Trở về truyện

Để Tâm - Chương 46: Chuột Cùng Đường Cắn Lủng Thành Vách

Để Tâm

46 Chương 46: Chuột cùng đường cắn lủng thành vách

Không mua được miếng phỉ thúy mình chọn, Hạ Lâm có chút bực mình. Ông chủ tiệm trang sức rất biết cách cư xử để giữ chân khách có tiếng, mắt thấy Hạ Lâm thích liền rộng rãi mời bà cầm lấy, Hạ Lâm là khách quen ở đây, lại là phu nhân của Bùi Văn Minh chẳng lẽ còn thiếu một miếng phỉ thuý sao?

Hạ Lâm từ chối ý tốt của ông chủ, bà cũng không phải cần thiết mua nó ngay lập tức bằng thẻ tín dụng.

Đợi đến khi tài xế lái xe đến đón, Hạ Lâm ngồi ở ghế sau liền gọi điện thoại đến ngân hàng kiểm tra, chuyên viên tư vấn khách hàng điều tra một lúc lâu vẫn không có kết quả gì. Có phải vì lúc trước có nguồn tiền không rõ xuất xứ nên bị kiểm tra rồi sao?! Bà nghĩ ngợi, càng bực trong lòng.

Bùi Huyên rảnh rỗi chờ đợi ở nhà, tâm tư cô bị lung lay bởi quyết định không giống nhau của ba mẹ cô, không biết nghe theo lời ai. Cô bỗng muốn nghe theo lời khuyên của Bùi Văn Minh, bèn vội vàng trang điểm nhưng đến khi ra cửa lại không biết đi đâu tìm Chử Nguyên. Lúc này cô lại đổi ý muốn nghe theo lời Hạ Lâm.

Cô lo lắng đi tới đi lui trong phòng khách, cô giúp việc trong bếp đã nấu xong cơm trưa nhưng lại không dám làm phiền cô, cho đến khi cửa nhà được mở ra, Hạ Lâm cuối cùng đã về.

Đợi Hạ Lâm thay quần áo xong đi vô phòng bếp, cô giúp việc liền dọn đồ ăn lên bàn.

“Mẹ!” Bùi Huyên chạy tới kéo ghế ra sẵn cho mẹ mình.

Hạ Lâm ngồi xuống, đồng thời nhìn Bùi Huyên: “Sao dạo gần đây con không đi học?”


Bùi Huyên hơi khựng lại một chút, chuyện của cô và Chu Tiến ở trường học không giấu diếm được nữa, cô làm sao dám quay lại trường học.

“Thôi, không đi thì không đi, ở nhà nghỉ ngơi cũng tốt.” Hạ Lâm không làm khó cô, gần đây bà bận phải chuẩn bị tham gia tổ chức một cuộc đấu giá bộ sưu tập tư nhân. Đứng đầu buổi đấu giá là Châu gia, danh vọng quyền quý hơn hẳn so với Bùi gia, người tham dự toàn là con cháu nhà danh giá nổi tiếng, giàu có.

Bùi Huyên chậm chạp ngồi xuống, nhưng lại không nói gì.

Hạ Lâm vừa ăn được hai muỗng cơm, chợt lóe lên suy nghĩ: “Con ở nhà cũng không làm gì, ngày mai đi với mẹ qua nhà chú Châu, có khi con giúp đỡ được gì đó.”

Hạ Lâm vốn dĩ không xem trọng Chử gia, nói là cao quý, chỉ có tiếng thì có ích gì?! Hơn nữa mắt của Chử Nguyên lại có vấn đề, bà càng không muốn gả cô đi. Bà nhất định phải tìm cho Bùi Huyên một gia đình môn đăng hộ đối trong giới thượng lưu.

Bùi Huyên làm sao không hiểu dụng ý của mẹ mình, cô biết không thể kéo dài được nữa, ấp úng nói: “Ba…hôm nay ba gọi điện thoại cho con, ý của ba là con với Chử Nguyên……con vẫn nên cùng với Chử Nguyên………”

“Bang” Hạ Lâm dằn mạnh đôi đũa xuống bàn, nhớ tới Bùi Văn Minh mất tích không thấy bóng dáng mấy ngày nay, vốn dĩ bà vừa ghét hận vừa nghi ngờ, bây giờ Bùi Huyên lại không biết tốt xấu nhắc tới, làm cho cơn lửa giận trong lòng bà bốc khói: “Ba?! Ba con ở đâu? Ông ta thì hiểu cái gì? Con nghe lời ông ta, vậy thì con đi tìm thằng mù đó đi, đi nhanh lên! Mẹ muốn xem ba con có cho con tổ chức lễ cưới hay không?!”

Bà cực khổ gây dựng gia đình này, từ già tới trẻ đều là người vô ơn, Hạ Lâm tức giận nuốt không trôi cơm, dứt khoát quay người đi lên lầu.


Lúc này ở Giang Cảnh, biệt thự của Âu Tự Hoa. Đội ngũ luật sư được mời với giá trên trời đang cùng nhau họp đối chiếu tài khoản ngân hàng. Vận may của Âu Tự Hoa cũng không tệ, hắn chỉ cần mời luật sư kinh tế thương nhân, không giống đám anh em của hắn phải mời toàn luật sư hình sự. Còn Bùi Văn Minh, đến luật sư cũng không cần mời!

Bùi Văn Minh đã qua đời!!!

Thành thật mà nói, giao tình giữa Âu Tự Hoa và Bùi Văn Minh không tệ, nhưng khi Bùi Văn Minh mất, Âu Tự Hoa thầm thở phào nhẹ nhõm. Bùi Văn Minh rất có nghĩa khí, biết mình trốn thoát không khỏi liền chủ động gánh vác nhiều tội danh thay cho hắn. Chỉ riêng tội cất chứa hàng cấm ma túy cũng đủ để xé lịch cả đời trong tù. Còn những chuyện trước mắt, Âu Tự Hoa nhiều nhất chỉ mắc vài lỗi nhỏ trong hợp đồng và thuế vụ, tiền có thể giải quyết suôn sẻ, đối với hắn mà nói không phải là vấn đề to lớn gì.

Tội danh của Bùi Văn Minh đang bị điều tra, nên án tử hình chưa được công khai. Trừ bên phía cảnh sát, chỉ có nhữngngười tham gia chung chiếc thuyền giặc này với ông mới biết sự tình. Tuy ông đã mất nhưng cũng đã để lại nhiều bằng chứng phong phú phức tạp như một lời thú tội thầm lặng.

Thuộc hạ tín nhiệm nhất của Âu Tự Hoa tên là Trương Thuận, tuổi còn rất trẻ, tốt nghiệp nghiên cứu sinh ở trường nổi tiếng, nhìn rất nghiêm nghị. Anh vừa đi nghe ngóng tin tức về, dáng vẻ rất đắc chí: “Âu tổng, cảnh sát Chu không có vấn đề gì, chồng của Lâm Tử Ý dự đoán sẽ bị bắt nhanh thôi.”

Âu Tự Hoa gật đầu, tiếp tục lặng lẽ hút thuốc, hắn vẫn cảm thấy không thoải mái chút nào. Lúc đầu vì muốn lấy lòng Bùi Văn Minh, chính tay hắn tính kế đưa Lâm Tử Ý vào tù, nhưng không ngờ được rằng Bùi Văn Minh lại dan díu làm ả có thai.

Lâm Tử Ý cũng chẳng tốt đẹp gì, chỉ là thứ đồ chơi dang hai chân mặc người xâu xé thôi. Cho dù Bùi Văn Minh có xem trọng cô ta muốn sinh con nối dõi tông đường, thì ả cũng chỉ xứng là một bình hoa, không liên can đến đại sự của hắn.


Không ai nghĩ được người chồng ngoại tịch của Lâm Tử Ý là tay nghiện cờ bạc, thiếu tiền thì điên cuồng như chó cùng rứt giậu, đi điều tra tống tiền Âu Tự Hoa. Bùi Văn Minh và bọn hắn giữ trong tay vịnh Đông Lục rộng lớn, ẩn mình tạo thành bức tường bao bọc như lớp vỏ, nhìn vào từ bên ngoài giống như một tài nguyên rất bình thường nên trong giới chính trị và kinh doanh có rất ít người lôi kéo hoặc đề phòng. Hắn tự cho mình là không có sơ hở nào, nhưng không nghĩ tới lại bị con chuột này khoan tường, tổ kiến hổng sụt toang đê vỡ*, thuyền lật trong mương.

(Tổ kiến hổng sụt toang đê vỡ* – là câu thành ngữ có nguồn gốc từ “Hàn Phi Tử”, nói rằng: “Con đê nghìn trượng vỡ bởi tổ kiến, tổ mối. Nhà cao trăm tầm (đơn vị đo lường xưa, một tầm bằng 8 thước) cháy bởi khói lửa nhỏ”. Câu nói này ví von, ngụ ý rằng việc nhỏ không cẩn thận sẽ gây thành tai họa lớn.)

Tuy Âu Tự Hoa may mắn thoát thân, nhưng khó mà vui vẻ trong lòng. Con đường tài lộc sau này hầu như bị cắt đứt sạch sẽ, chẳng khác gì lấy mạng của hắn?! Nhưng cũng không còn cách khác, Bùi Văn Minh qua đời, hắn mất đi cây dù bảo vệ đắc lực nhất, bắt đầu từ giờ phải khép đuôi của mình lại, ngày tháng thuận buồm xuôi gió cũng kết thúc.

“Gia đình Bùi Văn Minh như thế nào?” Âu Tự Hoa dụi tắt điếu thuốc, chợt nhớ đến Bùi Văn Minh chết đột ngột không biết có lưu lại điểm yếu gì không?!

Trương Thuận sững sờ, anh đã quên không lưu tâm đến điểm này, giọng nói có chút do dự: “Bùi phu nhân xuất thân danh môn thiên kim, chắc là không xảy ra chuyện gì lớn đâu?”

Thế lực Hạ gia mặc dù xa thành phố X nhưng để bảo vệ Hạ Lâm không khó, dù sao Hạ Lâm cũng không phạm tội gì.

Âu Tự Hoa nhếch môi: “Xuất thân là cái thá gì? Bùi Văn Minh ngã xuống, bà ta cũng không có xuất thân gì nữa.”

Trương Thuận im lặng không lên tiếng, anh cũng xuất thân từ nghèo hèn nên không dám phát ngôn về nhân tình thế sự trong đại gia tộc. Âu Tự Hoa lãnh đạm lên tiếng: “Đi theo dõi, nói bọn họ đừng gây chuyện gì.”

Trương Thuận hiểu ý của hắn, tuyệt đối không cho chuyện xấu xảy ra.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.