Trở về truyện

Để Tâm - Chương 56: Chứng Kiến Gia Cảnh Bùi Huyên Tan Nát

Để Tâm

56 Chương 56: Chứng kiến gia cảnh Bùi Huyên tan nát

Chử Nguyên vừa đi, Trần Tâm cũng đi mua vé xe về nhà. Hứa Kiêu đưa cô đến nhà ga, lúc sắp chia tay, Trần Tâm còn làm ra chuyện lạ là cúi đầu cảm ơn anh ta.

Hứa Kiêu liếc mắt nhìn cô, thấy khăn quàng cổ của Trần Tâm buông lỏng, ánh mắt rơi trên chiếc nhẫn nhỏ bé, sắc mặt anh hơi buồn bã: “Em nghĩ kỹ chưa?” Thấy vẻ mặt Trần Tâm khó hiểu thì nói thêm: “Là anh ta hả?”

Chính Trần Tâm cũng không chắc chắn trong lòng. Chử Nguyên là người cô không thể với tới, mấy tháng trước cô chỉ có thể đứng từ xa nhìn anh ấy. Bây giờ, mặc dù đã lên giường với nhau nhưng cũng chẳng dám mong anh ấy nhớ đến mình.

Cô cảm thấy mọi việc cứ như là mơ vậy. Cô mông lung trả lời: “Tôi không muốn nghĩ nhiều nữa, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”

Thuận theo tự nhiên mà em lại nhận nhẫn à? Hứa Kiêu nhịn không được mắng cô: “Em có biết khi người phụ nữ nhận nhẫn của một người đàn ông thì có nghĩa là gì không?”

Trần Tâm đá đá túi hành lý: “Vậy thì xem đàn ông có biết được ý nghĩa của việc tặng nhẫn cho phụ nữ là gì không đã?”

Còn nữa, chuyện tặng nhẫn này cũng không phải là thật, Trần Tâm muốn chừa mặt mũi cho Chử Nguyên nên chưa nói ra.

“Đi đi, anh không thèm quan tâm em nữa.” Hứa Kiêu buồn bực, muốn về ngủ: “Em vào ga đi, đi xe đừng ngồi lâu quá rồi ngủ gà ngủ gật.”


“Ừ, khổ cho anh rồi. Anh lái xe cẩn thận đấy.” Trần Tâm vẫy tay rồi kéo hành lý vào trong nhà chờ.

“Đúng là không nói được câu nào tử tế cả!” Hứa Kiêu nhỏ giọng mắng cô.

Trần Tâm trốn vào trong WC của khu đợi xe, lướt xem bài trên diễn đàn sinh viên. Đáng lẽ ảnh khiêu dâm phải được đăng lên rồi, số lượng bình luận cũng phải hơn nghìn chứ nhưng không biết tại sao lại không thấy? Chắc admin xóa rồi?

Vì chột dạ nên cô do dự thật lâu mới lấy dũng khí lên mạng xem thì thấy những ảnh cắt ra từ video đều rất khéo léo, tất cả đều có thể thấy rõ được mặt của Bùi Huyên.

Bên cạnh đó caption mang ý thâm sâu: “Chuyện yêu đương vụng trộm của cô gái phòng thí nghiệm vật lý bị phanh phui, đủ hot chưa?”

Vì Bùi Huyên nổi tiếng trong trường nên việc này bị phanh phui thật sự là tin tức đáng được hóng hớt mạnh mẽ, vô cùng hấp dẫn. Thế nên những tin tức, ảnh khiêu dâm khác đều bị nhấn chìm hoàn toàn.

Trần Tâm bình luận lại vài câu. Ngoài việc bình luận về dáng dấp của Bùi Huyên, nói vài chuyện linh tinh, còn lại cô đều đi lướt nhìn các bình luận của người khác. Tâm tình cô hơi phức tạp.

Dường như không yên lòng kèm theo đó là một chút hoảng hốt. Không phải Hứa Kiêu đã nói Bùi gia rất lợi hại sao? Việc đã đến nước này rồi mà sao Bùi Huyên không có hành động gì?


Tiểu Từ cũng thấy được bài đăng, gửi cho Trần Tâm một tin nhắn: “Chuyện gì đây? Con đàn bà thối tha này không chỉ đi vu oan mà còn muốn yêu đương vụng trộm hả?”

Trần Tâm không có can đảm lừa Tiểu Từ, nhưng cũng không dám nói thật nên chỉ buôn chuyện qua loa có lệ.

“Tớ đã nói chuyện này với cậu chưa nhỉ? Giờ chuyện này đã truyền đi khắp nơi rồi!”

Tiểu Từ đắn đo, không nói tên Chu Tiến ra.

“Đã từng nhắc đến.” Trần Tâm gửi một icon mặt đen: “Bài này không bị xóa đi à?”

“Không, không biết làm sao đã vài giờ còn chưa xóa.” Tiểu Từ nghĩ nghĩ: “Mấy người kỳ quái trong lớp mình hôm qua đến nay lật mặt cả rồi.”

Trần Tâm nhìn một loạt QQ của lớp. Đúng như Tiểu Từ nói, hôm nay mọi người bình luận trào phúng trêu chọc Bùi Huyên trên bài đăng còn hăng hơn, giống như bù lại cho việc của Trần Tâm hôm qua.


Lạ lùng ghê!

Vừa hôm trước còn chỉ trích Trần Tâm, không thèm nói chuyện với cô.

Tiểu Từ vô cùng căm giận bất bình nhưng Trần Tâm thì lại thấy chẳng sao cả, cô chỉ cần không bị mắng là thấy tốt lắm rồi.

Thấy người ta mắng Bùi Huyên cô cũng không có cảm giác giải hận mà chỉ có chột dạ. Lòng vừa thấy sợ hãi vừa chờ bài đăng bị xóa bỏ, cũng chờ nhà họ Bùi ra tay.

***

Không còn tâm trí để ăn trưa, Bùi Huyên liền sắp xếp mấy túi quần áo và đồ dùng hàng ngày, đỡ Hạ Lâm rời khỏi căn nhà đã ở gần mười năm nay.

Xe của Hạ Lâm và Bùi Huyên đều nằm trong danh sách bị tịch thu tài sản nên không thể dùng. Cuối cùng may mắn được một người lái xe riêng của nhà giúp đỡ đưa hai mẹ con đến biệt thự ở vùng ngoại ô.

Biệt thự nhỏ này chưa được trang trí gì nhiều, hình như là được bạn của Bùi Văn Minh tặng cho nhưng không nằm trong danh sách bị tịch thu, đơn giản là vì nó nằm ở một nơi hẻo lánh ít người chú ý.

Bùi Huyên thử từng chiếc chìa khóa nhưng vì lâu ngày ổ khóa bị gỉ nên hơi khó mở, chắc phải gọi người thay bằng khóa mật khẩu vân tay.

Cô và Hạ Lâm vào nhà nhưng nơi này rất nhiều bụi bẩn không có chỗ đặt chân. Hạ Lâm xuất thân là con gái nhà giàu nên chưa có ngày nào phải chịu khổ, bình thường hứng lên đi làm việc nhà thì cùng lắm là lau bình hoa, sắp xếp bàn học. Giờ phút này bà ta nhíu mày nhưng cũng không có ý định dọn dẹp, chỉ nghẹn ngào buồn bã cảm thán với Bùi Huyên: “Không biết bố con sao rồi.”

Bùi Huyên ngẩn người nhìn căn phòng bụi bẩn vắng lặng, trong đầu bị mấy chuyện gần đây làm cho rối tinh rối mù lên. Chuyện yêu đương vụng trộm bị tóm, hôn ước bị hủy, bị Chu Tiến dụ dỗ làm tình, clip phim sex bị lộ lại biến thành của mình… bây giờ cha lại bị hạ bệ… Tất cả mọi chuyện đều hiện lên trước mắt, cô cũng không biết mình nên khóc vì cái nào trước.

“Đing đoong!” Chuông cửa đột nhiên vang lên, Bùi Huyên sững người đứng lên định đi mở cửa thì bị Hạ Lâm kéo lại.


Bà ta thật sự bị dọa sợ, trông gà hóa cuốc, túm chặt lấy tay Bùi Huyên: “Là cảnh sát sao? Có khi nào là cảnh sát đuổi tới đây không? Con không biết là ai mà dám đi mở cửa hả?”

Cánh tay của Bùi Huyên bị bà lắc mạnh đến phát đau, khóc nức nở hỏi lại: “Mẹ à, cho dù là cảnh sát đến thì chẳng lẽ không mở cửa là xong chuyện ư?”

Hạ Lâm buông tay, Bùi Huyên lau nước mắt đi ra mở cửa. Cô thấy thật tủi thân, cô vẫn còn là một cô gái chưa trải sự đời, gặp phải sự thay đổi lớn như vậy thì sao lại không có ý muốn ỷ lại vào cha mẹ chứ? Nhưng bây giờ bố thì chưa biết cuối cùng là gặp phải chuyện gì, còn mẹ đến lúc quan trọng nhất thì lại như mất não.

Trời đã vào giữa trưa nhưng u ám, Bùi Huyên đi qua sân mở cửa hông nhỏ ở cổng lớn của biệt thự.

Ngoài cửa là một chàng trai trẻ tuổi áo mũ chỉnh tề, dáng vẻ đứng đắn. Anh ta mỉm cười với Bùi Huyên, thái độ vô cùng nhã nhặn lễ độ: “Chào Bùi tiểu thư, tôi là Trương Thuận.”

Bùi Huyên cũng không nhớ đây là ai nên chỉ gật đầu cho có lệ, cũng không có ý mời hắn vào: “Ngài có chuyện gì không?”

“Là tổng giám đốc Âu bảo tôi đến đây.” Trương Thuận nhỏ giọng nói.

Bùi Huyên cũng chưa có phản ứng gì, cô còn đang suy nghĩ xem tổng giám đốc Âu là ai?

Trương Thuận nhíu mày, Bùi Huyên này đúng là vô tư vô tâm, cô ta nghênh ngang ở trong nhà trên đất này mà cũng không nghĩ xem là ai đã tặng.

***

Khoảng bốn giờ chiều, Trần Tâm sắp đến nơi thì di động đột nhiên rung lên. Cô vừa đưa tay cầm ba lô nhỏ vừa nghe điện thoại: “Alo?”

“Trần Tâm, con bà nó, em đúng là mệnh chó săn!” Hứa Kiêu nghiến răng nghiến lợi nhưng giọng nói lại có ý cười: “Em nói thật đi, có phải mệnh em là hung thần không hả?”

Trần Tâm chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao hỏi lại: “Chuyện gì vậy?”

Giọng Hứa Kiêu hơi nghiêm túc: “Bùi Văn Minh đã chết.”

“Bùi Văn Minh?” Trần Tâm lặp lại một lần nữa, cô vẫn chưa phản ứng kịp.

“Ừ, chết rồi, tham ô đục khoét lắm vào, sợ tội nên tự sát rồi.” Bỗng nhiên Hứa Kiêu hơi buồn bã: “Anh chứng kiến ông ta tạo dựng được cơ đồ phú quý cho mình, nhưng cũng tận mắt thấy đế chế của ông ta sụp đổ.”

TruyenC

Copyright © 2025 TruyenC.