Trở về truyện

Để Tâm - Chương 76: Chồng Em Biết Làm Là Được Rồi

Để Tâm

76 Chương 76: Chồng em biết làm là được rồi

Trần Tâm vẫn còn ấn tượng đối với nơi ở của Chử Nguyên, nên khi đi vào thang máy, cô dựa theo trí nhớ giành trước ấn tầng 32.

Chử Nguyên bắt lấy ngón tay không an phận của cô, nhẹ nhàng nắm chặt trong lòng bàn tay, đợi thang máy mở ra ở tầng 32 liền trực tiếp ấn đầu ngón tay cô lên khóa cửa vân tay thông minh.

Trần Tâm ngây ngốc để mặc anh làm thế, trong tim vừa ngọt ngào vừa chua xót, không nhịn được nghĩ lung tung. Lúc trước anh hình như cũng không cho Bùi Huyên mở cửa như thế…

Sau khi vào nhà, Chử Nguyên như cũ đưa cho cô một đôi dép lê của nam: “Em đi tạm đôi này trước đi, một lúc nữa đi siêu thị mua đôi khác.”

Trần Tâm gật đầu, cũng không quan tâm câu nói của anh ám thị ý gì. Trong phòng ấm áp, Chử Nguyên cởi áo khoác ngoài, nhìn Trần Tâm cởi giày xong vẫn chậm chạp tháo khăn quàng cổ liền đưa tay ra thay cô cởi áo lông.

Trần Tâm bất ngờ không kịp đề phòng thì áo khoác đã bị cởi ra, có chút xấu hổ: “Tại sao em lại có cảm giác anh coi em như con gái vậy?”

“Anh không thể có con gái lớn như thế đâu.” Chử Nguyên lườm cô nói.

Trần Tâm sán lại bên anh, cười đê tiện: “Thật không? Sao em nhớ có người nhất định muốn em gọi anh ấy là ba thế?”


Cô vẫn không biết, Chử Nguyên từ khi bị ông ngoại cô nói bóng gió xong thì đối với sự cách biệt tuổi tác của hai người có chút để ý.

Chử Nguyên treo quần áo xong, đột nhiên xoay người lại, xấu xa nhấc bổng cô lên.

Trần Tâm bị bức bách phải kiễng chân, Chử Nguyên hơi cúi đầu, cắn một cái lên môi cô, chặn cái miệng nhỏ đang nói không ngừng nghỉ, mãi đến khi cô đau đến mức nhỏ giọng rên rỉ cầu xin mới tha. Sắc mặt anh lạnh nhạt, bên tai Trần Tâm thấp giọng nói: “Vậy sau này, gọi anh là chủ nhân.”

Trần Tâm không dễ gì mới thoát khỏi sự giam cầm của anh, người này là chó à, tại sao răng nhọn miệng sắc như thế? Cô chỉ dám phàn nàn trong lòng, xoa xoa cánh môi hơi đau, hậm hực tránh khỏi Chử Nguyên chạy đến làm tổ trên sô pha.

Cô đã hoàn toàn quên mất, vừa trong phòng học đi ra, dục vọng của Chử Nguyên bị treo lên cao, vẫn chưa giải tỏa được. Hôm nay anh mặc một chiếc áo len màu xám nhạt mềm mại, cả người nhìn có vẻ ôn hoà hơn, tuy vẻ mặt trước sau vẫn lạnh nhạt như thế, cũng không mảy may mang vẻ khó chịu hay gấp gáp gì.

Chử Nguyên cởi tất, mắt cũng không nhìn mà đi qua sô pha, tiến vào phòng làm việc.

Căn hộ của anh không có phòng khách, mà chỉ có một bộ sô pha to ở trong góc. Phòng khách hoàn toàn được sửa thành phòng sách, bức tường đối điện với sô pha được làm như một tủ sách khổng lồ, trước cửa sổ cao đến trần nhà bày một dãy bàn lớn: “Tài liệu làm bài em có mang đến không?” Anh vừa dọn dẹp trên mặt bàn vừa hỏi.

Trần Tâm nghiêm túc gật đầu: “Em mang rồi, vẫn còn mấy câu chưa làm được, đợi anh có thời gian thì hỏi.”


“Vậy làm bây giờ luôn nhé.” Chử Nguyên kéo một cái ghế dựa đến trước bàn học, gọi cô: “Lại đây.”

Trần Tâm không nghi ngờ gì, thành thật lấy tài liệu ra, vội vàng đến gần bàn học của anh.

Cô loạt soạt lật từng trang sách: “Ở đây, ở đây,…còn có, thôi, tạm thế đã, hiểu rõ rồi lại tiếp tục xem.” Chử Nguyên nhướng mày nhìn cô: “Mở ra cho anh à? Em làm hay anh làm?”

“Em không biết làm mà…” Trần Tâm ấm ức.

Chử Nguyên vứt cho cô giấy và bút: “Em làm trước đi, anh xem chỗ nào em không biết làm.”

Trần Tâm cảm thấy dày vò, như gặp phải bài kiểm tra đột xuất vậy? Cô nghe lời ngoan ngoãn ngồi xuống mà như ngồi trên đống lửa, dưới ánh mắt của Chử Nguyên bắt đầu cố suy nghĩ ra từng bước của bài giải.

Cô thật sự không muốn trước mặt Chử Nguyên biểu hiện sự ngốc nghếch của mình nhưng càng sốt ruột thì càng làm sai. Cô vừa làm sai, Chử Nguyên đã chỉ vào chỗ sai của cô, đến mức làm cô phân tâm…


“Anh trai à, em không làm được…” Cô vật lộn hồi lâu với đống bài tập, thực sự không viết được bước tiếp theo, ngẩng đầu đáng thương nhìn Chử Nguyên cầu xin.

Ngón tay của Chử Nguyên chỉ vào khối hình học, kiệm chữ như vàng nhắc nhở cô: “Đường phụ.”

Trần Tâm nháy mắt, dài môi—Em cũng biết là cần đường phụ, nhưng rốt cuộc là đường phụ khỉ gió nào cơ? Cô làm bộ thực sự đáng thương, cả bụng cô cũng phối hợp mà vang lên một tiếng.

Chử Nguyên hết cách, lấy cái bút trong tay cô: “Làm xong câu này thì ăn cơm.”

Trần Tâm cười nịnh bợ: “Cảm ơn ba…a, không đúng, đa tạ chủ nhân.” Cô vừa nói, vừa ôm cánh tay Chử Nguyên đặt lên ngực.

Tư thế này quả thực làm cho Chử Nguyên rất khó giải đề viết chữ, nhưng xúc cảm mềm mại trên tay khiến anh cam tâm tình nguyện chịu đựng.

Anh nhanh chóng viết ra vài ý tưởng, phân tách thành vài bước, đặt bút xuống để Trần Tâm tự mình tính.

Trần Tâm cẩn thận nghiên cứu đáp án của anh, càng hiểu ra thì càng chán nản, người với người sao mà cách biệt lớn như vậy. Đề bài tuy không coi là quá khó, nhưng cách nghĩ của Chử Nguyên so với đáp án tham khảo thì đơn giản dễ hiểu hơn nhiều, tuyệt đối không phải là cô có thể đuổi kịp…

Cô trầm ngâm trong tính toán, đến lúc làm ra kết quả mới chú ý vị trí bên cạnh sớm đã không còn ai. Chử Nguyên không biết từ lúc nào đã bận rộn trong nhà bếp rồi.

Trần Tâm lại gần, nhìn anh rán bò bít tết và nấu mì Ý, liền kinh ngạc: “Anh biết nấu ăn à?”

Chử Nguyên cũng lười liếc cô một cái: “Xem ra em không biết làm.”

“Không sao, chồng em biết là được rồi.” Trần Tâm mở miệng nói, không hề cảm thấy xấu hổ. Ở quê cô, đàn ông xuống bếp là chuyện bình thường, mấy người phụ nữ chán ghét khói dầu liền thường nói câu này, cô chẳng qua chỉ là học theo người khác mà làm thôi.


Nhưng Chử Nguyên cho rằng lời này của cô còn có ý gì đó, vành tai ngay lập tức đỏ lên.

Trong lòng anh rất vui sướng nhưng trên mặt lại không thể hiện ra, thay vào đó lại ung dung chỉ đạo Trần Tâm: “Cầm dao nĩa và đĩa qua đây, đồ ăn sắp xong rồi.”

Trần Tâm ngoan ngoãn nghe lời, cô chọn từ trong tủ cái đĩa Hoà Phong sâu lòng đẹp đẽ đưa cho anh, lại lấy trên bàn quầy rượu hai cái ly xinh xắn.

Chử Nguyên nhìn cái đĩa không hợp kia, nhưng vẫn chia bít tết và mì Ý để vào. Lúc anh mang đến bàn ăn, Trần Tâm đã cầm chai sâm panh nóng lòng muốn thử.

Chử Nguyên đi qua tìm dụng cụ mở nắp, không nói lời nào mở chai rượu cho cô.

Cô hơi lúng túng—tửu lượng của cô cũng bình thường, không muốn uống, chỉ muốn cầm xem một chút thôi.

Chử Nguyên lại giúp cô rót sẵn ra cốc, mở miệng khuyên cô: “Bụng rỗng uống rượu không tốt, em ăn đồ ăn trước đi.”

Nhà cô có mở quán ăn, nên Trần Tâm cũng có hiểu biết đối với các loại rượu, chai này ít nhất cũng phải tám ngàn tệ. Cô có chút sốt ruột, không dám nói mình không muốn uống liền “ Ừ” một tiếng, ngồi bên Chử Nguyên ngoan ngoãn ăn mì.

Ngoài dự liệu của cô, tay nghề của Chử Nguyên rất tốt, cô còn cho rằng anh không bao giờ vào bếp chứ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.