Trở về truyện

Để Tâm - Chương 64: Mâu Thuẫn

Để Tâm

64 Chương 64: Mâu thuẫn

Mạnh Hoài nhíu mày, hất tay An Luân đang nắm cánh tay mình ra. An Luân quay sang lườm anh, Trần Tâm đứng trước hai người này chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, không khí bỗng trở nên lúng túng xấu hổ.

Tiểu Tạ cũng không biết rõ quan hệ của Mạnh Hoài và Trần Tâm cho lắm, không biết làm gì hơn là hòa giải: “Thôi đều là bạn học cũ, hiểu lầm cả thôi, An Luân với bạn trai cậu cũng đi vào đi, vào phòng bao thôi nào.”

Nhân viên phục vụ bên trên sợ bọn họ làm ầm ĩ, vội vàng đến gần tiếp lời: “Chào mọi người, mời báo số phòng, tôi sẽ dẫn đường cho các vị.”

Tiểu Tạ cười với cô nhân viên: “Không cần đâu, cô cứ đi làm việc đi, tôi đặt tôi biết mà.” Cô vừa nói vừa vội kéo Trần Tâm đi vào bên trong.

An Luân thì lôi Mạnh Hoài đi ra ngoài cửa cãi nhau, Trần Tâm vẫn lờ mờ nghe được tiếng tranh cãi của họ. “Anh giỏi quá nhỉ? Dám không nghe điện thoại của em?”

“Không phải em nói chia tay rồi à?”

“Em bảo chia tay là chia tay hả?”

….


Trong phòng bao, thức ăn vẫn chưa mang lên hết, một nhóm bạn học cả nam lẫn nữ và hội người nhà đi theo chẳng cần biết có quen hay không, cùng ngồi một bàn chơi bài ma sói.

Tiểu Tạ kéo Trần Tâm hỏi nhỏ: “Xảy ra chuyện gì thế? Sao cậu lại cùng với bạn trai An Luân…”

“Không có gì!” Trần Tâm liếc mắt, hai ngày trước cô còn vô cùng cảm động trước tình yêu đơn phương thanh xuân vườn trường tuyệt đẹp của Mạnh Hoài, hôm nay nó lại làm cô ghê tởm như nuốt phải ruồi. Cô suy nghĩ kĩ hơn, cảm thấy không thể hiểu nổi, hỏi lại Tiểu Tạ: “Hiện tại An Luân đang đi học đại học à?”

Tiểu Tạ lắc đầu một cái: “Không đâu, cậu không biết là cậu ấy còn chưa thi đại học nữa sao? Đại học làm gì? Bây giờ người ta là MC rồi, nghe nói rất nổi tiếng. Nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên tớ thấy bạn trai cậu ấy đấy.”

Trần Tâm tự rót cho mình một ly trà nóng, nhớ tới hình ảnh vừa rồi vẫn cảm thấy kỳ quái — An Luân ấy à, đó chính là chị đại nổi danh một phương của trường cấp ba. Nhưng cô ấy không đánh nhau, gây gổ, mà cô ấy chỉ yêu đủ loại thanh niên hay gây gổ đánh nhau thôi. Trần Tâm vẫn còn nhớ, khi cô ấy đang ở trên sân tập trong giờ thể dục, có một bạn nhỏ lưu manh từ lớp khác đến gần hú hét gọi An Luân là “Chị dâu”.

Mà Mạnh Hoài, hình như vẫn luôn là học sinh giỏi, giữ gìn kỷ luật, thế mà hai người lại có thể thành đôi, cuộc sống thật nhiều điều diệu kỳ.

“Cậu biết bạn trai cô ấy hả?” Tiểu Tạ cũng rót một ly trà, tiếp tục hỏi Trần Tâm tìm chuyện tám nhảm.

“Không, người nhà tớ quen thôi.” Trần Tâm nói cho qua chuyện.


Tiểu Tạ hạ giọng: “Hồi trước tớ nghe nói nhà bạn trai cô ấy rất nhiều tiền, nhưng bố mẹ cậu ta coi thường cô ấy, nhất quyết bắt họ chia tay.”

“Vậy à?” Trần Tâm không quan tâm lắm, cô chẳng liên quan gì với An Luân, qua chuyện vừa rồi khiến cô không muốn liên quan gì đến cô ấy nữa.

“Đúng vậy.” Tiểu Tạ vẫn tiếp tục lải nhải: “Nên mấy hôm trước, cô ấy nói với tớ, năm sau muốn đi du lịch nước ngoài với bạn trai, tớ còn rất ngạc nhiên luôn, nghe như đi tuần trăng mật ấy.”

Trần Tâm còn thấy nhàm chán hơn, cô mặc kệ cúi đầu nghịch điện thoại.

Cô ấn vào nick Wechat của Chử Nguyên —

Trần Tâm: Anh đang làm gì đó?

Chử Nguyên gọi cho cô luôn, Trần Tâm đứng dậy ra ngoài nhận điện thoại: “Alo?”


Không ngờ vừa mở cửa, cô lại gặp Mạnh Hoài và An Luân, An Luân ngây ra nhìn cô rồi đi ngang qua đụng vào người cô. Mạnh Hoài muốn giải thích với cô nhưng không tìm được cơ hội, bị An Luân kéo đi một cách thô bạo.

“Tiệc tối chưa bắt đầu à?” Giọng nói của Chử Nguyên lạnh lùng lại trong trẻo, trầm thấp mà quyến rũ, phía bên anh hình như hơi ồn ào.

“Vẫn đang chờ thức ăn đây.” Âm thanh Trần Tâm buồn bã, nài nỉ một cách đáng thương: “Nhớ anh quá đi.”

Chử Nguyên khẽ cười: “Anh cũng vậy.”

“Anh đang ở đâu đấy?” Trần Tâm thuận miệng hỏi, bên phía anh ấy ồn ào náo nhiệt như vậy chắc không phải trong bệnh viện.

“Tí nữa nói cho em.” Chử Nguyên nói vô cùng dịu dàng.

“Em đi ăn đi, lúc này gọi điện thoại lâu không phải phép.”

Làm gì có nhiều phép tắc đáng ghét như vậy, Trần Tâm không phục trong lòng, nhưng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, bạn trai cô là người có giáo dục đó nha.

Cô ngoan ngoãn nghe lời đáp: “Vâng.”

Khi Trần Tâm quay về, thức ăn đã dọn lên hết. Trên bàn có khoảng hơn hai mươi người, phần lớn là ngồi theo cặp, chỗ ngồi quanh hai chiếc bàn tròn lớn đã chật kín. Tiểu Tạ chẳng biết làm sao bị kéo sang ngồi cạnh An Luân, chỉ có một mình Trần Tâm, cô không còn cách nào khác đành tùy ý chọn một chỗ trống ngồi vào, ngồi giữa hai người con trai lạ mặt. Trên bàn có rất nhiều con gái nên chỉ khui bia. Vừa bắt đầu cũng coi như dè dặt, rượu quá ba vòng, những người này như nổi điên, ồn ào cãi nhau, mời rượu nhau, có người còn nhận thông gia với nhau luôn rồi.

Trần Tâm xinh đẹp nổi bật trong cả đám, không tránh được bị mời rượu, cô cũng thoải mái uống vài ly.

Có người trêu chọc cô: “Tâm Tâm đúng là nữ trung hào kiệt, chẳng những có thành tích đánh bại đấng mày râu mà uống rượu cũng không hề thua kém!”


Cô cũng cười theo, nhìn như là xấu hổ.

Có bạn nữ ồn ào theo góp vui: “Tâm Tâm có mảnh tình vắt vai chưa nhở? Tớ nghe nói đại học A có rất nhiều soái ca đấy!”

Trần Tâm cũng đùa giỡn giả vờ khiêm tốn nói: “Cũng thế thôi, thật ra thì mấy anh đẹp trai nhất là hồi cấp ba cơ, lên đại học rồi lại không còn đẹp như hồi đó nữa đâu.”

An Luân ở phía đối diện đột nhiên tiếp lời, ăn nói quái gở: “Dù xinh đẹp như thế nào thì cũng nên nhìn xem người đấy có chủ hay chưa, đến thỏ còn biết không ăn cỏ gần hang đấy.”

Câu nói này thật khó hiểu, không ai nói tiếp câu nào, Trần Tâm vờ như không hiểu cô ta nói gì, vì vậy An Luân lại cười như không cười, tự nói tiếp: “Trần đại tài nữ, học phí đại học A có đắt không thế?”

Trần Tâm không biết cô ta muốn làm cái quái gì, chỉ có thể cười làm hòa nói: “Cũng được, bây giờ đã có chính sách rồi, học phí có thể đắt đến mức nào chứ?”

An Luân hất tay Mạnh Hoài ra, hung hăng nói tiếp: “Vậy hả? Nói dễ quá, cô gái họ Trần tài năng lên đại học một cái là thoát nghèo rồi à? Tôi nhớ hồi cấp ba cô còn phải nhận tiền trợ cấp của trường cơ mà? Dù tôi không học đại học nhưng tôi khuyên cô, phát triển sự nghiệp không cần phải “phát triển” với cả những người xung quanh nữa đâu..”

Càng nghe càng chói tai, Tiểu Tạ vội vàng lên tiếng cắt ngang: “Đúng rồi Tâm Tâm, không phải cậu vừa nhắc đến bạn trai hả?”

Trần Tâm vô cùng tức giận với lời vu khống của An Luân, bây giờ cô rất nghi ngờ về những lời Mạnh Hoài đã kể về mình. Thời cấp ba nhà cô rất nghèo nên được nhận học bổng, sao tự nhiên lại bị An Luân mắng là làm gái rồi?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.