Trở về truyện

Để Tâm - Chương 62: Tình Yêu Trên Thế Gian Này

Để Tâm

62 Chương 62: Tình yêu trên thế gian này

Vì lệch múi giờ nên Trần Tâm thường gọi video với Chử Nguyên vào khoảng năm, sáu giờ chiều.

Nhưng hôm nay có Mạnh Hoài ăn tối ở bên nhà bà ngoại, cô khó về phòng sớm được. Cô suy nghĩ một chút rồi mở điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Chử Nguyên trước thời gian.

Trần Tâm: Nhà em có khách, hôm nay gặp anh muộn nha, moa ~

Cô đợi một lúc mà Chử Nguyên vẫn chưa trả lời.

“Ăn cơm không được chơi điện thoại!” Bà ngoại lấy điện thoại trong tay cô để sang bên kia, nhẹ giọng trách cô: “Nhìn Mạnh Hoài rồi nhìn lại mình đi! Có biết lịch sự không hả!”

“Thì vừa mới ngồi vào bàn thôi mà bà!” Cô ngụy biện.

Mạnh Hoài vội hòa giải: “Bà nói làm cháu ngượng quá, ở nhà cháu cũng luôn bị mắng vì nghịch điện thoại đấy ạ.”

Bà ngoại bận rộn gắp thức ăn cho anh, vừa nói xấu Trần Tâm: “Ở cái nhà này làm gì có ai dám mắng nó chứ, nó là nữ vương đấy, còn dám quản bà xem TV nữa! Hung dữ cực kỳ!”


Trong lời bà nói có hàm ý, lại nói thêm một câu: “Con bé xấu xa nhà bà bị chiều hư rồi, về sau nhất định phải tìm một thằng bé tốt tính hiền lành, nếu không sẽ cãi nhau suốt ngày mất.”

Mạnh Hoài cười khẽ, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng, ông ngoại của Trần Tầm vừa mới khen anh tốt tính đấy.

Nồi canh nhỏ bốc khói làm bầu không khí trên bàn ăn vừa ấm áp vừa mập mờ. Trần Tâm cắm đầu ăn, giả bộ không hiểu, không hợp tác diễn kịch với hai ông bà.

***

Tại quán Starbucks cách Bắc Kinh cả ngàn dặm Bắc Kinh. Di động Chử Nguyên tiện tay đặt trên bàn khẽ rung, anh nhìn qua, chuẩn bị nhắn trả lời.

Bùi Huyên ở đối diện đỏ bừng hai mắt, hung hăng nhìn chằm chằm màn hình phát sáng, cười lạnh: “Là Trần Tâm đúng không? Cô ta không phải như anh vừa nói đấy chứ?”

Năm phút trước, Chử Nguyên từ chối lời khẩn cầu nho nhỏ của cô — Anh còn nói năng vô cùng hùng hồn: “Vô cùng xin lỗi em, nhưng đây không phải việc anh muốn là được.”

Đây là lần đầu Bùi Huyên thấy sự cố chấp của Chử Nguyên, cô ta hơi bất ngờ: “Chuyện hôn nhân của anh sao lại không phải do anh quyết định hả?”


Chử Nguyên nhăn mày, giải thích rất kiên nhẫn: “Hôn nhân là sự hòa hợp của cả hai phía, hôn nhân của anh cũng như vậy. Anh không thể vì hào phóng với người khác mà lấy hôn nhân của mình ra giúp đỡ.”

Chử Nguyên lại nhìn tin nhắn Trần Tâm gửi, suy nghĩ một lát rồi quyết định không nhắn lại ngay — cô đang ăn cơm, không nên nghịch điện thoại.

Anh không phủ nhận câu hỏi vặn của Bùi Huyên, anh tự nhận là chuyện của mình với Trần Tâm, không có gì là không thể đưa ra ánh sáng.

Bùi Huyên tức giận đến bật cười, cô ta cười như một đóa hoa giữa thời chiến loạn, đáp lại Chử Nguyên.

“Quá nực cười, Chử Nguyên, anh thông minh như vậy, mà lại mắc một sai lầm ngu xuẩn.” Bùi Huyên cắn răng nghiến lợi: “Không phải anh hy vọng kết hôn với Trần tiểu thư đấy chứ? Anh đúng là ngây thơ không tưởng tượng nổi!”

Chử Nguyên lạnh mặt, anh không muốn nhiều lời nữa, anh ngồi thẳng người, gõ nhẹ mặt bàn: “Nếu như không có chuyện gì nữa thì anh đi trước.”

“Anh sợ cái gì? Không dám nghe lời nói thật à?” Bùi Huyên bĩnh tĩnh trở lại, nhìn thẳng vào mắt Chử Nguyên: “Vị tiểu thư Trần này, sợ rằng em còn biết rõ về cô ta hơn anh đấy, anh muốn kết hôn với cô ta, chẳng lẽ không dám nghe một chút à?”


Loại khiêu khích này sẽ luôn vô dụng với người như Chử Nguyên nếu như nhân vật chính của nó không phải là Trần Tâm.

Chử Nguyên ngồi yên, nhưng áp suất không khí thấp ép Bùi Huyên không thể nói quanh co lòng vòng thêm nữa, cô ta ngẩng cao đầu, tỏ vẻ kiêu căng: “Vị Trần tiểu thư này, thật ra, em cũng không thân quen gì với cô ta.”

“Nhưng chuyện của cô ta, em luôn có thể biết rõ ràng, cũng không phải em muốn sân si, là những người xung quanh nói cho em — vì không biết là cố tình hay vô ý mà cô ta rất thích bắt chước em.”

“Cô ta ham hư vinh lại rất tham lam, rất thích bám víu người khác, bạn trai đầu tiên cô ta quen chính là phú nhị đại nổi danh của đại học A..”

Bùi Huyên vừa nói, vừa để ý biểu cảm của Chử Nguyên, cô ta hơi thất vọng, Chử Nguyên dường như không bị ảnh hưởng gì.

Cô ta siết chặt ly nước trong tay, cố giữ dáng vẻ thoải mái, nhưng lời nói trong miệng nóng bỏng đến mức khiến cô ta phát run —

“Chử Nguyên, anh nghĩ rằng cô ta thích anh à? Anh nói muốn kết hôn với cô ta, nhưng anh biết cô ta nghĩ gì không?”

“Có lẽ nói như vậy hơi quá đáng, nhưng vị Trần tiểu thư này, nói là thủy tính dương hoa cũng chẳng ngoa*.

(*dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương. Chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chung thủy.)

“Cô ta có thể chia tay Hứa Kiêu, bỏ Chúc Quân, đá Chu Tiến, anh nghĩ vì sao mà cô ta có thể yêu hết người bạn trai này đến người khác như vậy, anh cảm thấy là vì điều gì?”

“Chử Nguyên, anh nghĩ anh có gì đặc biệt? Đứng trước một người phụ nữ ích kỷ ham hư vinh như vậy, anh nghĩ anh sẽ là ngoại lệ ư? Anh cho là cô ta sẽ thật lòng với anh hay sao?”

“Em nói cho anh biết nhé, không bao giờ! Anh rất ưu tú, nhưng trừ em, sẽ không có ai ngu ngốc thích anh nhiều năm như vậy!”


“Anh chỉ bị cô ta lợi dụng để sỉ nhục em, để đạt lấy khoái cảm trả thù thôi!”

“Anh không tin thì cứ đi hỏi, rốt cuộc cô ta thích anh, hay là chỉ vì ghen tị với em nên mới đi quyến rũ anh!”

Chử Nguyên vẫn tỉnh bơ, âm thanh còn hơi lười biếng: “Chỉ có thế thôi à?”

Bùi Huyên cay đắng đặt cốc nước xuống, cười gượng gạo nói: “Em nói hết rồi.” Cô ta cầm túi lên, xoay người rời đi.

Chử Nguyên nhắm mắt lại, anh lạnh lùng nghĩ những lời này chỉ là chuyện vớ vẩn cố ý quấy rầy anh, qua tai này ra tai kia thì hơn.

Anh lại mở mắt ra lần nữa và nhấp một ngụm caramen machiaton trước mặt.

Ly machiaton ngọt ngào đã nguội lạnh đến mức dần dần trở nên đắng ngắt trong miệng anh.

Ăn cơm tối xong, bà ngoại viện cớ phải làm bánh bao, giục Trần Tâm ra ngoài mua bột mì. Mạnh Hoài cũng vừa lúc phải về, nên đi cùng với Trần Tâm luôn.

Mạnh Hoài lên xe cài dây an toàn, quay đầu nhìn sang Trần Tâm ở bên cạnh, mắt lập tức mở lớn — hôm nay Trần Tâm ăn mặc khá giản dị, mái tóc xoăn buông qua vai, trên vai lộ ra nét quyến rũ của mỹ nhân Hong Kong, vô cùng rạng rỡ. Trước khi ra ngoài còn tô lại son môi, lúc này dưới ánh đèn đường mờ ảo càng thêm rực rỡ. Trông thật quyến rũ.

“Sao vậy?” Trần Tâm hỏi anh.

Mạnh Hoài bình tĩnh lại, cười ngại ngùng: “Không sao cả, chỉ là nhớ lại hình dáng thời cấp ba của cậu thôi, cảm thấy cậu thay đổi rất nhiều.”

“Vậy hả?” Nói về thời học sinh, mọi người thường nhiệt tình hơn, Trần Tâm cười hỏi: “Hồi cấp ba tớ trông thế nào?”

Mạnh Hoài khởi động xe: “Ngày xưa khi tớ học trung học, lúc nào cũng gặp được cậu ở phòng thi.”

Trường trung học số 4 sắp xếp phòng thi theo lớp, Trần Tâm luôn được xếp vào phòng thi đầu tiên, cô không thể nhớ được Mạnh Hoài có cùng phòng thi với mình không.

Cô tìm cho mình một lý do: “Cũng không chú ý người xung quanh lắm, bởi vì tớ cứ đi thi là hồi hộp cực kỳ, lúc nào trước khi vào thi cũng phải đi vệ sinh.”

Mạnh Hoài không hề buồn, mà cười rất vui vẻ: “Cậu cũng khẩn trương à? Cậu không biết là mỗi khi cậu viết xong, mỗi khi cậu đặt bút xuống, đều làm những người xung quanh vô cùng khẩn trương thế nào đâu.”



Hai người nói chuyện phiếm suốt một đoạn đường, chậm rãi lái xe đến siêu thị nhà Mạnh Hoài.

Mua bột mì xong, Trần Tâm định bắt xe về thế nhưng Mạnh Hoài khăng khăng đòi đưa cô về.

“Ông chủ Mạnh, cậu nhiệt tình phục vụ như vậy là lỗ vốn đó nha.” Trần Tâm xót tiền xăng xe cho anh.

Hai người còn nói chuyện một lúc lâu, Mạnh Hoài dần dần không khách sáo nữa, còn nói đùa: “Gặp cậu là ông chủ Mạnh chỉ có lỗ hết tiền thôi.”

Anh vươn tay cầm túi bột mì trong tay Trần Tâm, nhưng lúc chạm nhẹ đôi tay mềm mại của cô, anh lưu luyến miết một chút rồi mới dời tay đi.

Trần Tâm bị anh trêu chọc như vậy, cảm thấy hơi đi quá giới hạn. Trên xe đi về, cô ngồi vào hàng ghế sau.

Mạnh Hoài không nói gì, vẫn nói cười với cô như cũ. Lúc sắp đến nhà bà ngoại Trần Tâm, anh không lái tiếp vào trong tiểu khu mà lại dừng xe bên lề đường.

Anh im lặng một lúc, Trần Tâm có linh cảm không tốt. Quả nhiên, Mạnh Hoài ngồi ở trên ghế lái, đưa lưng về phía hàng ghế sau nói: “Trần Tâm, những lời tớ sắp nói, nếu như cậu không thể đồng ý thì cứ coi như chưa nghe thấy gì được không?”

Trần Tâm lặng thinh, cô không biết nên nói gì bây giờ.

“Thật ra thì, tớ đã biết cậu từ khi còn rất nhỏ rồi, hồi nhỏ cậu là người xuất sắc nhất đấy.” Giọng nói của Mạnh Hoài hơi buồn bã: “Nhưng nhìn cậu rất lạnh lùng, tớ phải gom hết dũng khí mới có thể chào cậu một tiếng…”

“Cậu còn nhớ không? Hồi học trung học, cậu đoạt rất nhiều giải thưởng sáng tác văn học, lúc đó tớ còn chưa biết thế nào là thích một người, chỉ biết lén lút chép lại từng bài viết của cậu vào trong nhật ký…”

“Sau này, lên cấp ba, tớ nghe nói cậu thích Hoàng Gia Thụ, đàn anh hơn chúng ta một tuổi.”

Trần Tâm xấu hổ, cô là nhan khống (*dễ xiêu lòng vì nhan sắc), lúc đó đúng là có tán thưởng Hoàng Gia Thụ theo phong trào. Nhưng đã bao nhiêu năm rồi, nếu không phải Mạnh Hoài nhắc lại thì cô còn chẳng nhớ Hoàng Gia Thụ là ai.

“Tớ còn đến tận lớp anh ta xem mặt, anh ta đúng là rất đẹp trai… Lúc đó tớ rất ghen tị, rất tức giận, còn non nớt và ngốc nghếch, vì quá tự ti mà không dám tỏ tình với cậu.” Mạnh Hoài hơi nghiêng mặt sang, anh không dám nhìn Trần Tâm.

Ánh đèn ven đường rọi xuống, phủ bóng mờ xinh đẹp trên hàng mi anh, giọng anh hơi run rẩy: “Nhưng bây giờ tớ rất hối hận, tớ hối hận vì không sớm nói ra lời trong lòng … Trần Tâm à, tớ …”

“Thật xin lỗi.” Trần Tâm nhẫn tâm cắt ngang lời anh nói: “Chuyện đó, tớ đã biết rằng có người nghiêm túc, chân thành thích tớ rồi, tớ rất cảm động, nhưng hiện tại tớ đã có bạn trai rồi…”

Đây không phải lời nói khách khí, cô thật sự cảm động. Suốt thời niên thiếu bị cầm tù trong đói nghèo và hoàn cảnh gia đình, hóa ra vẫn có người yêu mến cô thật lòng, nói thờ ơ lạnh lùng mới là giả dối.

Nếu không có Chử Nguyên, có lẽ cảm kích đã biến thành động lòng rồi, nhưng bây giờ trong tim cô đã có Chử Nguyên. Dù vẫn luôn lo được lo mất, nhưng mỗi giây phút được ở bên anh đều trân quý như cũ.

Ánh sáng trong mắt Mạnh Hoài dần dần tắt lịm, anh gật nhẹ, cười gượng nói: “Được, dù sao nói ra cũng coi như buông bỏ tâm tư đã giấu trong lòng nhiều năm.”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.