Trở về truyện

Để Tâm - Chương 57: Ra Nước Ngoài

Để Tâm

57 Chương 57: Ra nước ngoài

Trần Hiểu Nguyệt lái xe đi đón Trần Tâm, Hai mẹ con bị kẹt xe hơn nửa tiếng đồng hồ trên đường giờ tan tầm, khi đến nhà trời đã tối. Suốt cả quãng đường Trần Hiểu Nguyệt liên tục càm ràm, khuyên lơn, nói tới nói lui không ngừng nghỉ.

“Tới nhà rồi!” Trần Hiểu Nguyệt dừng xe mới phát hiện Trần Tâm đã ngủ gục đến chảy cả nước miếng, bà gõ nhẹ ngón tay lên cửa sổ phía sau xe giả giọng: “Tâm Tâm có ở đây không? Mẹ cô gửi sinh hoạt phí!”

“Có đây!” Trần Tâm giật mình tỉnh dậy.

“Nghe thấy tiền là sáng mắt!” Trần Hiểu Nguyệt trợn mắt lườm cô, rồi xuống mở cốp xe lấy hành lý của Trần Tâm ra. Hai mẹ con vào nhà vừa nói chuyện phiếm vừa tắm rửa thay quần áo chuẩn bị đi ngủ.

Trần Tâm mở hành lý ra chỉ lấy đồ dùng cần thiết, phần lớn còn lại trong va li cô không đụng tới. Vì thời gian cuối năm bận rộn, nhà hàng nơi bà làm phải tổ chức nhiều loại tiệc khác nhau khiến Trần Hiểu Nguyệt không nghỉ được, cho nên hai ngày tới mẹ con cô về quê ăn Tết sớm với ông bà ngoại.

Trần Tâm tắm rửa xong xuôi thay quần áo đi ngủ. Trần Hiểu Nguyệt nhìn cô rồi vươn tay cầm cái nhẫn đeo trên sợi dây chuyền trên cổ con gái: “Đeo cái gì đấy?”

“Nhẫn thôi mẹ, nhưng hơi rộng nên con đeo làm mặt dây chuyền.” Trần Tâm vừa thoa kem dưỡng da vừa hỏi bà: “Đẹp không mẹ?”

“Hột xoàn to thế? Ai tặng con vậy?” Trần Hiểu Nguyệt nhăn mày, sợ Trần Tâm tham của gặp phải người xấu.


“Bạn trai của con.” Trần Tâm trả lời với tâm trạng ngọt ngào: “Nhưng là đồ giả…hi hi…mẹ cũng nhìn không ra đúng không?”

Thật hay giả Trần Hiểu Nguyệt không chắc, nhưng vẫn thở dài nhẹ nhõm, bà lại nhìn Trần Tâm hỏi: “Hứa Kiêu à? Không phải hai đứa chia tay rồi sao?”

Trần Tâm quen bạn trai chỉ báo cho mẹ mình biết có một người là Hứa Kiêu.

“Không phải.” Trần Tâm do dự cuối cùng cũng không nói tên Chử Nguyên ra.

Trong lòng cô vẫn cảm thấy phần tình cảm này không chân thật, chỉ còn cách lấp liếm cho qua: “Cái gì mà Hứa Kiêu, sớm đã chia tay rồi, là người khác, đợi đến khi tình cảm ổn định con sẽ nói với mẹ.”

Trần Tâm ngủ nướng đến hơn 10 giờ mới bò ra khỏi giường, vừa xuống lầu mua đồ ăn sáng thì Trần Hiểu Nguyệt gọi điện thúc giục cô mua thêm quần áo giày dép mới.

Vì muốn bù đắp ngày tháng nghèo khổ cơ hàn, Trần Hiểu Nguyệt luôn muốn Trần Tâm ăn diện xinh đẹp một chút.

Trong WeChat hiện ra tin nhắn của Chử Nguyên, anh báo đã hạ cánh an toàn. Trần Tâm tối qua ngủ sớm nên không thấy, cô tính nhẩm thời gian Thụy Sĩ đang là khoảng ba bốn giờ sáng, nên cô không muốn làm phiền anh.


Cô buồn chán đi dạo một mình, đăng một dòng trạng thái trên nhóm chat bạn bè, không bao lâu sau liền có người tìm cô nói chuyện phiếm.

“Hi Tâm Tâm, về nghỉ phép hả?”

Người nhắn không để hình đại diện, Trần Tâm phải tìm kiếm bạn bè của đối phương mới nhận ra là bạn học cùng bàn thời cao trung, Tiểu Tạ. Quan hệ không tính là quá tốt nhưng cũng không quá xấu. Cô trả lời: “Đúng vậy, còn cậu thì sao?”

“Tớ nghỉ được một tuần rồi, nghỉ sớm quá cũng chán. Đang buồn chán đến mốc meo đây!” Tiểu Tạ nhiệt tình hỏi tới: “Tâm Tâm ra đây chơi không? Đúng lúc vài bạn cũ lớp chúng ta đang ở đây. Chúng ta họp mặt nhau đi!”

Trần Tâm không hứng thú lắm, lúc cao trung là thời gian đen tối u ám của đời cô. Nhà không có tiền, mỗi ngày cô phải suy nghĩ tính toán phần cơm nào rẻ hơn, nghĩ làm sao có thể giảm tiền học phí, sức lực còn lại cô dồn hết vào việc học, nên dĩ nhiên không có thời gian đi kết bạn.

Cô thật lòng trả lời: “Thật ra tớ đang ở nơi khác với mẹ, hai ngày nữa mới về .”

“Được, vậy đợi vài hôm nữa có thời gian mình tụ họp lại. Từ lúc tốt nghiệp đến giờ lớp chúng mình chưa họp lớp lần nào, năm nay nhất định phải họp một lần.” Tiểu Tạ rất kích động, nịnh nọt Trần Tâm : “Cậu là thủ khoa của lớp mình, thần thi cử, niềm kiêu hãnh của Tứ Trung, không thể vắng mặt!”


Thành phố L là thành phố nhỏ vừa, có thể dựa vào thực lực thi đậu đại học A là chuyện hiếm giống như lông phượng hay sừng lân. Hơn nữa Trần Tâm còn cho người khác ấn tượng rằng cô không phải là thiên tài bẩm sinh, tuy rằng thi đậu đứng tốp đầu vài lần, nhưng cũng chỉ là học sinh xuất sắc bình thường. Cho nên khi cô thi đứng đầu tuyển sinh đại học, thầy cô lẫn bạn học đều kinh ngạc sửng sốt không hề nhẹ. Thần thi cử? Trần Tâm cạn lời, nghĩ đến những thiên tài yêu ma quái nhân ở đại học A thì cô nào có tính là thần thi cử gì.

Trần Tâm nói vài câu trêu đùa rằng mình may mắn nhắm mắt trà trộn qua ải, nhưng Tiểu Tạ đường đường chính chính không quên dày vò chuyện họp lớp.

*****

Thời gian hẹn nhau hôm qua đã đến, Trương Thuận lái xe đến dưới lầu khách sạn chờ Bùi Huyên. Cô trang điểm nhẹ, da dẻ hồng hào xinh đẹp, đeo kính mát thời thượng. Vài người qua đường nhận nhầm cô là minh tinh liền lấy điện thoại lén chụp hình cô.

Biệt thự ngoại ô thật sự quá dơ bẩn, không thể ở được nữa. Tối qua Trương Thuận giúp hai mẹ con đặt phòng ở khách sạn.

Bây giờ, cô đang sửa soạn đi gặp người tên là Âu tổng.

Âu Tự Hoa đang ở văn phòng, đau đầu vì hạng mục trên tay. Hắn mượn danh nhiều công ty, lập ra một hạng mục, tuyên bố đầu tư sáu trăm triệu cho một bộ phim truyền hình. Đầu tư là giả, rửa tiền là chính, vốn dĩ Âu Tự Hoa rất quen thuộc với trò này, nhưng vì Bùi Văn Minh đã chết làm hắn mất đi núi dựa vững chắc, bên trên lại đang điều tra gắt gao nên số tiền “đen” trong tay không dám mạo hiểm xuất ra ngoài. Hạng mục đã được khởi động, “tiền đen” không thể đem ra ngoài, phải dùng tiền “sạch sẽ” thế vào. Sáu trăm triệu! Âu Tự Hoa lấy ra phân nửa số tiền này, lòng đau như bị cắt mất miếng thịt.

Tiếng gõ cửa vang lên, nữ thư ký đứng ngay cửa nhắc khéo hắn: “Âu tổng, giám đốc Trương tới rồi.”

Âu Tự Hoa điên tiết ném bản kế hoạch dự án đi: “Tới rồi thì đi vào còn muốn tôi mời sao?”

Nữ thư ký không dám lên tiếng, mở hé cửa ra chút xíu, một bóng dáng thanh mảnh bước vào, nhưng không phải là Trương Thuận.

“Chào Âu tổng!” Bùi Huyên tháo kính mát xuống, lộ ra đôi mắt khóc sưng đỏ cả lên.

Âu Tự Hoa nhìn mỹ nhân trước mặt mình, trên mặt xuất hiện nụ cười giả tạo thường ngày: “Thì ra là Bùi tiểu thư, chú Âu thất lễ rồi, mời ngồi mời ngồi.”


“Cám ơn.” Bùi Huyên gật đầu, ngồi bên cạnh trên tay vịn sofa, đôi chân thon dài bắt chéo, eo thon lưng thẳng, xinh đẹp nhưng không thô tục, khí chất thanh nhã.

Vẻ ngoài giả tạo nghiêm túc này đúng là con gái Bùi Văn Minh. Âu Tự Hoa thầm đánh giá cô, ôn hòa nói: “Bùi tiểu thư biết tôi không? Tôi là bạn của bố cô.”

Bùi Huyên làm sao biết ông ta chứ?! Ông ta chẳng qua chỉ là gian thương giàu có, làm gì có thể có giao tình với tiểu thư nhà họ Bùi, huống chi Bùi Văn Minh và ông ta càng không quen biết thân thiết.

Nhưng thời thế hôm nay đã khác, Bùi Huyên miễn cưỡng gật đầu: “Tôi có nghe bố tôi nói qua về ông.”

Án tử hình Bùi Văn Minh đã được công khai, Âu Tự Hoa tiết kiệm sức lực không muốn dong dài, giải thích với cô: “Chuyện của bố cháu, chú Âu cũng rất đau lòng, mong Bùi tiểu thư nén bi thương!”

Mặt ông lộ vẻ buồn khổ, không giống nét giả tạo: “Nói thật lòng, bố cháu cũng có nhờ vả chú, cho nên hôm nay cho chú mạn phép hỏi Bùi tiểu thư, cháu có dự tính gì trong tương lai chưa?”

Bùi Huyên nghe nói Bùi Văn Minh có nhờ vả giao phó, trong lòng chua xót. Bố cô luôn thương yêu cô nhất, luôn thay cô lo liệu chu toàn. Chỉ có điều không biết Âu Tự Hoa này có đáng tin không? Cô đỏ mắt, thấp giọng nói: “Trong nhà có biến cố, bây giờ cháu rất hoảng mang lo sợ…”

Cái người này nghi thần nghi quỷ so với ba cô ta chẳng kém, Âu Tự Hoa lười biếng vòng vo với cô ta: “Bố cháu vội vàng bàn giao lại, giờ chú cũng đang ở thế kẹt không tiện thay cháu ra mặt sắp xếp quá nhiều. Chỉ e là cháu không thể ở trong nước quá lâu……”

Trong lòng Bùi Huyên hoảng sợ, giọng run rẩy nói: “Chú nói vậy là ý gì? Mặc dù bố cháu phạm tội, nhưng cháu trong sạch!”

Âu Tự Hoa sớm đã không còn kiên nhẫn, hắn làm gì nguyện ý quan tâm Bùi Huyên trong sạch hay không, chỉ trách Bùi Văn Minh lưu lại tài liệu mặc dù bảo toàn được hắn nhưng lại đắc tội nhiều người.

Nhưng Bùi Huyên là mỹ nhân, Âu Tự Hoa đối với mỹ nhân vẫn còn ba phần nhẫn nại: “Bùi tiểu thư cũng là xuất thân cao quý, làm sao không hiểu đạo lý cây cao đón gió? Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, tuy cháu trong sạch nhưng không tránh khỏi tai bay vạ gió.”

Trong lòng Bùi Huyên rất hoảng loạn, việc quan chức cao cấp ngã ngựa ném con ra nước ngoài để tránh tai họa, trước đây cô đã thấy nhiều, nhưng không ngờ bây giờ lại đến lượt mình.

Nhưng trước mắt, ra nước ngoài không phải là con đường dễ dàng, cô còn chưa lấy được chứng chỉ tốt nghiệp đại học, vẫn chưa rửa sạch oan ức đoạn phim sex bị tung ra, quan trọng nhất là hôn ước với Chử Nguyên cô vẫn còn muốn cố gắng giành lại………

Bùi Huyên ngập ngừng nhìn Âu Tự Hoa, thương nhân không làm chuyện không có lợi, người trước mắt cô dựa vào cái gì để ông ta chủ động giúp cô đây???

Bùi Huyên nhẹ nhàng hỏi: “Chú Âu, không biết ba cháu có chuẩn bị gì cho cháu không…..” Bùi Huyên tự tin dựa vào sự cẩn thận của Bùi Văn Minh trước khi dấn thân vào nguy hiểm, tuyệt đối không bao giờ không nghĩ tới đường lui cho con gái cưng của mình.

Âu Tự Hoa hiểu rõ nghi ngờ của cô, không nhịn được cong khoé môi. Cuộc điều tra về vụ án tham nhũng của Bùi Văn Minh vẫn đang tiếp tục, hắn không dám mạo hiểm cho mẹ con Hạ Lâm biết sự hiện diện của Lâm Tử Ý, cuộc tranh giành đấu đá của phụ nữ sẽ làm hỏng việc.

Hắn đắn đo nửa thật nửa giả lên tiếng: “Thật ra bố cháu có để lại một phần tiền nhỏ, nhưng gặp sự cố ngoài ý muốn, số tiền đó đã bị tra ra.”

Âu Tự Hoa lười phí thời gian với Bùi Huyên, thẳng thắn nói với cô: “Bùi tiểu thư còn do dự điều gì? Trước mắt chỉ còn hai con đường: một là nghe theo sự sắp xếp của chú, chú sẽ cho con số tiền ra nước ngoài du học, qua ba bốn năm sau con có thể trở về, hoặc có thể xin thẻ xanh định cư nước ngoài. Hai là con có thể lựa chọn ở lại trong nước, biệt thự ở ngoại ô sẽ nhanh chóng sang tên cho con….nhưng đang lúc đầu sóng ngọn gió, chú Âu khó có thể lo cho con được nữa.”

Nếu như cô lưu lại trong nước, tránh tâm điểm của điều tra, thì ngay cả tiền Âu Tự Hoa cũng sẽ không cho cô một đồng. Mặt Bùi Huyên không cảm xúc: “Nếu ra nước ngoài thì chú cho cháu được bao nhiêu tiền?”

Âu Tự Hoa giơ hai ngón tay: “Hai triệu.”

Bùi Huyên nhíu đôi chân mày: “Đô la ư?”

Làm gì có đô la, Âu Tự Hoa ngượng ngùng cười: “Gần đây chú hơi khó khăn về tiền bạc, nhưng con yên tâm hai triệu này xài hết chú cũng không bỏ mặc con.”

Bùi Huyên chỉ cười, hai triệu nhân dân tệ?! Bình thường quần áo, một cái giỏ xách của cô đã hơn trăm nghìn rồi, chỉ vỏn vẹn hai triệu mà muốn cô ra nước ngoài học ba bốn năm???

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.