Trở về truyện

Để Tâm - Chương 73: Nguyện Kết Thành Đôi Uyên Ương Chẳng Rời

Để Tâm

73 Chương 73: Nguyện kết thành đôi uyên ương chẳng rời

Ăn cơm xong, Mạnh Hoài đang khó xử và ngại ngùng từ nãy giờ liền đứng dậy cáo từ. Bà ngoại giục Trần Tâm: “Cháu đi tiễn khách đi nhé, vừa hay dẫn Tiểu Chử theo đi dạo xung quanh, đừng cứ khư khư ở trong nhà như vậy.”

Trần Tâm về phòng tìm kính mắt cho Chử Nguyên, nghe bà nói thì vội vàng đồng ý. Dù cho cô có không thích Mạnh Hoài đi nữa thì cũng không nên mặt nặng mày nhẹ cho người khác thấy tại nhà mình.

Ba người cùng chào ông bà một tiếng, rồi đi ra cửa vào thang máy. Mạnh Hoài nhìn sang Trần Tâm, muốn nói lại không thốt nên lời.

Chử Nguyên là người hiểu chuyện nên ngẩng đầu lên hỏi: “Bạn học Mạnh hôm nay đến tìm Trần Tâm là có chuyện gì sao? Nếu như không tiện thì tôi có thể xin tránh mặt.”

Anh ôn hòa nho nhã mà phong độ, khiến Mạnh Hoài cảm thấy hổ thẹn, lắc đầu lia lịa đáp: “À không, không phải, tôi chỉ là muốn nói với Trần Tâm câu xin lỗi thôi. Buổi họp mặt hôm qua, An Luân đã nói những lời khiếm nhã, tôi muốn xin lỗi thay cho cô ấy.”

Trần Tâm học theo khuôn mặt không cảm xúc của Chử Nguyên: “Không có chi, dù sao cũng đều là bạn học ở cao trung mà.”

Các mối quan hệ như bạn học ở cao trung, chỉ cần cô không nghĩ đến, thì cũng không muốn xã giao để làm gì, đến cùng cũng chỉ là bạn học cũ cùng trường.

Mạnh Hoài nghe ra ý khác trong câu, thang máy vừa xuống tới liền nhanh chân chạy mất dép.


Chử Nguyên và Trần Tâm lại cùng nhau tản bộ về khách sạn, trên đường đi, thái độ của anh cũng có chút lãnh đạm.

Trần Tâm biết rõ là mình đuối lý. Cô đảo một vòng trong phòng, co người ngồi thoải mái ở sofa bên cửa sổ, bắt đầu kiếm chuyện để nói: “Anh trai nhìn xem, từ chỗ này có thể thấy được tiểu khu của mình đó, đến xem đi.”

Chử Nguyên nhẹ nhàng phối hợp, tiến đến nhìn, quả thật là như vậy.

Khách sạn và nhà ngoại vốn dĩ là gần nhau mà, có gì phải kinh ngạc chứ? Anh gật gật đầu rồi không phản ứng nữa.

Con người này trừ lúc ở trên giường ra thì rất vô vị, rất là khó dỗ luôn đó, Trần Tâm chỉ đành tiếp tục lảm nhảm: “Này, anh có thấy cái đu quay kia không? Bên đó là một khu vui chơi nhỏ đấy.”

Chử Nguyên nhìn theo hướng cô chỉ, tùy tiện đáp: “Có vui không?”

“Vui chứ, tuy là nó nhỏ, nhưng chơi rất vui nha.” Trần Tâm vui vẻ hào hứng kể lại cho anh nghe: “Lúc em còn nhỏ, mỗi lần tâm trạng em không tốt thì em sẽ ngồi cái đu quay đó, nó có thể quay đến chỗ cao thật cao, như là mình được bay đến những đám mây vậy…..chuyện gì phiền muộn cũng giữ lại ở dưới, không chạm vào em được.”

Chử Nguyên nghe cô kể rất nghiêm túc, Trần Tâm thấy thế nhịn không được cười lớn: “Hahahahahaha, gạt anh đấy! Em vốn dĩ là chưa qua chỗ đó thì làm sao biết vui hay không chứ.”


Chử Nguyến vẫn lạnh nhạt không cười chỉ đưa tay sờ lên trán cô.

“Anh lúc nhỏ có từng chơi trò này chưa?” Trần Tâm cuộn tròn lại ngoan ngoãn như chú mèo con hỏi.

“Chưa.” Chử Nguyên vì muốn thuận theo cô nên đã nói dối với cô: “Anh không thích lên những chỗ quá cao cho lắm.”

“Ô, ra là anh sợ độ cao à?” Trần Tâm cười nắc nẻ, một cao nhân đắc đạo phất phơ trên trời mây ấy vậy mà có chứng sợ độ cao ư?

Chử Nguyên tất nhiên là không có chứng sợ độ cao rồi, nhưng anh vẫn bình thản ôn hòa hỏi cô: “Em có còn muốn đến đó chơi không?”

“Hả?”

“Cái khu vui chơi đó, nếu em còn muốn đi, thì bây giờ mình đi.”


Trần Tâm giật giật khóe môi: “Lúc nhỏ còn muốn đi chứ giờ ai mà muốn nữa? Trời đông giá rét muốn thử sức người già có tuổi như em sao? Ngồi thoải mái ấm áp trong phòng có máy sưởi không sướng hơn à?”

Không biết cô đang nghĩ gì, đột nhiên mất đi nhã hứng xem phong cảnh, trực tiếp ngã lăn ra giường giả vờ nhắm mắt ngủ.

Cô đang nghĩ về cái gì? Cô nghĩ về lúc nhỏ của cô.

Nếu như Chử Nguyên đưa ra yêu cầu này vào lúc Trần Tâm còn nhỏ, cô nhất định sẽ vui mừng đồng ý, mặc kệ bên ngoài thời tiết như thế nào…..

Lúc nhỏ, đã từng có rất nhiều thứ mà cô muốn có được… một cục gôm thật đẹp, một cây viết bi tự động, một cái đầm cực xinh, một cây đàn điện tử, một chiếc xe máy…. Hoặc là một bữa KFC, mỗi lần du xuân đều có thể vui vẻ mở cái cặp của mình ra…..

Trước kia vì khu vui chơi đó cách trường học không xa, cho nên nhà trường đã tổ chức lễ hội du xuân ở đó, chỉ là cô không có đi thôi. Bởi vì du xuân là phải tự mình chuẩn bị lương khô và đồ ăn vặt để cùng chia sẻ với bạn bè, nhưng Trần Tâm lại không có để mà chia sẻ, nên cô chỉ đành nói dối cô giáo là xin nghỉ phép.

Cô nghiêm túc kéo cặp của mình, chào tạm biệt cô giáo và bạn học đang đứng trước xe buýt đi du xuân, để bảo vệ lòng tự tôn nhỏ bé đó của mình. Cô rất xấu hổ nếu như để mọi người biết là trong cặp cô chỉ có một cái bánh hai đồng do Trần Tiêu Nguyệt chuẩn bị cho cô để làm bữa sáng.

Bây giờ Trần Tiêu Nguyệt đã khá hơn trước rồi, cố gắng kiếm tiền cho cô, cô đã không còn phải luân lạc đến nỗi khốn cùng như vậy. Những thứ mà lúc nhỏ cô muốn, bây giờ đã cũng đã có thể dễ dàng có được, nhưng mà thời gian lại không thể quay trở lại, nên đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Lúc Chử Nguyên cùng ông bà trò truyện, đã vô tình biết được thời niên thiếu khó khăn của cô. Câu chuyện chỉ được tóm tắt vào vài từ, Trần Tâm được lớn lên trong hoàn cảnh thiếu tình thương và vật chất của ba, cô sống với hai ông bà là vì muốn an toàn cho cô.

Nhìn dáng vẻ gầy ốm và nhỏ bé của cô gái, tim Chử Nguyên liền tan chảy đến không còn thuốc chữa, anh tháo kính ra và ngồi bên cạnh cô, dùng chăn đắp lên người cô rồi ôm cô vào lòng.

“Em thật sự, rất là không thích nơi này.”

Trần Tâm thuận thế ôm lấy cổ rồi rúc vào trong lòng anh, giọng cô buồn bã: “Nếu như không phải ông bà ngoại ở đây thì còn lâu em mới về nơi này.”


“Ai cũng có những nơi mà mình không thích.” Chử Nguyên nhẹ giọng an ủi bên tai cô, giọng nói vừa ấm áp vừa thanh lãnh.

Nhưng Trần Tâm vẫn hiểu rõ nhất từ “Không thích” của chính mình, đó là sự phẫn nộ được tích tụ bao lâu nay thôi, chứ cái trấn nhỏ này chẳng có lỗi lầm gì. Chẳng qua nơi này đã chứng kiến được cảnh một cô gái đã bỏ lỡ đi những năm tháng thơ ấu vô tư của mình.

“Lúc nhỏ em hay tự an ủi mình rằng ông trời rất công bằng, em đã phải gánh chịu những dày vò mà người khác chưa từng trải, tương lai nhất định sẽ kiên cường và sống một cuộc sống tốt hơn.” Trần Tâm cố gắng giữ tâm trạng mình bình tĩnh hơn, giọng thờ ơ như là không phải chuyện của mình vậy: “Nhưng hiện giờ em đã từ từ ngộ ra rằng, đó cũng chỉ là những câu nói tự lừa dối mình mà thôi…….”

“Có một số người trời sinh ra đã thuận buồm xuôi gió, như là anh vậy; còn có một số người trời sinh ra là để chịu đựng khốn cùng, như em đây.”

Chử Nguyên không biết nên an ủi cô như nào, đối mặt với nhân sinh trắc trở, mọi lời hứa đều là sáo rỗng bất lực, anh chỉ biết ôm cô thật chặt: “Tương lai có tốt hay không, đều có anh ở cạnh em mà.”

Trần Tâm không nói tiếng nào, Chử Nguyên cứ tưởng cô đã ngủ thiếp đi rồi.

Cô đột nhiên mở mắt, giật bắn người dậy đối mặt với anh, từ từ mở miệng nói: “Anh sẽ luôn ở cạnh em chứ?”

“Anh sẽ.”

Chử Nguyên không do dự trả lời, Trần Tâm đột nhiên lên cơn nũng nịu: “Em nghe người ta nói rằng, thề non hẹn biển, chỉ cần mình thề độc là hiểu được tấm chân tình của đối phương.”

“Anh không phải là thề non hẹn biển với em.” Chử Nguyên lại ôm cô vào lòng, “Anh chỉ là nói ra sự thật thôi.”

Trần Tâm vẫn cứng miệng, “Ai rồi cũng sẽ thay đổi, em và anh cũng không phải ngoại lệ.”

“Những gì anh đã quyết định rồi thì anh sẽ không thay đổi.” Chử Nguyên rất kiên nhẫn giải thích với cái miệng đanh đá của cô.

Trần Tâm bĩu môi nhếch mũi, cô rất muốn gặng hỏi anh, có phải anh cũng đã từng có quyết định với Bùi Huyên như thế?

Nhưng cô biết là mình không nên mở miệng hỏi, vì chỉ cần hỏi ra, thì tấm màn che cuối cùng sẽ bị xé rách, đôi bên sẽ thấy khó xử mà chẳng được gì.

Đoạn tình cảm không trong sáng này là kết quả lúc hai người không kiềm chế được mà rơi vào cái cục diện rối rắm hiện tại, khiến Trần Tâm cũng cảm nhận được sự dày vò. Anh từng có thể vì mình mà từ bỏ Bùi Huyên, vậy thì làm sao đảm bảo được sau này anh sẽ không vì người khác mà rời bỏ mình. Hơn nữa cô thì cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Có thể vì nhất thời hưng phấn mà câu dẫn Chử Nguyên, vậy thì cũng không trách được mình bị người ta nghi ngờ, hoặc là sau này cô lại nhất thời nổi hứng lên, lại đi câu dẫn một Mạnh Hoài, Trương Hoài, Mã Hoài khác nữa thì sao? Anh không phải là vì chuyện này mà nổi giận với cô giống khi nãy hay sao?……

Chuyện tình yêu ấy, vốn dĩ là yêu càng sâu, càng tính toán nhiều hơn. Càng nhận được nhiều thì lại càng đố kỵ. Huống hồ mọi sai lầm đều bắt nguồn từ lúc họ vừa biết nhau đã bỏ lỡ đi sự tin tưởng của nhau.

Chẳng trách những người hữu tình, luôn không phải vì những đạo lý tình yêu mà cúi đầu bỏ cuộc. Tiên nhân đã phải trải qua mấy ngàn năm, nếm trải hết mọi trắc trở và đau khổ, mới có thể đắc đạo và đạt được đạo lý là không thể nắm bắt được trái tim của một người để khóa chặt ổ khóa đó.

Chỉ tiếc bọn họ đều là những người bội ước với đạo đức, cũng là chỉ định rằng sẽ bị đạo đức bỏ rơi.

Trần Tâm cuối cùng vẫn không nói thành lời, cô mông lung suy nghĩ rất nhiều, rồi nhẹ thở dài: “Mị bất hữu sơ, tiên khắc hữu chung – Sự tình trên đời đều có cái mở đầu, nhưng rất ít có thể kết thúc, em chỉ tin những gì trước mắt.”

Chử Nguyên hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, lòng thầm nghĩ *băng đông ba thước, phi một ngày chi hàn*, cô ấy đồng ý nhìn trước mắt thì cũng tốt: “Đừng suy nghĩ lung tung là được.”

(băng đông ba thước, phi một ngày chi hàn: bất cứ thứ gì cũng vậy, không phải một hai ngày là có thể tích lũy được nhiều.)

Anh nói xong, bèn bỏ tấm chăn dày dặn khoác trên người Trần Tâm xuống, ấm áp nắm lấy bàn tay cô.

Tương lai còn mơ hồ nhưng làm sao cô nỡ phụ lòng người đàn ông đang trìu mến nắm tay mình. Trần Tâm cuối cùng vẫn không thể chống cự được mê hoặc, phục tùng đưa tay ra áp vào lòng bàn tay của anh, mười ngón đan xen vào nhau.

Lần này cô không cần hỏi cũng tự trả lời, nũng nịu nhẹ nhàng bên tai Chử Nguyên: “Anh à, em thích anh, rất là thích anh.”

Hoàng hôn dần buông xuống bao phủ lấy đôi tình nhân đang ôm nhau say đắm trong một góc phòng mờ ảo.

Vào một buổi tối muộn của những ngày cuối năm, khoảnh khắc mà anh hôn cô, Trần Tâm đã thầm cầu nguyện, cầu cho trong thiên hạ người có tình với nhau sẽ thành đôi, nguyện em và anh sẽ nên đôi uyên ương *chung thành quyên thục*.

(Chung Thành Quyên Thục: kết thành phu thê.)

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.