Trở về truyện

Để Tâm - Chương 50: Nhục Nhã

Để Tâm

50 Chương 50: Nhục nhã

Khi Tiểu Từ tìm đến công viên đã là 3 giờ chiều, Trần Tâm ngồi nép dưới góc đình bên bồn hoa, lạnh đến mặt đều tái xanh. Nghe được có người gọi cô, cô mới ngẩng đầu xoay mặt qua, chớp hai mắt đẫm lệ nhìn Tiểu Từ, còn hơi rụt rè.

Tiểu Từ xông lên ôm lấy cô, hai người cùng nhau khóc.

Diệp Dục Minh cũng có mặt, cậu khoanh tay đứng ở một bên, trong ánh mắt có lo lắng lẫn lúng túng.

Trần Tâm khóc một lúc, mới ý thức được bên cạnh còn có người khác, cô theo bản năng không dám nhìn Diệp Dục Minh —- bị người từng ngưỡng mộ chán ghét, khiến cô không còn dũng khí để thản nhiên đối mặt.

“Có phải cậu vẫn chưa ăn không? Chúng ta đi ăn, được chứ?” Tiểu Từ cũng lau nước mắt, cô có chút đau lòng. Trong mắt cô, Trần Tâm trước nay luôn sôi nổi xông lên phía trước, nào giống như bây giờ nao núng như chim sợ cành cong.

Nhưng Trần Tâm vẫn chưa rời bước, cô sớm đã không còn cảm giác đói, cô thậm chí vì bị đông cứng, cũng không cảm thấy lạnh.

Cô chẳng dám đi đâu và rất sợ người lạ, vì thế cô cứ khư khư đứng đó không chịu đi.

“Đàn chị Từ, hay là hai người tìm một phòng khách sạn nghỉ ngơi trước, tôi đi mua chút đồ ăn nóng mang đến cho hai người.” Diệp Dục Minh nhìn sắc mặt của Trần Tâm, nếu cô lại bị lạnh một lúc nữa chắc chắn chịu không nổi, nhưng cô tuyệt đối sẽ không về trường.


“Nhưng tôi không mang CMND theo, CMND của Trần Tâm vẫn còn ở kí túc xá, nó để chung với vé xe, lúc đi tôi quên mang theo rồi.” Tiểu Từ hơi buồn bã: “Cậu ở cùng cô ấy một lúc, bây giờ tôi trở về lấy.”

Trần Tâm vô thức nắm chặt tay Tiểu Từ, cô không muốn ở một mình với Diệp Dục Minh.

Tiểu Từ suy nghĩ, nhờ Diệp Dục Minh đi mua hai cốc cà phê nóng. Diệp Dục Minh vừa đi cô lập tức gọi điện thoại cho Hứa Kiêu, cô vẫn chưa biết người trong video kia không phải là Hứa Kiêu, nên giọng điệu vô cùng hung dữ.

Hứa Kiêu vội vàng đuổi theo, anh quên mang áo khoác, trên người chỉ mặc một bộ âu phục phong phanh, lạnh đến phát run: “Bà cô của tôi ơi, em như tàng hình ý, tôi lái xe qua đây ba bốn lần, em trốn kĩ như vậy tôi có vòng thêm 30 vòng nữa cũng chẳng tìm thấy em đâu.”

Trần Tâm cúi đầu không nhìn anh, Tiểu Từ bên cạnh cười lạnh: “Chỉ vòng vòng thì có ích gì? Nếuanh còn là một người đàn ông thì dám làm dám nhận, xóa bỏ sạch sẽ những thứ này cùng với những mưu đồ xấu xa đi!”

Hứa Kiêu tự dưng cười: “Ai là người làm nên chuyện này?”

“Vô sỉ!” Tiểu Từ giận dữ muốn lấy túi xách đánh anh: “Anh còn cười sao!”

“Được rồi, được rồi.” Hứa Kiêu đầu hàng, ánh mắt anh dừng trên người Trần Tâm: “Tôi có thể nhận, tôi sẽ nhận, được chưa?”


“Không liên quan đến anh ấy.” Trần Tâm vừa lạnh vừa khát, đột nhiên mở miệng nói chuyện, giọng khàn khàn không rõ.

Tiểu Từ nghe thấy giọng cô, xoay người dịu dàng hỏi cô: “Tâm Tâm, sao thế?” Cô chưa nghe rõ.

Trần Tâm lại muốn mở miệng giải thích, nhưng bị Hứa Kiêu cắt ngang, anh trực tiếp kéo vai Trần Tâm: “Được rồi, đứng ở đây gió lớn, muốn lạnh chết à, xe của tôi đỗ trước cổng công viên.”

“Không được, chúng tôi phải đợi đàn em.” Tiểu Từ chen giữa, ngăn cản Hứa Kiêu.

“Ô, là Lương Sơn Bá này.” Hứa Kiêu có ấn tượng sâu sắc với cậu: Như sói đói vậy, lúc nhìn Trần Tâm hai mắt như phát sáng.

Diệp Dục Minh vờ như không thấy anh, cũng không có ý chào hỏi. Cậu lấy một cốc cà phê trong túi ra đưa cho Trần Tâm: “Nó còn nóng, sưởi ấm tay trước nhé, đợi nó ấm lại rồi hẳn uống.”

Sự ân cần của cậu trước sau như một, Trần Tâm hiện giờ không có mặt mũi nào đón nhận, cô không dám ngẩng đầu, gượng gạo nói cảm ơn.


“Được rồi được rồi, người cũng đợi được rồi, tôi đưa mọi người về trước.” Hứa Kiêu vẫy vẫy chìa khóa xe trong tay, run cầm cập đi về phía trước.

Ngồi trong xe, được điều hòa sưởi ấm, Trần Tâm mới dần dần cảm nhận được cơ thể ê ẩm và đau đớn. Cô cầm cốc cà phê ngồi ở ghế phụ, đột nhiên lên tiếng: “Hứa Kiêu, anh đưa họ về trường trước rồi đưa em ra trạm xe.”

“Cậu muốn về nhà sao?” Tiểu Từ ở ghế sau chồm lên nói bên tai cô.

“Mình muốn về nhà, mình muốn gặp mẹ mình.” Trần Tâm gật đầu, nhắc đến mẹ cô không kiềm được nghẹn ngào, lập tức ngậm miệng, cô không có mặt mũi nào tiếp tục khóc.

Hứa Kiêu nghe theo cô, đưa Tiểu Từ và Diệp Dục Minh về trường, Tiểu Từ về ký túc xá mang vé xe và chứng minh thư của cô đưa cho cô.

“Cậu đi đường cẩn thận.” Tiểu Từ vuốt xoa cô, vừa cảnh giác nhìn Hứa Kiêu ở ghế lái: “Lên xe về đến nhà nhớ nhắn tin cho mình nha.”

Diệp Dục Minh trầm mặc đứng bên cạnh, dõi theo họ rời đi. Hôm nay quả thật cậu bị kích động rất lớn, nhưng điều làm cậu đau khổ không phải là những tin tức linh tinh trên diễn đàn mà là cảm giác bất lực lúc này.

***

Không có cách nào bảo vệ người con gái mình yêu, làm Chử Nguyên cảm thấy nhục nhã.

Từ thành phố S bay về thành phố Bắc Kinh chỉ mất không tới ba tiếng, Chử Nguyên xuống sân bay Bắc Kinh đã là 5 giờ chiều.

Chung Tuệ Dung đã hết giận, kéo hành lý trở về nhà trước. Chử Thế Tiêu vốn định làm tài xế cho con trai, nhưng bị Chử Nguyên từ chối: “Ba, đợi đến phòng làm việc, con sẽ gọi người lái xe, ba không cần phải lo cho con đâu”

“Được, vậy con chú ý an toàn…” Chử Thế Tiêu vẫn muốn dặn dò vài câu, nhưng bị Chử Nguyên cắt ngang, anh có chút nôn nóng, cũng bất chấp lễ phép.


“Ba, nhớ chuyện con đã nói với ba không, ba có thể làm ngay được không ạ?”

Trên đường đi Chử Thế Tiêu bị anh hối thúc mấy lần, đều nghe đến chán rồi: “Được được được, ba biết rồi.”

Cần phải xóa sạch những thứ này, tốt nhất là dựa vào ngành chức năng của chính phủ. Mạng lưới quan hệ của Chử Thế Tiêu càng bền chặt hơn, ông có nhiều học trò quản lý kỳ cựu ở đấy, dù sao cũng là đả kích tình dục dâm ô, cũng không tính là lạm quyền cá nhân.

Chử Thế Tiêu cùng Chử Nguyên đến phòng làm việc. Trong phòng làm việc lớn, chị K có chút ngây người: “Sếp? Sao anh lại trở về rồi?”

Chử Nguyên không để ý cô ấy, anh thận trọng đi qua hành lang, giống như người bình thường mang kính đen, trực tiếp gõ cửa phòng khác: “Trần Siêu, đi!”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.