Trở về truyện

Để Tâm - Chương 79: Gặp Lại Tình Nhân Cũ

Để Tâm

79 Chương 79: Gặp lại tình nhân cũ

Rất nhanh đã sang tháng tư, thứ sáu của tuần thứ hai, là ngày thi chính thức cho cuộc thi tuyển sinh du học.

Ngày cuối tuần của kỳ thi vừa dứt, ngoài trời mưa phùn nhẹ rơi, Chử Nguyên như cũ đón Trần Tâm về căn hộ. Hai người họ hiện đang trong tình trạng sống chung, cứ hễ rảnh rỗi là dính chặt lấy nhau, tủ quần áo trong căn hộ của Chử Nguyên hiện giờ đa phần đều là đồ của cô.

“Anh yêu, dạo này anh không đến phòng thí nghiệm nữa sao?” Trần Tâm ngồi bên ghế lái phụ, gắng kiếm đề tài để trò chuyện với anh. Lúc cô chuẩn bị đến kỳ thi, Chử Nguyên cũng rất bận, nhưng tựa hồ là bận bịu việc khác hơn cả lúc ngâm mình trong phòng thí nghiệm.

Chử Nguyên tùy tiện đáp: “Dạo gần đây có kế hoạch công tác mới, anh đang viết luận văn.”

Trần Tâm “Ừ” một tiếng, câu trả lời này cũng mơ hồ quá đi, cô không hiểu mấy. Nhưng mà Chử Nguyên làm gì cũng là chuyện tốt cả thôi vì thế cô lại háo hức lên hỏi: “Vậy tối nay mình ăn gì anh nhỉ?”

“Em muốn ra ngoài ăn sao?” Chử Nguyên lo lắng cô sẽ ngán cơm của mình làm.

“Không muốn lắm, đồ ăn bên ngoài đâu có ngon như anh làm đâu!” Trần Tâm cười ma mị nói.

“Vậy đi chợ nhé.” Chử Nguyên nghĩ rồi quay đầu xe. Anh lái xe đến Thành Nam, nơi có siêu thị lớn nhất để mua đồ ăn. Trần Tâm thích nhất là món cá long ly sốt cà, anh đã âm thầm học nấu qua, bây giờ đã đến lúc trổ tài rồi.


Hai người kéo chung xe đẩy, trong siêu thị từ từ đảo mấy vòng, từ đồ dùng hằng này đến khu đồ ăn vặt, từ trứng dầu tương đến giấy viết bút.

Đi qua kệ thức uống, Trần Tâm nhìn thấy một cái bình sứ màu hồng đựng rượu hoa đào, có chút không rời mắt được! Cô thích cái bình rượu nhỏ đó.

Chử Nguyên vươn tay lấy cái bình nhỏ đó cho cô, cô liền lắc đầu: “Không cần đâu, em chỉ thích cái bình sứ này thôi à.”

“Vậy thì mua cái bình.” Anh không do dự nói, rồi đem nó đặt vào lòng Trần Tâm, đẩy xe đi tiếp.

Trần Tâm ôm cái bình sứ, cười như con ngốc vậy, ai mà không thích được cưng chiều chứ. Cô dí theo, nũng nịu với Chử Nguyên: “Anh à, ngày mai mình đi chọn hoa đào để nấu rượu có được không?”

“Được chứ.” Chử Nguyên liền vui vẻ đồng ý, ‘nhân gian tứ nguyệt phảng phi tận’ đó là nói về tháng tư âm lịch, ngay lúc này đang là mùa hoa đào đua nhau nở.

Trần Tâm bắt đầu luyên thuyên về các loại rượu ở phương Nam, khi nói tới liền cực kì cao hứng và kích động, Chử Nguyên nghe cô nói cũng thấy rất vui.

Thật ra Trần Tâm không thích uống rượu, nhưng cô lại thích quá trình làm nên những món đồ truyền thống này như những giai thoại lãng mạn từ ngàn xưa. Mùa xuân có hoa anh đào, mùa hạ có trái anh đào, mật đào, quả lê quả mận, những ngọt ngào được lắng đọng lại vào lúc đó, rồi đến mùa thu sẽ lên men, đợi đến mùa đông gió tuyết lại đem ra, cùng nhâm nhi với người mình yêu bên khung cửa sổ, cả cuộc đời cũng xem như là không cảm thấy cô độc.


Cô vừa nói, vừa nhìn khuôn mặt anh tuấn vô ưu của Chử Nguyên, trong lòng liền dâng trào những cảm xúc ngọt ngào và do dự, ngày tháng trước mắt quả thật là quá đẹp rồi, đẹp đến nỗi khiến cô phải luôn nghĩ ngày mai sẽ như thế nào.

Trên thực tế, có rất nhiều người hưởng thụ theo câu ‘hôm nay có rượu hôm nay say’, bởi vì những người hướng nội suy nghĩ rất tiêu cực, họ không bao giờ dám kỳ vọng vào những ngày sau này.

Từ lúc Bùi Huyên ở khu nghỉ mát suối nước nóng giúp Âu Tự Hoa giải quyết được việc ông Đồng, địa vị của cô đã khác với ngày thường rất nhiều. Âu Tự Hoa đã bỏ không ít tiền vào người cô ta, nói chuyện cư xử với cô cũng thêm phần trân trọng, không mặt nặng mày nhẹ như trước kia nữa, thậm chí còn cho cô từ từ tham dự vào chuyện làm ăn của hắn, chỉ là không còn ngủ với cô nữa thôi.

Hoặc có thể là chê cô bẩn? Bùi Huyên nghĩ đi nghĩ lại thấy thật nực cười, một lão già như ông ta đã không biết ngủ cùng với bao nhiêu con điếm, ấy vậy mà còn có mặt mũi chê cô bẩn?

Nhưng cô cũng chẳng quan tâm, ai mà muốn hầu hạ một ông già não phẳng lại còn phải uống thuốc trợ hứng như ông ta chứ? Không ngủ với cô? Cô còn mừng không kịp nữa là.

Chẳng lẽ cô sẽ thiếu đàn ông để xài sao? Nếu như cô muốn thì dưới mắt còn có một Trương Thuận luôn sẵn sàng.

Bùi Huyên đối với Trương Thuận cũng không có tình cảm gì, cô đã sớm hiểu được một cực phẩm đàn ông như Chử Nguyên kia, thì rất là khó để động tâm với những người đàn ông khác. Cô vốn trời sinh ra đã đẹp sẵn rồi, nên chủ yếu dựa vào điểm này chinh phục đàn ông, chinh phục thế giới thôi.


Được Bùi Văn Minh đích thân nuôi lớn, ngay từ nhỏ Bùi Huyên đã bị nhiễm bên tai những quy tắc ngầm như “Diêm Vương dễ gặp, tiểu tốt khó phiền”. Muốn có chỗ ngồi vững chắc bên Âu Tự Hoa, thì bắt buộc phải khiến cho tâm phúc Trương Thuận của hắn luôn phải nhớ tới cô.

Mà mỹ nhân muốn giữ chặt lấy một người đàn ông? Có gì mà dễ dùng hơn diện mạo xinh đẹp cơ chứ?

Chỉ tiếc là dạo gần đây, mối quan hệ của cô và Trương Thuận dường như bị Âu Tự Hoa phát giác ra một chút, cho nên hai người cố tình giảm thiểu cơ hội tiếp xúc với nhau.

Vậy cũng chẳng sao cả, không có Trương Thuận, thì còn Lý Thuận, Vương Thuận! Đàn ông kiểu ấy, cũng không phải là loại hiếm hoi gì.

Bùi Huyên đưa một ít tiền tiêu vặt cho Hạ Lâm, bà đang sống ở nhà ngoại tổ cách trung tâm thành phố khá xa. Sau đó cô tự lái xe về đại học một chuyến để xử lý chuyện bằng tốt nghiệp của cô còn lưu lại đây.

Cô đeo kính râm đi trong khuôn viên trường, vài sinh viên vẫn nhận ra cô lúc trước là một hoa đán nổi tiếng trong trường, nhưng phần đông tựa hồ như không ai nhớ đến nữ streamer dễ thương đã từng làm mưa làm gió trong trường nữa.

Ký ức của thế giới này hóa ra chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn, vinh và nhục của một người, chẳng qua chỉ là một giọt nước vô nghĩa giữa một dòng sông to lớn mà thôi.

Đi qua tòa hành chính, nhìn thấy được tòa nhà nghiên cứu sinh học, trong lòng liền nghĩ đến Chử Nguyên, con tim chợt nghẹn ngào chua xót! Cô luôn cảm thấy hôm nay cô sẽ gặp được anh tại đây.

Nhưng cho đến khi làm xong thủ tục tốt nghiệp, bước ra khỏi trường, cô cũng không gặp được Chử Nguyên. Mở điện thoại ra, lại thấy được tin nhắn của Chu Tiến.

“Hôm nay về chụp ảnh tốt nghiệp sao? Lúc nãy nghe bạn anh bảo nhìn thấy em.”

Bùi Huyên cười lạnh, từ lúc nhà cô bị sa sút, lại bị Chử Nguyên bỏ rơi, Chu Tiến cũng không còn đến tìm cô nữa. Cô cũng tự dặn lòng là đừng quá để tâm, xem như là bớt đi một cục phiền vậy.

Nhưng trong thời khắc này, cô mới thừa nhận rằng mình vẫn để ý đến mọi thứ. Cô đương nhiên là không thích cái loại cặn bã này rồi, chỉ là cô cảm thấy cô đơn, thì ra cái gì mà si tâm tình ý cũng là giả hết, thời khắc cô bị phản bội rời bỏ, trên đời này cũng không còn ai để mình dựa dẫm nữa, Chử Nguyên không yêu cô, ngay cả Chu Tiến cũng không phải thật tâm si mê cô như cô nghĩ.


Cô chưa từng hoài nghi về sắc đẹp của chính mình, nhưng nếu như không có người đàn ông nào yêu cô, thì dù có đẹp cỡ nào, cũng chỉ là thất bại mà thôi.

Ngay cả con nhà quê Trần Tâm cũng có người yêu, cô thật sự không cam lòng.

Cô mở điện thoại trả lời Chu Tiến: “Ừm, có chuyện gì không?”

Chu Tiến vài giây đã đáp: “Huyên Huyên chọn địa điểm nhé, đại ca mời em ăn cơm.”

Bùi Huyên suy nghĩ một hồi, liền tùy tiện chọn đại một nhà hàng món Tây, gửi qua cho anh. Nửa tiếng sau, đôi tình nhân sau ngần ấy thời gian đã gặp nhau.

Chu Tiến tiều tụy đi không ít, khi nhìn thấy Bùi Huyên càng nữ tính xinh đẹp hơn trước, thật là khiến người nhìn không cam lòng.

Chu Tiến còn mang theo cả quà tặng cô, là một bộ chăm sóc da của Helena. Dù món quà không lớn lao gì, nhưng cũng khiến Bùi Huyên loại bỏ đi những ân oán lúc trước.

Thái độ của cô đã hòa hoãn đi rất nhiều, như có như không mà câu dẫn lấy Chu Tiến, hai người cùng nhau dùng bữa ôn lại chuyện dạo gần đây của mình.

Bùi Huyên tất nhiên không thừa nhận mình đang đi làm tình nhân rồi, chỉ nói qua loa là mình đang nhờ cậy bạn của ba mình trực tiếp đi làm ở công ty, có thể sẽ không đi học nữa.

Chu Tiến kể lể nỗi khổ của mình, anh bán hẳn căn nhà mà anh đã chuẩn bị cho tân hôn của anh để làm bồi thường, lại tốn không ít tiền để mua chuộc các mối quan hệ, mới có thể giải quyết được hậu hoạn của vụ nổ trong phòng thí nghiệm, nhờ đó có thể miễn bị xử phạt.

Hai người nói đến lúc sau thì toàn là bể khổ, rượu uống vào cũng nghe vị đắng, dần dần có một chút ý niệm muốn sưởi ấm cho nhau, nên khi dùng bữa xong lại mang theo hơi say, liền mò đến chiếc giường ở khách sạn tầng trên nhà hàng.

Chu Tiến là người đã từng bóc vỏ bẻ nụ cho Bùi Huyên, đối với cơ thể của cô ta đều rất quen thuộc, chỉ là khi đút gậy thịt vào rồi anh lại có chút bất ngờ! Dâm huyệt của Bùi Huyên cơ hồ như là giãn ra không ít, chẳng phải còn chưa đến nửa năm sao?

Hắn liền dập tắt ý niệm thương hoa tiếc ngọc, mạnh bạo vò nắn lấy bầu vú không lớn của cô, thẳng sức đâm vào trong hoa huyệt. Bùi Huyên cũng không phải dạng mềm yếu la đau như xưa nữa, tiếng rên của cô càng lúc càng tục tĩu, dâm huyệt cũng phối hợp tiết tấu kẹp lấy gậy thịt, điệu nghệ điêu luyện cực kì.

Bùi Huyên không biết được là mình đã để lộ khuyết điểm, cô cố trưng cái hình tượng nữ thần ở trước mặt Chu Tiến, nên không dám hớ hênh quá. Nhưng từ lúc lên giường cùng Âu Tự Hoa, cô chính là đã bị cái tên già dâm tặc đó dày vò chơi bời hỏng cả người, chỉ là kỹ thuật của Chu Tiến chưa đủ để nhận ra, Âu Tự Hoa đó có trò gì mà chưa chơi qua chứ?

Sextoy, tra tấn trói người bịt mắt, đổi vợ, thác loạn tập thể, Âu Tự Hoa cũng đã dẫn cô chơi hết cả rồi, con người hắn hầu như là không biết cấm kỵ gì, nhưng từ lúc Bùi Huyên cùng với ông khách họ Đồng kia ngủ vài ngày, sau đó hắn lại không động đến cô nữa, thật kỳ lạ….

Bùi Huyên bị phân tâm, nên chỉ nửa vời phối hợp cùng Chu Tiến đang xuất tinh chơi trò lên đỉnh cực khoái, nhưng lúc côn thịt mềm ngoặt đó rút ra từ dâm huyệt của mình, cô lại cảm thấy vừa trống trải vừa mất mát.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.