Trở về truyện

Để Tâm - Chương 71: Bạn Trai

Để Tâm

71 Chương 71: Bạn trai

Hai người luống cuống tay chân đánh răng rửa mặt xong, đến 8 giờ thì ra khỏi nhà.

Đêm qua không có tuyết rơi, đầu đường cuối ngõ được quét dọn sạch sẽ, vài nơi còn vương chút tuyết trắng. Chử Nguyên nắm tay cô đi trên đường thở ra hơi lạnh mang theo sương giá, gió lạnh luồn vào người khiến cả hai rảo bước trong lặng lẽ.

Trần Tâm dẫn anh đến thuê phòng ở một khách sạn cách nhà cô không xa. Cửa phòng vừa mở, anh để đồ đạc xuống liền ôm cô vào lòng, cùng nhau lăn lộn trên giường.

Chử Nguyên nhắm mắt lại, buồn bực không nói lời nào. Trần Tâm quan sát khuôn mặt đẹp trai của anh, đột nhiên nhớ đến hỏi: “Mắt kính của anh đâu?”

“Quên ở phòng em.” Biểu cảm trên mặt anh không đổi, nói chuyện rất thoải mái.

Trần Tâm không biết nói gì, cái này cũng có thể quên?

“Lát nữa em về nhà lấy cho anh.” Trần Tâm nịnh nọt quay người hôn lên chóp mũi anh.

Chử Nguyên bỗng nhiên mở mắt, nhìn cô bằng đôi con ngươi trong suốt sâu thẳm, sáng như ngọc lưu ly. Anh dứt khoát gạt bỏ những băn khoăn bực bội trong lòng, nhìn chăm chăm Trần Tâm một lúc lâu rồi mới nói: “Anh muốn đi cùng em về nhà được không?”


Trần Tâm bị anh nhìn thấu tâm tư bất ổn, đứng núi này trông núi nọ(1), trong chốc lát không phản ứng kịp, cất giọng êm dịu trả lời: “Sao có thể được?”

(1)Đứng núi này trông núi nọ: Trong raw gốc là “tâm viên ý mã” ý nói lòng người luôn thay đổi, thấy trong từ điển nó để là đứng núi này trông núi nọ nên tui để vậy luôn.

Cô trả lời xong nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh như núi băng, không có chút vui vẻ, Trần Tâm chợt phát giác ra mình vừa làm cái rắm gì.

Anh có ý gì? Muốn đường đường chính chính vào nhà mình? Thế này không tốt sao? Trần Tâm có chút chột dạ.

Cô nhẹ nhàng giãy ra khỏi lòng Chử Nguyên, đứng lên cố thoát khỏi cuộc nói chuyện vòng vo này: “Đồ của anh, khăn mặt của anh đâu? Em đem ra phơi…”

Chử Nguyên cũng ngồi dậy, xem sự trốn tránh vụng về của cô, cảm thấy bất đắc dĩ xen lẫn thú vị. Anh đưa tay kéo cô trở lại trong lòng, dịu dàng tựa như đang khẩn cầu: “Anh muốn đến gặp người nhà của em, ăn một bữa cơm được không?’

Trần Tâm khẽ cắn môi, gật đầu cười lớn: “Được chứ! Được mà!”

Mạnh Hoài kia khờ khạo chỉ có thể bưng bát cho nhà cô, soái ca của cô ngoan như vậy chẳng lẽ nào không thể ăn một bữa cơm?


Vừa nói xong, Chử Nguyên liền muốn đi ra ngoài mua quà biếu. Hai người hôn nhau trong chốc lát rồi chuẩn bị đi ra khỏi cửa. Trần Tâm đưa tay lấy túi đựng đồ, đột nhiên Chử Nguyên nhớ ra điều gì đó, lấy hộp quà tặng từ vali hành lý ra đưa cho cô.

Trần Tâm mở ra xem, không kiềm nổi phấn khích kêu lên một tiếng! Là túi xách tay GUCCI cô đã muốn lâu rồi mà không dám mua.

Ngón tay cô gãi gãi thắt lưng, gương mặt lộ vẻ vui sướng, bộ dáng ngây ngốc kéo Chử Nguyên cùng nhau vui vẻ đứng lên: “Em thích không?”

“Thích!” Trần Tâm có chút ngượng ngùng: “Rất biết chọn đồ nha, sao anh biết em thích cái này?”

“Đoán.” Chử Nguyên thu nụ cười lại, trở về bộ dáng lạnh lùng trầm tĩnh.

Anh nghe theo chủ ý của Trần Siêu, hắn đã tìm hiểu theo đuổi Trần Tâm gần một năm, cùng cô đùa giỡn đi chơi nhiều nơi nên biết được sở thích của cô.

Xem bộ dáng hào hứng của Trần Tâm, đúng là Trần Siêu đã đoán đúng ý cô.


Trần Tâm đã hết ngại ngùng, thay vào đó là vui mừng thích thú.

Hai người dạo một vòng trong cửa hàng, xách túi lớn túi nhỏ về nhà thì cũng đã gần 11 giờ, vừa đúng giờ cơm trưa.

“Bà ơi con về rồi đây!” Trần Tâm mở cửa đi vào liền nghe bà trách cô: “Chạy đi đâu vậy, nếu không về đúng giờ, bà còn phải gọi điện thoại cho con nữa đấy!”

Bà cô cằn nhằn liên tục rồi đi tới cửa: “Tiểu Mạnh Hoài tới rồi, đợi con….” Lúc này bà mới thấy được Chử Nguyên đứng phía sau Trần Tâm, lập tức sửa lại nét mặt hỏi giọng khách sáo: “Đây là?”

“Chào bà, cháu tên là Chử Nguyên.” Anh lễ phép chào hỏi bà, nghe lời Trần Tâm đóng cửa, cởi giày đi vào rồi để quà xuống.

“Xin chào, xin chào!” Bà ngoại cô cười cười, vừa đánh giá anh vừa oán trách nói: “Cậu cũng là bạn học của nó à? Ai da, đến là được rồi, lại còn mang nhiều quà như vậy nữa.”

Trần Tâm nghe chữ “cũng” kia, trong lòng thầm kêu hỏng bét rồi. Quả nhiên, đầu vừa ngẩng lên, đã thấy Mạnh Hoài từ trong phòng đọc sách đi tới, ngại ngùng cười cười với Trần Tâm: “Trần Tâm, em đã về.”

Thực sự Trần Tâm không dám nhìn biểu cảm trên mặt Chử Nguyên, chỉ trộm liếc mắt một cái, Chử Nguyên lễ phép cười nhã nhặn, nhưng sắc mặt lại như muốn đánh người. Anh gật đầu chào Mạnh Hoài, dùng giọng ôn hòa trả lời bà ngoại cô: “Cháu không phải bạn học của Trần Tâm, cháu là bạn trai cô ấy.”

Trần Tâm chớp đúng thời cơ xoay chuyển tình thế liền nói: “Đúng, bạn trai! Anh ấy là bạn trai con.”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.