Trở về truyện

Để Tâm - Chương 55: Khám Xét

Để Tâm

55 Chương 55: Khám xét

Âu Tự Hoa phải chi một khoản tiền lớn mới có thể vào được bữa tiệc này. Hắn ta đã mất đi một chỗ dựa vững chắc là Bùi Văn Minh, vì vậy buộc phải thường xuyên ở những nơi quyền quý như thế này để tìm kiếm một ‘Bùi Văn Minh’ kế tiếp.

Trương Thuận từ trong nhà hát đi ra, hắn đến gặp mặt ông chủ của mình. Hắn vốn dĩ là nghe theo sự sắp đặt của Âu Tự Hoa đi tiếp cận mấy công tử bột giàu sang quyền quý này, ai mà biết trước được sẽ có thu hoạch ngoài dự tính cơ chứ.

“Ngài đoán xem tôi đã gặp ai?” Trương Thuận hạ thấp giọng.

“Ai?” Thật ra Âu Tự Hoa đã đoán ra rồi.

“Tôi đã gặp tiểu thư Bùi gia.” Trương Thuận giương lông mày lên. “Phong thái càng ngày càng xuất chúng, nhưng hình như cô ấy gặp phải chút rắc rối.”

Âu Tự Hoa không có hứng thú, hắn chỉ cảm thấy chán ghét, chả trách Bùi Văn Minh lại thích kẻ rách nát như Lâm Tử Ý. Người phụ nữ Hạ Lâm này cũng thật liều lĩnh, chồng mình mất liên lạc ít nhất cũng phải một tuần rồi, lẽ nào bà ta không có một chút hoảng loạn? Lại còn dẫn con gái đi rêu rao khắp nơi.

Còn về chuyện rắc rối của Bùi Huyên, hừ: “Không chết là được”. Âu Tự Hoa nói xong, mặt mũi tươi cười, đi về phía Chu Ý Phương – người đang bị đám đông vây quanh ở cửa đại sảnh.

Trương Thuận nói không sai, khi nãy ở trong nhà hát, Bùi Huyên gặp phải rắc rối lớn.


Một kẻ công tử bột nghiêng người ngồi phía trước cô, cố ý giơ cao điện thoại lên mở đoạn video sex, những cô gái phía sau cười đùa không ngớt, mắng anh ta dâm đãng.

Ai mà biết được kẻ công tử bột này lại cười đùa cợt nhả, quay người lại quái gở nói: “Dám làm thì tại sao không dám xem? Sao lại biến thành tôi phóng đãng chứ?”

Hắn ta ấn vào đoạn video một lần nữa, thong thả ung dung mở ra, cô gái tinh mắt gần ngay trước màn hình ngừng cười, kêu la thất thanh: “A…a, người này chính là Bùi…”

Bùi Huyên vốn đang trò chuyện với tiểu thư nhà họ Chu, bị tiếng hét làm cho giật mình, lúc này cô mới chăm chú nhìn màn hình điện thoại của người kia.

Cách khoảng 2-3 mét, Bùi Huyên thoạt nhìn qua liền nhận ra ngay, cô cảm thấy hơi nực cười, hóa ra là đoạn video của Trần Tâm, phát tán cũng thật rộng rãi.

Vẻ mặt Bùi Huyên vẫn bình thản, nhưng khi tiểu thư Chu gia tiến lại gần màn hình, rồi quay lại nhìn thần sắc Bùi Huyên thì lại cảm thấy có gì đó không đúng. Cô ngượng ngùng, đập vào tay tên công tử bột đang làm loạn kia: “Được rồi, được rồi, mau cất điện thoại đi. Còn ra thể thống gì nữa chứ, lát cô đến sẽ mắng anh đó.” Sau đó cô ấy quay sang nắm lấy tay Bùi Huyên: “Bùi tiểu thư, cô không sao chứ?”

Bùi Huyên nhếch môi, cô thì có thể có chuyện gì được chứ. Đây là đoạn video mà Chu Tiến đăng nhưng không thể khiến cô ta gánh hết trách nhiệm, nên cô chỉ mong sao Trần Tâm nổi tiếng khắp trong và ngoài nước.

Có điều, mở những thứ thô tục, thấp kém như vậy trước bao nhiêu cô gái thục nữ nhã nhặn, cao quý, quả thật là vô đạo đức. May mà Bùi Huyên cần giữ hình tượng, cô cười lịch sự: “Tôi không sao đâu, không cần để ý đến tôi.”


Không ai biết rằng Chu tiểu thư nghe xong câu này, ánh mắt nhìn Bùi Huyên giống như là đang nhìn quái vật vậy, ngay cả bàn tay nắm lấy tay cô cũng vội rút về.

Chu tiểu thư chuồn đi vệ sinh, mọi người xung quanh sau khi bàn tán xong thì không ai nói tiếng nào cũng tự động ngồi cách xa Bùi Huyên.

Cuối cùng Bùi Huyên cũng phát giác ra có điều gì đó không ổn, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, dịu dàng tiến lại gần tên công tử ở hàng ghế phía trước, mang theo vẻ mặt mơ hồ hỏi: “Vừa rồi anh xem cái gì thế, có thể cho tôi xem một chút được không?”

Cái tên công tử bột kia cũng suýt nữa tin lời cô. Cái này phải có tố chất tâm lý cực tốt hay là cô ta vẫn chưa biết làm tình là gì?

“Cô không biết tôi đang xem cái gì sao?” Hắn bĩu môi.

“Tôi cách hơi xa, nhìn không rõ lắm.”

Hai tay Bùi Huyên chống cằm, hơi nghiêng người về phía ghế dựa của anh ta, bày ra bộ dạng nũng nịu.


Tên công tử kia nhìn kỹ đôi mắt cô, nửa cười nửa không, hắn ta đã quen với việc lấy người khác ra làm trò đùa, ghét nhất những loại người xấu xa, rách nát nhưng lại giả bộ đơn thuần, ngây thơ. Hắn nhướng mày hù dọa cô: “Muốn xem phải không? Tôi dùng màn hình chiếu mở ra được không? Như vậy sẽ càng nhìn rõ hơn.”

Bùi Huyên thực sự cạn lời. Cô với Chu tiểu thư không phải là bạn bè thân thiết gì, cô cũng không hiểu rõ những người họ hàng này của Chu gia, nhưng người trước mắt thật làm cô kinh ngạc. Ở trong một bữa tiệc sang trọng như vậy muốn dùng màn hình lớn mở video đồi bại?

Bùi Huyên bằng mặt không bằng lòng, cố nở nụ cười, duy trì lễ độ của một người con gái quý tộc trước sau như một: “Tùy anh thôi.”

Hắn ta bị chọc tức điên, liền quyết khiến cho Bùi Huyên phải cúi thấp đầu xuống. Hắn ta chưa từng gặp người phụ nữ nào không có liêm sỉ như vậy.

Hắn chạy đến phòng điều khiển ngay bên cạnh căn dặn một lúc, sau đó quay trở lại nở cười xấu xa uy hiếp Bùi Huyên: “Nếu như cô không thèm để ý, vậy tôi cho mở thật đây.”

Bùi Huyên quan sát mọi người xung quanh, họ đều là những người thuộc tầng lớp trẻ tuổi, không có mặt trưởng bối nên cô không sợ đắc tội. Nghĩ vậy cô liền không kiêng nể gì hết, người xem náo nhiệt càng đông thì càng vui, cũng không phải là cô xúi giục cái tên ngốc này mở những thứ khiêu dâm đó.

“Tôi có gì phải để ý chứ?” Cô cười nhẹ, bộ áo lông cáo trắng càng làm tôn lên khuôn mặt điềm đạm đáng yêu của cô, những viên kim cương lấp lánh bên tai càng tô điểm thêm cho vẻ quyến rũ, đa tình.

Hạ Lâm khó khăn lắm mới bắt chuyện được với Chu Ý Phương, còn chưa kịp hàn huyên vài câu, bên trong túi xách tay liền phát ra tiếng chuông điện thoại.

Chu Ý Phương cũng nghe thấy tiếng chuông, lịch sự gật đầu với bà rồi quay sang nói chuyện với những người khác.

Hạ Lâm kiềm chế sự tức giận, đi ra chỗ khác nghe điện thoại, lại là người giúp việc trong nhà gọi đến.

“Sao lại gọi điện vào lúc này, muốn chết sao?” Hạ Lâm mất kiên nhẫn. “Bây giờ tôi rất bận, có chuyện gì thì đợi tôi về rồi nói!”

“Phu nhân người mau về đi, có cảnh sát tới nhà chúng ta!” Giọng nói của dì giúp việc có chút hoảng hốt.


“Cảnh sát gì chứ?” Hạ Lâm cảm thấy kì lạ: “Cảnh sát tới làm gì?”

Hạ Lâm cầm điện thoại, tâm trạng sững sờ. Ở đại sảnh ồn ào tiếng người, trong phòng chiếu phim cách đó tầm chục bước, Bùi Huyên – đứa con gái cưng của bà đang phát ra tiếng rên chói tai trong clip ân ái trên màn ảnh lớn.

Ngày này đã được định sẵn là ngày khó quên nhất trong cuộc đời Bùi Huyên.

Cô sẽ không quên được sự hoảng hốt của người phụ nữ dâm đãng đang ôm lấy gương mặt trên màn hình, sẽ không quên sự ghê tởm, xa lánh trên khuôn mặt của những người xung quanh khi cô ngất xỉu trong phòng…

Cũng sẽ không quên vẻ mặt lạnh như băng của cảnh sát đang đợi họ ở nhà khi Hạ Lâm run rẩy đưa cô về tới nơi…

“Thu dọn đồ đạc cá nhân một chút, đợi sau khi kiểm tra xong, nếu không phải là đồ trộm cắp thì có thể mang đi.” Nữ cảnh sát nghiêm mặt, vừa đưa ra lệnh khám xét, vừa đanh giọng nhắc nhở bọn họ.

Nếu như không có người giúp việc đỡ thì Hạ Lâm đã ngất ngay tại chỗ rồi. Có lẽ Bùi Huyên vừa mới ngất trong đại sảnh bữa tiệc, nên bây giờ vô cùng tỉnh táo: “Tôi muốn gặp bố tôi, bố tôi đâu?”

“Mau chóng thu dọn đồ đạc đi!” Một nam cảnh sát khác đang kiểm tra đối chiếu sổ sách, không thèm ngẩng đầu lên bắt đầu thúc giục. So với đồng nghiệp nữ của mình, anh lộ rõ sự mất kiên nhẫn: “Sao mà nhiều lời vậy? Thu xếp nhanh lên, căn nhà này cũng phải niêm phong lại.”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.