Trở về truyện

Để Tâm - Chương 66: Câu Dẫn

Để Tâm

66 Chương 66: Câu dẫn

Vài lời khó nghe trên bữa tiệc ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của Trần Tâm. Tính tình An Luân cổ quái móc méo cô vài câu, kêu cô có phiền không chứ.

Vì thế chưa đến mười giờ, cô và Chử Nguyên đã chào mọi người ra về trước.

Hành lý của Chử Nguyên được đặt ở bàn tiếp tân của nhà hàng, chỗ ở của anh vẫn chưa xác định được, cũng may là đối diện có một khách sạn lớn.

Hai người cùng nhau đi trên con đường phủ một lớp băng mỏng, nhưng nào ngờ đâu khách sạn đó đã hết phòng mất rồi.

Nhân viên tiếp tân nói chuyện hơi lai giọng địa phương: “Thật ngại quá, hiện giờ bên em còn một phòng tầm một tiếng nữa là trả, hay là mình đợi thêm một tí nữa có được không ạ?”

Điều hòa ngay trung tâm đại sảnh ấm như mùa xuân, Trần Tâm xoa xoa bàn tay lạnh băng của Chử Nguyên, nghĩ đi nghĩ lại bèn gật đầu nói: “Vậy chúng ta đợi thêm chút nữa nhé.” Chử Nguyên ăn mặc không đủ ấm, ngay lúc này cũng không tiện bắt được xe, nên ít đi được mấy bước thì hay mấy bước vậy.

Thế là Trần Tâm nắm tay Chử Nguyên đi qua bên khu chờ của khách. Sắc trời không còn sớm nữa, đèn của đại sảnh cũng tắt đi một nửa, Trần Tâm cố ý tìm cái sofa màu vàng kim ngay góc khuất ngồi xuống, vị trí này có cánh cửa có thể che khuất gió, mặt kia thì có hẳn một bình hoa lớn trưng ngay đại sảnh, rất thích hợp dành cho những cặp đôi ngồi nghĩ chân, tâm sự mỏng.

Trần Tâm cong người rút vào lòng của Chử Nguyên, đôi chân gác hẳn lên đùi anh. Nếu không phải là không hợp tình cảnh, cô thiếu điều muốn đem nguyên cơ thể này ngồi lên đấy. Cô đưa tay gỡ cặp kính của anh xuống, dự là muốn xem xét thương tích của anh như thế nào.


Chử Nguyên để cô muốn làm gì thì làm, sắc mặt trầm tĩnh như lão tăng đang nhập tâm, chỉ nhìn khuôn mặt và đôi mắt của cô, tựa hồ không còn chú ý đến xung quanh thế nào nữa.

Đột nhiên Trần Tâm ôm chặt lấy cổ anh, mũi kề mũi, chăm chú nhìn đôi mắt đen láy của anh. Đôi mắt đen láy đó cuốn hút như muốn câu mất đi hồn vía, ánh đèn màu hoàng hôn cách đó không xa, hiện ra vài tia sáng lung linh như ngôi sao trên trời.

Cô say đắm nhìn rồi lại nhìn, nhẹ giọng hỏi anh: “Anh có còn đau nữa không? Đã khỏe hoàn toàn chưa?”

Chử Nguyên tùy miệng đáp “Ừm” một tiếng, anh dùng một tay đỡ lấy eo của Trần Tâm, một tay đặt lên trên đùi cô đang gác lên chân mình. Anh không biểu hiện gì trên mặt, nhưng hai bên tai anh lại không thể không chế được mà nóng bừng lên. Anh mơ hồ suy nghĩ, cái ‘tiểu đào tinh’ này, làm sao mà đến thở thôi cũng nghe được hương thơm ngọt ngào như vậy?

Hơi thở ngọt ngào đó, đang phà thẳng vào mặt anh đây, dưới đáy tim anh đã bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy. Anh cố gắng kiềm chế mình, hạ giọng an ủi cô: “Rất nhanh sẽ bình phục như trước thôi.”

Trần Tâm là xuất phát từ đáy lòng mừng thay cho Chử Nguyên, nhưng cô lại không cam tâm, mà còn cảm thấy có chút mất mát và tội lỗi – Nếu như anh ổn rồi, lại bắt đầu một bước lên mây.

Cô nhẹ nhàng thở dài, tựa đầu lên vai anh, nũng nịu trách móc: “Sắp qua năm mới rồi, anh còn chạy đến đây làm gì!? Anh xem, bây giờ mình phải ngồi đây phí thời gian, thật là ngốc mà.”

“Đến để tặng quà năm mới cho em.” Chử Nguyên nghiêm túc nói.


Trần Tâm phấn khởi lên, giật phắc người dậy, nhìn anh với vẻ mặt trông chờ: “Quà gì đấy?”

Chử Nguyên nhân cơ hội này cúi đầu xuống hôn nhẹ vào môi cô, dính lấy cánh môi mềm mỏng không dứt ra được và đáp lời: “Chút nữa cho em xem.”

Anh như bị ma nhập vậy, đầu lưỡi cứ lướt trên đôi môi cô. Trần Tâm sắp bị cái mùi hương trên người anh làm cho choáng váng, không những thế còn bị anh khàn giọng hỏi: “Sao Tâm Tâm thơm thế?”

“Làm gì có chứ….”Trần Tâm nhẹ nhàng làm nũng một cái, chưa nói hết câu thì đột nhiên cắn răng, không để mình phát ra tiếng kêu.

Chử Nguyên, cái tên mặt lạnh xuôi tai này, thình lình vươn tay vào giữa đùi của cô, xuyên qua lớp quần xoa bóp âm huyệt của cô.

“Điên rồi sao… Đừng, đừng có ở đây mà…. Sẽ bị người ta nhìn thấy đó…” Cô khó khăn lắm mới ghé sát bên tai anh, nói được vài chữ đứt đoạn không thành câu.

“Sẽ không thấy được đâu.” Chử Nguyên nói rồi hôn lên khóe môi của cô, đứng dậy cởi cái áo ngoài khoác lên người cô.


Anh lại ngồi xuống lần nữa, trên mặt vẫn giữ nét lạnh lùng thản nhiên, nhưng cái tay được giấu dưới lớp áo, lại đang dùng sức để tháo nút quần jeans của cô rồi đưa tay vào trong……

Trần Tâm như muốn phát điên lên rồi, lý trí ra lệnh cho cô phải dừng hành động kỳ quái này ngay lập tức, nhưng cơ thể cô lại cảm thấy kích thích bởi khoái cảm dâm đãng đó khiến người cô mềm nhũn, hơi thở cũng đứt đoạn.

Vừa dày vò, lại thấy trông chờ hơn.

Trong sào huyệt ẩm nóng, xuyên qua lớp quần lót mỏng dính được bàn tay của Chử Nguyên chạm đến, anh cố tình ác ý mà xoa lấy xoa để.

Trần Tâm cắn chặt răng để không phát ra tiếng động, nhưng lại không nhịn được mà uốn éo cơ thể, muốn thoát khỏi bàn tay khiến cô tê dại ngay lúc này.

Chử Nguyên ngậm lấy vành tai cô cắn nhẹ, anh là cố ý câu dẫn Trần Tâm đấy, anh đã chịu đủ những ý niệm dày vò mình, cũng căm ghét sự chân thành mà anh không thể chạm tới được. Anh đã không còn kiên nhẫn mà chỉ muốn lấy lòng cô, khiến cô chìm đắm và say mê…. Dù sao thì, trước giờ cái khó đỡ nhất của cô không phải là bàn tay anh sao?

Ngón tay dài chứa đựng những tâm niệm ma quái bị ngăn cách bởi lớp quần lót, đang trượt lên trượt xuống tại âm huyệt căng tròn đó, rất nhanh mật dịch ẩm ướt đã chảy ra ngoài.

Giọng Chử Nguyên mang theo ý cười, ác ý kề sát tai cô thì thầm: “Hmm, Tâm Tâm tè dầm rồi?”

Trần Tâm bị anh trêu tới đỏ bừng mặt, cặp đùi bị kẹp chặt hiện đang run rẩy biểu thị muốn phản kháng.

Chử Nguyên càng dùng sức kẹp lấy hai bên thịt, còn lấy đầu ngón tay cạ vào hạt trân châu mềm mại đó. Anh nghe thấy khóe miệng Trần Tâm đang phát ra những tiếng rên nhỏ nhẹ dâm đãng, anh vừa hôn lên má lúm trên mặt cô, vừa dùng ngữ điệu lạnh lùng để cảnh cáo cô: “Em còn kêu lớn hơn nữa thì rất nhanh sẽ có người phát hiện ra có một bé mèo đang hứng tình tại đây đấy….”

Không lẽ là do cô cố ý phát ra tiếng động sao, ai mới chính là thủ phạm gây tai họa đây hả? Trần Tâm choáng váng, hận chết anh, liền cắn một phát ngay dưới cằm anh.

Chử Nguyện bị cô cắn cảm thấy hơi đau, thuận thế cúi đầu cắn vào môi cô. Động tác trên tay anh mạnh mẽ thô bạo, tốc độ mân mê ngay điểm G càng lúc càng nhanh, chẳng khác gì cây tự sướng hung tàn phiên bản mạnh đâu, vậy mà lúc nào cũng cố ý, ngay lúc Trần Tâm sắp lên đến đỉnh cao trào thì đột nhiên ngừng lại.


Trân Tâm căn bản là không thể chịu nổi sự dày vò này, cơn khoái cảm kịch liệt dưới thân như luồng điện chạy khắp người cô, cao trào liên tiếp kéo đến vừa lên cao lại hạ xuống, điểm G ‘vừa no vừa đói’ cứ co giật không còn cách nào chịu được nữa, dâm thủy cứ thế mà từng vũng từng vũng tuôn trào ra.

Ra nhiều quá, nhiều quá, không chịu được nữa, sắp lên đỉnh mất thôi…. Ngay lúc Trần Tâm mơ mơ màng màng, thậm chí còn ngửi được mùi dâm thủy trào ra, như mùi đào bị dầm nát vậy… Rồi đột nhiên động tác của Chử Nguyên liền chậm lại.

Trần Tâm bị bức đến nỗi mồ hôi đầy người, liền ôm chầm đôi vai của anh, bản thân mình cũng không ngừng run rẩy. Đôi má ửng hồng không biết từ lúc nào đã đọng vài giọt nước mắt, cô đang nức nở cầu xin Chử Nguyên: “Anh ơi… Anh cho em đi…. nhanh đi mà….”

Chử Nguyên nhẹ nhàng xoa mái tóc thơm dịu, đỡ lấy gáy của cô, dụ cô bé đáng thương này hôn nhẹ lên môi. Cây gậy thịt của anh cương đến nỗi phát đau, nhưng đầu óc cũng anh vẫn còn tỉnh táo lắm, anh liếm láp vành môi mỏng mềm mại của Trần Tâm, hư tình giả ý an ủi cô bé trong lòng mình: “Tâm Tâm đừng nghịch nữa, không được làm ở đây đâu nhé.”

Dứt lời anh liền lấy tay ra, nhẹ nhàng cẩn thận kéo lại dây kéo quần jeans cho Trần Tâm.

Trần Tâm choáng váng bởi động tác này của anh, trong người đang ẩn chứa một con dã thú đang bất mãn, cô kẹp chặt đùi, cạ nhẹ lên côn thịt đang cương cứng, vừa tỏ vẻ đáng thương vừa níu lấy tay áo của Chử Nguyên: “Anh à…..”

Chử Nguyên đã đeo mắt kính xong, dáng vẻ quân tử đoan trang văn nhã, chỉ là dưới đáy mắt đang ánh lên một chút dục vọng dao động, khiến khuôn mặt anh cũng ma mị đi vài phần.

Anh xem như không có chuyện gì xảy ra, nhướng mày nhìn cô hỏi “Sao vậy?” khiến Trần Tâm khó chịu đến mức muốn khóc thét.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.