Trở về truyện

Để Tâm - Chương 42: Không Có Tiền Đồ Mà Đòi Cưỡng Gian

Để Tâm

42 Chương 42: Không có tiền đồ mà đòi cưỡng gian

Chử Nguyên đã đi vào chỗ sâu, nhất thời khó nhịn nên đành cử động thật nhẹ. Sau đó anh ngừng thúc vào, một phần côn thịt của anh vẫn bị mắc kẹt trong tiểu huyệt, từ từ đẩy vào trong.

Hoa huyệt Trần Tâm bị anh làm tê dại, côn thịt nóng hổi khiến cho cửa huyệt của cô tràn ra dâm thủy nhầy nhụa, mơn trớn vách thịt nóng bỏng từng chút một… Cô dùng hai tay chống lên cơ thể anh.

Trên cơ bụng rắn chắc, nửa người trên của cô ngửa ra sau trong vô thức, sâu càng thêm sâu. Chân cô yếu ớt, bàn chân cong lên không kiểm soát, cơ thể cô run rẩy, cau mày rên rỉ: “Đừng …”

Khoái cảm mãnh liệt đến nỗi Trần Tâm không thể nói rõ lời cầu xin anh tiếp tục hay dừng lại.

Chử Nguyên tập trung cảm nhận sự mềm mại trong cơ thể cô, quên mất dải ruy băng buộc trên cổ tay.

Hai người đã cọ xát như thế này được một lúc, sắp không nhịn nổi nữa.

Trước đó đã mạnh miệng nói, hôm nay anh muốn thể hiện với cô, Trần Tâm nghĩ thế nên phớt lờ sự đau nhức trong huyệt đạo, cố gắng nâng mông lên để côn thịt vừa rút ra thì lập tức hung hăng đâm sâu vào.

“A … Anh trai cho em ăn nhục bổng … Cho tiểu huyệt ăn nhục bổng …” Cô dâm đãng rên ư a, nói lời vô nghĩa, mồ hôi đổ đầy trên cơ thể, dâm huyệt chảy ra chất lỏng trắng.


Cửa huyệt mềm mại bao bọc lấy côn thịt ra vào, rõ ràng còn co giật, nhưng vẫn không thỏa mãn cứ mãi chậm rãi phun ra nuốt vào côn thịt nóng bỏng.

“Anh trai đâm sâu quá … ừm … a … quá đầy, tiểu huyệt sẽ bị phá vỡ mất … a, đừng khoan … đừng … không thể ăn nữa … ah …” Tư thế này thậc sự quá sâu, không chỉ có Trần Tâm la hét, ngay cả Chử Nguyên cũng thở dốc ngày càng dữ dội. Quy đầu của anh dễ dàng đập mạnh vào tử cung, nhưng Trần Tâm giữ thế chủ động, cô lại sợ đau, vì vậy cô chỉ nhấp cho đến khi côn thịt không thể vào được nữa. Chử Nguyên hung bạo thèm thuồng, nhiều lần muốn nâng hông lên đâm vào sâu, nghênh hợp với cô.

Sau khi ngồi xuống mấy chục lần như thế, Trần Tâm đã kiệt sức ngã gục xuống người Chử Nguyên. Cô vuốt ve cơ bắp của anh, trong lòng thầm than làm tình quá mất sức.

Chử Nguyên bị mắc kẹt trong cơ thể cô, chỉ vào được phân nửa, nhưng anh không hề tức giận. Hai tay không được tự do, anh đành nâng lên vòng quanh Trần Tâm, ngây người nghĩ, lúc này cô lộ ra sự quyến rũ từ trong xương cốt, phong tình không từ nào tả nổi….. Anh bức bối chỉ muốn được nhìn thấy cô, nhưng bóng tối trước mặt khiến anh đau đớn, nhuyễn ngọc ôn hương nằm trong ngực đang khảo nghiệm tính kiên trì của anh, anh không biết phải làm sao.

Muốn vứt bỏ lại vô cùng tham luyến.

Trần Tâm chuyển động chậm lại, nhổm dậy chống một tay lên bụng dưới của Chử Nguyên, tay kia vươn ra kéo dải ruy băng đang giữ tay anh, chậm rãi di chuyển nên tiểu huyệt kích thích côn thịt cứng rắn. Đỉnh đầu ma sát vào vách thịt gồ ghề, tiếng rên trên giường ngày càng kéo dài, đau đớn hòa lẫn vui sướng. Biết cô sắp tới đỉnh, Chử Nguyên nhanh chóng kết hợp tăng nhanh tốc độ để cô đạt được cơn cực khoái. Nhưng anh vẫn chưa hài lòng, Trần Tâm đã khóc nức nở đạt cao trào.

Cô cuộn tròn trong lòng anh, phía dưới xoắn thật chặt côn thịt, chất dâm thủy bị côn thịt chặn lại không chảy ra được, khiến bụng cô căng trướng đến tê mỏi.

Cô thoải mái thì cơn buồn ngủ dần trỗi dậy, cô nằm trên thân Chử Nguyên, lẩm bẩm vài câu rồi chìm vào giấc ngủ.


“Không có tiền đồ.” Nói muốn cưỡng bức người khác, kết quả tự dâng hiến chính mình, Chử Nguyên cảm thấy buồn cười. Dải băng trên tay đã bị Trần Tâm giựt lấy lúc cao trào.

Khi được nới lỏng dây, cuối cùng anh cũng giải phóng được đôi tay của mình.

Anh hoạt động cổ tay, côn thịt vẫn bị kẹt ở bên trong tiểu huyệt mềm nước, anh nhanh chóng trở mình, đè Trần Tâm dưới người.

“… À … Anh?” Trần Tâm bị côn thịt xoay tròn cọ xát trong hoa tâm nên đột nhiên tỉnh táo lại. Cô mở mắt ra thì thấy người này bị dục vọng giày vò đến chật vật: cổ, ngực … ở khắp mọi nơi, đều là nước bọt và dấu hôn do cô để lại.

“Có thoải mái không?” Chử Nguyên trìu mến hỏi rồi cúi đầu hôn cô, nhưng chỉ hôn trúng cằm. Anh cắn nhẹ cằm cô, đầu lưỡi thay thế ngón tay, tìm kiếm trên mặt cô.

“Thoải mái … ừm, anh làm Tâm Tâm rất thoải mái…” Trần Tâm vừa nói, vừa cố ý trêu chọc anh, ra sức co rút tiểu huyệt kẹp chặt lấy anh. Cô cố ý hỏi: “… Hmm … Anh trai có thoải mái không?”

“Thoải mái?”


Chử Nguyên bị kẹp chặt đến khó thở, anh cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn đi vào cơ thể cô, chỉ hôn nhẹ lên đôi mắt cô, im lặng một lúc rồi nhẹ giọng hỏi cô: “Tâm Tâm, có muốn làm anh thoải mái không?”

Anh thận trọng từng li từng tí, có chút hèn mọn, lần đầu tiên Trần Tâm cảm thấy rất rõ ràng từ “đau khổ” không phải là một tính từ mà là một động từ, khiến trái tim đau đớn giống như bị rút da lột xương.

Trần Tâm ôm cổ anh, trong lòng chua chát tràn đến cổ họng, rất đau rát. Giọng cô khàn khàn, đối diện với đôi mắt của Chử Nguyên, cô khẽ nói: “Tâm Tâm muốn anh cảm thấy thoải mái, muốn anh ở cạnh em, mỗi giây mỗi phút đều được vui vẻ.”

Cô cúi xuống hôn lên môi anh, răng khẽ chạm vào nhau, đầu lưỡi dây dưa hút lấy hương vị của nhau. Ngọn lửa sáng trong khu rừng u tối, vị ngọt lành như nước suối, rõ ràng nhất cũng mê loạn nhất, vừa tinh tế lại sáng chói.

Linh hồn mỗi người đều khác biệt, nhưng vào giờ phút này, nó như hòa làm một.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.