Trở về truyện

Để Tâm - Chương 59: Bạn Trai Nhìn Đẹp Hơn

Để Tâm

59 Chương 59: Bạn trai nhìn đẹp hơn

Hai ngày sau, Bùi Huyên cùng Hạ Lâm miễn cưỡng dọn vào căn biệt thự thô sơ sau khi đã mời người dọn dẹp. Dù ở khách sạn thoải mái hơn nhưng hai mẹ con không dư dả gì.

Cuộc điều tra vụ án tham nhũng của Bùi Văn Minh vẫn đang tiếp tục, rất nhiều tài sản bị kiểm tra và tịch thu, nhưng dường như vẫn còn cứu vãn được đường sống.

Hạ Lâm đương nhiên sẽ không nhờ nhà mẹ đẻ giúp đỡ. Nhà họ Hạ cũng không dám mạo hiểm. Bùi Văn Minh trước nay không ít lần giúp con cháu nhà họ Hạ có được địa vị, bây giờ Bùi Văn Minh sa sút, bọn họ ai cũng cảm thấy bất an, nhưng lại không có người nào dám ra tay cứu giúp.

Hạ gia hiện giờ do anh cả của Hạ Lâm đứng đầu, người này tính tình thận trọng lại ích kỷ. Hạ lão gia có lòng mà không có sức, chỉ có thể lén đưa Hạ Lâm mấy chục vạn, vừa vặn đủ cho mẹ con hai người dùng thôi.

“Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ” (*Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ, Thuyền trì hựu ngộ đả đầu phong – nhà đã dột lại gặp mưa suốt đêm, thuyền đã trễ còn gặp gió tạt đầu. Ý nói những điều bất hạnh đến liên tiếp), Bùi Huyên đang sứt đầu mẻ trán vì tài sản bị đóng băng thì đoạn clip ân ái quay rõ gương mặt cô đột nhiên bị phát tán.

Đây chắc chắn do Âu Tự Hoa làm, ông ta không có nhiều kiên nhẫn như vậy. Sổ sách của Bùi Văn Minh bị điều tra rất kỹ, chỉ cần ngày nào hai mẹ con Bùi Huyên còn không rời đi, thì ông ta sẽ lo lắng ngày đó. Cùng lắm là Âu Tự Hoa để Bùi Huyên ở trong nước hết năm nay, xem như báo đáp ân cứu mạng của Bùi Văn Minh.

Âu Tự Hoa không cần phải làm như vậy, Bùi Huyên đã sớm ở bên bờ sụp đổ rồi. Làm thiên kim tiểu thư hai mươi tư năm, lần đầu tiên cô phải trải qua cảnh nghèo đói và tuyệt vọng. Cô không thể quan tâm đến chuyện giải quyết đoạn video kia được, mấy ngày liền đều vì số tài sản bị đóng băng mà đi khắp nơi van xin bạn bè ngày xưa của Bùi Văn Minh. Nhưng không ngoài dự kiến, đến đâu cũng gặp trắc trở.

Cô sinh ra đã vô cùng xinh đẹp, nhưng lại mất đi sự bảo vệ của Bùi Văn Minh. Mang vẻ đẹp như vậy cũng chẳng có may mắn gì, giống như đứa trẻ ôm ngọc đi vào khu chợ nhộn nhịp, thường thường là chuốc họa vào thân.


Phượng hoàng gãy cánh không bằng gà, những trò bỡn cợt, sỉ nhục, khinh mạn cô gặp phải trong mười mấy ngày qua từng chút, từng chút làm tan vỡ lòng tự trọng của cô.

Ban đêm cô lấy gương tự soi, bàng hoàng nhận ra mình đã già đi rất nhiều, không chỉ có vài nếp nhăn trên mắt mà tóc còn bị khô, làn da trở nên thô ráp. Cô mới 24 tuổi thôi, cô không biết phải đối mặt với cuộc sống sau này như thế nào nữa.

Đêm tết ông Táo, Trần Hiểu Nguyệt vội vã trở về thành phố S, Trần Tâm đang đến thăm ông bà ngoại. Sau khi ăn tối xong, cô tắm rửa sạch sẽ, đến căn phòng nhỏ mà bà để lại cho cô, khóa trái cửa rồi gọi video.

Lúc này, Chử Nguyên đang ở Thụy Sĩ, đang lúc 2 giờ chiều.

Hôm nay là ngày thứ mười sau ca phẫu thuật võng mạc, anh đã được bác sĩ cho phép nhìn trong thời gian ngắn.

Video được kết nối, Trần Tâm lười biếng đặt điện thoại lên giá đỡ, điều chỉnh vị trí của di động, nhắm ngay khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.

Trong màn ảnh là khuôn mặt đẹp trai của Chử Nguyên, anh đã tháo tấm bảo vệ mắt sau phẫu thuật, đang híp cặp mắt hoa đào, ngồi dựa trên giường bệnh, cố định di động ở cuối giường, ánh đèn phòng bệnh phía sau hơi mờ tối.

Anh khoác bên ngoài bộ đồ bệnh nhân là chiếc áo màu xám liền mũ. Ăn mặc chẳng ra cái gì cả, lại mang nét hơi buồn cười xen lẫn vẻ đẹp trai. Anh chống lên một bên chân, trên tay nghịch một cái rubik 5×5, trông càng dịu dàng hơn.


Trần Tâm chống cằm cười ngu ngốc, cô uống một ngụm rượu, ánh mắt say sưa mơ màng: “Anh trai, anh thật là đẹp!”

Chử Nguyên giả vờ bĩu môi, nhẹ cười giễu cợt: “Mê trai.”

Trần Tâm mất hứng, cong miệng nói: “Anh không mê gái? Anh không cảm thấy em đẹp?”

Chử Nguyên không nói, thật ra mọi thứ trong mắt anh vẫn rất mơ hồ, anh chỉ có thể chịu đựng chua xót, cố hết sức vạch ra đường nét của người yêu đang ngày đêm suy nghĩ bằng ánh mắt của mình.

Trần Tâm thấy anh không trả lời, có chút cảm giác say bốc lên, liên tục hỏi: “Tại sao anh không nói lời nào? Mạng lag à?”

“Không lag.” Chử Nguyên nhắm mắt, rồi lại lần nữa mở ra.

Trần Tâm còn đang lẩm bẩm, dường như rượu không tốt lắm, đưa tay lắc cái giá đỡ điện thoại di động: “Em không đẹp sao? Anh không thấy em đẹp sao? Đồ đàn ông xấu xa! Em không đẹp sao?”


Chử Nguyên bị dáng vẻ ngây ngô say rượu của cô làm cho buồn cười, nổi lên ý xấu, anh nhíu mày: “Em đẹp chỗ nào? Cho anh xem, lâu lắm rồi không thấy, quên hết rồi.”

Trần Tâm nghĩ nghĩ, khuôn mặt này cũng rất dễ nhìn nha, làm sao anh còn không vừa lòng? Anh muốn nhìn chỗ nào?

Cô có rất nhiều nơi ưa nhìn, mặt đã rất đẹp, so với mặt còn đẹp hơn chính là ngực, là eo, là mông, chẳng lẽ còn phải cho anh ấy xem?

Chử Nguyên ngồi về phía trước, dụ dỗ nói: “Anh còn nhớ nơi đó của Tâm Tâm nhìn đẹp lắm, hay là anh nhớ lầm?”

Nơi đó, là nơi nào? Trần Tâm không hiểu ra sao, nhưng vẫn háo thắng: “Anh không nhớ lầm, nơi đó của em dĩ nhiên là đẹp rồi!”

“Không, anh không tin, nhất định là anh nhớ lầm.” Mặt Chử Nguyên mặt không chút thay đổi lắc đầu: “Nơi đó của em nào có đẹp như vậy?”

Trần Tâm nổi giận, sau đó lui lại hai bước, đang muốn khoa chân mua tay gì đó liền ngã ngửa lên giường.

Lòng Chử Nguyên siết lại, không dám đùa cô nữa: “Tâm Tâm?”

Ai ngờ máy ảnh rung rung, Trần Tâm lại xuất hiện, cô thản nhiên lột quần áo, lộ ra xương quai xanh trắng bóng cùng với bộ ngực mềm mại ở giữa màn hình điện thoại.

Chử Nguyên nhắm nghiền đôi mắt, lại vội vội vàng vàng mở ra, Trần Tâm bên kia ngay cả bra cũng đã cởi ném ở một bên rồi.

Cô có vẻ hơi lạnh, vòng tay ôm ngực, bộ ngực trắng như tuyết bị ép biến ra một rãnh sâu, nhũ hoa trắng nõn lộ ra qua khe hở giữa hai cánh tay.

Cô yêu kiều hỏi: “Là chỗ này sao, đẹp hay không? Không nhớ lầm chứ?”


Chử Nguyên cảm thấy cổ họng nóng như lửa đốt, côn thịt ở giữa hai chân đã ăn chay nhiều ngày liền phồng lên thành một hình dạng kinh ngạc trong chiếc quần dài rộng rãi của bộ đồ bệnh viện.

“Không phải chỗ này.” Giọng anh hơi khàn, tự thấy mình vô sỉ nhưng vẫn không nhịn được tiếp tục lừa cô: “Là chỗ đó của Tâm Tâm.”

Trần Tâm ngồi xổm trên giường, giờ phút này đầu choáng váng, não căng ra có chút không ổn, cô nghiêng đầu nghĩ: “Chỗ này sao?” Cô duỗi cái eo nhỏ, dưới cái rốn nhỏ nhỏ có một vòng ren màu đen khiến miệng lưỡi Chử Nguyên khô khốc.

“Cũng không phải chỗ này.” Chử Nguyên thừa dịp cô say, nổi lên ý nghĩ bất chính: “Hay là bên dưới, Tâm Tâm cởi quần áo ra anh nhìn xem.”

Trần Tâm liếc màn ảnh: “Phiền phức…”

Cô không tình nguyện, dần dần dừng lại. Nhưng Chử Nguyên quá khó chịu, tinh trùng lên não khua chiêng gõ trống, hôm hay kiểu gì cũng phải lừa thịt được con thỏ này.

“Tâm Tâm sờ sờ chỗ nước chảy xem, có ẩm ướt không?”

Trần Tâm mở màng đưa tay vào quần lót sờ soạng, ngây ngốc trả lời: “Không có, chỗ nước chảy không có chảy nước.”

Thanh âm Chử Nguyên càng ngày càng lạnh lùng lại như có như không, cố ý mê hoặc lòng người: “Anh trai không tin, Tâm Tâm cởi áo anh trai kiểm tra.”

Trần Tâm bị anh giục đến phiền, cô nằm xuống cởi quần áo, trong màn hình chỉ thấy đôi chân nhỏ bé của cô đạp loạn trong không khí.

Cô tách di dộng ra khỏi giá đỡ, màn ảnh nhắm ngay lên giường: “Được rồi, cho anh xem, nơi này phải không? Có đẹp không?”

Cô vừa than thở hỏi, vừa ở trên giường lắc lư cặp mông trắng nõn. Cô say đến mức hai cái eo lõm chứa đầy ánh sáng dường như muốn rơi ra, bụi rậm giữa hai chân bởi vì bị che khuất, như ẩn như hiện, càng thêm vẻ sắc tình.

Chử Nguyên suýt nữa kiềm chế không được, nhưng do trong phòng bệnh có máy giám sát, anh chỉ có thể dùng chăn mỏng che đi thân dưới.

“Đẹp quá! Tâm Tâm còn có chỗ càng đẹp hơn đúng không?” Anh vừa dỗ cô, vừa bò đến cuối giường, cầm lấy điện thoại trong tay.

Trần Tâm mệt mỏi đổ sụp xuống giường, bầu ngực trắng như tuyết bị ép thành hai quả bóng, giọng cô có chút tủi thân: “Đã không còn, Tâm Tâm không có đẹp.”

“Không có gì?” Chử Nguyên có chút nhớ nhung cười.

Trần Tâm cúi mặt trong chăn bông, trên má hiện lên một chút ửng đỏ, chậm rãi suy nghĩ: “Chỉ có… chỉ có bạn trai đẹp hơn.”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.