Trở về truyện

Để Tâm - Chương 52: Quan Hệ Công Chúng

Để Tâm

52 Chương 52: Quan hệ công chúng

Trong phòng chờ sân bay, âm thanh nhắc nhở thông tin về chuyến bay vang lên. Trong radio không ngừng phát ra lời nhắc nhở bằng song ngữ, tiếng nói cùng với tiếng bước chân của mọi người tạo thành những âm thanh ồn ào, náo nhiệt.

Đoàn người vội vàng di chuyển, không ai để ý tới trận cãi nhau ở trong góc.

Dù cho Chung Tuệ Dung hiểu biết lý lẽ nhưng vẫn không thể khiến con trai mình nhượng bộ: “Chuyện ngoài ý muốn này xảy ra như thế nào, con quên mất rồi sao? Hiện giờ con nên sống thật tốt, đừng suy nghĩ gì cả.”

Hai tay Chử Nguyên vốn đang nắm chặt cánh tay bà đột nhiên buông lỏng, khảm mình trong bóng tối vô tận, vừa cô đơn lại tỉnh táo: “Đây không phải là chuyện khác, đây là trách nhiệm của con, đối với con chuyện này rất quan trọng.”

“Mẹ không cần biết chuyện gì cả, mẹ chỉ cần bây giờ con ngoan ngoãn lên máy bay, so với đôi mắt của con thì những chuyện khác không quan trọng!” Sự nhẫn nại của Chung Tuệ Dung đã đến cực hạn, mặc dù con trai bà cố chấp, nhưng chưa bao giờ làm trái ý bà.

Chử Nguyên không định thuyết phục bà, đôi mắt đúng là quan trọng, nhưng giờ đối với anh mà nói, tâm mới quan trọng hơn. Anh quay lại nói với Chử Thế Tiêu: “Ba, đặt một vé máy bay giúp con, con phải đi gấp.”

Chung Tuệ Dung lập tức quay đầu trợn mắt nhìn Chử Thế tiêu, Chử Thế Tiêu cười khổ, nói lý lẽ với Chung Tuệ Dung: “Cô gái trẻ gặp chuyện như này, lại một thân một mình, nếu không xử lý tốt sẽ gặp phiền phức lớn.”

Hiểu con không ai bằng cha, lời của ông chính là sự lo âu của Chử Nguyên.


Chử Thế Tiêu đã xoay người đi đổi vé máy bay, chỉ còn mỗi ý kiến của Chung Tuệ Dung, bà phản đối trong vô vọng: “Vậy chúng ta tìm người khác giúp đỡ không được sao? Chúng ta sẽ thay con bé tìm luật sư, tìm cảnh sát. Nếu con bé gặp phiền phức, sẽ có cảnh sát cứu giúp.”

Chử Nguyên không muốn tranh cãi với mẹ, anh biết bà không hiểu, đúng là cảnh sát cứu được Trần Tâm, nhưng không cứu được anh. Anh rất rõ, nếu giờ phút này mình không quay về, anh sẽ mất đi Trần Tâm mãi mãi.

Đời người dài đằng đẵng, nếu như chưa từng trãi qua, anh sẽ chịu được sự cô đơn vắng lặng. Nhưng sự nương tựa lẫn nhau, truyền nhau ấm áp vốn đã ngấm vào người, nếu giờ phút này mất đi cô, tương lai phía trước còn gì để bàn nữa?

***

Một buổi tối của mùa đông, sắc trời dần tắt.

Trước ngã ba quảng trường Đại Thạch Môn, Hứa Kiêu trực tiếp kéo Trần Tâm vào xe Chử Nguyên: “Lái xe cả ngày, mắt tôi sắp mù luôn rồi, để tôi nghỉ một lát!”

Chử Nguyên lập tức mở cửa, nhường cho anh ta chỗ ghế lái phụ.

Hứa Kiêu không nói gì, anh muốn tìm Chử Nguyên để tính sổ từ lâu, đáng tiếc lúc này không phải là thời điểm thích hợp để so đo. Anh miễn cưỡng ngồi vào ghế phụ, để Chử Nguyên ngồi ở phía sau, kế bên Trần Tâm.


Trần Tâm thấy Chử Nguyên, ngược lại chẳng khóc nổi, cô mơ màng hỏi: “Sao anh lại quay về?”

Chử Nguyên kéo đầu cô sát lại gần mình, hôn vào giữa đôi chân mày của cô: “Anh về xử lý xong chuyện rồi mới đi.”

Hứa Kiêu nhìn thấy họ như vậy qua kính chiếu hậu thì vô cùng ghét bỏ, không nhịn được liếc mắt: “Không đúng nha, quan hệ của hai người bây giờ là gì?”

Trần Tâm im lặng không nói.

Chử Nguyên lần mò tìm bàn tay của Trần Tâm, sờ thấy mỗi ngón tay đều trống không: “Chiếc nhẫn đâu?”

“Nó ở đây.” Trần Tâm rút sợi dây chuyền từ trong cổ áo ra, chiếc nhẫn kim cương hình trái tim lấp lánh nằm trên sợi dây chuyền bạc.

Khóe môi Chử Nguyên khẽ nâng lên, dịu dàng hỏi: “Giả mà cũng đeo sao?”


“Em tình nguyện!” Trần Tâm cảm giác bị nhìn thấu nên hơi xấu hổ, có phải anh rất đắc ý đúng không, cảm thấy mình rất thích anh?

Chử Nguyên sờ sờ, nắm lấy tay cô lần nữa, trả lời câu hỏi vừa rồi của Hứa Kiêu: “Trước mắt là bạn trai bạn gái.”

Hứa Kiêu cười nhạt: “Xử lý xong chuyện bạn gái cũ trước đi rồi nói.”

Chử Nguyên “Ừ” một tiếng, Trần Siêu thừa dịp chen vào: “Video ban đầu được phát tán cùng với những video đăng tải trên đủ loại trang web đã được xóa hết, trong số đó, những tài khoản đăng tải và vài trang web đã bị chặn.”

Chử Nguyên chịu bỏ tiền, còn có cả Chử Thế Tiêu dùng quan hệ điều tra, nên đoạn video trên đã được xóa trước khi bị tung ra tràn lan..

Hứa Kiêu nghe thế thì gật đầu: “Được, vậy tôi tiết kiệm được một khoản rồi.”

Nhưng mà phải ngăn chặn tất cả, xóa sạch hết những video còn sót lại, có thể vẫn còn ở những trang web khác, chưa thể gọi là xóa hết triệt để. Loại video này để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho người xem, chẳng liên quan đến việc tồn tại bao lâu. Một khi xuất hiện thì mãi mãi không xóa được.

Trong đời sống hằng ngày, nó có thể tiếp cận được đông đảo người xem và sẽ mang lại ảnh hưởng xấu đến người khác.

Chử Nguyên cảm nhận cô gái nhỏ bên cạnh đang co lại, cả người đều căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng sẽ chịu không nổi. Anh tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ đứng đằng sau.

“Khi nào thì phát hiện video bị truyền ra ngoài?” Chử Nguyên trầm giọng hỏi.

Trần Tâm ngửi được mùi hương trong trẻo mát lạnh trên người anh, cảm thấy rất an lòng: “Buổi sáng sau khi thi xong, trong thời gian giải lao trước khi thi môn thứ hai, em bèn mở điện thoại lên thì thấy Chu Tiến gửi cho em một liên kết, bấm vào lập tức dẫn ngay đến bài viết trên diễn đàn.”

Ở trên mạng phát ra video, tựa đề là “Nữ sinh viên trường đại học A chơi trò cảm giác mạnh trên xe”, điểm hài hước là video này có nội dung cảm xúc tựa như trên mấy trang web đen, nhưng không có nhiều người chú ý đến.


Huống hồ bị người ta quay lén trên xe, độ chính xác với độ thưởng thức đều không cao, vốn chẳng nổi.

Mãi cho đến khi trên diễn đàn có một số người gửi hình ảnh, chỉ có vài tấm ảnh thấy mặt, còn gọi thẳng tên Trần Tâm, lúc này tập thể học sinh của trường đại học A mới nổi sóng.

Hình ảnh trên diễn đàn bị xóa mấy lần, lại không ngừng bị người khác dùng tài khoản ảo chia sẻ, cho đến khi nhân viên quản lý chặn IP mới ngừng lại.

Chử Nguyên biết rõ chỗ sơ hở này là do Chu Tiến.

Nhắc lại chuyện này, Trần Tâm chợt nhớ đến lúc ngồi trong phòng thi mà cả người như bị kim châm, cô không nhịn được rùng mình.

Chử Nguyên nhẹ nhàng ôm chặt Trần Tâm, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, anh sẽ xử lý tốt chuyện này.”

Xóa video chẳng qua là bước đầu tiên, quan trọng nhất chính là xóa đi video trong tay những người tung ra, không thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Trần Tâm.

Chuyện này rất khó, nhưng cũng không phải là không làm được.

Khi Chử Nguyên ở trên máy bay, anh đã cẩn thận suy nghĩ, xóa bỏ video truyền bá điều xấu, đây là cần đến bộ phận quan hệ công chúng.

Chu Tiến và Bùi Huyên dựa vào sức mạnh của công chúng để phát tán video, thì Chử Nguyên anh cũng có thể làm vậy.

Chử Nguyên không có vẻ gì áy náy, đừng trách anh vô tình tổn thương người khác, là người đó đùa với lửa mà thôi.

“Được rồi, đến nơi rồi.” Trần Siêu đỗ xe xong, cởi đai an toàn ra: “Nhanh lên, nhanh lên, người ta sắp tan học tới nơi rồi.”

Trần Tâm xuống xe theo, quan sát khắp nơi, tại sao lại về trường học chứ?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.