Trở về truyện

Để Tâm - Chương 63: “Hiểu Lầm?”

Để Tâm

63 Chương 63: “Hiểu lầm?”

Hai giờ chiều ngày 27 tháng 1, Trần Tâm tính toán chênh lệch thời gian, đoán rằng Chử Nguyên hẳn đã rời giường, mới gọi video cho anh. Cô đặc biệt thông báo cho anh, tối nay cô sẽ tham gia họp lớp với bạn cấp ba, buổi chiều hẹn nhau đi hát.

Điện thoại để trên bàn trang điểm, cô vừa dùng tay xoắn xoắn lọn tóc xoăn, vừa lải nhải với anh những chuyện linh tinh, đầu bên kia Chử Nguyên đáp lại tiếng được tiếng mất.

Đến ba giờ, lằng nhằng nửa ngày, cuối cùng Trần Tâm cũng sửa soạn xong, chuẩn bị ra ngoài.

“Nhìn được không anh?” Trần Tâm vừa làm nũng, vừa lui về sau mấy bước, để máy ảnh bao quát được cả người cô.

Cô xõa mái tóc xoăn đã được chăm sóc kỹ càng, mặc một chiếc áo len cổ cao cực tôn dáng, kết hợp với quần jean màu tối bó sát người và đi bốt, cuối cùng là chiếc áo vest lông mà Trần Hiểu Nguyệt mới mua cho khoác bên ngoài. Cách phối đồ rất bình thường, sạch sẽ gọn gàng không khoe mẽ, nhưng nhờ tỉ lệ ngực – eo – mông tuyệt vời của Trần Tâm mà quần áo bình thường cũng có vẻ tinh tế quyến rũ.

Hôm nay cô còn cố tình đeo dây chuyền hợp với áo len, và tiện tay đeo nhẫn kim cương được mài từ bình rượu trắng vào ngón tay giữa.

Chử Nguyên trầm ngâm quan sát cô, video cũng không rõ ràng, mắt anh vẫn đang hồi phục, nhưng vẫn không thấy rõ.

Tuy nhiên không sao, sắp có thể nhìn rõ rồi.


“Rất xinh.” Anh trả lời chân thành, lại làm như vô ý hỏi: “Bọn em tụ họp, có ai dẫn bạn trai bạn gái đi không?”

“Chắc là có.” Trần Tâm cũng không chắc chắn: “Nghe nói có thể dẫn theo, không biết có ai dẫn không nữa.” Trong lòng cô không muốn dẫn người nhà theo, rất lúng túng, giữa một nhóm các bạn học cũ tự nhiên lại có mấy người lạ.

Tiểu Tạ đang nhắn tin với cô trong Wechat: “Tâm Tâm, đến chưa? Phòng 707.”

Trần Tâm vội vàng tắt video với Chử Nguyên, gửi một tin nhắn thoại trả lời Tiểu Tạ, rồi nhanh chóng ra ngoài đến KTV.

Gần 4 giờ Trần Tâm mới đến kịp, đẩy cửa phòng 707 ra, bên trong phòng bao lớn đã có khoảng mười cô gái trang điểm xinh đẹp, vừa hát vừa vỗ tay vô cùng náo nhiệt.

Ngay khi Trần Tâm vừa mở cửa, cô gái đang đứng hát nhìn thấy cô thì ngừng lại, dường như mọi người không thể nhận ra cô. Cho đến khi Tiểu Tạ lôi cô ngồi vào bên trong đám người, không khí mới náo nhiệt trở lại.

“Ôi mẹ ơi, cưng à cậu đẹp thật đấy!”

“Tâm Tâm mà mặc như thế này đi bộ thì chắc chắn tớ không thể nhận ra được!”


“Thứ lỗi cho sự nhà quê của tớ, nhưng mà bây giờ đại học A còn “thầu” cả phẫu thuật thẩm mỹ hả?”

“Tâm Tâm có phải cậu gầy đi không! Eo nhỏ quá à!”

“Ngực như này có tồn tại trên đời nữa hả? Sao trước đây tớ không cảm giác nó lớn như vậy? Biết điều thì nói mau, có phải cậu đi làm không!”

Tiểu Tạ giải cứu cô từ trong ma trảo của đám con gái, ôm cô hùng hồn hỏi: “Tâm Tâm thay đổi nhiều quá vậy?”

“Lớn rồi, đổi phong cách thôi.” Trần Tâm chỉ cười xòa: “Đừng nhìn tớ nữa, các cậu hát tiếp đi.”

“Hát, hát, quẩy lên nào ~” Cô gái cầm mic, chọn vài bài hát cũ, mọi người cùng nhau vừa hát điên cuồng vừa cười với nhau.

Tiểu Tạ gọi người phục vụ tới, mang thêm đồ uống và hoa quả.


Trần Tâm hát hai bài thì sợ đau họng nên đi ăn mấy quả anh đào, tiện thể nói chuyện với Tiểu Tạ: “Tối hôm nay chỉ có vài người này đến thôi hả? Quân đoàn phụ nữ à?”

“Làm sao thế được!” Tiểu Tạ hiên ngang nói: “Tuy lớp ta từng là cái am ni cô, nhưng nếu có thể thoát ế được thì là chuyện tốt mà, đây còn có thể khiến các đồng chí cao trung ý thức được sự khát vọng của mình.”

Trần Tâm bị cô chọc cười không dừng được, Tiểu Tạ thấy cô không tin, nói thêm: “Thật đấy! Tớ đã đếm người hết rồi mới sắp xếp, tối nay ai cũng dẫn người theo cả, chốc nữa chắc chắn sẽ có nhiều thanh niên tài giỏi đẹp trai đến đó!”

“Rồi rồi rồi.” Trần Tâm gật đầu một cái: “Cậu có người đi cùng không?”

Tiểu Tạ hơi buồn bã: “Không có, đối tượng của tớ về quê rồi.”

Trần Tâm an ủi, vỗ vai cô: “Không sao cả, tớ chơi với cậu.”

Tiểu Tạ nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô, nghi ngờ hỏi: “Tâm Tâm, tớ hỏi cậu đừng giận nhé, có phải cậu còn chưa có đối tượng không?”

Trần Tâm khẽ cười: “Hỏi làm gì, lo không ai thích tớ hả, chuẩn bị giới thiệu “thanh niên tài giỏi đẹp trai” cho tớ chứ gì?”

“Khiêm tốn rồi! Cậu xinh đẹp như này, làm sao lại không có ai muốn?” Tiểu Tạ nháy mắt ra hiệu, bộ dạng nịnh nọt như tú bà lầu xanh: “Chắc là cậu mãi học quá không có thời gian yêu đương đấy thôi! Nhưng hỏi thật, cậu chưa có bạn trai hả? Vậy tớ tìm cho cậu vài soái ca độc thân nhé…”

Trần Tâm đang uống nước, Tiểu Tạ vẫn tiếp tục hỏi han: “Tâm Tâm thích kiểu dáng nào? Kiểu sáng sủa? Kiểu thể thao năng động? Hay là có tri thức hiểu lễ nghĩa? Tiểu shota? Bad boy?”

Trần Tâm bị sấm sét của tú bà thanh lâu làm trọng thương, tí nữa thì sặc, cô tức giận muốn nổ tung. Cô liếc nhìn áp phích quảng cáo phim siêu nhân của KTV, thuận miệng nói lấy lệ: “Tớ thích kiểu siêu nhân!”

“Kiểu siêu nhân?” Tiểu Tạ háo hức hỏi: “Đấy là kiểu gì? Có đặc điểm gì?”


Trần Tâm bịa chuyện, nhướng mày khinh bỉ Tiểu Tạ: “Siêu nhân ấy, chính là kiểu có khía cạnh nào đó vượt xa người thường đó ~ “

Tiểu Tạ bị Trần Tâm chọc cười mới nhớ, trước mặt cô là người được cha mẹ và giáo sư hết mực khen ngợi, nữ học bá nổi tiếng khắp trường, và cũng là người ngồi cùng bàn cấp ba với cô, cùng cô xem H văn mà mặt không biến sắc…

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, suýt nữa thì cô quên mất cậu ta cũng là một tên háo sắc!

Trong nháy mắt Tiểu Tạ cảm thấy Trần Tâm vô cùng gần gũi. Mặt mày hớn hở nói thầm bên tai cô: “Kiểu siêu nhân, chẳng phải không có… “

Trần Tâm vô cùng ngạc nhiên — kiểu này mà cũng có luôn sao? Tiểu Tạ, cậu biết điều thì nói mau có phải cậu làm nghề bà mối không?

Các cô gái chơi quên cả thời gian, đến tận khi hết giờ bao phòng mới nhận ra. Khi các cô ra khỏi KTV, đã qua giờ hẹn ăn cơm tối lúc 6 giờ, trời đã tối sầm.

Đám con gái ríu rít lúc này mới bắt đầu lo lắng, họ kéo nhau đi tụm năm tụm ba, người bắt taxi, kẻ gọi người đến đón, vội vã đến khách sạn đã đặt, những người còn lại tụ thành một nhóm.

Nhưng sắp đến giao thừa, xe taxi rất khó gọi, Tiểu Tạ đặt Didi (hãng xe công nghệ như Grap bên VN mình) kiên trì xếp hàng, Trần Tâm thấy nơi này rất gần nhà Mạnh Hoài, trời xui đất khiến cô gọi điện thoại cho anh.

Vừa gọi cô đã hối hận, rõ ràng mới từ chối người ta xong còn gọi người ta tới làm tài xế, đúng là ‘kỹ nữ’ đáng ghét.

Mạnh Hoài nghe thế nhưng lại rất vui vẻ, đồng ý rồi cúp điện thoại ngay, lái xe đến trong năm phút.

Anh chở Trần Tâm, Tiểu Tạ cùng với hai cô gái nữa đến chỗ hẹn, mọi người cùng cảm ơn anh, Tiểu Tạ bỗng nói một câu khách sáo: “Hey, hay là anh đẹp trai này cũng đi ăn bữa cơm với chúng tôi đi? Chỉ có mấy người bạn học tụ tập với nhau thôi, cũng không phải người ngoài!”

Mạnh Hoài nhìn Trần Tâm chăm chú, ánh mắt nóng bỏng, anh hơi ngượng ngùng “Việc này…Có sao không?”

Trần Tâm bực Tiểu Tạ lắm mồm, nhưng không thể từ chối thẳng mặt, người trên xe cứ như vậy mà xuống xe, đi vào trong nhà hàng.

Tiểu Tạ cố tình để Trần Tâm đi bên cạnh Mạnh Hoài. Trần Tâm đi nhanh hai bước, bỗng nhiên bị người đi tới phía trước đẩy mạnh.

Hôm nay cô đi giày cao gót, suýt thì bị trẹo chân, không nhịn được thét lên một tiếng, Mạnh Hoài ở bên cạnh vội vàng đỡ cô.

Không đỡ còn tốt, vừa đỡ lại xảy ra chuyện — bỗng nhiên có một giọng nữ gay gắt hét ầm lên, át cả tiếng ồn ào xung quanh, gần như muốn chọc thủng màng nhĩ của Trần Tâm: “Mạnh Hoài! Anh không nghe điện thoại vì bận đi vụng trộm với con tiểu tam thối tha này đúng không?”

Khách khứa dùng cơm trong đại sảnh đều kinh ngạc trước tình tiết cẩu huyết bất ngờ này, mọi người đồng loạt nhìn về phía này, ngay cả nhân viên nhà hàng đang đón khách cũng sững sờ tại chỗ.

Trần Tâm đẩy Mạnh Hoài ra đứng thẳng người dậy, không ngờ người phụ nữ kia lại đặc biệt bạo lực, còn chưa nói hết lời đã chạy tới giật tóc cô.

Bỗng nhiên Tiểu Tạ xông lên trước, kéo tay áo cô gái kia một cái, hét ầm lên, “Hiểu lầm rồi.”

Những người ở đây đều ngạc nhiên, cô gái kia nhìn Tiểu Tạ nhíu mày nói: “Tạ Lâm Lâm?”

“Đúng đúng đúng, An Luân, hiểu lầm hiểu lầm hiểu lầm! Đây là Trần Tâm! Trần Tâm mà!” Tiểu Tạ đỡ cánh tay Trần Tâm khẽ lắc.

“Trần Tâm?” An Luân lạnh lùng quan sát người đẹp lẳng lơ trước mặt, cười lạnh kéo Mạnh Hoài đến bên cạnh: “Vậy tôi giới thiệu một chút, đây là bạn trai tôi, Mạnh Hoài, không biết là ở đây có ‘Hiểu lầm’ gì?”

Cô ấy nhấn mạnh hai chữ “Hiểu lầm”, Trần Tâm nhìn khuôn mặt xa lạ của cô ấy, cảm thấy thật đau đầu. Cô nhớ hồi trước Tiểu Tạ có nói qua với mình, ngày họp lớp tổ chức sớm là để tiện cho An Luân đi du lịch nước ngoài với bạn trai vào năm sau.

Có bạn gái rồi mà vẫn tỏ tình với cô à, Mạnh Hoài, anh đúng là đồ đàn ông chó má!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.