Trở về truyện

Để Tâm - Chương 51: Con Sẽ Mất Đi Đôi Mắt Này Đấy!

Để Tâm

51 Chương 51: Con sẽ mất đi đôi mắt này đấy!

Hứa Kiêu không đưa Trần Tâm đến trạm xe, anh cứ chạy loanh quanh bên ngoài.

Vòng vo hơn nửa tiếng, Trần Tâm mới lấy lại tinh thần:

“Anh đi đâu vậy?”

Hứa Kiêu cười nói: “Có đói bụng không, anh dẫn em đi ăn lẩu nhé? Bây giờ vẫn chưa tới 5 giờ, bảo đảm không cần xếp hàng đợi.”

Trần Tâm mặt không cảm xúc đáp: “Tôi không đi. Tôi muốn về nhà.”

Hứa Kiêu thở dài: “Em nhút nhát quá, vừa có chuyện đã muốn chạy trốn.”

“Anh mới nhút nhát.” Trần Tâm lạnh lùng mắng lại.

“Có ích gì? Trốn tránh có ích không?” Hứa Kiêu vỗ nhẹ tay lái: “Trần Tâm, bây giờ em tự hỏi lại bản thân mình xem, em sai hay đúng?”


Trần Tâm quay mặt sang nhìn anh, đôi mắt đỏ bừng: ”Làm sao hả? Anh là tấm gương đạo đức tốt à? Muốn tới xét tội tôi?”

Hứa Kiêu bĩu môi, ngoài cười nhưng trong lòng không cười: ”Đừng làm loạn với anh, lúc trước hạ thấp mình để hòa giải với anh, không phải là sợ xảy ra chuyện thì không có ai dọn dẹp cho em sao? Còn làm loạn với anh cái gì? Giờ ông đây phải chịu trách nhiệm cho em, nhưng phải là vàng thật bạc thật, em nghĩ xem còn muốn nói chuyện với ông đây không.”

Trần Tâm nghẹn lời không nói lại được, cô cắn chặt răng, không để cho nước mắt rơi xuống.

“Oan ức hả?” Giọng Hứa Kiêu lạnh dần: ”Em cảm thấy oan uổng lắm sao?”

Trần Tâm cứng đầu, kìm chế phun ra một chữ “Không.”

Không oan ức, có cái gì đáng bị oan chứ, cô cần phải sống tiếp.

Hứa Kiêu gật gật đầu: “Không oan ức thì tốt, đầu óc cũng không đến nỗi bị hỏng.”

Trần Tâm quay đầu nhìn ra cửa kính xe, từng giọt nước mắt rơi xuống vạt áo, cô nén tiếng nức nở lại, không để mình phát ra bất kỳ âm thanh nào.


Hứa Kiêu hơi mềm lòng: “Khóc cái gì? Em làm tiểu tam mà còn đòi lý lẽ à? Kẻ gian trộm thịt được nhớ mãi, không ai để ý kẻ đó bị đánh đấy thôi*?”

(Kẻ gian trộm thịt được nhớ mãi, không ai để ý kẻ đó bị đánh đấy thôi: Cuộc sống của một tên trộm trông thì thoải mái nhưng đâu ai biết được mỗi khi bị bắt được thì bị đánh đến mức nào. Ý bảo chúng ta nhìn nhận vấn đề không nên nhìn theo kiểu một chiều, đừng sống đời hoang phí. Mọi người phải biết rằng để đạt được điều gì phải bỏ ra cái giá nhất định).

Trần Tâm rốt cuộc không nhịn được nữa, quay đầu mắng anh: “Anh nói xong chưa!”

Cô nói xong thì không nhịn được nữa bật khóc thành tiếng. Nhất thời, tiếng khóc nghe rất thê lương, nước mắt nước mũi giàn giụa, mặt đỏ ửng, vô cùng thê thảm, bộ dáng đó thật quá mắc cười. Hứa Kiêu không nhịn được bật cười.

Radio trong xe đang phát bài May Mắn Đến Rồi, Trần Tâm thiếu điều muốn nắm lấy tay lái cùng anh mạng đổi mạng.

Năm giờ một phút, điện thoại của Trần Tâm reo vang, là Chử Nguyên gọi đến.

Cô tắt tiếng nhạc trong xe rồi nghe điện thoại, giả vờ khóc thút thít: “Giờ tôi không muốn gặp anh!”


Hứa Kiêu đoán được là Chử Nguyên, nên vội vàng khuyên cô: ”Đừng nha, em thật sự định ‘tự chịu trách nhiệm’ hả? Em phải để cậu ta tới đây, có đáng mặt đàn ông không vậy, quay cái loại video đó…” Anh cứ luyên thuyên, giống như là bị Tiểu Từ nhập vậy.

Chẳng biết Trần Tâm nghe đối phương nói gì, bỗng nhiên nước mắt rơi lã chã: ”Anh phiền quá cái đồ chết tiệt này…Đều do anh cả…”

Thật hết nói nổi, Hứa Kiêu vội muốn chết, nhìn về phía điện thoại kêu: ”Người anh em, bây giờ chúng tôi đang ở trên đường trên cao tốc Tân Giang, gặp nhau ở cửa Đại Thạch nhé.”

Trần Tâm cúp điện thoại, đầu óc như đóng băng, chợt phản ứng kịp, không phải hôm nay Chử Nguyên bay đi Thụy Sĩ sao?

Bốn tiếng trước, ở sân bay quốc tế thành phố S, Chử Nguyên đã gọi cho Trần Tâm và nghe được tin xấu nhất.

Thời điểm đó đầu óc anh trống rỗng, Trần Tâm khóc lóc rồi cúp máy ngang.

Chử Nguyên tìm thấy danh bạ của Loyal thông qua thiết bị giọng nói hỗ trợ người mù.

Loyal ở đầu dây bên kia vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng: “Này, anh à?”

Chử Nguyên nghiến răng nghiến lợi: “Loyal, cậu bất tài thì đừng làm một mình nữa.”

Nghe thấy không thể tiếp tục làm, Loyal hơi bừng tỉnh: “Cái gì vậy anh?” Loyal là biệt danh của cậu ta, ngày trước cậu là một hacker hàng đầu, làm việc tự do, không may bị phần mềm của một nước lớn nào đó bắt được trò mèo, liên quan đến cáo buộc an ninh mạng nghiêm trọng. Từ đây không thể không hối cải, luôn an phận thủ thường, bề ngoài thì phát triển phần mềm một cách trung thực, bên trong lại âm thầm lách luật để chu cấp cho cuộc sống phung phí của bản thân.

Cậu quen biết Chử Nguyên qua công việc, giao tình không tính là sâu, nhưng vừa gặp đã như thể quen nhau từ lâu. Hai người đều có chung đặc điểm là đầu óc khác với người thường, mặc dù chuyên môn không giống, nhưng luôn có thể nói chuyện với nhau.

Lần này nhận việc của Chử Nguyên, coi như là bạn bè giúp đỡ nhau.


Giọng Chử Nguyên lạnh lẽo như ở hầm băng: ”Cậu có chăm chú để mắt đến người mà tôi kêu cậu theo dõi không?”

“Có theo dõi mà, cô ta tên là Bùi Huyên!” Loyal tràn đầy tự tin: “Aida anh của tôi à, em nói anh nghe, anh cứ yên tâm, em canh chừng cô ta tốt lắm, cô ta giao tiếp với ai bất kể ở sân thượng em cũng có thể theo dõi được nữa mà.”

Chử Nguyên im lặng không nói gì, anh không tin Loyal không thể giải quyết một người mù tịt về máy tính như Bùi Huyên.

Loyal ngáp một cái rồi bắt đầu tranh công: “Anh à, anh giao cho em canh chừng mà vẫn chưa yên tâm sao? Em đã thêm một chút gia vị vào trong video đó rồi, giờ cô ta đi tới đâu cũng sẽ bị nhận ra. Nếu cô ta muốn tung video này lên mạng, không chừng cô ta còn phải bồi thường tiền cho nhà mạng đó haha…”

“Video bị lộ rồi.”

Nụ cười của Loyal chợt tắt: “Không thể nào!”

Chử Nguyên xoa trán, rốt cuộc là sai ở đâu.

Giọng của Loyal khá phẫn nộ: “Chử Nguyên, em nói anh biết, anh đừng nghi ngờ em chứ? Video này tuyệt đối không thể nào bị lộ được, nếu như bị lộ thật, cũng không phải do em làm!”

Chử Nguyên cúp điện thoại luôn.

Đúng rồi, chỉ có một khả năng, video căn bản không bị lộ từ chỗ của Bùi Huyên.

Chử Nguyên đã nghĩ rõ ràng, thật muốn nổi điên mà, sao anh có thể ngu xuẩn như vậy! Vì sao anh chỉ theo dõi mỗi Bùi Huyên!

Sự hối hận giống như axit sunfuric, sắp ăn mòn trái tim anh. Chử Nguyên lảo đảo đứng dậy, đụng vào ghế ngồi trong phòng chờ ở sân bay khiến chúng vang lên tiếng ầm rất to.

Chung Tuệ Dung chạy tới đỡ anh: “Con có sao không Nguyên bảo bối.”

“Mẹ, mua vé máy bay, con phải về thành phố một chuyến.” Chử Nguyên nắm chặt cánh tay của Chung Tuệ Dung, lòng như lửa đốt.

Chung Tuệ Dung nghe vậy thì vỗ nhẹ tay anh, rồi cười nói: “Con bị ngốc à? Đùa gì thế? Còn có mười mấy phút nữa chúng ta lên máy bay rồi còn gì.”

Chử Nguyên lựa lời một lúc rồi thẳng thắn kể việc ẩu tả của mình cho ba mẹ nghe: con người anh đã bị vấy bẩn, vô tình để lại video, bây giờ thì video bị lộ ra ngoài.

Chung Tuệ Dung im lặng, bà không tin là con trai bà sẽ ham mê tửu sắc đến vấy bẩn thân thể trong sạch của mình như vậy, huống hồ bây giờ bọn họ còn phải lên máy bay nữa: ”Con à, nghe mẹ nói một lần được không? Lúc trước phương án này sai lầm nên phải kéo dài đến giờ, làm trễ nải thời cơ tốt. Bây giờ đôi mắt con không thể đợi được nữa, con chưa từng nghĩ nếu cả đời này con không nhìn thấy gì thì làm sao?”

“Nhưng mà mẹ à, nhưng mà…” Hiếm khi thấy Chử Nguyên kích động, nói chuyện lắp ba lắp bắp.

Chung Tuệ Dung không cho con mình do dự, lập tức cắt lời anh: “Không có nhưng nhị gì hết, con phải hiểu, muộn thêm một ngày thì con sẽ mất đi đôi mắt này đấy!”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.