Trở về truyện

Để Tâm - Chương 49: Không Nghe Điện Thoại Có Thể Giải Quyết Được Vấn Đề Gì Chứ

Để Tâm

49 Chương 49: Không nghe điện thoại có thể giải quyết được vấn đề gì chứ

Trong phòng hội nghị, Hứa Kiêu nhân mô cẩu dạng* ngồi bên cạnh bàn, nghe nữ giám đốc xinh đẹp bên công ty đối tác trình bày phương án.

(Nhân mô cẩu dạng: Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.)

Giám đốc này có ngực lớn eo thon, xinh đẹp lóa mắt, tuy nhiên keo kiệt vô cùng, vừa nói đến chi phí thì tính toán rất chi li. Hứa Kiêu muốn hoàn thành gấp đơn này để chứng minh năng lực với bố, nên lập tức chốt đơn không do dự.

Phải dùng chút mỹ nam kế với cô ta.

Ôi, tình thế bức bách, cũng không phải là anh muốn lợi dụng em gái này.

Hứa Kiêu cúi đầu nhìn đôi chân đẹp kia bèn nảy ra ý nghĩ không đứng đắn, nhưng điện thoại bên cạnh bỗng rung lên liên hồi.

Đang đến phần trình bày của Trần Hiểu Vân, lúc nói đến trọng điểm thì bị gián đoạn. Cô cố nén bực bội, vờ cười khách khí nói: “Hứa tổng, có thể phiền anh cho tôi thêm 5 phút được không?”

Hứa Kiêu liếc nhìn dãy số lạ, liền mỉm cười gật đầu, từ chối cuộc gọi.


Nhưng chưa đến ba giây, thì số lạ đó gọi đến nữa.

Hứa Kiêu ấn tắt lần nữa, không quá ba giây lại tiếp tục gọi đến.

“Được rồi, hay là anh nghe điện thoại đi.” Trần Hiểu Vân quả thật tức giận, bàn chuyện làm ăn với Hứa Kiêu hai tuần rồi, ít nhiều cũng chứng kiến Hứa Kiêu thay qua mười cô bạn gái, sớm đã không thấy lạ gì.

“Vậy xin lỗi nha.” Hứa Kiêu gật đầu, nhận cuộc gọi.

“Hứa Kiêu! Anh nói xem, có phải anh không!” Vừa bắt máy, một giọng nữ xa lạ, hùng hổ vang lên.

Hứa Kiêu bị cô ta làm cho đau hết lỗ tai, nghe giọng anh không có ấn tượng gì, thường đi gần bờ sông nào không ướt giày*. Đối phương xác định được họ tìm anh, thái độ Hứa Kiêu lập tức đứng đắn.

*Thường đi gần bờ sông nào không ướt giày: Câu này có thể hiểu là tiếp xúc với việc gì đó dễ bị nó tha hóa.

“Là tôi, cô là?”


Tiểu Từ vừa nghe “Là tôi”, lập tức giận không nói nên lời, cô đã giận thì dễ dàng rơi nước mắt: “Anh….anh phải là người không? Anh đang làm cái gì thế…bây giờ trên diễn đàn của trường đều lan truyền khắp nơi, anh muốn hại chết Trần Tâm sao!!!”

Cô khóc thút thít nói không rõ lời, Hứa Kiêu chỉ nghe hai chữ “Trần Tâm”, giọng điệu của anh lập tức nghiêm túc trở lại: “Cô gì ơi? Trần Tâm sao rồi?”

“Anh còn giả vờ!” Tiểu Từ khóc đến phát run: “Trần Tâm quên mang cả vé xe, điện thoại cũng không nghe máy, giờ cậu ấy đi đâu tôi cũng không biết….cậu ấy sẽ không nghĩ quẩn chứ….”

Trần Hiểu Vân có chút kinh ngạc, anh chàng công tử quần là áo lụa trước mắt đột nhiên biến đổi sắc mặt, cả người nổi giận đùng đùng. Anh gác điện thoại: “Thật ngại quá, giám đốc Trần, tôi có chút việc gấp cần xử lý, phương án cụ thể phiền cô bàn bạc với trợ lý của tôi, tôi sẽ mau chóng trả lời cô.”

Anh nói chưa dứt lời người đã muốn lao ra khỏi phòng họp. Trần Hiểu Vân không nói gì, đến cuối cùng gần như hét lên: “Hứa tổng, tôi rất bận, nhanh chóng là khi nào? Tôi cần biết thời gian cụ thể, còn nữa, tôi không thể quyết định hạng mục này với ai khác! Hứa tổng!”

Hứa Kiêu vừa đi thẳng ra bãi đậu xe vừa gọi điện thoại cho Trần Tâm, nhưng giống như lời của Tiểu Từ nói, cô không nhận điện thoại!

Đồ hèn nhát không có tiền đồ, Hứa Kiêu sốt ruột đến vò đầu, không nhận điện thoại thì có thể giải quyết vấn đề gì?


Hứa Kiêu lái xe hướng gần trường học, đầu óc bắt đầu rối loạn, Trần Tâm luôn ở yên một chỗ, không rành đường phố Bắc Kinh, kéo theo vali cô có thể đi đến chỗ nào đây? Hiện giờ cô bị những hình ảnh khiêu dâm đăng trên diễn đàn trường dọa, rất sợ đám đông nên chắc sẽ không đi tàu ngầm, thậm chí không dám bắt xe, cô đi không xa.

Hứa Kiêu lái xe chậm quan sát trên những con đường gần trường, chăm chú quan sát người hai bên đường, nhìn đến đầu óc choáng váng.

Chung Tuệ Dung kiểm tra phòng khách sạn một lần nữa, không có gì để quên: “Được rồi, con trai, chúng ta đi thôi.”

Bà kéo hành lý đi bên cạnh Chử Nguyên, xem Chử Thế Tiêu bên cạnh như không khí.

Lúc bà mới đến thành phố S thì thấy Chử Thế Tiêu tìm mua những quyển sách chữ nổi, điều này khiến bà rất giận, cả hai ngày không thèm để ý đến ông.

Chử Thế Tiêu không dỗ được vợ nên tìm con trai nói chuyện: “A Nguyên à, trước khi lên máy bay nhớ gọi điện cho thầy Lục, ông ấy luôn lo lắng cho bệnh tình của con đó.”

Chử Nguyên gật đầu, quả thật anh có vài cuộc gọi cần gọi trước khi lên máy bay.

Xe chuyên dụng của khách sạn sắp xếp đưa họ đến sân bay, lúc Chử Nguyên chuẩn bị gọi điện thoại trong phòng chờ máy bay, Chử Thế Tiêu kéo Chung Tuệ Dung ngồi xa tí.

“Ông đừng đến phiền tôi.” Chung Tuệ Dung phủi tay ông.

Chử Thế Tiêu cười xòa: “A Nguyên đang gọi điện thoại đó.”

Chung Tuệ Dung cười lạnh một tiếng cũng không thèm để ý đến ông, Chử Thế Tiêu kiên nhẫn giải thích: “Quyển sách đó để nó giải sầu sờ chơi thôi.”

“Ông không làm thì nó không tốt lên được chắc!”


“Sao biết được?” Chử Thế Tiêu chân thành nói: “Tôi làm sao có ý nghĩ như vậy, nhưng thẳng thắn mà nói, con trai của tôi, cho dù không nhìn thấy cũng cần phải có sự nghiệp, chữ nổi cũng là một dạng kỹ năng….”

Chung Tuệ Dung bị ông làm cho tức giận: “Bây giờ tôii không muốn cãi nhau với ông, ông hoặc là nói hai câu tiếng người hoặc là câm miệng.”

Chử Thế Tiêu ngoan ngoãn câm miệng, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.

“Đúng rồi, hình như Huyên Huyên đến đây rồi.”

Chung Tuệ Dung trừng mắt với ông: “Ông nói vớ vẩn gì thế? Tôi chưa kể cho ông nghe chuyện Hạ Lâm gọi đến bảo hủy hôn à? Ông ít nhắc đến mấy người bên đó trước mặt con trai!”

“Thật sao, nhân viên khách sạn nói với tôi. Ngày nào cũng thấy A Nguyên gọi điện cho con bé đấy!”

“Không thể nào!” Chung Tuệ Dung liếc mắt xem thường, Hạ Lâm là người thế nào, bà ta có thể để con gái thoát khỏi lòng bàn tay sao?

Chử Thế Tiêu không tranh luận cùng bà, Chung Tuệ Dung nhìn con trai bên cạnh, bỗng nhiên khẽ động tâm:

“Nếu như không phải con bé Bùi Huyên đó….”

Trần Tâm ngồi trên bồn hoa hà hơi, công viên vào mùa đông thật xơ xác, xung quanh không có người. Cô nhìn hồ nhân tạo đối diện đến ngây người, không biết có phải bị đông cứng rồi không, tay chân cũng không có cảm giác, đầu óc trống rỗng.

Xa xa có hai mẹ con đang qua đường, đứa trẻ ôm chân mẹ vừa đi vừa cười, Trần Tâm sờ nước mắt trên mặt mình, cô đột nhiên rất nhớ Trần Hiểu Nguyệt.

Trần Tâm mở túi tìm điện thoại, điện thoại sâu trong túi sáng lên, cô để quên ở chế độ yên lặng.

Cô cầm điện thoại trong tay, nhìn ba chữ “Anh Côn Lớn” trên màn hình khóc ra tiếng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.