịt dữ tợn kia, chuẩn bị xong rồi mới cố gắng buông lỏng miệng, ngậm vào toàn bộ quy đầu. Cô đem miệng mình biến thành hình dạng của côn thịt, một lần lại một lần nuốt sâu hơn.

Trong lòng cô âm thầm vui mừng, nước miếng chảy dọc theo côn thịt. Cô cố nén cảm giác khó chịu rồi tăng nhanh tốc độ, cho đến khi nghe được tiếng rên rỉ trầm thấp, đè nén của Chử Nguyên.

“Được rồi, dừng lại thôi.” Chử Nguyên khống chế dục vọng, nhẹ nhàng đỡ lấy đầu nhỏ của cô nâng lên, cô còn phải học ở đây rất lâu, không thể mạo hiểm như vậy được.

Lần đầu tiên, ở mấy tình huống hoang đường như thế này, Chử Nguyên bảo dừng lại.

Trần Tâm có chút đắc ý, cô cười híp mắt rồi đưa đầu lưỡi dài ra, như có như không liếm lấy quy đầu, lại dùng hai tay đỡ lấy côn thịt không được thỏa mãn kia, cô dùng đầu lưỡi đánh vòng trên quy đầu, ngước mắt nhìn biểu tình đang đè nén khó nhịn của Chử Nguyên, lên tiếng đứt quãng: “Anh… Không thích sao? Là… Tâm Tâm liếm anh không thoải mái sao? Ưm… Ừ, anh thật to, Tâm Tâm ăn mãi không hết…”

Cô nói xong lại tiếp tục vùi đầu xuống, nhanh chóng cắn nuốt toàn bộ.

Năm giờ bốn mươi phút, sắc trời dần tối, đèn cảm ứng trong phòng học đột nhiên sáng lên, khiến hai người sợ hết hồn.

Trần Tâm bị dọa sợ, lại bị cự long to lớn tàn ác đụng vào sâu bên trong, khiến cô sặc sụa, đem khoang miệng ép càng chặt, đem quy đầu nuốt sâu hơn, Chử Nguyên bị kẹp chặt vừa đau vừa thoải mái, dường như muốn bắn ra.

Hành lang đột nhiên truyền tới tiếng nói chuyện, Chử Nguyên lập tức nhanh chóng đỡ Trần Tâm dậy, qua loa nhét côn thịt vào bên trong quần.

Mặt anh nóng lên, hô hấp mất khống chế nghe theo âm thanh trò chuyện đang xa dần mới từ từ bình tĩnh lại.

Chử Nguyên không nhìn Trần Tâm, sửa sang lại quần áo, ung dung thong thả đeo kính lên.

Sắc mặt anh không đổi, đứng dậy, Trần Tâm biết mình trêu đùa có hơi quá đáng, lập tức thấp thỏm lo sợ, đi lên đá đá chân anh: “Tức giận sao?”

Chử Nguyên cúi đầu nhìn bộ dạng đáng thương của cô, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: “Còn không đi, ở chỗ này làm nốt phần còn lại à?”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.