58 Chương 58: Việc cấp bách
Trương Thuận nhìn thấy Bùi Huyên đi khỏi mới bước vào văn phòng: “Âu tổng đàm phán với Bùi tiểu thư sao rồi?”
Âu Tự Hoa mím môi: “Ra sao à? Nói chuyện rất vui vẻ.”
Trương Thuận thấy vẻ mặt Bùi Huyên khi rời khỏi, không tin cuộc đàm phán có kết quả vui vẻ. Con người Âu Tự Hoa sẽ không hành động vội vã nếu mục tiêu không xuất hiện, một xu tiền cũng không lãng phí. Bùi Văn Minh chết, Bùi gia bây giờ chỉ là gánh nặng cho hắn, Âu Tự Hoa chỉ bảo đảm mạng sống cho mẹ con Bùi Huyên để tránh cho chó cùng rứt giậu, đề phòng mẹ con họ có chủ ý xấu xa.
Hai triệu nhân dân tệ là hắn đã hào phòng giúp Bùi Huyên rồi.
Bùi Huyên nắm chặt góc áo, run rẩy đứng dưới lầu công ty Âu Tự Hoa. Không có xe, cô chẳng thể hiên ngang rời khỏi, chỉ có thể chật vật đi trên đôi giày cao gót, lòng bàn chân đau ê ẩm. Vừa lúc điện thoại reo lên, cô lấy điện thoại ra nghe, không lâu sau xe của Chu Tiến xuất hiện trên đường lớn.
Trên xe hai người nhìn nhau không nói lời nào.
Trước đó Chu Tiến giả bệnh, lòng ngập tràn hi vọng rằng vụ nổ phòng thí nghiệm có thể dựa vào sức mạnh Bùi gia ém xuống, nhưng không ngờ tin Bùi Văn Minh mất bị truyền ra ngoài, đập tan mọi hi vọng. Hắn không thể ngồi yên chờ chết đành thành thật nộp đơn nhận trách nhiệm lẫn hình phạt.
“Huyên Huyên, em ổn chứ?” Chu Tiến lái xe đến bên đường lớn Binh Hồ thì dừng lại, nơi đây dân cư thưa thớt, thích hợp nói chuyện: “Anh nghe chuyện của bác trai rồi, sau này em có dự tính gì không?”
Dự tính với chả dự định, sao ai cũng hỏi cô chuyện này! Cô thì có dự tính gì??! Bùi Huyên hằn học ném giỏ xách lên người anh: “Chuyện đoạn video anh đã xử lý chưa?”
Chu Tiến nhíu mày: “Huyên Huyên, anh đã dùng rất nhiều tiền nhờ người tháo gỡ đoạn phim đó rồi, trước mắt em không phải lo lắng điều này.”
Huyên Huyên cười giận dữ: “Vậy tôi cần quan tâm điều gì?”
Chu Tiến không trả lời cô, hắn chuẩn bị ra chiêu quen thuộc để dụ cô ngoan ngoãn. Chu Tiến ghé sát đến thổi vào tai Bùi Huyên, bàn tay nhân cơ hội lần mò vào giữa đùi cô: “Huyên Huyên, em là cô gái xinh đẹp nên được nâng niu trong lòng bàn tay.” Vừa nói vừa luồn ngón tay vào trong quần jeans cách lớp quần lót mỏng sờ lên âm hộ cô. Lửa giận trong lòng Bùi Huyên bốc cháy khiến cô càng tỉnh táo nhưng giả vờ cảm động nghe lời hắn dụ dỗ: “Trước kia có bác trai nâng niu em trong lòng bàn tay, sau này có anh đây cưng chiều em.”
Chu Tiến nghĩ rằng mình đã dỗ ngọt được cô, bàn tay hắn vẫn không ngừng xoa nắn nơi âm huyệt hơi trướng lên: “Huyên Huyên, em nói có được không?”
Bùi Huyên không nhịn được phát ra tiếng rên dâm đãng, cầm lấy tay hắn tỏ vẻ từ chối: “Đừng mà……bây giờ là khi nào rồi…..”
“Giao em cho anh nào, ngoan anh thương.” Chu Tiến dùng tay còn lại xoa bóp vú cô nhưng Bùi Huyên gạt ra từ chối. Chu Tiến lại nài nỉ: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, những chuyện đó giao cho anh nghĩ cách thay em nhé, bây giờ anh muốn em, Huyên Huyên…….”
Hắn có thể nghĩ cách gì chứ?! Trong đầu Bùi Huyên khinh thường nhưng cuối cùng cũng cố nhịn xuống. Cô xoay lưng lại phía Chu Tiến, nỗ lực cách xa tay hắn: “Anh có biện pháp gì sao còn không nói ……trước mắt có chuyện gấp cần giải quyết, tôi có tâm tư chim chuột với anh sao?”
Chu Tiến bị cô vạch trần, ngượng ngùng thu tay về ngồi ngay ngắn nói: “Huyên Huyên, anh muốn chăm sóc em.”
Trong lòng Bùi Huyên cười lạnh, nhưng trên mặt không chút cảm xúc. Chu Tiến không nghe thấy cô tiếp lời, đành cố gắng tự biên tự diễn: “Anh muốn chăm sóc em, bảo vệ em, nâng niu em trong lòng bàn tay, để em giống như nàng công chúa…..nhưng anh…..nhưng anh sợ anh không đủ năng lực chăm sóc em…..chuyện phòng thí nghiệm cháy nổ em cũng biết đấy, nếu không được xử lý tốt, anh….anh không thể tốt nghiệp được.”
Bùi Huyên làm sao không biết hắn ta có chủ ý gì, vừa giận vừa bất lực: “Bố tôi xảy ra chuyện không phải anh không biết, tôi làm sao có thể giúp anh?”
Chu Tiến thấy cô chịu nói chuyện, mặt hớn hở: “Bảo bối Huyên Huyên, chỉ cần em giúp anh lần này, đợi anh tốt nghiệp thuận lợi, nhất định sẽ nỗ lực nuôi em cơm no áo ấm, làm cô vợ nhỏ của anh.”
Bùi Huyên mặc kệ hắn, vả lại nếu cô muốn giúp hắn thì cũng lực bất tòng tâm, hơn nữa cô đã nhìn rõ bộ mặt ngu ngốc của Chu Tiến, làm sao cô có thể cam tâm để hắn sai khiến.
Nhưng Chu Tiến vẫn tiếp tục lảm nhảm: “Huyên Huyên, em đừng quên, Chử Nguyên đối với em vẫn còn tình cảm, em là người vợ được hắn chọn!”
Bùi Huyên nghe tới tên Chử Nguyên, trong lòng càng xấu hổ: “Anh còn dám mở miệng nói tên anh ấy? Chúng ta…….chúng ta làm chuyện dơ bẩn đã bị anh ấy thấy hết rồi!”
Chu Tiến không quan tâm, hắn ghé sát ôm vai Bùi Huyên: “Bảo bối, anh là đàn ông nên anh biết, em là tuyệt thế giai nhân, thanh khiết, trong trắng, thông minh, có thằng đàn ông nào không muốn cưới về? Có thằng đàn ông nào không muốn độc chiếm lấy em? Ai có thể nỡ bỏ rơi em chứ? Cho dù là chúng ta có qua lại, nhưng hắn ta và Trần Tâm cũng không phải….” Chu Tiến đang cao hứng nói văng cả nước miếng ra ngoài, còn Bùi Huyên thì phân tâm, là giống như hắn nói sao?
Cô đang nghĩ tới lễ đính hôn bị hủy bỏ, là Hà Lâm cố chấp làm theo ý mình đi tìm Chử gia để hủy hôn, không phải Chử gia muốn bỏ rơi cô…….
Hơn nữa, cho dù Chử Nguyên có thân mật khắng khít với cái thứ dâm đãng lăng loàn kia nhưng chưa bao giờ Chử Nguyên biểu hiện ý muốn bỏ rơi mình….
Có lẽ vốn dĩ anh không quên cô!
Bùi Huyên đột nhiên cảm thấy hơi uất ức, cô và Chử Nguyên là thanh mai trúc mã, trời sinh một cặp.
Chu Tiến thấy cô thất thần, đoán cô đã bị lời nói của mình làm mềm lòng: “Đàn ông mà, gặp phải mỡ dâng tới miệng, người nào lại không ăn vụng? Nhưng em mới là người vợ được chọn trong lòng, là độc nhất vô nhị!”
Bùi Huyên hoàn hồn: “Anh nói điều này để làm gì? Anh nói anh muốn chăm sóc tôi, chẳng lẽ anh để tôi gả cho Chử Nguyên?”
Chu Tiến giả vờ tức giận, đè môi cô hôn ngấu nghiến, vừa mút vừa cắn, một lúc sau mới buông ra: “Làm sao anh có thể để người phụ nữ của anh gả cho một thằng mù? Chỉ là kế hoãn binh tạm thời, Huyên Huyên ngoan, nhà em và nhà họ Chử quan hệ không tệ, nếu như Chử Nguyên có thể giúp chúng ta móc nối quan hệ, chuyện tốt nghiệp đâu tính là gì?”
Bùi Huyên cảm thấy nực cười, chú Chử giúp cô là chuyện đương nhiên, nhưng có lý do gì mà phải giúp Chu Tiến? Anh ta thật ngu ngốc!
Trên mặt cô lộ ra chút tủi thân, bĩu môi làm nũng: “Anh nỡ để em đi tìm Chử Nguyên? Anh thật nhẫn tâm, còn dám nói thích em.”
Chu Tiến bị cô làm cho hứng tình, côn thịt cương cứng, thấy xung quanh không có bóng người liền không kiềm chế được, thô bạo đẩy ghế phụ nằm xuống. Bùi Huyên giật mình kêu lên nhưng bị hắn ta dùng miệng hôn mạnh, hai tay hắn nắm lấy lưng quần xé nút quần Bùi Huyên ra, tay hung hăng xoa nắn hoa huyệt của cô: “Tiểu yêu tinh, để anh đem tinh dịch của anh lấp đầy dâm huyệt nào, xem em còn dám nghĩ tới thằng khác không! Em nhớ kỹ, chỉ là để em đi giúp anh, cho hắn ta chút mật ngọt, dâm huyệt này thuộc về anh, chỉ ăn gậy thịt của anh thôi!”
Lời hắn vừa dứt, liền đem côn thịt thô to xấu xí đâm mạnh vào tiểu huyệt đầy nước. Bùi Huyên nhắm mắt lại, liên tưởng đến cơ thể của Chử Nguyên, dâm huyệt cô co rút, cố gắng nuốt lấy côn thịt to dài của Chu Tiến.
Hạ thân được lấp đầy nhưng cô vẫn không quên chuyện chính: “Anh à……phải nghĩ ra cách có hiệu quả, còn chuyện đoạn phim nữa…..a, nhẹ chút…….anh phải nhanh chóng giải quyết chuyện đoạn phim, nếu không thì làm sao em dám gặp mặt Chử…… a…….”
“Không cho kêu tên hắn ta!” Chu Tiến véo mạnh hạt thịt nhỏ trên cửa hoa huyệt.
Hạt châu nhỏ truyền đến cảm giác đau đớn, kích thích mông Bùi Huyên run rẩy dữ dội, cô thét lên chói tai tiết ra dâm dịch.