Trở về truyện

Để Tâm - Chương 67: Anh Có Đẹp Trai Không?

Để Tâm

67 Chương 67: Anh có đẹp trai không?

Chử Nguyên thản nhiên thu dọn chiến trường, vuốt lại trang phục nhàu nhĩ của mình và Trần Tâm.

Trần Tâm vẫn đang thất thần, cô ngồi ngây ra một bên muốn khóc, bị dụ dỗ đến mức này rồi mà vẫn không được “ăn” khiến lúc này toàn thân như bị lửa đốt.

Chử Nguyên mặc áo khoác xong, kéo cô lại ôm thật chặt rồi hôn một cái, giả bộ lạnh nhạt: “Không cho khóc.”

Trần Tâm ấm ức bĩu môi, cố kìm nén không để rơi nước mắt.

Chử Nguyên mất gần một tiếng đứng trước cửa thông gió để bay hết mùi trên người rồi mới đến chỗ lễ tân để hỏi thăm. Nhân viên lễ tân gọi một cuộc điện thoại nội bộ kiểm tra, sau đó vô cùng xin lỗi thông báo rằng căn phòng cuối cùng cũng đã được đặt rồi.

Chử Nguyên cũng hết cách, anh vừa quay người lại liền thấy Trần Tâm đứng ngay sau lưng.

Cô có chút hả hê, giả bộ nhiệt tình quan tâm Chử Nguyên, giọng nói còn không nén được run rẩy: “Vậy anh trai này không có chỗ ở rồi, làm thế nào bây giờ?” Hừ, đáng đời! Ngủ trên đường cho chết cóng cả họ nhà anh!

Chử Nguyên nhìn thời gian, đi tới nắm tay cô: “Muộn quá rồi, anh đưa em về.”


Trần Tâm bĩu môi: “Không cần đâu, em đưa anh về, ông bà biết hôm nay em đi họp lớp sẽ về muộn.”

Chử Nguyên kéo cô lại vừa ôm vừa hôn: “Nghe lời, để anh gọi xe.”

Cô nhân viên lễ tân vẫn cảm thấy áy náy, gọi với theo họ: “Anh này, đợi một chút, bây giờ rất khó gọi xe, tôi gọi giúp anh lái xe tôi quen đến đón nhé.”

Chử Nguyên cảm ơn cô ta, khuôn mặt hơi lộ ra ý cười.

Cô lễ tân đỏ mặt, lúc gọi xe giọng nói cũng thêm phần ngọt ngào.

Trần Tâm bực bội ra sức giẫm lên cái bóng của Chử Nguyên, đồ hồ ly tinh!

Khi hai người về đến nhà đã hơn 11 giờ rưỡi khuya, Trần Tâm nhìn tuyết phủ kín mặt đất, lúc xuống xe đột nhiên tỏ thái độ không coi ai ra gì, lôi hành lý của Chử Nguyên ra khỏi cốp, rồi gắt lên với anh: “Xuống xe!”

Chử Nguyên ngoan ngoãn xuống xe, cúi xuống nhìn cô: “Sao thế?”


Lái xe thấy thế từ trong xe thò đầu ra hỏi: “Có đi nữa không?” Hai người vừa rồi vẫn còn đang thương lượng, bảo ông đưa chàng trai trẻ đến nhà nghỉ nào cơ mà.

“Không đi nữa, chúng tôi đến đây là được rồi. Cảm ơn chú, năm mới phát tài!” Trần Tâm ngọt miệng chúc một câu.

Bác tài cười cười rồi lái xe đi, Chử Nguyên lấy làm lạ hỏi: “Em đưa anh đi gặp người nhà à?”

Trần Tâm lườm anh một cái, đi vào nhà: “Nghĩ gì thế! Ông bà già rồi nên đi ngủ sớm, anh nhẹ nhàng một chút tránh bị phát hiện.”

Cô không đợi anh đồng ý liền kéo hành lý của Chử Nguyên vào thang máy, Chử Nguyên chỉ đành đi lên theo.

Trần Tâm rón rén mở cửa, quả nhiên trong phòng tối om, cô cẩn thận nhẹ nhàng mở đèn, mang hành lý của Chử Nguyên về phòng mình.

Chử Nguyên đứng ngồi không yên, vẫn đứng bất động trong phòng khách, cẩn thận đánh giá xung quanh. Căn phòng cũ ở tiểu khu bình thường, đồ dùng bày biện trong nhà cũng đều là đồ gỗ kiểu cũ.


Trần Tâm đi ra tìm anh, nhỏ giọng cằn nhằn: “Anh đứng đó làm gì? Nhỡ bà ngoại em tỉnh lại thì làm thế nào?”

Cô cầm tay Chử Nguyên kéo vào phòng mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Tối nay, anh ngủ ở đây với em, ngày mai ông bà ra ngoài sớm, chúng ta ra ngoài tìm nhà nghỉ, anh nghe rõ chưa?” Giọng cô mang chút hung dữ nhưng lại phải cắn răng thấp giọng dường như đang nũng nịu: “Anh có mang đồ ngủ không? Em tìm cho anh một cái khăn mới, anh đi tắm trước đi.”

Chử Nguyên ngoan ngoãn gật đầu: “Anh có mang, còn em? Có tắm không?”

“Đương nhiên phải tắm rồi, để em tẩy trang trước đã.” Trần Tâm vừa nói vừa đưa cho anh cái khăn mặt.

Chử Nguyên cầm khăn mặt, chậm chạp mở hành lý tìm đồ ngủ và bàn chải, sau đó lề mề đứng tại chỗ nhìn cô.

Trần Tâm tẩy trang một nửa quay ra nhìn anh: “Anh không đi tắm đi còn đợi gì nữa?”

Chử Nguyên hơi xấu hổ, cứng đầu hỏi lại: “Anh sợ chẳng may người nhà em tỉnh lại, hỏi trong phòng tắm là ai, thì làm thế nào?”

Trần Tâm sững sờ, nhìn chăm chú khuôn mặt hơi đỏ lên của Chử Nguyên, bỗng nhiên cười xấu xa: “Anh trai muốn em cùng đi tắm à? Có phải không? Anh định làm gì? Hả?”

Chử Nguyên trừng mắt, trong lòng thoải mái hơn một chút: “Làm gì được, người nhà em đều ở đây đấy.”

Anh muốn làm cũng chỉ có thể nhịn, cũng không phải dã thú động dục, nơi nào cũng không ngại sao?

Sự cười nhạo của Trần Tâm khiến anh hơi bực, không do dự nữa, cởi áo ngoài, cầm khăn mặt và đồ ngủ đi vào phòng tắm.


Ai ngờ Trần Tâm cũng cầm đồ ngủ đuổi theo, chui vào trong cửa phòng tắm, cô mới tẩy trang được một nữa thôi mà!

Chử Nguyên nhướng mày nhìn cô, Trần Tâm hùng hồn nói: “Anh nói đúng, nhỡ đâu bà ngoại em tỉnh lại thì làm thế nào? Em đi vào cùng anh, có thể giúp anh ứng phó!”

Chử Nguyên gật đầu, đóng cửa phòng tắm.

Trần Tâm dùng gương trong phòng tắm tiếp tục tẩy trang, vừa nhìn trộm Chử Nguyên cởi quần áo.

Dưới ánh đèn trong phòng tắm, cơ thể anh như được bao phủ bởi một lớp bạc. Khuôn mặt tuấn tú kết hợp với thân thể khỏe khoắn hoàn mỹ giống như vị thần Apollo trong thần thoại Hy Lạp cổ, khiến sự háo sắc của Trần Tâm lại rục rịch trỗi dậy, động tác tẩy trang cũng bị chậm lại.

Anh nheo mắt, cởi từng thứ ra, động tác không nhanh không chậm treo đồ sang một bên, từ từ cởi sạch, chỉ còn lại 1 chiếc quần lót bó sát…

Đúng lúc Trần Tâm đang nhìn, Chử Nguyên đột nhiên quay đầu nhìn vào gương bắt gặp cô cũng đang nhìn trộm anh.

Chử Nguyên cười như không cười, từ từ tiến lại phía sau Trần Tâm, áp sát vào thân thể cô.

Anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng lên của Trần Tâm trong gương, hạ thấp người theo chiều cao của Trần Tâm, môi mỏng lại gần bên tai cô, dùng âm thanh mê hoặc hỏi: “Đẹp không?”

Trần Tâm bị anh trêu trọc, cảm thấy hơi ngại ngùng, tránh ánh mắt của anh, giả ngốc hỏi: “Gì cơ?”

“Hỏi em đấy.” Chử Nguyên nhẫn nại nhìn chăm chằm vào gương, một tay ôm eo Trần Tâm, một tay giữ chặt cằm ép cô nhìn vào gương.

Giọng anh êm ái bên tai cô mập mờ hỏi: “Anh trai nhìn đẹp chứ?”

Nửa người Trần Tâm tê dại, cuối cùng đầu hàng mà nói: “…Đẹp.”

“Vậy em có thích không?” Anh siết chặt vòng tay khiến Trần Tâm có chút khó thở, đôi mắt đẹp nhìn đăm đăm vào đôi mắt của cô trong gương: “Nói mau!”

“Em thích, em thích…” Trần Tâm bị anh nhìn đến nổi cả gai ốc, thoát khỏi vòng ôm của anh.

“Đừng lề mề nữa, nhanh tắm rửa đi!”

Tâm trạng Chử Nguyên không tồi, rất nghe lời, cúi đầu xuống cắn vào môi cô, nếm mùi vị lạ của nước tẩy trang.

Anh đóng cửa tránh nước của phòng tắm, cởi quần lót bắt đầu tắm rửa.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.