Trở về truyện

Để Tâm - Chương 60: Thượng Bất Chính Hạ Tắc Loạn

Để Tâm

60 Chương 60: Thượng bất chính hạ tắc loạn

(*Thượng bất chính hạ tắc loạn: Người trên không ngay thẳng thì kẻ bề tôi cũng chẳng chính đáng gì. Ý trong chương này là trưởng bối có tư tưởng không ngay thẳng thì con cháu cũng không tốt lành gì.)

Trần Tâm ủ rũ nằm trên giường, nửa tỉnh nửa say, miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì.

Chử Nguyên vẫn đang cố gắng chỉ dẫn cô, hai người nói với nhau, râu ông nọ cắm cằm bà kia ở hai đầu điện thoại.

Chỉ một lát sau, Chử Nguyên đã dụ dỗ cô nằm ngửa ra, mở rộng hai chân để lộ ra tiểu huyệt non mềm.

Trần Tâm bị trêu ghẹo đến mức động tình, dưới màn ảnh cô lắc lắc mông, tự thủ dâm ấn ấn vào hạt châu màu hồng kia. Cô dường như vẫn còn chút tỉnh táo, không dám lớn tiếng, nhưng tiếng thút thít dâm đãng như che như giấu trong màn ảnh càng thêm mê người.

Tầm mắt Chử Nguyên mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn thấy được viên ngọc hồng phấn ướt đẫm nước, dâm thủy theo cửa huyệt trào ra, đọng ở trên lông, sau đó kéo thành sợi nhỏ chảy xuống…

Anh nuốt nước miếng, mau chóng chơi xong khối rubik, nhưng lại một lần nữa bị quấy rầy, tay xoay khối rubik trong vô thức.

Trong màn ảnh, người con gái say đến mức cả người tuyết trắng hồng lên, ngón tay mảnh khảnh bị dâm dịch làm ướt đẫm đang yếu ớt xoa nắn âm đế. Cô vừa chơi đùa âm huyệt, vừa yêu kiều dâm đãng gọi anh trai.


“Tâm Tâm ngoan, mở ra cho anh trai nhìn xem.” Anh dụ dỗ cô.

Em gái lẳng lơ bị tình dục làm cho mê muội, nói gì nghe đấy, ngoan ngoãn vươn tay mở hai cánh môi dính đầy mật ngọt ra…

“Con muốn nhìn cái gì?” Chung Tuệ Dung ôm túi hồ sơ, không gõ cửa mà bước vào, bà không nghe rõ, bèn thuận miệng hỏi lại.

Chử Nguyên bị dọa giật mình, anh nhanh chóng tắt màn hình, động tác đầy ngượng ngùng nhưng mặt lại tỏ ra như không có chuyện gì: “Không có gì ạ, mẹ nghe lầm rồi.”

Chung Tuệ Dung nhìn nhìn vành tai đỏ rực của anh rồi “Ồ” một tiếng. Bà đặt túi hồ sơ lên tủ cạnh đầu giường, sau đó nói: “Mẹ mang tài liệu thí nghiệm trước đây của con đến này, con cứ xem từ từ, chú ý bảo vệ mắt.”

Chử Nguyên gật đầu nói: “Cảm ơn mẹ!”, sau đó nhắm mắt lại. Vừa rồi tình thú bốc lên, anh quên luôn cả đôi mắt đau nhức của mình.

Chung Tuệ Dung không muốn quấy rầy anh nên nhanh chóng rời khỏi phòng. Bà vừa đi tới cửa thì thấy Chử Nguyên xuống giường đi vào trong phòng vệ sinh.

Chung Tuệ Dung trở về khách sạn, lén lút báo cáo với Chử Thế Tiêu: “Con anh lén xem phim khiêu dâm.”


Chử Thế Tiêu không tin: “Không thể nào, trong di động của nó không có thứ đó.”

“Là khiêu dâm trực tiếp.” Chung Tuệ Dung buồn bực, nói khẽ: “Có lẽ là loại thường được đưa tin trên bảng tin.”

Chử Thế Tiêu đẩy kính, tiếp tục lật sách, thờ ơ nói: “Thì làm sao? Đó là bản chất của con người, cũng như ăn cơm thôi.”

Ông tỏ ra bình tĩnh, nhưng Chung Tuệ Dung nhất thời không thể chấp nhận được. Bảo bối của bà từ khi nào lại có khẩu vị nặng như vậy?

Sáng hôm sau, Trần Tâm tỉnh lại sau cơn say, cô bắt đầu tự hỏi. Tại sao cô lại cởi đồ rồi giang chân ra xem điện thoại?

Cô vừa đánh răng vừa thầm cảm thấy may mắn vì nhiệt độ điều hòa vừa đủ, không làm cô bị cảm.

Sau khi bà ngoại cô hâm nóng bữa sáng thì đi dạo cùng ông ngoại rồi. Trần Tâm rửa mặt xong, vừa ăn vừa xem điện thoại.


Tiểu Tạ kéo cô vào Wechat nhóm cấp 3, Trần Tâm chăm chú nhìn, giỏi thật, 42 thành viên? Khi đó cả lớp chưa đến 50 người nhỉ? Đến đông như vậy sao?

Trần Tâm không có việc gì làm, nhớ lại chân dung những người xa lạ kia trong ký ức. Đột nhiên, Tiểu Tạ nhắn tin riêng cho cô.

Phương Lâm Tạ: “Chị Tâm, thời gian cuộc hẹn được thông báo trước đó đã thay đổi.”

Trần Tâm: “Hả?” Thật ra cô còn không nhớ rõ thời gian cuộc hẹn đã thông báo trước đó.

Phương Lâm Tạ: “Dự định là sang đầu tháng ba năm sau, nhưng vì An Luân và bạn trai cô ấy phải đi du lịch ở Bắc u, cho nên chúng ta dời thành cuối năm nay luôn.”

Trần Tâm: “Mình thế nào cũng được, là ngày nào vậy?”

Phương Lâm Tạ: “Ngày 27 tháng 12 âm lịch. Đúng rồi, để buổi gặp gỡ thêm náo nhiệt, nếu chị Tâm tiện thì có thể đưa bạn trai đi cùng nha ~”

Trần Tâm qua loa nhắn lại một biểu tượng cảm xúc. Người bạn trai cô trộm được kia, hai người trời Nam đất Bắc, đang cách rất xa.

Còn chưa tới giữa trưa, sắc trời đột nhiên âm u, bắt đầu có tuyết rơi.

Ông bà ngoại còn chưa về, Trần Tâm hơi lo lắng, cô sửa soạn qua loa rồi cầm ô đi ra ngoài.

Phòng ông bà ngoại ở tầng hai, cô không chờ thang máy mà trực tiếp đi xuống cầu thang.

Vừa mới đến cửa, cô đã thấy ông bà ngoại bước xuống khỏi một chiếc xe taxi.


Trần Tâm chạy tới, mở ô che cho bà ngoại: “Sao giờ bà mới về ạ? Con lo quá!”

“Ai nha, có đồ tươi, bà mãi mua quên cả thời gian, ai ngờ đột nhiên tuyết rơi.” Bà ngoại mỉm cười nắm tay cô đi đến cốp xe: “May là có Mạnh Hoài ở nhà nên chở ông bà về đây.”

Trần Tâm ngơ ngác đứng bên cạnh cốp xe, vẻ mặt ông ngoại vui vẻ mang theo hai con gà sống đang nói chuyện cùng Mạnh Hoài.

Mạnh Hoài? Trần Tâm nhìn người đàn ông trước mắt cả buổi mới nhận ra người này là ai. Anh ta càng ngày càng cao, người dường như cũng chững chạc hơn rất nhiều.

Mạnh Hoài xem như là bạn lớn lên cùng cô. Thời tiểu học, cấp hai, cấp ba hai người vẫn học cùng trường nhưng không cùng lớp, có quen biết nhưng không thân.

Nhà anh ta mở một chuỗi siêu thị, người dân quanh đó đều mua nhu yếu phẩm hàng ngày tại nhà anh nên người lớn đều quen biết.

Trần Tâm vội vàng ra ngoài tìm ông bà, nên chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo lông, còn chưa kịp trang điểm. Nhưng khi cô ngẩng đầu chớp chớp ánh mắt như nai con, cái mũi đỏ lên vì lạnh tự nhiên có điểm đáng yêu.

Mạnh Hoài ngượng ngùng cười cười với cô, nói một câu thật dư thừa: “Trần Tâm, cậu về rồi.”

Trần Tâm không hiểu sao bị anh làm cho xấu hổ, cô gật gật đầu. Hai năm qua, cô đều ở cùng Trần Hiểu Nguyệt. Hằng năm đều đón ông bà ngoại đến thành phố S mừng năm mới, chưa từng gặp Mạnh Hoài lần nào.

Mạnh Hoài chuyển vài hộp trái cây từ cốp xe xuống đặt trên mặt đất. Trần Tâm không biết nói gì, nhẹ giọng trách bằng tiếng địa phương: “Bà, sao lại mua nhiều thế? Ăn không hết để hỏng phí lắm ạ!”

Cô nói đến chữ cuối thì hơi khom lưng trông như cái móc nhỏ, cào lên khiến trái tim của Mạnh Hoài đập “thình thịch”.

Bà ngoại oán trách chụp lấy tay cô: “Ối, rẻ mà! Chờ cô chú về là hết thôi!”

Trần Tâm xoay người lại bê hộp hoa quả lên, Mạnh Hoài vội ngăn cô lại: “Để mình bê cho, việc nặng này sao lại để con gái làm được!”

Trần Tâm đành phải thu tay lại, cô cúi lưng, bên trong áo lông rộng thùng thình chỉ mặc mỗi áo ngủ. Tầm mắt Mạnh Hoài trong lúc vô tình lướt qua, thật ra cũng không thấy được gì nhưng lại đỏ mặt tía tai, bối rối vội vàng dời mắt qua một bên.

Bốn hộp hoa quả tươi được mang vào thang máy, Mạnh Hoài theo vào, dáng vẻ dốc lòng giúp đỡ.

Sau khi anh mang đồ từ trong thang máy vào nhà, ông bà ngoại không để anh đi mà muốn anh ở lại ăn cơm.

Ông bà từ trước tới nay luôn hiếu khách. Chưa kể hôm nay tuyết rơi lớn thế này, Mạnh Hoài đã đưa hai người về an toàn, quả thật đã giúp rất nhiều.

Trần Tâm xem ông ngoại chơi cờ với Mạnh Hoài, sau đó vội vàng trở về phòng cởi áo ngủ và áo lông ra, mặc áo len đi vào phòng bếp giúp bà ngoại.

Mạnh Hoài liếc nhìn Trần Tâm đang đi vào phòng bếp, chiếc áo len được thay vào khiến đường cong của cô lộ ra. Dưới bộ ngực đầy đặn là vòng eo nhỏ không một chút dư thừa. Anh nhanh chóng thu hồi tầm mắt, khuôn mặt đỏ bừng lần nữa.

Trần Tâm vừa vào phòng bếp thì bà ngoại đột nhiên kéo cô, thần thần bí bí nói: “Này, cháu thấy Tiểu Mạnh Hoài thế nào?”

Trần Tâm sững sờ, sau mới phản ứng được ý bà ngoại là gì, ý nghĩ xấu xa trong đầu bắt đầu làm loạn – Tiểu Mạnh Hoài? Cái này chưa thấy qua, khó mà nói nha. Cô bật cười khúc khích.

“Hỏi con đấy!” Bà ngoại không vừa lòng, nhẹ nhàng vỗ mông cô.

Trần Tâm vốn định nói mình đã có bạn trai, lại sợ mình với Chử Nguyên là “xôi hỏng bỏng không” (*nguyên văn “trúc lam đả thủy nhất trường không” nghĩa là rổ tre đựng nước cũng bằng không), sẽ khiến bà cụ không vui, vì thế đổi lời: “Người ta chắc chắn đã có bạn gái rồi, ông bà nghĩ miên man gì thế!”

Thật đó, Mạnh Hoài nho nhã lễ độ, tướng mạo tuấn tú, phong cách lịch sự, lại là gia đình giàu có nổi danh gần xa, quả thật không giống người không có người yêu. Bà ngoại không vui, mở vòi nước rửa đồ ăn, không chịu nhận thất bại nói: “Có bạn gái cũng không phải đã kết hôn, chia tay là được!”

Trần Tâm không biết nên khóc hay cười, cô đã là “người thứ ba” từ lâu rồi, đúng là “thượng bất chính hạ tắc loạn*” mà.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.